Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 55




“Anh cho là như vậy?” Cậu lạnh lùng hỏi lại.

Trái tim đột ngột co rút khiến tâm trí Tần Duệ Lâm hỗn loạn, từ sâu trong mắt hắn bất an cùng sợ hãi vùi lấp, vẻ mặt tuyệt vọng của Hạ Hi càng khiến hắn đau khổ. Hắn tựa như người bị rơi xuống biển sắp bị nước biển nhấn chìm, không còn cách gì để sống sót.

Hắn cảm giác mình gần như không thở nổi.

Mặt Hạ Hi không chút thay đổi nói: “Tránh ra.”

“Anh …”

“Tránh ra!”

Ngữ khí Hạ Hi hờ hững mà kiên quyết, cậu không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Duệ Lâm, mặt trầm như nước, cậu tưởng tượng mình đang dựng lên một bức bình phong kiên cố chặn đứt Tần Duệ Lâm ở bên ngoài.

Tần Duệ Lâm tránh  ra, cả người hắn cứng đờ, lại không khống chế được mà bắt đầu  run rẩy, sắc mặt hắn khó coi cực độ, mệt mỏi rã rời làm cho cả người mất tinh thần, chờ đến khi không còn nhìn thấy thân hình Hạ Hi, chân hắn đột nhiên lảo đảo, sau đó thân thể đổ ầm xuống bức tường. Tần Duệ Lâm cố gắng hết sức bám vào tường, mới khiến cho hắn không ngã nhào ra đất. Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống từng giọt từng giọt.

“Hạ Hi… ” Tần Duệ Lâm che hai mắt lại, kìm nén đau khổ trong lòng.

Carlo nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi khiếp sợ chạy đến, vừa đỡ Tần Duệ Lâm vừa vội vàng hô to: “Tần gia, ngài làm sao vậy? Tôi lập tức gọi bác sĩ.”

Tần Duệ Lâm cản ông lại, sắc mặt hắn trắng bệch, gần như không còn chút huyết sắc nào nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “Không cần, chú đi ra ngoài đi, đừng để cho người khác biết.”

“Tần gia?”

“Làm theo lời tôi bảo!” Tần Duệ Lâm nghiêm túc nói: “Tôi không sao, chuyện này đừng để lộ ra ngoài, càng không cần nói cho Hạ Hi.”

Carlo do dự một lát, uy nghiêm của Tần Duệ Lâm đi sâu vào lòng ông, tức thì ông không dám vi phạm, chỉ có thể kìm xuống lo lắng nơi đáy lòng, sau đó tự mình rời đi.

Phòng khách trống trải tĩnh lặng, sau khi Tần Duệ Lâm xác định không còn người nào đi lại nữa thì não bộ căng cứng như dây cung liền buông lỏng, cả người hắn mất hết sức lực nện mạnh lên mặt đất, đau đớn mệt mỏi bào mòn tinh thần hắn. Hắn ngồi trên mặt đất một hồi lâu, sau đó đột nhiên đập đầu vào tường, lúc này tinh thần hắn gần như hoảng loạn, thậm chí hoàn toàn không biết mình đang làm những gì.

Tần Duệ Lâm dường như sống trong vượt qua mấy ngày Hạ Hi đến Mỹ, mỗi ngày hắn đều thấp thỏm lo âu, một ngày đang ngủ mơ thấy bóng lưng Hạ Hi rời đi, thậm chí hắn không dám ngủ lại nữa. Một đêm rồi một đêm hắn đều dừng cà phê để mài mòn thời gian, ban ngày lại ngụy trang vô cùng hoàn hảo* như đang đi làm. Hắn như một cái máy đã lên dây cót, mỗi tế bào đều bị cưỡng ép hao mệnh tổn thọ.

Chú thích: 天衣无缝 (thiên y vô phùng): áo tiên không thấy được vết chỉ khâu, quần áo tiên vốn không dùng đến kim chỉ để may cho nên không thể thấy được vết khâu, ý chỉ sự hoàn hảo, không để lộ một chút dấu vết.

