Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Chương 2




Đại Hoàng: “…”

Khâu Ngôn Chí không nhịn được khoa tay múa chân sung sướng: “Ban nãy mày có nhìn thấy gì không, nước mắt của tao như vòi nước ấy, tách một cái là tràn ra, tách một cái lại rút về. Bonus thêm mấy chi tiết siêu hợp lý nữa! Đúng rồi, mày có quay lại không? Phát cho tao xem với! Tao muốn xem kỹ năng diễn xuất thần sầu của mình thêm lần nữa… thực lực của tao đủ sút bay mấy diễn viên vô danh trên phim truyền hình luôn đúng chứ? Tao giỏi quá huhu. Đáng lẽ lúc ấy tao nên thi sân khấu điện ảnh, không còn lý do nào khác, bởi vì ông đây có thực lực há há há…”

Đại Hoàng: “…”

Thấy Đại Hoàng đần mặt, Khâu Ngôn Chí nói: “Mày còn ngây ra đó làm gì, mau mở video cho tao xem đi, chưa biết chừng đây chính là tác phẩm ra mắt của tao đấy…”

Đại Hoàng nói: “Công ty chúng tôi tạm thời chưa phát triển chức năng ghi hình mọi lúc mọi nơi…”

Khâu Ngôn Chí thất vọng bĩu môi: “Chậc, gì mà kỹ thuật cao nhất toàn cầu mà chức năng ghi hình cũng không có… game của công ty mấy người cũng xoàng thôi.”

“Xoàng á?” Đại Hoàng đau đớn vớt vát: “Cậu xem cái cây này, hoa này, cỏ đuôi chó này, đồ họa chân thực đến vậy mà cậu nói ‘xoàng’ á?”

Khâu Ngôn Chí nhún vai, xoay người trở về.

“Tao chưa từng chơi mấy trò thực tế ảo khác.”

Đại Hoàng theo sau lải nhải: “Vậy cậu chơi mấy trò khác thử là biết liền à, so sánh thì trò chơi của chúng tôi có trình độ kỹ thuật đứng hạng nhất trong ngành rồi, gần như chẳng có gì khác với thế giới thực ấy chứ, không phải tôi chém gió đâu…”

Khâu Ngôn Chí khen từ thiện: “Biết rồi, biết rồi, game công ty nhà chú mày là nhất, đỉnh của chóp luôn…”

Đại Hoàng nhỏ giọng than thở: “Xét nghiêm túc thì công ty chúng tôi chỉ có mỗi trò này là đỉnh nhất…”

Khâu Ngôn Chí cười cười.

Nói thế thôi, dù Khâu Ngôn Chí chưa từng chơi game 3D nhưng cậu vẫn cảm nhận được chất lượng của trò chơi này, phải thuộc hàng top thế giới. Thậm chí, chắc hẳn nó nằm ở vị trí đỉnh của chóp thật.

Bởi vì mức độ mô phỏng của trò chơi gần như không khác gì hiện thực, đôi khi Khâu Ngôn Chí còn ngây người, lẫn lộn không biết rốt cuộc đây là trò chơi hay hiện thực.

Câu này tuyệt đối không hề khoa trương. Để gia tăng cảm giác nhập vai, trò chơi đã vận dụng mô hình với số liệu thực tế của người chơi để tiến hành điều chỉnh và sửa đổi một cách hợp lý. Tên cũng là tên thật, mỗi chi tiết trong game cũng đo ni đóng giày với thông tin thân phận của người chơi.

Ví dụ như Khâu Ngôn Chí, bố và gia tộc của cậu trong trò chơi đều mang họ Khâu. Kích thích nhất ở trò chơi này là phải đăng kí bằng chứng minh nhân dân, là trò chơi 18+ hàng thật giá thật.

Vì đây là một trò chơi thực tế ảo với chủ đề yêu đương nên khi tình cảm sâu nặng, một số tình tiết nhất định sẽ diễn ra. Do đó việc bảo mật thông tin cá nhân của người chơi cực kỳ nghiêm ngặt. Trừ phi người chơi ấn thiết bị báo động khẩn cấp, bằng không cho dù là nhân viên của nhà phát hành game cũng chẳng biết trong game xảy ra chuyện gì.

