Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 30: 30: Chương 28-3





Bạc Khâm một đường đều ôm người về nhà.

Cho dù hắn sức lực lớn, Tạ Mộc cũng rất nhẹ, nhưng thanh niên rốt cuộc vẫn là một người trưởng thành, ôm như vậy, tay sao có thể không mỏi.

Nhưng người đàn ông giống như không cảm nhận được, dọc theo đường đi đều không buông thanh niên ra dù chỉ một giây.

Tác dụng thuốc trên người Tạ Mộc còn chưa tan hết, cả người vô lực, cậu nằm trong lòng người đàn ông, như là đang nhìn Bạc Khâm, lại như xuyên qua hắn, nhìn những người khác.

Bạc Khâm có thể cảm nhận được tầm mắt người yêu, nhưng hắn trước sau không dám cúi đầu xem một cái.

Hắn sợ.

Sợ ở trong mắt Tiểu Mộc, nhìn đến chính là một mảng vô cảm.

Bạc Khâm không sợ Tạ Mộc hận hắn, cũng không sợ cậu tức giận, hắn chỉ duy nhất sợ, thanh niên trong mắt lại không có hắn.

Tức giận cũng được, căm ghét cũng thế, ít nhất mấy cảm xúc đó biểu đạt Tạ Mộc trong mắt còn có hắn.


Hắn cẩn thận mà đem người đặt ở trên giường, thanh niên vô lực nằm xuống, mặt tái nhợt, không để ý đến Bạc Khâm.

Người đàn ông kia dùng thanh âm ôn nhu lại dễ nghe từ tính nói, "Em trước ngủ một giấc, chờ tỉnh lại, chúng ta cùng đi du lịch có được không?"
"Anh nhớ rõ em trước kia nhắc qua rất nhiều lần muốn đi thành phố S cưỡi ngựa, chúng ta có thể cùng đi dựng lều trại, ngắm dê bò chạy trên thảo nguyên, em không biết cưỡi ngựa, anh sẽ dạy cho ngươi......"
Tạ Mộc ngơ ngẩn nhìn người yêu của mình, hắn nắm tay cậu, ôn nhu vuốt ve, trên gương mặt tuấn mỹ đã từng bị cậu trộm ngắm vô số lần tràn đầy ôn nhu.

Đây là việc mà thanh niên nằm mơ cũng muốn có được, nhưng chờ đến giờ phút này thật sự xảy ra, vì cái gì trong lòng cậu lại vắng vẻ, một chút cao hứng cũng không có đây?
"Bạc Khâm."
Cậu lại lần nữa mở miệng, lời nói ra, lại là làm người đàn ông thâm tâm lạnh xuống.

"Anh biết, chúng ta không có khả năng."
"Khả năng, khả năng......" Người đàn ông giống như là sợ hãi, đem ngón tay thon dài lạnh băng của thanh niên áp vào một bên mặt.

Hắn khẩn cầu, "Tiểu Mộc, em bị bệnh, anh sẽ chữa khỏi cho em, chờ đến khi trị hết, em vẫn là Tiểu Mộc của anh, được không......"
Một câu cuối cùng, là dùng khẩu âm nói ra, thanh niên nhìn người yêu trong mắt đầy tơ máu nỗ lực lừa mình dối người, lắc lắc đầu.

Cậu nói, "Anh biết, tôi không bị bệnh."
"Bạc Khâm."
Tạ Mộc thống khổ nhắm mắt, che đậy lại sự không đành lòng dưới đáy mắt, lông mi thật dài của thanh niên rung động, thanh âm khàn khàn.

"Tôi yêu anh."
Trong mắt người đàn ông sau khi nghe được những lời này, sáng lên ánh sáng mong đợi, hắn kích động mà hôn ngón tay lạnh băng của Tạ Mộc, tràn đầy chờ mong, nhìn về phía cậu.

"Cho tới bây giờ, tôi đều vẫn là yêu anh."
"Anh cũng yêu em, anh yêu em mà Tiểu Mộc, đừng rời bỏ anh, có được không......"
Bạc Khâm khẩn cầu, sau đó, thấy được thanh niên mở mắt ra.

Đôi mắt cậu thật xinh đẹp, rất đẹp, hơi hơi phiếm tròn, khi Bạc Khâm lần đầu tiên nhìn đến, liền cảm thấy giống như nai con trong rừng cây, vô tội, thiên chân, làm người khác không tự kìm hãm được muốn đem cậu giấu ở lãnh địa của mình.

Người đàn ông cũng xác thật làm như vậy, nai con thành vật sở hữu của hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn, chính là vì cái gì, hiện tại trong đôi mắt xinh đẹp mà hắn muốn nhìn ngắm cả đời kia, chứa đầy thống khổ.

"Tôi yêu anh, nhưng lại không có biện pháp nào đối mặt với anh."