Trạng thái tinh thần Tần Duệ Lâm gần như đã đến mức đường cùng *, hắn cần một thứ có khả năng chống đỡ bản thân nhưng khi thứ này bắt đầu lung lay sắp đổ, tình trạng của hắn cực kỳ nguy kịch, thậm chí, có khả năng lớn sẽ sụp đổ ngay tức thì.

Chú thích: 山穷水尽(sơn cùng thủy tận) ý chỉ ngọn núi, dòng nước cuối cùng. Ý chỉ ái cuối cùng của con đường, của kế sinh nhai đồng nhất với sự bế tắc, không lối thoát và tuyệt vọng. Đó là khi hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất, con đường cuối cùng.

Giờ phút này hắn không còn là Tần gia uy nghiêm khí thế, mà chỉ còn thảm hại và suy sụp, thậm chí hắn còn không giống một người bình thường, không có người bình thường nào sẽ đập đầu mình vào tường, không có người bình thường nào sẽ đánh mất toàn bộ tinh thần, mà hắn hiện tại cực kỳ giống con chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ có thể trốn vào góc tường tự mình chữa lành vết thương.

Tần Duệ Lâm không biết mình đã ngồi bao lâu, đến lúc hắn mở mắt ra lại phát hiện mình bị một cái bóng bao phủ lấy, hắn như mất hồn ngẩng đầu lên, con ngươi không có tiêu cự đột nhiên bừng tỉnh. Hắn bị dọa đến run cả người, lúc đứng dậy còn suýt chút nữa ngã xuống, hắn hoảng loạn bối rối nhìn Hạ Hi, liều mạng đem chính mình sửa soạn lại cho sạch sẽ gọn gàng một tí nhưng phát hiện chỉ là phí công mà thôi, nét mặt càng thêm hoang mang lo sợ.

Hạ Hi vẫn mặc quần áo như khi quay về, cậu bình tĩnh hỏi: “Anh đang làm gì ở đó?”

“Anh không làm gì cả.” Tần Duệ Lâm lúng túng giải thích: “Anh chỉ hơi mệt thôi, anh…anh nghỉ ngơi một chút.”

“Ừm.”

“Em không ngủ được à?”

“Ừm.”

Tần Duệ Lâm cố sức nắm chặt tay, hắn bước về hướng Hạ Hi, sau đó vươn tay ôm chặt lấy cậu, bởi vì cái bụng lồi ra, hắn không thể áp sát vào Hạ Hi được nhưng hắn vẫn cố gắng vươn tay, giống như nắm làn khí mới mẻ cho mình hít thở.

“Xin lỗi, anh không cố ý nói nhưng câu kia với em, em đừng giận anh.”

Hạ Hi không nói gì.

Tần Duệ Lâm lại nói: “Em đang giân anh sao? Anh không cố ý, xin lỗi, anh muốn đợi em về nhưng lại không thể chịu nổi, anh muốn được gặp em, ở nơi đó không có em, anh không sống nổi.”

Qua một hồi lâu, Hạ Hi mới mệt mỏi rã rời nói: “Chuyện tôi và lâm vi tinh không phải như anh nghĩ, chúng tôi chẳng qua là bạn bè thôi.”

“Anh biết, em đừng giận anh, được không?”

“…”

“Cầu xin em đừng giận anh.”

“…”

Tần Duệ Lâm vẫn thấp giọng lẩm bẩm: “Em đừng giận anh, anh không phải cố ý, sau này tất cả anh đều nghe theo em, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ em. Chỉ là thần kinh anh có chút hỗn loạn, em tha thứ cho anh đi, sau này anh không bao giờ chọc em mất hứng.”

Hạ Hi nhíu mày: “Anh không bình thường lắm.”

“Anh không sao, chỉ cần em đừng giận anh thì anh sẽ không có chuyện gì.”

“Được rồi, tôi không tức giận…”

Gánh nặng trong lòng Tần Duệ Lâm như được giải phóng, cuối cùng cũng có thể bật cười, hắn chân thành nói: “A Hi, anh rất nhớ em, nghĩ thôi anh cũng phát điên lên rồi.”

