Tra Công Muốn Chết Theo Tôi

Chương 33




Vài ngày sau, trường quốc tế Bình Thành khai giảng nhưng Tăng Thanh không đến.
Điều khiến Chung Kí Bạch càng khó chấp nhận là Tăng Thanh đã ký thỏa thuận, nhưng không chấp nhận bất kỳ gia đình nào nhận nuôi, nói cách khác, Thanh Thanh của hắn hiện tại là trẻ mồ côi.
Nụ cười của Từ Hạo Miêu ảm đạm, đến trường cũng không thèm khoác lên mình lớp vỏ dịu dàng ân cần, mấy cô nàng ngày xưa thích hắn sợ đến mức thu lại hết quà và thư tình.
Hai tuần sau ngày khai giảng, cuối cùng Từ Hạo Miểu đã không thể kìm chế được mà dẫn đầu vi phạm ý nguyện của Tăng Thanh, chạy tới trường học mới của Tăng Thanh.
Tình cờ đúng lúc tan trường, từ xa đã nhìn thấy Tăng Thanh đang tựa vào lan can trò chuyện cùng ba bốn nam sinh ở hành lang, em cười rất vui vẻ, ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt baby và trắng nõn của em, thật khiến người ta cảm nhận được sức sống phấn chấn bồng bột của gỗ mục gặp xuân.
Từ Hạo Miểu cứ đứng đó ngơ ngẩn ngắm nhìn, bỗng nhiên hắn giật mình và chợt nhận ra.
Vốn tưởng rằng hắn yêu Tăng Thanh là khi hắn bắt đầu nhịn không được mà chụp lén Tăng Thanh, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ là sớm hơn nữa, khi Tăng Thanh giả vờ giả vịt cười với hắn, kẻ lừa đảo nói: "Từ Hạo Miểu, để tớ giúp cậu làm bài tập nha!"
"Không tìm được bài tập về nhà? Để tớ tìm giúp cho!"
"Này! Từ Hạo Miểu, sao sau lưng áo của cậu lại có hình con rùa ha ha ha ha ha!"
Thật ra Từ Hạo Miểu đều biết hết, là do kẻ lừa đảo làm. Kẻ lừa đảo nhảy nhót trêu chọc hắn là vì một người khác, chen vào thế giới của hắn, sống động và ngoan cường đến mức có thể chịu đựng bất cứ điều gì..... Nếu người này thích Chung Kí Bạch, vậy sẽ thích người khác chứ? Có thể đoạt được không? Có thể hay không..... Sự thật chứng minh, có thể, một chút quan tâm và để ý có thể thu hút kẻ lừa đảo qua đây, nhưng Từ Hạo Miểu không ngờ rằng bản thân lại bị sự tò mò mơ hồ thúc đẩy, từng bước từng bước luân hãm, cuối cùng dẫn lửa tự thiêu.
*
Sau giờ học buổi chiều, Tăng Thanh muốn ở lại làm bài tập, nhưng lại bị bạn học mới quen nhiệt tình kéo ra sân chơi, "Để tớ nói cho cậu biết, may mà cậu chuyển tới đây lúc mới khai giảng, mười ngày nữa sẽ có trận bóng rổ của lớp, không biết chơi cũng không sao. Nhớ phải đến xem tụi tớ thi đấu nhá, cậu trông đẹp trai như này, nhất định sẽ thu hút được một đống....Áu....."
Bạn học mới đột nhiên ngừng nói, nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc hỏi: "Cậu là ai?"
Sau khi hất văng được cái tay ôm eo Tăng Thanh, Từ Hạo Miểu cười dịu dàng đáp: "Xin lỗi, mình là bạn của Tăng Thanh, có chuyện cần tìm cậu ấy."
Tăng Thanh nhanh chóng phản ứng lại, vỗ vỗ vai bạn học, cười nói: "Không sao đâu, bạn học cũ của tớ, Chu Hải Vũ, cậu đến sân bóng trước đi, tớ sẽ tới sau."
Chu Hải Vũ gãi đầu nói: "À... Ok, vậy các cậu nói chuyện đi."
Tăng Thanh dẫn đường, Từ Hạo Miểu yên lặng đi theo, quan sát cậu từ đằng sau.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, Tăng Thanh dường như đã thay đổi rất nhiều, em thay một bộ đồng phục học sinh xa lạ, màu xanh đan xen màu trắng, trông cao hơn một chút, mái tóc mềm mại và bóng mượt dài hơn, cánh tay đã rám nắng, không hề giống như bé búp bê tinh xảo trắng trẻo trong lồng kính.....
