Tần Duệ Lâm đã rơi vào tình trạng không kiểm soát nổi.
Cửa phòng ngủ mở rộng ra, bên trong ngoài trừ một chiếc gường lớn cũng không có đồ gì khác. Tần Duệ Lâm cẩn thận bế Hạ Hi tới trên giường, Hạ Hi vừa được giải thoát liền cố gắng xoay người chạy đến cuối gường, nhưng chân còn chưa kịp chạm vào đất đã bị Tần Duệ Lâm lần thứ hai bắt được. Mỗi hành động của Tần Duệ Lâm đều mang tính xâm lược cực đạu, khí thế cường đại vững vàng đem người khóa chặt lấy, không cho phép chống cự một chút.
Hạ Hi bởi trước ra tay nên lúc này rơi vào tình trạng kiệt sức, lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, hơi thở cũng sâu hơn.
Ánh mắt Tần Duệ Lâm rơi xuống người Hạ Hi, sau đó hắn cúi đầu hôn lên đôi môi Hạ Hi lần thứ hai. Tay Hạ Hi vẫn bị hắn giữ chắc, chỉ còn đôi mắt vẫn sáng lên lạnh lùng. Tần Duệ Lâm hôn xuống trán, gương mặt rồi đôi môi cậu, hắn chăm chú đến từng nơi một cũng không tha, Hạ Hi từ từ nhắm hai mắt lại, không tiếp tục phản kháng nhưng cũng không làm hành động đáp lại, cậu không nhúc nhích nằm trên gường tựa như một con rối mất đi linh hồn.
Nhưng không vì vậy mà Tần Duệ Lâm mất đi hứng thú, một tay hắn cầm lấy tay Hạ Hi, một tay khác cởi từng cúc áo của đối phương, động tác của hắn ưu nhã tựa như đang làm một chuyện gì đó hết sức thanh tao. Da thịt Hạ Hi trắng nõn, mỗi cúc áo được cởi ra để lộ dần dần đường cong dáng bụng duyên dáng, ánh mắt Tần Duệ Lâm lưu luyến nhìn lại nơi đó.
Hắn cẩn thận dùng ngón tay áp lên giữa bụng, giọng nói khàn khàn: “Anh nghĩ rằng chỉ cần em giữ đứa bé này lại, chí ít cũng có một phần quan hệ với anh rồi.”
Hạ Hi không nói gì nhưng ánh mắt lạnh như băng của cậu cũng đủ nói lên tất cả.
“Không sao.” Tần Duệ Lâm tự an ủi mình: “Thân thể em thành thật là được, nó sẽ chứng minh cho tất cả.”
Hắn nói xong liền cúi người hôn xuống bụng Hạ Hi, sau đó trúc trắc một đường cong theo thắt lưng hướng lên trên, nụ hôn của hắn cường thế bá đạo, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng răng cắn nhẹ lấy, tuy rằng sức rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến cả người Hạ Hi xao động. Hai tay Hạ Hi cố sức nắm chặt lấy, liều mạng chống lại cảm xúc thân thể bị Tần Duệ Lâm khơi nên.
Cậu không cho phép chính mình có phản ứng.
Mỗi một điểm mẫn cảm bị thăm hỏi đều khiến Hạ Hi ngửa đầu thở dốc, luồng điện trong cơ thể tùy ý bị khởi động sắp khiến cậu phát điên mà hít thở không nổi, Tần Duệ Lâm lột sạch quần áo cậu, chính hắn cũng không mặc áo, hắn liều mạng trêu chọc thân thể Hạ Hi, cả người đều không có điểm dừng.
Điều khiến Hạ Hi không ngờ được rằng Tần Duệ Lâm đột ngột cúi đầu ngậm nơi đó của cậu. Cậu không khống chế nổi nắm chặt lấy vai Tần Duệ Lâm, sau đó thân thể như chìm trong áng mây bồng bềnh, Hạ Hi cắn chặt răng, cậu không muốn Tần Duệ Lâm được như ý nguyện nhưng hưng phấn điên cuồng vọt đến không cách nào ngăn cản nổi, cậu vô thức bấm lên lưng Tần Duệ Lâm, đầu ngón tay để lại một vệt xước.
Tần Duệ Lâm nhìn thấy tình thế đang chuyển biến tốt đẹp liền ra sức liếm, hắn có thể cảm giác được cơn đau nhẹ sau lưng nhưng điều này lúc này không quan trọng, hắn muốn cho Hạ Hi cảm giác sung sướng, muốn chứng minh thân thể Hạ Hi không phải không có cảm giác.