Hạ Hi thở dài một hơi: “Anh không nên xuất hiện nhanh như vậy, thôi quên đi, bây giờ phải đi nghỉ đã, cũng muộn rồi.”

“Anh muốn nhìn thấy em.”

“Muộn rồi.”

“Anh chưa buồn ngủ, anh chỉ muốn ở bên cạnh em, có thể gặp lại em là tốt rồi.”

Hạ Hi đẩy hắn ra, cậu lại chăm chú nhìn về phía Tần Duệ Lâm mới phát hiện đối phương lúc này cực kì không bình thường, trên mặt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi, giống như khuyết thiếu cực độ cảm giác an toàn mà ngay cả khi bị cậu đẩy ra, hắn vẫn nắm chặt lấy tay Hạ Hi, dùng lực mạnh đến mức cậu còn cảm thấy đau.

“Anh làm sao vậy?”

Tần Duệ Lâm lắc đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời xa khỏi Hạ Hi, Hạ Hi đi một bước, hắn liền sít sao đuổi theo một bước, cho dù tầm mắt Hạ Hi có lạc nơi nào, mục tiêu của hắn chẳng bao giờ thay đổi.

Đây không phải là Tần Duệ Lâm mà Hạ Hi biết, bây giờ hắn tựa như một đứa trẻ, phải theo người lớn mọi lúc mọi nơi, phải chăng là khuyết thiếu cảm giác an toàn, đến nỗi Hạ Hi đi nhanh một chút hắn còn lo lắng bản thân đã bị quẳng đi rồi không, điều này làm Hạ Hi có cảm giác rất không quen. Từ trước đến nay, Tần Duệ Lâm làm cho cậu nghĩ hắn có sức mạnh vô địch *, giống như cho dù có trở ngại nào cũng đều bị đánh tan môt cách dễ dàng, từ trong ra ngoài hắn đều thể hiện hai chữ kiên cường mạnh mẽ, bởi vậy Hạ Hi chưa bao giờ nghĩ tới cậu sẽ đảm nhận vai kiên cường còn Tần Duệ Lâm lại mỏng manh như đứa trẻ chưa hiểu sự đời.

Chú thích:  无坚不摧  (vô kiên bất tồi) sức mạnh vô địch, không gì có thể cản phá nổi.

Tần Duệ Lâm ỷ lại nói: “Anh muốn đi bên cạnh em, nếu không được thấy em anh sẽ rất khó chịu, em đừng rời anh được không? Anh rất nhớ em, mỗi ngày đều rất nhớ em.”

Giờ khắc này, Hạ Hi đột nhiên chẳng biết nên làm gì, cậu quay mắt nhìn về phía Tần Duệ Lâm xa lạ, giống như khi nói ra lời từ chối hắn sẽ gào khóc lên vậy, đương nhiên chắc Tần Duệ Lâm không biết khóc đâu, hắn chỉ đem mình giấu trong góc, sau đó đau thương tuyệt vọng tự mình liếm vết thương.

“Đêm nay anh rất không bình thường, về nghỉ ngơi trước được không? Có việc gì mai hãy bàn.”

“Anh chưa muốn ngủ, em trong mơ chẳng chân thực chút nào.”

“Chúng ta phải ngủ, nếu không tinh thần sẽ không tốt, tôi đã vượt quá thời gian dự tính, không thể tiếp tục kéo dài nữa.”

Rốt cuộc Tần Duệ Lâm cũng nghĩ tới đứa con, hắn do dự nói: “Đúng vậy, em cần  phải nghỉ ngơi, anh có thể đến phòng ngủ em được không?” hắn thấy khóe miệng Hạ Hi hình thành độ cong thấp, nhanh chóng giải thích: “Anh chỉ muốn bên cạnh giường em thôi, anh muốn ở lại  để thấy em thôi, em yên tâm, anh hứa sẽ không mượn cớ làm chuyện khác!”

Hạ Hi thực sự không hiểu loại cố chấp này của hắn đến từ đâu: “Tôi sẽ không nhân dịp ban đêm chạy mất.”

“A Hi…”

“…”

“Anh nhất định phải nhìn thấy em, nếu như em lo lắng anh có thể tìm chỗ ngóc ngách để ngồi, anh sẽ không quấy rầy em đâu.”

