Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 53: Chiến Tranh Lạnh






Chương 53: Chiến tranh lạnh
---------------Editor: Mèo---------------
Lâm Tích Lạc thấy Tô Chính Lượng cùng Chu Tuệ xuất hiện trước mặt hắn, sâu thẳm trong ánh mắt là hàn ý thật sâu.

Cánh tay kéo Cố Hân Di mạnh thêm vài phần, sau đó, từng bước lại gần Tô Chính Lượng, càng ngày càng gần.

Cuối cùng, dừng lại trước mặt hai người.

Lâm Tích Lạc nhìn thẳng Tô Chính Lượng, mở miệng trước, "Thật là trùng hợp?"
"Đúng vậy, quả thật trùng hợp."
Lâm Tích Lạc đem ánh mắt chuyển qua trên người Chu Tuệ, Tô Chính Lượng vội vàng kéo tay Chu Tuệ, cố ý tăng thanh âm, "Chu Tuệ bây giờ là...!bạn gái tôi."

Chu Tuệ nghe thấy Tô Chính Lượng giới thiệu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng, cô ngượng ngùng hướng Lâm Tích Lạc gật gật đầu, "Lâm tiên sinh, xin chào."
Thăm hỏi ân cần ngắn gọn chấm dứt, Lâm Tích Lạc như trước nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng hỏi, "Hai người là muốn đi đâu nha?"
Tô Chính Lượng đón nhận ánh mắt đối phương, thanh âm thanh nhuận bình thản không dấu vết, "Bọn tôi định tới cửa hàng phía trước, nghe Tiểu Tuệ nói trang sức trong đó rất đẹp."
"Vậy thật trùng hợp, bọn tôi cũng định tới đó tham quan một chút, cùng đi đi."
Tô Chính Lượng không tỏ vẻ gì, cậu kéo Chu Tuệ vòng qua người Lâm Tích Lạc, đi đến cửa hàng kia.

Bốn người một trước một sau đi vào trong, Tô Chính Lượng mang theo Chu Tuệ đến chỗ bán vòng cổ, rồi lại dắt cô đến chỗ bán nhẫn đôi, "Tiểu Tuệ, em xem, chỗ này bán rất nhiều nhẫn đẹp nha?"
Chu Tuệ nhìn những chiếc nhẫn xinh đẹp dưới ánh đèn, liền đặc biệt cao hứng, "Vâng, quả thật rất đẹp."
Nhân viên bán hàng đầy mặt tươi cười, thao thao bất tuyệt nói, "Vị tiên sinh này, ngài cũng rất có mắt nhìn.

Những cặp nhẫn này đều là mẫu hot nhất năm nay, bất luận là tay nghề hay kiểu dáng, đều vô cùng tốt.

Hơn nữa, khí chất của vị tiểu thư bên cạnh tiên sinh rất hợp với mấy kiểu dáng này, hai ngày nay, cửa hàng chúng tôi đang có chương trình ưu đãi, hiện tại mua là thời điểm rất tốt."
"Phiền cô lấy nó ra giùm, chúng tôi muốn thử một chút."
"Ngài chờ một chút, " nhân viên bán hàng đeo găng tay trắng vào, mở tủ kính, lấy nhẫn ra.

Tô Chính Lượng lấy chiếc nhẫn nhỏ đầu tiền, "Tiểu Tuệ, em đeo nó thử xem."
Chu Tuệ không nghĩ tới Tô Chính Lượng sẽ làm như vậy, tuy rằng cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng cô vẫn phi thường vui lòng vươn tay, chờ cậu đeo nhẫn cho mình.

"Thật xin lỗi, chúng tôi muốn kiểu này."
Tô Chính Lượng cầm chiếc nhẫn trong tay ngừng lại, quay đầu, phát hiện Lâm Tích Lạc đứng ở phía sau, nhìn không chớp mắt chiếc nhẫn trong tay hắn, vẻ mặt lạnh lùng.