Nhưng thứ đó vốn đang dần dần thức dậy lại đột nhiên uể oải rũ xuống, môi Tần Duệ Lâm hầu như chết lặng, thời điểm sự tuyệt vọng sụp đổ sắp đến hắn một lần nữa cúi xuống liếm lại nhưng không xuất hiện cảm xúc tốt như trước. hắn cảm thấy rất vô lý, một cảm xúc pha lẫn giữa bi thương và tuyệt vọng dâng lên trong đầu hắn.
Hạ Hi vơ lấy đống quần áo, cậu không để ý đến Tần Duệ Lâm đang bị bệnh tâm thần mà tự mình xuống giường mặc lại quần, sau đó ôm đồ còn lại tông cửa xông ra ngoài.
Tần Duệ Lâm ngã xuống giường, ánh mắt chỉ còn ảm đạm.
Vẻ mặt Hạ Hi thất kinh, cậu nhanh chóng chạy về nhà mình, sau đó trước tiên đem cửa phòng khóa trái lại. Trên người cậu vẫn còn rất nhiều vết tích, may mắn ở lần kế tiếp cậu không cứng lên nếu không Hạ Hi cũng không có cách nào giải thích cho điều này. Cậu không ở lại phòng khách lâu lại sợ Tần Thần giật mình tỉnh giấc nếu không thấy cậu thì nhất định sẽ bị sợ.
Hạ Hi khóa trái cửa phòng ngủ, đầu tiên cậu tìm đến hòm thuốc sau đó cởi áo ra, cậu ném cái áo mơ hồ bị nhuộm vết máu sang một bên, bắt đầu xử lý vết thương trên tay. Vết thương của cậu đã kết vảy, nhưng vẫn chảy ra ngoài một ít máu.
Đây là hậu quả Hạ Hi trong tình thế cấp bách làm nên, cậu hiểu mình không thể khống chế lại được chỉ có thể dùng cách này để ép buộc dục vọng biến mất, đơn giản nhưng hiệu quả không tồi, bởi vì đau đớn kịch liệt từ lòng bàn tay truyền đến mà cậu không tiếp tục xuất hiện phản ứng.
Hạ Hi làm ra một loạt động tác tiêu độc, bôi thuốc, băng bó, chuyện thứ hai là phải đi tắm. Trên người cậu lức này toàn mùi của Tần Duệ Lâm điều này khiến cậu khó có thể chịu nổi. Quá trình tắm rửa diễn ra cũng rất lâu, bởi vì một tay bị thương nên Hạ Hi phải lần lượt làm lại mỗi bên, trong lúc này hỗn loạn phiền não của cậu lại chậm rãi khổi phục.
Hạ Hi dần dần tỉnh táo lại, chuyện Tần Duệ Lâm làm nằm ngoài dự liệu của Hạ Hi, hiệp ước nuôi dưỡng kia còn mang lại kích thích cường liệt hơn cậu tưởng tượng nhiều. Tần Duệ Lâm không cách nào tiếp thu nổi, thâm chí còn không có lý trí dùng phương pháp này tiền hành kiểm chứng, thực sự quá buồn cười.
Cậu đem mình phủ trong chăn, tay cậu cố sức nắm lấy một góc chăn, vốn cậu định cùng Tần Duệ Lâm hòa bình thương lượng nhưng hiện tại xem ra chiêu này không thể làm được nữa rồi.
Tần duệ rừng cũng không có xâm phạm hắn, nhưng Hạ Hi chỉ có cảm giác nhục nhã, loại nhục nhã này nhằm vào tâm lý, đại khái sẽ khiến cậu khó quên được trong một giời gian dài.
Buổi tối này đã biết trước sẽ không bình yên.
***********************
Một tòa soạn báo nhỏ ở thủ đô.
Có kẻ đã thoát khỏi camera giám sát của tòa nhà, theo lối thoát hiểm đi đến lầu ba, hắn dừng lại ở lầu ba một chút, sau đó đi thẳng đến cửa tòa soạn báo. Mười một giờ đêm, tòa soạn vẫn sáng đèn, một thanh niên ngoại hình phổ thông đeo kính đen đang cau mày viết bản thảo, thỉnh thoảng y liếc nhìn ngoài cửa sổ, toàn bộ sắc thái đều cho thấy y đang nôn nóng bất ân.
Y đang vùi đầu trước máy tính, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa dồn dập, thanh niên hết sức ngẩng đầu lên phát hiện trước cửa không một bóng người, trong lòng không khỏi nổi lên khí lạnh, bao nhiêu cảnh quay kinh dị đã xem đều lần lượt nổi lên. Thanh niên nhanh tay cầm lấy cán chổi, sau đó rón rén đi đến cửa.