Còn vật thể hình cầu màu vàng có tên “Đại Hoàng” chính là công cụ trợ giúp trí năng phi sinh mệnh trong game, hỗ trợ người chơi hoàn thành nhiệm vụ.

Vốn Khâu Ngôn Chí không có hứng thú với trò chơi này, nhưng đoạn video 3D kéo dài 1 phút 25 giây kia đã cuốn lấy ánh mắt của cậu. Năm anh đẹp trai với năm style khác nhau, lần lượt rơi vào trong tầm mắt Khâu Ngôn Chí.

Ca sĩ thiên tài giọng dịu dàng, hotboy trường kiêu ngạo xuất thân nghèo nhưng sạch sẽ, họa sĩ quái gở thô bạo lạnh lùng, em trai khóa dưới giống cún con tràn đầy sức sống…

Người sau còn đẹp trai hơn người trước.

Vừa hay Khâu Ngôn Chí chính là một kẻ nghiện sắc đẹp tầm thường đến cùng cực. Cậu ngó xem từng người, bấy giờ đã chẳng thể rời bước. Cho tới khi một người đàn ông thong thả mở cửa bước vào.

Tiếng giày da đen chậm rãi rơi trên nền đá cẩm thạch, người đàn ông mặc bộ đồ Âu cao cấp đặt may riêng từ từ cài khuy măng sét trên cổ tay trái. Hắn ngẩng đầu, đường cằm ưu tú chậm rãi giương lên, trên sống mũi cao là đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng như đầm băng.

Hắn lạnh lùng liếc Khâu Ngôn Chí, Khâu Ngôn Chí cảm thấy như pháo hoa nổ tung bên tai mình. Bùm bùm, đinh tai nhức óc.

Cho tới khi video kết thúc, Khâu Ngôn Chí vẫn chưa thể tỉnh táo vì cậu vẫn còn đang hốt hoảng. Quả nhiên là con người số liệu mới có thể làm ra, trong hiện thực làm gì có ai đẹp trai đến mức độ này?

Lúc ấy Khâu Ngôn Chí chỉ ngắm sơ nhưng lại khiến bản thân bị câu mất hồn.

Đại Hoàng bay tới bô lô ba la giới thiệu trò chơi với cậu, Khâu Ngôn Chí thì chẳng màng nghe.

Đại Hoàng: “Tình huống căn bản như tôi đã nói với cậu. Bởi vì trò chơi không ủng hộ việc đồng thời tấn công nhiều đối tượng, cậu có thể làm quen với năm nam chính trước, một tháng sau mới lựa chọn một đối tượng tấn công…”

“Không cần.” Khâu Ngôn Chí lạnh lùng ngắt lời nó, “Tôi đã chọn rồi, người cuối cùng, Hạ Châu.”

Đại Hoàng: “Tôi vẫn đề nghị cậu suy nghĩ kĩ lại vì cậu chỉ mới biết sơ về bọn họ, cứ tìm hiểu thêm về tính cách và bối cảnh nhân vật rồi quyết định cũng đâu có muộn. Nếu chọn bừa đối tượng để tấn công, sau này có muốn đổi nhân vật sẽ phải tiến hành xáo thẻ, tất cả bắt đầu lại từ đầu đấy.”

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lặp lại: “Chính là anh ta, không có thay đổi.”

Trong suốt một khoảng thời gian dài sau đó, mỗi lần nhớ đến sự kiên quyết và dứt khoát của bản thân khi ấy, Khâu Ngôn Chí đều hối hận không thôi.

Chuyện ấy đâu ai ngờ.

Vị sếp tổng họ Hạ có tỉ lệ cơ thể vàng và dung mạo hoàn mỹ, thực ra là một tên ngu ngốc chỉ có mỗi vẻ ngoài. Nhưng ngày đó Khâu Ngôn Chí hoàn toàn không ý thức được vẻ đẹp tâm hồn lại quan trọng đến thế, cậu chỉ là kẻ nông cạn, gương mặt đẹp trai ngút trời nhìn thôi cũng khiến người ta mặt đỏ, tim đập, thở dốc đã cuốn phăng tâm trí cậu.

Đại Hoàng: “Được rồi, bây giờ tôi có ba tấm thẻ Hợp Duyên, có thể đến sảnh Hợp Duyên rút thẻ. Tổng cộng có sáu sảnh lớn, sảnh đầu tiên là sảnh tổng hợp, những sảnh khác là sảnh đơn của năm nhân vật.”