Tăng Thanh không quan tâm Từ Hạo Miểu nghĩ gì về mình, cậu dẫn người đến bên hồ hỏi: "Sao vậy? Chẳng phải đã nói là đừng tới tìm tôi nữa hay sao?"
Tăng Thanh nói ra những lời tàn nhẫn với vẻ mặt thản nhiên, Từ Hạo Miểu theo phản xạ muốn nắm lấy tay cậu, như sợ Tăng Thanh bỏ chạy, đáng tiếc, bàn tay kia đột nhiên hất lên, Từ Hạo Miểu liền trơ mắt nhìn đầu ngón tay đối phương xoẹt qua sợi dây màu đỏ trên tay mình, sau đó, chỉ bắt lấy khoảng không.
Ngón tay cuộn lại, đành phải thu hồi, Từ Hạo Miểu gắng gượng lộ ra nụ cười dịu dang nói: "Anh nhớ em nên anh muốn đến gặp em."
"Không có chuyện thì......"
"Có! Anh có!" Từ Hạo Miểu vội vàng ngắt lời Tăng Thanh.
Tăng Thanh im lặng rồi quay người lại.
Bên bờ hồ trồng một vòng hoa sen, tuy mùa hoa sen còn dài nhưng đến tháng 8 chúng đã có dấu hiệu héo tàn, đến giữa tháng 9, đa số chỉ còn những cuống dài héo rũ màu nâu xám, lá sen khô quắt teo tóp, chỉ còn một vài chiếc lá sen vẫn kiên cố màu xanh lay động khi gió thổi.
Ánh mắt Tăng Thanh nhìn về một đóa hoa sen nửa tàn nửa rộ, cậu nghe thấy người bên cạnh nói: "Thanh Thanh, anh không tin em chưa từng nghĩ tới chuyện vì sao bọn anh đều có ký ức kiếp trước."
Ừm, có nghĩ tới, có rất nhiều lý do, chẳng hạn như hai thời không song song xảy ra vấn đề, chẳng hạn như chết già rồi tự dưng sống lại, hoặc là giống như cậu, chết khi còn trẻ......
Tăng Thanh không nói gì, tần suất chớp mắt cũng không có gì bất thường, như thể cậu là người rất biết cách lắng nghe.
Từ Hạo Miểu thản nhiên cười nói tiếp: "Rất đơn giản, đó là chết đi, sau khi em chết nửa năm......"
Thân thể Tăng Thanh chấn động, đột nhiên xoay người nhìn nhìn hắn, Từ Hạo Miểu đáp lại bằng nụ cười nhẹ, nhìn vào đồng tử chấn động của cậu: "Chung Kí Bạch cắt cổ tay nhưng không thành công, cuối cùng bị Lục Minh Kha giết chết, Lục Minh Kha tự mình đâm mình một dao, còn anh......"
Hắn dừng lại, ánh mắt càng thêm nhu hòa, "Anh là đi theo em nhảy lầu tự sát."
Tăng Thanh khó tin mà trợn mắt, một lúc sau mới nghiến răng nói ra vài chữ: "Mấy người điên à!?"
Từ Hạo Miểu vẫn cười: "Ừ, đúng là bác sĩ nói anh điên rồi, nhưng cho dù không điên thì anh vẫn sẽ tới bên em, anh yêu em."
Mấy thằng điên này!
Tăng Thanh trở nên kích động, thấp giọng gầm lên: "Anh cho rằng đây là tình yêu!? Chỉ vì có thể chết vì tôi! Anh liền xác nhận nó là yêu?"
Đây quả thực là thứ Tăng Thanh không biết, nếu đây là sự thật thì tình yêu như vậy quả thực quá điên cuồng! Dùng phương thức này để níu kéo? Làm sao cậu có thể tin được! Sao dám tin! Nhảy lầu tuẫn tình chỉ có thể tự cảm động chính mình mà không phải là điều kiện đủ để hình thành tình yêu.
Từ Hạo Miểu nghe vậy thì ngẩn ra.
Quan hệ giữa Từ Hạo Miểu và cha mẹ không thân thiết, không bạn bè tâm sự, đeo mặt nạ giả dối để đối phó với nhiều chuyện và nhiều người, lang thang bên ngoài thế giới, muốn chết và chết, muốn sống và sống, có lẽ không hiểu tình yêu......
Thế nhưng, nhưng.......