Nhưng ma nữ trong truyền thuyết không xuất hiện, bên ngoài tòa soạn báo không có ai, hành lang cũng không một bóng người, thanh niên thả lỏng thở một hơi, đang chuẩn bị quay người về viết bản thảo tiếp thì phát hiện đang dẫm lên một thứ gì đó.
Y vô thức đẩy đẩy cái kính trên sống mũi, sau đó nhắc chân khỏi vật kia, không ngờ lại phát hiện trên mặt đấy có một cái USB.
Là của ai?
Thanh niên mang tâm trạng tò mò mở cái USB ra, ngay tại tệp thứ nhất mở ra, ánh mắt buồn bã lập tức sáng lên.
… …
Hạ Hi rời đi đã lâu, Tần Duệ Lâm vẫn hãm sâu trong tuyệt vọng, buồn bã cùng chán nản dâng lên, hắn vẫn nằm dài trên giường giống như một thi thể không có sự sống, trí não hắn như trống rỗng, hắn quên mất mình ở đâu, quên mình làm cái gì, quên mất ý nghĩa tồn tại của bản thân.
Vẻ mặt hắn không biểu hiện gì nhưng khổ sở làm con ngươi hắn dại ra, nước mắt nơi khóe mắt càng nhiều, cuối cùng không ngăn được chảy ra ngoài.
Nếu như lúc trước Tần Duệ Lâm còn có một chút hy vọng thì hiện tại hy vọng duy nhất cũng hoàn toàn bị dập tắt.
Hắn ngăn thanh âm tuyệt vọng lại trong họng, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không phát ra, một lát sau Tần Duệ Lâm dùng sức bứt tóc mình, hắn không được khóc nhưng nước mắt cứ thể liên tục chảy ra ngoài.
Thật đáng buồn, hiện tại thân thể Hạ Hi không còn cảm giác đối với hắn, hắn đã làm đến mức đó mà một chút phản ứng cậu cũng không có.
Hạ Hi đã không còn thương hắn.
Thông tin này dường như muốn làm tan vỡ Tần Duệ Lâm, bởi vì không còn thương nên cho dù hắn có làm như thế nào Hạ Hi cũng sẽ không có chút cảm động. Thái độ của Hạ Hi lúc này chỉ muỗn xem hắn như bạn bè, đây là một loại quan hệ vô cùng trớ trêu, từ vợ biến thành bạn có thể cho thấy đối phương đã buông tay rồi.
Tất cả mọi người đều đứng phía trước, hắn không thể cầm được tay Hạ Hi chỉ có thể nhìn cậu ngày một bước xa hơn.
Đây là một cái chết không có cách thoát, ngoại trừ Hạ Hi ra không ai có thể cứu nổi hắn.
Đã hai ngày sau buổi tối hôm ấy Tần Duệ Lâm không ăn uống gì, sau đó hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa liên tục, hắn vốn không để ý đến nhưng tiếng chuông vẫn không chịu đưng tựa như đối phương đang vô cùng kiên nhẫn, cuối cùng Tần Duệ Lâm phải chịu thua đi mở cửa.
Ngoài cửa là Tần Thần, nhóc ngửa đầu nhìn Tần Duệ Lâm giống như không ngờ hắn lại chật vật đến vậy.
Tần Duệ Lâm quả thật chật vâth, hắn vẫn mặc quần áo đêm hôm đó, lõa thể thân trên, vẻ mặt tuyệt vọng, đầu tóc lộn xộng, đáy mắt chỉ còn một màu, cả người chỉ có cảm xúc tiêu cực như bị chuyện gì đó làm mất đi toàn bộ hy vọng.
Tần Thần chưa từng chứng kiến Tần Duệ Lâm như vậy bao giờ, trong ấn tượng của nhóc cha vĩnh viễn uy phong lẫm liệt, tuy rằng cha làm cho nhóc sợ nhưng cũng mang lại cảm giác an toàn mạnh mẽ, nhóc nghĩ chắc không có chuyện gì có thể làm khó cha được, hắn có thể giải quyết tất cả một khó khăn dễ như chẻ tre vậy.
Nhưng mà lúc này nhóc hoàn toàn không tìm ra được cảm giác như trước đây.
Giọng Tần Duệ Lâm khàn khàn rất khó nghe: “Sao con lại tới đây?”
“Con bảo chú lái xe đưa đến, hắn ở dưới lầu đợi con.” Tần Thần cẩn thận nắm chặt lấy tay Tần Duệ Lâm, ân cần nói: “Cha, sao vẫn chưa về nhà?”