Tô Chính Lượng nhíu mày, ngữ khí nói chuyện có chút đông cứng, "Lâm Tích Lạc, chuyện gì cũng nên có thứ tự trước sau? Đây là đôi nhẫn tôi nhìn chúng, anh cho dù muốn mua, ít nhất cũng phải đợi bọn tôi thử xong, nếu không ưng ý mới đến phiên anh."
"Tích Lạc, cứ để họ thử đi, " Cố Hân Di đánh giá trang sức đặt trong tủ kính một hồi, đôi mắt xếch tỏ vẻ khinh bỉ, " Anh nhìn mấy đồ trong cửa hàng này coi, bất luận là tay nghề hay kiểu dáng đều rất xấu, cho dù anh mua, em cũng sẽ không đeo."
Nhân viên bán hàng vừa nghe thấy vậy, biểu tình trên mặt không nhịn được, "Vị tiểu thư này, cô..."
"Anh biết, nhưng anh rất vừa ý chiếc nhẫn này nha, " Lâm Tích Lạc gợi lên khóe miệng, chỉ chỉ chiếc nhẫn nữ trong tay Tô Chính Lượng, câu nói thuyết phục mang theo hấp dẫn, "Hân Di, em xem chiếc nhẫn nữ này, kiểu dáng cô cùng sang trọng, mặt trên còn khắc hoa tinh xảo cẩn thận.

Em không phải vẫn luôn thích bạc sao? Nhìn nó rất hợp với em đó, thật đáng tiếc khi em không muốn mua."
Cố Hân Di bị Lâm Tích Lạc nói ba xạo mê hoặc, ả nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vài giây, miễn cưỡng gật đầu nói, "Nhìn cũng tạm được, dù sao cũng chỉ là tùy tiện mang."
Chu Tuệ nghe bọn họ nói một hồi, có chút khó xử, cô xấu hổ nhìn nhìn bọn họ vài lần, đối với Tô Chính Lượng lặng lẽ nói, "Nếu bọn họ muốn, vậy để cho bọn họ mua đi, chúng ta cũng chưa cần dùng đến."
Tô Chính Lượng lạnh mặt, ngữ khí so với câu trước còn cường ngạnh hơn, "Em không cần phải làm thế? Chỉ cần em thích, anh nhất định sẽ mua nó cho em."
Lâm Tích Lạc nhìn thấy phản ứng của Tô Chính Lượng, nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì.

Nhân viên bán hàng thấy tình cảnh này mặt lộ vẻ khó xử, cô hết nhìn Tô Chính Lượng bên này, lại nhìn về phía Lâm Tích Lạc bên kia, cẩn thận nói, "Các vị, trong cửa hàng chỉ còn một đôi cuối cùng này.

Nếu cả hai vị đều muốn vậy thì có thể đặt trước, hàng mới mấy ngày nữa sẽ tới, đến lúc đó, chúng tôi sẽ gọi điện báo cho hai vị."

"Thật xin lỗi Tô tiên sinh, hai người ý kiến không đồng nhất, cho nên bọn tôi đành mua trước vậy, phiền hai vị đặt trước."
Nói xong, Lâm Tích Lạc hướng Tô Chính Lượng lộ ra ý cười sâu xa, khiến Tô Chính Lượng có loại cảm giác muôn tẩn cho đối phương một trận.

Cậu nhíu chặt mày, đối với Chu Tuệ đứng ở một bên nói, "Tiểu Tuệ, chúng ta đi".

Tô Chính Lượng một phen kéo tay Chu Tuệ, bực bội rời khỏi cửa hàng.

Đợi hai người rời khỏi, chỉ còn lại hai người kia cùng với nhân viên bán hàng vẻ mặt khó hiểu.

Cố Hân Di cầm chiếc nhẫn, thử đeo một chút, một màu bạc mê người trên đầu ngón tay xanh nhạt lòe lòe sáng lên, cô vừa lòng gật đầu, "Oa, đẹp quá đi, Tích Lạc, em muốn."
Lâm Tích Lạc không có đáp lại, thê lương xẹt qua đáy mắt, hắn yên lặng nhìn bóng dáng gầy yếu kia rời khỏi tầm mắt mình, cho đến khi hoàn toàn khuất bóng..