Tra Công Muốn Chết Theo Tôi

Chương 28




Tiết tự học buổi tối, Tăng Thanh nghe nói Chung Kí Bạch đã tạo ra một trận xôn xao, tưởng chừng như muốn lật tung toàn trường học, tuy nhiên khi quay trở lại lớp học, Chung Kí Bạch chỉ đứng trước mặt cậu, cảm xúc rất ổn định hỏi cậu đã đi đâu, Tăng Thanh nói mình tới thư viện đọc sách, Chung Kí Bạch gật đầu nói lần sau nên nói với hắn một tiếng, rồi ngồi về chỗ ngồi của mình.
Từ Hạo Miểu không có ở đây, Tăng Thanh muốn hỏi các bạn trong lớp xem thế nào, nhưng bọn họ càng lảng tránh cậu, ậm ừ, hoặc nói không biết hoặc nói không để ý. Lúc này bọn họ trả lời xong không phải ngó ngó để ý tới thái độ của đám nhà giàu đang ngồi co quắc một chỗ như chim cút, mà là hướng về Chung Kí Bạch vẻ mặt bình tĩnh.
Tăng Thanh như suy tư: Chẳng lẽ Chung Kí Bạch đi đòi tiếng nói cho cậu?
Làm xong bài tập, Tăng Thanh úp mặt lên bàn giả vờ ngủ, dụi mắt vào cánh tay, dần dần, chợt cảm nhận được sự ướt át.
Thì ra sau khi cậu chết, Chung Kí Bạch sẽ trở về Chung Kí Bạch của tuổi 11, lạnh lùng lãnh đạm nhưng sẽ lặng lẽ quan tâm với Tăng Thanh, không, có vẻ như còn tốt hơn cả trước kia, là tỏ rõ thái độ quan tâm, gọi cậu là "Thanh Thanh", mua đồ cho cậu, đứng lên bảo vệ cậu......
Đêm hôm đó Tăng Thanh nằm mơ, mơ thấy mình đang ăn hạnh nhân đắng, lần đầu tiên ăn hạnh nhân đắng cậu đã rất thích, lần đầu uống cà phê Mỹ cậu cũng rất thích. Tăng Thanh thích vị cay và đắng, loại khẩu vị không được Chung Kí Bạch ưa thích này lại càng khiến Tăng Thanh mê muội hơn.
Nhưng Chung Kí Bạch thích đồ ngọt nên Tăng Thanh cũng nói mình thích đồ ngọt, giống như một đứa trẻ hiểu chuyện sẽ không đòi đồ chơi trong lồng kính, Tăng Thanh chỉ là một đứa con nuôi không được yêu thương, trước nay cực kỳ hiếm bộc lộ sở thích của mình, dù sao cũng chẳng có ai để ý Tăng Thanh thích cái gì.
Tuy nhiên, trong giấc mơ, Tăng Thanh chỉ vào hạnh nhân đắng trên đĩa, vui vẻ nói với Chung Kí Bạch: "Em thích ăn món này!"
"Về sau anh sẽ bóc cho em ăn!"
Giọng nói này, là Lục Minh Kha.
Đến khi tỉnh giấc, Tăng Thanh nhịn không được mà bật cười, cậu ôm chăn quay cuồng trên giường mấy cái, cuối cùng vùi mặt vào gối nói: "Em chỉ thích hạnh nhân đắng thôi."
Cũng không biết lời này là đang nói với ai.
*
Bình Thành mùa xuân có rất nhiều muỗi, ngày hôm sau Tăng Thanh nhận được hai thứ, tinh dầu và kem chống viêm, cậu khó hiểu nhìn Chung Kí Bạch, Chung Kí Bạch rũ mắt nhìn khuỷu tay của cậu, khẽ nói: "Em vẫn hay bị muỗi đốt, sang xuân nên chú ý hơn."
Tăng Thanh quay cánh tay để nhìn, hoá ra hôm qua ở sân thể dục cậu bị muỗi đốt, trên làn da trắng nõn lấm chấm những nốt đỏ sưng.
"À..... Em cảm ơn!" Tăng Thanh nhận lấy thuốc, nói xong thì muốn cất bước rời đi.
Chung Kí Bạch đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Tăng Thanh im lặng, xoay người cười hỏi: "Chung Kí Bạch, hai ngày hôm nay anh thật kỳ lạ, có chuyện gì thì cứ việc nói ra, cứ nhùng nhà nhùng nhằng làm cái gì?"