“…”

“A Hi, xin em đó, anh không muốn rời xa em, một giây một phút cũng không muốn, đừng từ chối anh được không? Chỉ cần nhìn thấy em,  chuyện gì anh cũng nghe theo em, toàn bộ đều nghe theo em, đừng từ chối, đừng tàn nhẫn với anh như vậy, xin em…”

Giọng hắn còn ẩn dấu theo tiếng nức nở, thần kinh gần như bị ép đến cực hạn rồi, không còn đường sống mà liều mạng cầu xin, nét mặt hắn dứt khoát mà điên cuồng, tựa như một khi Hạ Hi từ chối thỉnh cầu này hắn sẽ rơi vào vực sâu không đáy mà chết đi.

Qua hồi lâu, Hạ Hi dùng ngón tay xoa mi tâm, thở dài nói: “Tùy anh vậy”

Tức thì Tần Duệ Lâm vui vẻ trở lại, bây giờ buồn vui mừng giận đều hiện rõ lên mặt hắn, đến nỗi Hạ Hi thấy cực kì lạ lẫm. Cậu mang theo tâm trạng phức tạp đi về phòng, cố gắng không nhìn đến kẻ đang dùng mọi cách để nắm lấy tay mình. Lúc trước Tần Duệ Lâm còn đau khổ nhưng bây giờ lại như được uống thuốc kích thích có thể đem toàn bộ đau đớn ép xuống, hắn nhắm mắt theo đuơi Hạ Hi, trong mắt, ngực tất cả chỉ chứa đựng duy nhất một bóng người.

Hạ Hi là của hắn thuốc, có thể điều trị cũng có thể hủy diệt hắn một cách đơn giản.

Lúc Hạ Hi tắm, Tần Duệ Lâm đứng bất động ở bên ngoài, ánh mắt hắn chăm chú không rời nhìn cánh của phòng tắm giống như có thể nhìn thấu cảnh tượng bên trong. Hắn không nghĩ đến cái gì, cùng lắm chỉ muốn trông chừng Hạ Hi mọi lúc mọi nơi mà thôi, ngay cả khi cậu tắm hắn cũng sợ cậu đột nhiên biến mất không dấu vết.

Khi Hạ Hi đi ra khỏi phòng tắm, Tần Duệ Lâm đã chuẩn bị xong máy sấy, hắn cố chấp muốn sấy tóc cho Hạ Hi, trước khi sấy, hắn tự mình thử nhiệt độ, xác định độ ấm mới dùng trên người Hạ Hi.

Thổi khô tóc, Hạ Hi đuổi hắn đi tắm, Tần Duệ Lâm tựa hồ cực kỳ bất an, hắn vừa đi vào 5 phút đã chạy ra. Ánh mắt tìm kiếm trước tiên là thân ảnh Hạ Hi, đến khi thấy rõ hình hài mới thả lỏng một hơi.

Hạ Hi đang trải giường chiếu, cậu lấy chăn bông dự bị ra, đầu tiên là trải một lớp chống ẩm lên mặt sàn, sau đó đem chăn bông trải ra. Tần Duệ Lâm nói chỉ cần ở lại phòng là được rồi nhưng Hạ Hi không có cách nào để hắn ngồi xổm trong góc phòng một đêm được, hắn ngơ ngác một chút sau đó hiểu được mục đích hành động Hạ Hi, nét mặt ngập tràn vui mừn sung sướng.

“Đêm nay anh chỉ có thể tạm thời ngủ thể này.”

“Được, anh không miễn cưỡng!”

………………………………..

“Anh đã ngủ chưa?”

“Không có.”

“Đang làm gì đó?”

“Nhìn em.”

“Em tắt đèn đây, nhanh ngủ đi.”

“Ừm, được rồi.”

Trong bóng tối, Tần Duệ Lâm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hạ Hi, cho dù chỉ là một đường nét mông lung cũng có thể khiến hắn an tâm không gì có thể sánh bằng.

Bên ngoài là bầu trời đêm không giới hạn, không có ánh trăng nhưng lại có những vì sao sáng trong.