Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Chương 86




Khâu Ngôn Chí chỉ thấy lưng lạnh toát, tóc gáy dựng đứng, khắp người nổi đầy da gà.

Diệp Hoành Viễn lợi dụng cơ thể Tần Hạ để ra ngoài.

Đến lúc này, Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng cảm thấy được miếng vải đen che trước mắt được kéo ra, sương mù tiêu tan, chân tướng lồ lộ bày ra trước mặt cậu.

Những chuyện quái lạ cậu nghĩ mãi không ra giờ phút này đã có đáp án.

Người bạn hồi nhỏ của cậu cũng không phải bỗng dưng thay tính đổi nết biến thành một tên rác rưởi làm người khác buồn nôn, mà là bị người khác cướp đoạt cơ thể.

Mà lúc ấy gã có thể ra khỏi trò chơi chắc là do trong đó, gã đã giết Diệp Hoành Viễn, kích hoạt thiết bị thực thể gã có trong tay làm trò chơi tưởng lầm rằng người chơi chết trong đó nên đã mở ra thiết bị bảo vệ khẩn cấp, cưỡng chế mở cổng rời trò chơi.

Thế nên mới có cái động màu xanh lam kia.

Thế nhưng cổng rời trò chơi khẩn cấp không phải chỉ có một, ví dụ như người chơi chết trong trò chơi hoặc không thể di chuyển, như vậy cái động nghe có vẻ hay ho kia đương nhiên sẽ không dùng được, do vậy trò chơi tất nhiên còn có một cổng khác ngoài nó để người chơi chết trong trò chơi có thể rời đó ngay lập tức.

Diệp Hoành Viễn chính nhờ vậy mà ra ngoài.

Vì gã cướp đi thân phận người chơi của Tần Hạ, thế nên gã lợi dụng cơ thể Tần Hạ để đi ra khỏi trò chơi.

Như vậy có thể giải thích được khoảng thời gian trước vì sao gã chỉ nghĩ cách đuổi Hạ Châu về trò chơi mà không nghĩ đến chuyện xóa số liệu của trò chơi.

Vì gã sợ nếu xóa số liệu thì chính gã cũng sẽ có vấn đề gì đó.

Gã hiện đang trong cơ thể Tần Hạ, sinh hoạt với thân phận con người.

Nhưng dù gì gã vẫn là NPC.

Hơn nữa gã có vẻ cũng không phải hoàn toàn phù hợp với cơ thể Tần Hạ, nếu không sẽ không bị Hạ Châu bất ngờ cướp quyền khống chế cơ thể.

E rằng Diệp Hoành Viễn cũng đã sớm biết mình không thể hoàn toàn cướp được cơ thể Tần Hạ, thế nên mới muốn cướp thân phận người chơi trong game của Khâu Ngôn Chí, tính toán đổi một khối cơ thể thích hợp hơn.

… Vậy, Tần Hạ giờ đang ở đâu?

Nếu nói khi người chơi xảy ra bất ngờ trong game sẽ mở thiết bị dừng khẩn cấp, cưỡng chế rời trò chơi. Vậy lúc trước Tần Hạ gặp tai nạn giao thông trong trò chơi, tại sao không đi ra? Hay là trước đó… Cậu ta đã bị cướp thân phận rồi?

Vậy lúc này cậu ta đang ở đâu? Diệp Hoành Viễn lợi dụng cơ thể cậu ta để ra ngoài, thế chính chủ Tần Hạ rốt cuộc bị nhốt trong game, hay là đã… chết rồi?

Khâu Ngôn Chí siết chặt nắm đấm.

Di động trong túi áo Hạ Châu bỗng vang lên. Hạ Châu lấy điện thoại nhìn mã số quốc tế trên màn hình, hắn khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng nhận cuộc gọi.

“Chuyện bản quyền game <Tình yêu thực tế ảo>, sao ngài Hạ lại giúp tôi?”

Người nói chuyện là trưởng nhóm kỹ thuật viên bên Đức. Không phải anh ta đã về Đức rồi sao?

Hạ Châu trầm giọng: “Tôi nhớ tôi đã ủy thác giấu tên.”

Anh ta cười nói: “Lẽ nào ngài Hạ đã quên nghề nghiệp của tôi rồi à?”

Cũng đúng, dù là ủy thác giấu tên cũng để lại dấu vết, sao mà giấu được kỹ thuật viên đứng đầu toàn cầu được chứ.