Hắn ngẩn ngơ nói: "Anh đối với em là thật lòng."
Tăng Thanh hít sâu hai hơi để bình tĩnh lại, đột nhiên cười khẩy: "Từ Hạo Miểu, tôi có thể tự cho rằng bản thân tôi là người trường tình, anh có thể sao?"
Tình yêu của tuổi trẻ luôn bốc đồng và mãnh liệt nhất, ví dụ như bọn họ, ví dụ như bản thân Tăng Thanh, thế nhưng liệu tình yêu của tuổi mười mấy có thực sự là tình yêu? Cho dù phải thì nó có thể duy trì được bao lâu?
Đúng! Khi bọn họ suy nghĩ vì cậu, tìm cho cậu một gia đình mới, để mẹ... để Chung phu nhân tới chuyển cáo cho cậu biết, Tăng Thanh không phủ nhận rằng mình rất cảm động, nhưng chuyện tốt đẹp này có thể kéo dài được bao lâu?
Ba năm? Hay là năm năm? Bây giờ xem ra, e rằng một năm đã là điều khó tin rồi!
Từ Hạo Miểu cố gắng cong khóe môi, nỗ lực dùng giọng điệu thoải mái như trước để dỗ dành Tăng Thanh: "Anh có thể, anh sẽ yêu em cả đời."
Trái tim sẵn sàng chết vì em là sự thật, đó không phải là bốc đồng. Không phải chỉ có em là người trường tình, anh sẽ yêu em rất lâu, rất lâu, lâu đến hứa hẹn của tuổi niên thiếu kéo dài đến cả đời, lâu dài đến chết cũng không phai......
"Hừ," Tăng Thanh cười trào phúng, cậu hiếm khi làm ra vẻ mặt như vậy, khiến khuôn mặt trẻ con lộ ra vẻ lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi, cậu nói: "Tôi không ngu đến thế."
Tăng Thanh không tin!
Ý thức được không nên nói tới vấn đề này, Từ Hạo Miểu cuống quít đưa qua chiếc vòng tay màu đỏ, đổi chủ đề: "Em đừng giận, anh, anh tặng em quà..." anh tự đan, anh đã học rất lâu, trước đây bị em vất đi mấy cái, lần nay em có thể nhận nó được không.....
"Bốp", sợi dây cườm màu đỏ bị hất rơi xuống đất.
"Không cần, quà của anh tôi không dám nhận, tôi không quên có lần anh từng cưỡng ép tôi tắc hạt châu, còn tự tuyên bố nó là quà tặng tôi."
Khoé miệng Từ Hạo Miểu cứng đờ, hắn tưởng rằng kể cho Tăng Thanh nghe ba người bọn họ chết thảm thì cậu sẽ vui vẻ hơn chút, hắn còn cố ý nói mình bị điên, hắn tưởng rằng Tăng Thanh sẽ đau lòng hắn cho dù chỉ là một chút......
Nhưng không... Tăng Thanh càng tức giận hơn, thậm chí còn hận hắn hơn.......
Tăng Thanh nhìn thấy cặp mắt đen của Từ Hạo Miểu tựa hồ lóe lên cảm xúc tổn thương, nhưng vẫn cố mỉm cười nịnh nọt với cậu. Hắn nói xin lỗi, em đừng giận. Trái tim Tăng Thanh co rút khó hiểu, chỉ trong chớp mắt Tăng Thanh đã liên tưởng tới con người trước kia của mình. Cậu quay đầu lại không muốn trò chuyện thêm nữa, chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Tăng Thanh nói với Từ Hạo Miểu: "Mấy người như vậy, tôi không dám tin."
Tình yêu không phải như thế này. Tình yêu là sự quan tâm tỉ mỉ, là từng chút che chở, sự tái sinh của họ khiến Tăng Thanh cảm thấy sự chuộc lỗi hiện tại của họ chỉ là không cam lòng, không cam lòng công dã tràng, suy cho cùng, những thứ không chiếm được mới luôn khiến người ta nhớ thương, còn khi có được thì vĩnh viễn không biết cách trân trọng.
Từ Hạo Miểu thu lại nụ cười gượng gạo, khom lưmg nhặt chiếc vòng tay màu đỏ trên mặt đất, trên đó có vài viên bạc chạm rỗng và bồ đề màu đỏ, hắn rũ mắt nhìn, nghĩ: Vì sao lại trở nên tồi tệ hơn....... Hắn chỉ muốn níu kéo Thanh Thanh của hắn, mà nói ra một số sự thật thôi mà.