Khâu Ngôn Chí chẳng hề do dự khi lựa chọn sảnh đơn của Hạ Châu.

Cho dù Đại Hoàng có cường điệu hết lần này đến lần khác tỉ lệ trúng được SR trong sảnh đơn thấp hơn rất nhiều so với sảnh tổng hợp, mà tỉ lệ SSR còn thấp hơn tới mức chỉ còn 0.001 %, Khâu Ngôn Chí cũng không hề do dự.

(*Góc giải thích về các loại thẻ trong game:

R: rare (hiếm).

SR: super rare (siêu hiếm).

SSR: super super rare (siêu siêu hiếm).

N, hoặc NR: not rare (thẻ thường).

UR: ultra rare (cực hiếm).

LR: legendary rare (huyền thoại).

Thẻ đầu tiên, Khâu Ngôn Chí rút được thẻ N. Là thẻ nhân vật NPC cô bán bánh trong cửa hàng bánh ngọt.

Khâu Ngôn Chí nhìn tấm thẻ, cau mày hỏi Đại Hoàng: “Đây không phải là sảnh rút thẻ của Hạ Châu ư? Tại sao còn có người khác.”

Đại Hoàng giải thích: “Thẻ Hạ Châu có hạn, đâu phải lần nào cũng rút trúng thẻ nhân vật Hạ Châu. Cậu cố gắng hơn chút, thẻ của Hạ Châu cấp R và có số lượng khá nhiều đó.”

“Vậy tấm thẻ N này có tác dụng gì?”

“… Cậu sẽ nhận được một chiếc bánh tart trứng kiểu Bồ Đào Nha.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Tấm thứ hai, Khâu Ngôn Chí rút trúng thẻ NH, là thẻ của nhân viên thu ngân siêu thị.

Nhận được lời hỏi thăm bữa tối của nhân viên thu ngân.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Tấm thứ ba, Khâu Ngôn Chí lại rút được một ngân viên thu ngân siêu thị cấp NH, nhận được lời hỏi thăm bữa trưa của nhân viên thu ngân.

Thấy Khâu Ngôn Chí có vẻ ủ rũ, Đại Hoàng an ủi cậu: “Đừng lo lắng, thẻ Hợp Duyên có thể mua được thông qua kim cương ảo trong trò chơi. Rút trúng nhân vật Hạ Châu sẽ mở khóa các tình tiết hẹn hò cấp bậc khác nhau.”

Vừa nghĩ đến gương mặt của Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí cảm thấy mặt mình nóng bừng, tim đập rộn ràng. Cậu nói với vẻ thâm tình:

“Tôi có bao nhiêu kim cương? Lấy hết ra đây! Vì Hạ Châu tôi bằng lòng táng gia bại sản!”

Đại Hoàng mặt mày hớn hở: “Hiện tại số dư kim cương của cậu là 0. Nhưng cậu có thể thông qua nạp tiền để nhận được kim cương đó nha. Mỗi một tệ ứng với một kim cương! Chỉ cần một trăm tệ là cậu có thể rút thẻ rồi. Nạp mười nghìn tệ cậu nhất định sẽ có thẻ của Hạ Châu! Nghĩ thôi cũng đủ kích động phải không nào? Mau nạp thẻ đi!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Khâu Ngôn Chí lập tức cảm thấy mặt mình không nóng, tim cũng không đập nhanh nữa: “Ồ, vậy à, tôi không chơi nữa, tạm biệt.”

Nghèo đói khiến tôi lạnh lùng vô tình.

Đại Hoàng thấy tình huống không ổn, cuống cuồng giữ Khâu Ngôn Chí lại: “Đừng đi! Đừng đi mà! Thực ra chỉ cần hai ngày đăng nhập liên tiếp sẽ được tặng một thẻ Hợp Duyên. Siêng làm nhiệm vụ hằng ngày cũng được tặng kim cương đó!”

“Cậu yên tâm, cho dù cậu không rút được thẻ Hạ Châu nhưng miễn cậu lựa chọn Hạ Châu thì vẫn có đường tình duyên với anh ta, rút thẻ chỉ là cốt truyện phụ đặc biệt thôi à.”