Nói gì đây?
Chung Kí Bạch chạm vào đôi mắt sáng ngời trong trẻo của Tăng Thanh, trong miệng càng thêm cay đắng.
Hắn muốn nói, trước kia tất cả đều là lỗi của anh, anh lạnh nhạt với em là vì mong muốn em để ý tới anh nhiều hơn, quát nạt em là vì muốn em đừng rời bỏ anh, anh thích em, rất thích, thế nên em có thể, có thể tiếp tục thích anh được không...... Hắn còn muốn nói, anh sẽ đối xử thật tốt với em, quan tâm chiều chuộng em cả đời, em có thể đừng dính líu đến Lục Minh Kha và Từ Hạo Miểu nữa được không, em có thể nhìn một mình anh như trước kia được không.......
Trước khi được hồi sinh, Chung Kí Bạch luôn nằm mơ bản thân nói ra rất nhiều lời thề thốt sẽ đối xử thật tốt với Tăng Thanh, nhưng sau khi hồi sinh, hắn không thể nói nên lời, kiếp trước, hắn là vì ghen ghét và tính chiếm hữu mà đẩy Tăng Thanh vào ngõ cụt: Thanh Thanh của hắn sống khổ như vậy, hắn còn không biết cách yêu em ấy như thế nào, vậy thêm nhiều người khác yêu em ấy thì có gì mà không thể?
Trái tim của Chung Kí Bạch như bị lật qua lật lại chiên nướng trong chảo dầu, đầu óc quay cuồng hàng nghìn suy nghĩ, nhưng thực tế nó chỉ kéo dài trong tích tắc, Chung Kí Bạch nuốt xuống rất nhiều khổ sở, khô khốc nói: "Thanh Thanh, em gọi anh là anh trai được không?"
Giọng điệu trầm thấp tựa như mang theo sự cầu xin, Tăng Thanh sững sờ trong chốc lát, thậm chí còn tưởng mình đang nằm mơ.
Tăng Thanh đã mơ rất nhiều giấc mơ gọi Chung Kí Bạch là anh trai, nhưng hiện thực lại chưa từng dám gọi ra. Sao cậu xứng đáng để gọi người này là anh trai cơ chứ? Quan trọng nhất là... Tăng Thanh đã, không cần anh trai nữa rồi.
Như bị phỏng, Tăng Thanh nhanh chóng rụt tay lại, giả vờ khoa trương nói: "Đừng như vậy, ông bà chủ mà phát hiện sẽ đán chết em đó!"
Vừa nói, Tăng Thanh vừa nhún người lên vỗ vai Tăng Thanh, cười nói: "Thiếu gia nay lạ thế, đột nhiên làm vẻ lừa tình như vậy làm gì. Là thấy em không dựa vào anh nên thấy lạ sao?"
"Ừm......"
"Này, đừng lo, em đã trưởng thành rồi! Thôi thôi, sắp hết giờ ra chơi rồi, thiếu gia giỏi thật đấy, vì tiết lập trình mà trốn học cả buổi hôm nay, nhưng em không xin nghỉ nên em đi trước đây!"
"...Ừm, đi đi......"
......
Bóng dáng thiếu niên biến mất sau góc cầu thang.
Nguyện vọng rơi vào hư không, sự trống rỗng và mất mát bao trùm lấy Chung Kí Bạch, hắn thế mới biết rằng, hoá ra khi đau đến mức độ nhất định, sẽ không nói nên lời.
Hắn đứng đó thật lâu, rũ mắt nói: "Thanh Thanh, anh không đến tiết lập trình, là Từ Hạo Miểu đang muốn tìm em, anh không dám nhìn."
Nếu làm sai thì phải có trách nhiệm xin lỗi và sửa đổi, hắn không có quyền ngăn cản sự hối lỗi và theo đuổi của Từ Hạo Miểu đối với Tăng Thanh, thế nhưng......
Nếu Từ Hạo Miểu đối xử tốt với em, liệu em sẽ... thích hắn ta sao?
Chung Kí Bạch sợ Tăng Thanh chịu thiệt thòi không thể giãi bày, lại sợ em mềm lòng đi yêu kẻ khác, nhưng dù nếm đủ mùi vị chua ngọt đắng cay thì hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
- ----