Tần duệ lầm vuốt ve mái tóc Tần Thần, sau đó dừng lại một lúc lâu, trầm trọng nói: “Daddy con đâu?”
“Daddy đi công tác, cha không biết sao?”
Câu hỏi của nhóc khiến Tần Duệ Lâm á khẩu ngay tức thì, đáy lòng hắn như bị thủng một lỗ lớn, lạnh lẽo trong máu dần đông cứng cả cơ thể lại, một lát sau hắn uể oải nói: “Con đi về trước đi.”
Tần Thần nắm lấy tay hắn không buông: “Cha cùng con trở về, nếu không con lại lo lắng cho cha.”
“Trẻ con biết gì chuyện người lớn.”
“Con đã 7 tuổi rồi!” Tần Thần nghiêm túc nói: “Mấy người còn không hiểu chuyện bằng con đâu, mấy người luôn cãi vã nhau, con sẽ không, con sẽ không làm chuyện làm mình mất vui. Mấy người dù chuyện không vui vẫn cứ làm, con thực sụ không hiểu mấy người đang suy nghĩ gì nữa, người lớn đều có nhiều phiền não như vậy sao?”
“Đúng vậy, cho nên con đừng muốn lớn lên.”
Tần Thần lắc đầu: “Con không cần, con phải lớn nhanh một chút như vậy nếu như cha và daddy còn cãi nhau, con có thể trừng phạt hai người!”
Tần Duệ Lâm muốn cười nhưng cố thế nào cũng không thể cười nổi, hắn hạ giọng nói: “Thần Thần, cha có thể hỏi con một chuyện được không?”
Tần Thần gật đầu.
“Nếu như con thích một người nhưng cô ấy lại không thích con thì con sẽ làm gì?”
“Cô ấy không thích con thì vì sao con phải còn thích cô ấy?” nhóc hỏi ngược lại.
Tần duệ rừng ngơ ngác một chút: “Giả như con thực sự rất thích cô ấy?”
Tần Thần nhăn mày, vẻ mặt chăm chú tự hỏi: “Vậy cũng không còn cách nào khác, cô ấy không thích con, con cũng không thể ép cô ấy thích con được.”
“Con sẽ buông tay sao?”
“Vâng, cô ấy không thích con, còn còn quấn quýt cô ấy sẽ mất vui còn không bằng tìm cho mình một người trong lòng khác.”
Tần Duệ Lâm nhất thì có chút thất thần, Hạ Hi đúng là như vậy sao? Chính mình mặt dày mày dặn quấn quýt lấyem ấy, em ấy cũng chỉ cảm thấy phiền chán thôi sao? Cho đến lúc này, em ấy có cảm thấy mình rất buồn cười không, em ấy không dưới một lần mong mình buông tha cho, đây là kết quả tốt nhất Hạ Hi muốn có sao? Nhưng nếu mình buông em ấy ra, Hạ Hi có thực sự được hạnh phúc như ý nguyện không?
“Cha đang suy nghĩ gì vậy?”
Tần duệ rừng nhìn về phía Tần Thần, hắn thấp giọng nói: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy có chút lạnh.”
“Ai bảo cha không mặc áo, nhanh đi nếu cảm cúm phải uống thuốc đó!”
Tần Thần giám sát Tần Duệ Lâm đi vào phòng ngủ, hắn mặc quần áo tử tế xong đột nhiên đi đến chô Tần Thần ôm nhẹ lấy nhóc, tần thân kỳ quái hỏi: “Cha?”
“Chỉ là muốn ôm con một chút.” Giọng Tần Duệ Lâm pha lẫn giữa khổ sở và lưu luyến, hắn hỏi: “Sau này con có nhớ tơi cha không?”
“Nhớ!”
“Mỗi ngày đều muốn sao?”
“Dạ… ” Tần Thần suy nghĩ một chút, ” 1, 2, 4, 6 sẽ nhớ.”
“Chỉ 4, 5 ngày được không?”
Tần Thần ồ một tiếng, thanh âm rất mềm “Được rồi.”
Tần Duệ Lâm liền không nhắc lại nữa, hắn ôm chầm lấy Tần Thần, phảng phất như đang cảm nhận nhiệt độ cơ thể khi mình ôm người khác cho dù người đó là trăng trong đáy nước, hắn vĩnh viễn mơ ước nhưng không cách nào nắm được.
Hắn nghĩ nếu Hạ Hi đã kiên quyết như vậy, vậy hãy cho cậu theo ý muốn.
Nhưng mà trước đó hắn còn có một mong ước nho nhỏ, gần như là một thỉnh cầu hèn mọn.