Khâu Ngôn Chí thở phào, bắt đầu bước trên con đường chơi game chùa không cạnh tranh với đời.

Trong quá trình chăm chỉ cày nhiệm vụ ngày, Khâu Ngôn Chí nhận được không ít thẻ rác cùng vài thẻ tàm tạm. Trông thì ngon đấy nhưng thứ duy nhất không ngon chính là cốt truyện chính, tiến triển giữa cậu và Hạ Châu vẫn bằng 0.

Chơi một tháng mà mới sờ tay có hai lần, còn hôn ấy hả? Quên đi!

Huống hồ giờ Khâu Ngôn Chí mới phát hiện tính tình Hạ Châu chỉ có một từ thôi – tệ, hình tượng nhân vật – cặn bã, có đẹp trai hơn nữa cũng không độ nổi cái nết này… sự tích cực ban đầu của Khâu Ngôn Chí với trò chơi tuột dốc không phanh.

Suốt một tuần nay cậu chỉ thấy bóng lưng Hạ Châu lạnh lùng bỏ đi trong nhiệm vụ chính, thậm chí Khâu Ngôn Chí đã có suy nghĩ bỏ game. Nhưng khi cậu thuận tay rút thẻ được tặng lúc điểm danh ngày thì…

Ánh sao quay đều, quay đều, quay đều… Quay muốn hết thanh xuân vẫn chưa lật.

Khâu Ngôn Chí đợi chừng một phút thì tấm thẻ kia cũng lật.

Nháy mắt, ánh sáng chiếu rọi! Tấm thẻ tỏa ra tia sáng vàng kỳ dị!!

Đại Hoàng sấn tới, kinh ngạc hét lên: “Thẻ SSR!”

Ánh sáng vàng dần phai, Khâu Ngôn Chí sững sờ nhìn tấm thẻ kia.

Đến cả người máy trí năng nhân tạo như Đại Hoàng cũng lắp ba lắp bắp: “…Thẻ… kết… kết hôn?!!”

Hai tay Khâu Ngôn Chí run run cầm lấy tấm thẻ và nhìn dòng chữ trên đó.

Thẻ kết hôn số lượng có hạn cao cấp nhất.

Sau khi kết hôn, được quyền yêu cầu nam chính Hạ Châu và người chơi tiến hành nhiệm vụ vợ chồng.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy tim mình đập rộn ràng.

… Là nghĩa vụ vợ chồng… mà mình đang nghĩ đến ư? Chỉ trong nháy mắt, ý muốn bỏ game tan thành mây khói.

Đúng vậy! Liêm sĩ của Khâu Ngôn Chí còn có chút xíu vậy đó.

***

Khâu Ngôn Chí vừa nhớ lại vừa nở nụ cười hiền lành. Ngay vào lúc này, cậu chợt nhìn thấy Hạ Châu đi về phía mình. Khâu Ngôn Chí còn chưa kịp nghĩ thì cơ thể đã vô thức lùi mấy bước, trốn sau thân cây cổ thụ thô to.

Sắc mặt Hạ Châu hơi nóng vội, hắn cúi đầu nhìn ngó dưới đất như đang tìm kiếm thứ gì.

Khâu Ngôn Chí sờ mặt mình, thoắt cái đổi thành gương mặt buồn khổ như gái oán chồng. Nhưng chưa chờ Khâu Ngôn Chí diễn thì Hạ Châu đã dừng bước.

Tầm mắt hắn dừng trên đá cuội trên mặt cỏ, chỉ trong giây lát ánh mắt hắn dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt thứ kia lên.

Đó là một chiếc chuông cũ màu bạc.

Ánh mắt Hạ Châu nhìn nó mang theo muôn vàn lưu luyến, mang theo tất cả dịu dàng mà hắn có. Dựa vào kinh nghiệm cày phim máu chó hơn mười năm, Khâu Ngôn Chí chợt đánh hơi được mùi gì đó bất thường.

Cùng lúc đó, chuông điện thoại của Hạ Châu lại reo. Khâu Ngôn Chí đứng gần Hạ Châu, xung quanh im ắng đến mức nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia.

Đó là một giọng nam nghe rất êm: “Tiểu Châu, nghe nói em kết hôn rồi, chúc mừng nhé.”