Trưởng nhóm nhìn đồng hồ, bỗng nhớ tới điều gì đó, giọng nói anh ta mang theo chút ảo não: “Xin lỗi, tôi quên mất múi giờ, có phải đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi rồi không?”

Hạ Châu trả lời: “Không sao, tôi đang bận chuyện khác, chưa nghỉ ngơi.”

Trưởng nhóm nói: “Nếu ngài Hạ cần giúp đỡ, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Hạ Châu im một lúc, chợt lên tiếng: “Khoảng thời gian tới anh rảnh không, tôi gặp chút chuyện, muốn thuê nhóm anh lần nữa.”

Cúp điện thoại, Hạ Châu phát hiện Khâu Ngôn Chí đang ngửa đầu nhìn hắn, không biết có phải do ánh đèn vàng chiếu lên trán hay không mà khóe mắt Khâu Ngôn Chí hơi ửng đỏ.

“… Anh sẽ bị phát hiện.” Khâu Ngôn Chí nói.

Hạ Chậu cúi người, xoa đầu Khâu Ngôn Chí: “Anh sẽ xóa sạch số liệu của Diệp Hoành Viễn.”

Hắn nhìn vào mắt Khâu Ngôn Chí rồi trán khẽ chạm vào trán cậu, giọng dịu dàng như hạt cát nhuyễn trong khe suối: “Nếu Tần Hạ bị nhốt trong game, anh cũng sẽ giúp em một lần nữa tìm cậu ta về.”

“Nhưng anh sẽ bị lộ.” Khâu Ngôn Chí lặp lại: “Chuyện này rất nguy hiểm.”

Nếu Hạ Châu muốn điều tra rõ mọi thứ trong trò chơi, vậy chuyện hắn chạy ra khỏi trò chơi tất nhiên không thể gạt được nhân viên kỹ thuật.

Trong trò chơi lưu giữ hết tất cả dấu vết.

Hạ Châu là NPC, những kỹ thuật viên kia là loài người chế tạo nên NPC.

Bọn họ trời sinh đã đối lập.

“Anh sẽ cẩn thận.” Hạ Châu đứng lên, sắc mặt bình tĩnh mà thờ ơ.

Khâu Ngôn Chí nhìn hắn, lòng bỗng dâng trào nỗi sợ hãi mãnh liệt.

Hạ Châu càng bình tĩnh, cậu càng cảm thấy sợ hãi.

… Tựa như sắp mất đi người này rồi vậy.

“Ngoan.” Hạ Châu xoa đầu Khâu Ngôn Chí: “Tối nay ngủ ngon, đừng lo, anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.”

Khâu Ngôn Chí bỗng đưa tay kéo góc áo Hạ Châu, giọng khô khốc: “… Hạ Châu, chúng ta mặc kệ đi được không… Cứ như vậy đi được không… Chúng ta đừng làm gì hết, cứ để vậy đi… Nếu anh mãi không đi ra từ cơ thể Tần Hạ, em sẽ luôn bên anh như vậy. Nếu… nếu có một ngày anh đi ra, chúng ta cùng chạy trốn, trốn đi thật xa, không ai tìm được… Bất kể Diệp Hoành Viễn hay ai đi nữa… Chúng ta cứ kệ đi, được không anh…”

Hạ Châu: “Vậy Tần Hạ…”

Hàng nước mắt bỗng lăn dài theo khóe mi Khâu Ngôn Chí: “Mặc kệ… Mặc kệ bọn họ.”

Mắt cậu đỏ bừng nhìn Hạ Châu, giọng run run: “… Em… Em chỉ cần anh.”

Hạ Châu sửng sốt, hắn chớp mắt, khóe miệng chợt nhếch lên thành nụ cười xán lạn: “Có những lời này của em đã đủ rồi.”

Hạ Châu đưa tay vòng ôm Khâu Ngôn Chí vào lồng ngực, từng chút vuốt ve mái tóc đen mềm của cậu::”Thế nhưng chúng ta không thể trốn tránh mãi, dù không vì Tần Hạ thì là vì để anh có thể mãi mãi ở bên em, bất kể thế nào anh cũng phải làm chuyện này. Diệp Hoành Viễn là tên tiểu nhân có thù tất báo, trước khi gã rời khỏi trò chơi cũng sẽ lợi dụng bug thùng rác để dọn dẹp sạch sẽ những kẻ đã phản bội gã, có lẽ Tỉnh Trạch Vũ cũng bị gã loại bỏ, chẳng qua chúng ta không biết mà thôi. Dù gã tới thế giới hiện thực cũng sẽ vì chuyện em đã giết gã trong trò chơi mà tìm mọi cách sỉ nhục em… Nếu chúng ta không xử lý gã, gã sẽ dốc hết toàn lực tổn thương chúng ta, chuyện này không thể nói trốn tránh là giải quyết được.”