Thanh âm xuất hiện trong tâm trí đầy trống rỗng của Bạc Khâm, hắn mê mang nghe, nghe người yêu của hắn nói.

"Nhắm mắt lại, mở mắt ra, tôi nhớ đến, đều là buổi tối ngày hôm đó."
"Đàm Đào đè ở trên người tôi, tôi liều mạng mà giãy giụa, điên cuồng cầu xin anh cứu tôi......!Chính là anh, vẫn luôn cười......"
"Người yêu của tôi, người tôi yêu, người tôi tin tưởng, tự tay, đem tôi đẩy đến trong lòng của người khác."
"Anh biết tôi đã sợ hãi đến cỡ nào sao?"
"Bạc Khâm không thích người khác chạm vào đồ vật của hắn, nếu Đàm Đào thật sự thực hiện được, tôi sẽ không bao giờ có thể đứng ở bên cạnh Bạc Khâm được nữa......" Thanh niên cười khổ, nói ra những lời này.

"Đây là tôi ngay lúc đó ý đã nghĩ, cho dù là anh không cứu tôi, cho dù là anh nhìn giống như đang chê cười một thứ gì đó chơi rất vui mà nhìn tôi cười, nhìn Đàm Đào xé rách quần áo tôi, tôi còn ở một bên tình nguyện nghĩ......!
Bạc Khâm không phải cố ý, hắn chỉ là uống say, hắn uống không được rượu......"
Ánh mắt của thanh niên, chậm rãi, thong thả dừng trên sắc mặt trắng bệch của người đàn ông đang nhìn về phía cậu, biểu tình không đổi, chậm rãi thổ lộ ra một câu nói khiến cho Bạc Khâm phải siết chặt tay lại.

"Cho dù là cả người đầy dấu vết tỉnh lại, chuyện đầu tiên tôi nghĩ đến, cũng là tìm được người yêu của tôi......!
"Trên người tôi rất đau, rất khó chịu, hôm đó trời mưa to, đi ở trên đường, thời điểm bị giọt mưa đánh vào trên người, tôi đột nhiên có một suy nghĩ, nếu, tôi đem chính mình rửa sạch sẽ, Bạc Khâm nhìn đến tôi, có phải hay không liền không có tức giận như vậy?"
Người đàn ông cả người run rẩy, siết chặt hai tay cơ hồ muốn chảy cả máu.

"Tiểu Mộc, đừng nói nữa, đừng nói nữa......"
Thanh niên khuôn mặt thản nhiên, lẩm bẩm nói, "Nhưng mà không có......"
"Thật buồn cười mà."
Tạ Mộc xả ra một cái cười nhạt, như là trào phúng, lại giống như bi ai, "Người tôi yêu, tự tay đem tôi đưa cho người khác."
"Sau đó, lại nói tôi bẩn."
"Không phải, không phải......" Hai mắt Bạc Khâm tràn đầy tơ máu dần đỏ lên, hắn nỗ lực giải thích, "Tiểu Mộc, anh thật sự biết sai rồi, em tha thứ anh, anh cầu xin em tha thứ anh......"
"Về sau, anh đều nghe em......"

"Em không thích anh uống rượu, anh không uống, còn có hút thuốc, anh cũng sẽ không đụng vào nữa, anh sẽ đúng hạn một ngày ba bữa, sẽ không lại tăng ca đến khuya, tất cả, tất cả không phải đều là em muốn anh làm như vậy sao......" Hắn bày ra mọi điều mà hắn có thể làm được, giống như là không biết phải làm sao đem ngón tay thanh niên đặt ở giữa môi mà hôn.

Khóe mắt Tạ Mộc rơi xuống nước mắt, phiết qua mặt, thanh âm cũng nghẹn ngào.

"Thật xin lỗi, Bạc Khâm."
Biểu tình của người đàn ông trở nên trống rỗng.

Vì sao lại muốn nói xin lỗi.

Nên nói lời xin lỗi, là hắn mới đúng——
Là ai đang nói, vì sao khi nghe được, tim của hắn, sẽ đau như vậy chứ.

"Tôi thật sự rất yêu anh, rất yêu rất yêu anh."
"Trước khi biết anh, tôi đều không có nghĩ tới, trên thế giới làm sao sẽ có người tốt như vậy, tôi thật cẩn thận trốn ở nơi tối tăm mà trộm ngắm anh, sợ bị anh phát hiện......"
"Lúc anh nói, anh cũng thích tôi, buổi tối thậm chí tôi cao hứng đến mức không thể ngủ yên."
"Suốt đêm suốt đêm nghĩ, tôi làm sao lại may mắn như vậy, Bạc Khâm tốt như vậy, không ngờ lại thích tôi, tôi nhất định phải thật cẩn thận mà chăm sóc anh, để anh không hối hận khi thích tôi......"
"Nhưng mà hiện tại, tôi bẩn rồi......".