Hạ Châu: “… Anh Tề Khang.”

Người nọ cười cười: “Bao nhiêu năm không gặp, không thèm gọi thầy nữa sao?”

Hạ Châu mím chặt môi, không nói gì.

Người nọ im lặng một lát, chợt cất giọng dịu dàng hỏi han: “Em có… thích người đó không?”

“Không thích.” Hạ Châu chẳng hề do dự, trả lời vô cùng dứt khoát.

Ít ra thì cũng phải đắn đo chút chứ anh gì ơi. Lẽ nào ông đây bỏ công diễn lâu như vậy mà chẳng có hiệu quả gì hay sao?

“Chiều mai anh về nước rồi.” Người nọ nói, “Tiểu Châu có thể đến đón anh không.”

Không được! Khâu Ngôn Chí thầm gào thét trong lòng. Sáng mai phải đi tuần trăng mật với ông đây! Địa điểm tuần trăng mật đã được sắp xếp xong xuôi rồi! Đảo Hồng Minh ở cực Đông đại lục! Nghe nói đó là nơi đẹp nhất trong game này! Chỉ có kết hôn mới được đến! Bỏ qua sẽ không có lần sau nữa!

“Tất nhiên là được ạ!” Hạ Châu chẳng thèm chớp mắt.

Tim Khâu Ngôn Chí lạnh đi một nửa.

Cậu vội vàng lôi Đại Hoàng ra dùng khẩu hình hỏi nó, có thể đến đảo Hồng Minh một mình không?

Kết quả nhận được đáp án phủ định.

Tim Khâu Ngôn Chí lạnh thấu.

Đảo Hồng Minh của ông!!!

Hạ Châu mời anh đi chết dùm tôi.

Ngoại tình thì cũng thôi, cớ sao anh lại dám trấn lột kỳ nghỉ của ông hả?!

Đúng vào lúc này, Hạ Châu chợt xoay người, nhíu chặt mày bật ra một câu lạnh lùng: “Ai ở đó?”

Khâu Ngôn Chí lập tức cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, căng thẳng tới mức quên cả chớp mắt và hô hấp. Mắt thấy Hạ Châu càng ngày càng đến gần, Khâu Ngôn Chí giật mình, run rẩy kêu: “Meo~”

Hạ Châu chợt dừng bước.

Khâu Ngôn Chí thở phào một hơi.

Cậu tiếp tục kiên trì học tiếng mèo kêu.

Ngay lúc Khâu Ngôn Chí đang đắc ý vì mình giả tiếng mèo kêu y xì đúc thì nghe có tiếng chim kêu, thứ gì đó rơi xuống đầu Khâu Ngôn Chí.

Đầu có vuốt gel nên cảm nhận không rõ lắm, nhưng với kinh nghiệm phong phú của mình, Khâu Ngôn Chí chỉ mất 0.1 giây đã biết ngay.

Là… cứt chim.

Đúng là trong cái rủi có cái xui. Đầu óc Khâu Ngôn Chí bây giờ toàn là “Đệt… đệt! Trên đầu mình có cứt chim! Mình không thể cử động! Sao Hạ Châu còn chưa chịu phắn đi thế? Chết tiệt! Sao trò chơi này chân thực vậy kia chứ…”, cánh tay trái của cậu chợt bị nắm lấy, sau đó người kia ép cậu xoay qua, giọng lạnh như băng: “Sao cậu lại ở đây?”

Khâu Ngôn Chí cứng đờ, cậu nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hạ Châu, nhớ tới bãi cứt chim màu trắng sền sệt bắt mắt trên đầu mình. Giây phút ấy, cậu lúng túng tới mức gần như mất đi năng lực suy nghĩ.

Cậu khẽ há miệng, hai tay cứng đờ cố định trước ngực, chuẩn bị đưa ra một lời giải thích không ngu ngốc về hành vi này. Nhưng khi âm tiết run rẩy đầu tiên thoát ra khỏi cổ họng thì cậu hoàn toàn bại trận.

Cậu bại tan tác hoa rơi…

Bởi vì âm thanh cậu phát ra là một… tiếng mèo kêu vừa yếu ớt vừa run rẩy.

***

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Ánh mắt Hạ Châu dần trở nên nghi hoặc.

Khâu Ngôn Chí, cậu muốn chết phải không?