“Hiện chúng ta đã biết nguồn căn mọi chuyện là Diệp Hoành Viễn, cũng biết tên thật của gã là Diệp Đồng Phương, chúng ta chỉ cần tìm được số liệu gốc của Diệp Đồng Phương, đồng thời xóa sạch số liệu gốc của gã thì sẽ xử lý gọn Diệp Hoành Viễn.” 

Hạ Châu dừng một chút, tiếp tục: “Xử lý xong Diệp Hoành Viễn, anh sẽ xem tình hình, tìm kiếm tin tức người chơi Tần Hạ. Trong quá trình này, dù chỉ vì em, anh cũng sẽ che giấu kỹ thân phận, dù bại lộ, anh cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào làm hại đến mình.”

Hạ Châu chạm lên hai má Khâu Ngôn Chí, đầu ngón tay lau đi dòng nước mắt ẩm ướt, hắn bất đắc dĩ cười, nhỏ giọng: “Tin anh, được không em?”

“… Vâng.” Khâu Ngôn Chí khàn khàn đáp lại.

Hạ Châu ấn Khâu Ngôn Chí xuống giường, đắp chăn cho cậu: “Ngủ đi, mai em còn phải giúp anh liên lạc với Trần Nhạc Tư, bảo cậu ta gia nhập team kỹ thuật kia.”

Khâu Ngôn Chí gật đầu.

“Ngủ ngon.” Hạ Châu tắt đèn rồi im lặng xoay người rời đi.

Trong bóng tối, Khâu Ngôn Chí chớp mắt, xoay đầu nhìn về hướng Hạ Châu rời đi, khe khẽ nói: “Hạ Châu, mai gặp lại.”

“Mai gặp lại.” Hạ Châu khẽ đáp, sau đó giúp cậu đóng cửa phòng.

Khi rời khỏi tòa chung cư mới phát hiện không biết trời mưa từ lúc nào, Hạ Châu nhíu mày, hơi xiết áo khoác trên người, sải bước tới chiếc xe kia.

Đến cạnh xe thì phát hiện vấn đề.

Hôm nay hắn đã uống rượu trong bữa tiệc, tuy không nhiều nhưng cũng không thể lái xe.

Lúc tới đây, hắn hơi gấp, lên xe rồi mới nhớ mình uống rượu nên đã tìm tài xế. Nhưng lúc này tài xế đi mất rồi, cần phải tìm một người khác.

Đêm đã khuya, mưa phùn lạnh lẽo hất lên mặt làm người ta rét run cả người. Hạ Châu mở cửa ghế phụ ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại, mở phần mềm, bắt đầu tìm kiếm tài xế.

Màn hình điện thoại sáng mờ, ngay lúc mở khóa chiếu thẳng vào nhãn cầu, có chút chói mắt.

Mắt Hạ Châu vừa thích ứng một chút thì màn hình điện thoại lại nhảy ra một tin tức.

“[Hung thủ lẩn trốn 11 năm nhờ vào trận hỏa hoạn trên núi đã tự thú] Ngày 23 tháng 3, một người đàn ông tới đồn cảnh sát Lệ Phong tại thành phố Hải Xuyên đầu thú. Người đàn ông nói mình tên Chu X, người huyện Lệ Phong thành phố Hải Xuyên, 11 năm trước là lái xe vận tải, trong một lần chở hàng do mệt mỏi bẻ lái đâm trúng một chiếc xe, làm một đôi vợ chồng và tài xế chết tại chỗ, sau đó bỏ chạy vào núi sâu sống một mình. Mãi đến ngày 21 tháng 3, trận hỏa hoạn thình lình xuất hiện thiêu hủy nhà và đồng ruộng của gã, gã không có cái ăn, đến bước đường cùng đành phải tới đồn cảnh sát tự thú. Theo báo cáo, đôi vợ chồng bất hạnh trong vụ tai nạn giao thông kia chính là con gái một và con rể của Hạ Bình Phong, người sáng lập tập đoàn Thịnh Nguyên hiện tại, chi tiết nhấp: …”

Hạ Châu sửng sốt, vô nhấp vào chuyển tới trang chi tiết, thế nhưng lại không load được trang chi tiết, đến lúc lùi trở ra mới phát hiện tin tức này đã biến mất không còn.

Ngón tay Hạ Châu vô thức load mới màn hình điện thoại, trong đầu không ngừng luẩn quẩn hàng chữ vừa thấy trong tin tức kia.

… Theo báo cáo, đôi vợ chồng bất hạnh trong vụ tai nạn giao thông kia chính là con gái một và con rể của Hạ Bình Phong, người sáng lập tập đoàn Thịnh Nguyên hiện tại.

Đầu Hạ Châu ong ong, hắn gần như không thể suy nghĩ được gì, có thứ gì đó lóe lên ánh sáng trắng xông thẳng vào não Hạ Châu khiến đầu hắn đau muốn nứt. Điện thoại rời khỏi tay, trượt rơi xuống đất.

Biểu cảm Hạ Châu đau đớn, ngón tay ghì chặt huyệt Thái Dương.

Rầm!

Tiếng va chạm cực mạnh bỗng vang lên bên tai hắn.

Hạ Châu rùng mình, mồ hôi chảy ròng trên trán, dính ướt lông mi hắn.

Ngoài mồ hôi, dường như còn có thứ khác rơi trên mặt hắn, hình như là nước mưa.

Thế nên khi hắn mở mắt ra, trước mặt đã mờ một tầng nước, khiến hắn nhìn không rõ.

Hạ Châu lau nước trên mặt, mở to mắt, sau đó bỗng phát hiện không biết hắn đã xuống xe từ lúc nào, giờ phút này đang đứng trên mặt đất trống trải.

Mưa càng lúc càng to.

Hạt mưa quất lên mặt hắn, khiến hắn thấy hơi đau rát.

Trong đầu Hạ Châu rối tung, bỗng phát hiện cửa ghế phụ từ chiếc xe quen thuộc cách đó không xa bị mở ra.

Một gã đàn ông giống hắn như đúc buốc xuống xe, chuyển tới vị trí ghế lái.

Cả người Hạ Châu cứng đờ, cúi đầu thì thấy rõ ràng mình đang mặc bộ đồ vest trong trò chơi.

… Hắn đã ra khỏi trò chơi.

Hạ Châu còn chưa kịp nghĩ gì, đèn trên chiếc xe cách đó không xa bỗng mở, sau đó vun vút lao về phía hắn.

Hạ Châu trợn mắt, toàn thân bị cố định tại chỗ.

Trong đầu hắn không ngừng quanh quẩn tin tức vừa đọc.

Cùng một lúc, đêm mưa, tiếng còi xe, ánh đèn chói mắt, tiếng thét phụ nữ đồng thời xộc vào óc.

Hắn thấy được nguồn sáng kia cách mình ngày càng gần, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy một vật thể kim loại khổng lồ lạnh lẽo kề sát mình, toàn thân hắn bị đẩy về sau, đau đớn cùng cực khiến người ta tê dại truyền tới từ vùng bụng.

Hắn cảm thấy được mình bay lên rồi nặng nề rớt xuống đất.

Máu chảy ra từ cơ thể hắn.

Hạ Châu vẫn không thể cử động, mắt hắn vô thân mở to, khung cảnh cuối cùng nhìn thấy là một ngôi sao mờ tối trên bầu trời đêm.

Lại có một hạt mưa nện vào mắt hắn làm hắn không thể không nhắm mắt.

Lúc mở mắt ra, hắn đã không thể thấy ngôi sao kia nữa.

Chiếc xe cán qua cơ thể hắn, cơn đau đến từ khắp toàn thân, tựa như vỡ thành bột phấn.

Chiếc xe màu đen cuối cùng cũng ngừng.

Cửa từ ghế lái mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống xe.

Người đàn ông nhìn thi thể đã chết phía sau, dường như hơi mệt mà bẻ cổ.

Tay gã cây mã tấu Thụy Sĩ, cây đao chuyển động một vòng thuần thục trên đầu ngón tay, sau đó từng bước bước tới hướng khu nhà ở của Khâu Ngôn Chí.

Mà khối thi thể không người chú ý phía sau gã, từ đầu ngón tay bắt đầu trở nên trong suốt, trong suốt dần lan toàn cơ thể hắn, sau đó từ từ rải lên một lớp xanh đậm, nhìn kỹ sẽ phát hiện màu xanh đậm kia được tạo nên từ rậm rạp những con số 0 hoặc 1.

Một lát sau, những con số dần phân tán đi, tiêu tán như đàn bướm.

Trên mặt đất đã không còn thứ gì.