Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 28: Trống Rỗng






☆ Chương 28: Trống rỗng
------------Editor: Mèo-------------
Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ, thành phố bắt đầu lên đèn.

Hoàng hôn giống như hàng vạn giọt đèn dâu, xẹt qua bầu trời đêm điểm điểm đầy sao, rơi vào trong bóng đêm vô tận.

Tô Chính Lượng lái xe đến dưới lầu nhà Tô Chính Thanh.

Suốt dọc đường, cậu đã cân nhắc làm sao để nói ra chuyện của mình cùng Lâm Tích Lạc, hơn nữa, cậu cũng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, chính là xuất quỹ*.

( *Bạn nào đọc nhiều chắc quen với từ này rồi.

Còn ai chưa biết thì từ này = nghĩa với từ come-out á)
Từ nhỏ, Tô Chính Lượng đã biết tình hướng của mình, nhưng cậu che giấu rất tốt.

Ngay cả đoạn thời gian kết giao cùng Lâm Tích Lạc, cũng không có ai phát hiện ra khác thường.

Tuy cậu biết, sớm muộn gì mọi người cũng biết tính hướng của mình.

Nhưng khi ngày này đến, vừa nghĩ đến bản thân phải đối mặt với chất vấn của người thân cũng như đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của họ, cậu lại thấy lo sợ cùng bất an..


Cho dù vậy, tối nay, bất luận thế nào, cậu cũng phải làm rõ bộ mặt thật của Lâm Tích Lạc, chỉ như vậy, chị ấy mới tin cậu, không còn chấp niệm với Lâm Tích Lạc.

Nghĩ vậy, Tô Chính Lượng mở cửa xe, bước vào tòa nhà.

Giày da màu đen nặng nề bước trên cầu thang, một bậc, hai bậc, ba bậc...!Không biết làm sao, đêm nay bậc cầu thang đặc biệt nhiều, hành lang cũng tựa hồ rất dài.

Sau một đoàn đường dài, Tô Chính Lượng rốt cục cũng tới trước cửa nhà Tô Chính Thanh.

Hít một hơi thật sâu, cậu ấn chuông cửa.

"Ai vậy?" Thanh âm Tô mama từ trong vọng ra.

Tô Chính Lượng thấp giọng nói, "Mẹ, là con."
"Là Tiểu Lượng hả, đợi mẹ chút, " Tô mama vừa nghe thấy thanh âm của con trai, vội vã mở cửa, nhìn thấy Tô Chính Lượng đứng ngoài cửa, liền kéo cậu vào, "Bên ngoài nóng như vậy, còn không mau vào nhà."
Tô Chính Lượng đi theo Tô mama vào trong, nhìn chung quanh mở miệng, "Mẹ, chị đâu?"
"Chị con đến công ty của Tiểu Lâm rồi!"
Tô Chính Lượng sửng sốt, "Chị ấy đi lúc nào?"
"Vừa mới đi, nghe nói đêm nay Tiểu Lâm tăng ca, chị con còn cố ý làm chè đậu xanh cho cậu ấy, " Tô mama vừa nói vừa đi vào phòng bếp, múc một bát chè đậu xanh mang ra, "Con cũng uống một chút đi."
Tô Chính Lượng nhận lấy bát chè đậu xanh, uống vài hớp, "Đúng rồi mẹ, chị có nói bao giờ thì về không?"
Tô mama vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, " Chị con không nói, Tiểu Lượng, vội vã tìm Thanh Thanh như vậy là có chuyện gì gấp lắm sao?"
"Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là vài ngày không gặp mẹ với chị, cho nên có chút nhớ."
"Đứa con ngốc này, " Tô mama thở dài, nhẹ nhàng dùng tay xoa mặt Tô Chính Lượng, thân thiết mở miệng nói, "Mẹ đã nói con về đây ở rồi, có vài ngày không gặp, con liền gầy đi một vòng rồi.

Có phải công việc xảy ra chuyện gì hay không? Mẹ nghe nói con cùng Tiểu Tuệ không có liên lạc, con là đàn ông, nhất định phải chủ động một chút."
"Mẹ, con cùng Tiểu Tuệ rất tốt, thật đó."
Tô mama vừa lòng gật đầu, "Vậy là tốt rồi, con cũng không còn nhỏ, nếu thích người ta thì liền theo đuổi.

Chuyện giữa chị con và Tiểu Lâm rất suôn sẻ, mấy ngày hôm trước nó còn nói với mẹ nó sẽ kết hôn cùng với Tiểu Lâm."
"Loảng xoảng!" Bát đậu xanh trong tay Tô Chính Lượng nằm yên vị dưới đất, màu xanh của nước chè loang lổ trên sàn.

"Tiểu Lượng, con sao vậy? Đang yên lành tự dưng lại làm rơi bát?" Tô mama thấy phản ứng thất thố của con mình, vội vàng đi lấy khăn lau ngồi xổm trên mặt đất.

Tô Chính Lượng từ khiếp sợ dần phục hồi lại tinh thần, đoạt lấy khăn lau trong tay Tô mama, "Mẹ, con xin lỗi, vừa rồi trượt tay, để con dọn cho."
Tô mama cười khổ đứng dậy, "Mẹ đi lấy chổi, trên mặt đất đều là mảnh sành, con cẩn thận chút."
Tô Chính Lượng mạnh mẽ trấn định nói, "Mẹ, con không sao, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi."
"Đứa nhỏ này, có việc gì cứ nói thẳng, hà tất phải để trong lòng?" Tô mama bất đắc dĩ lần thứ hai thở dài, xoay người chậm rãi bước về phía nhà kho.


Tô Chính Lượng cầm lấy khăn lau chà xát trên mặt sàn, trong đầu là một mảng hỗn loạn.

Kết hôn? Làm sao có thể? Chị ấy muốn cùng Lâm Tích Lạc kết hôn! Vậy phải làm sao bây giờ?
Hoảng loạn lau sàn nhà, cậu hoàn toàn không biết hiện tại mình nên làm thế nào.

Không được, hiện tại phải đi tìm chị ấy, phải đem chuyện giữa mình và Lâm Tích Lạc nói cho chị ấy, chặt đứt loại suy nghĩ đáng sợ này của chị ấy.

Buông khăn lau, Tô Chính Lượng hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho đầu óc mình thanh tỉnh một chút Sau đó cậu ngồi xổm người xuống, đem từng mảnh vỡ nhặt lên.

Nhưng cho dù thế nào, ngón tay cũng giống như không phải của mình, không bị khống chế hướng về cạnh sắc nhọn của mảnh vỡ.

"Tê!"
Tô mama cầm chổi đi ra, nhìn thấy hành động của Tô Chính Lượng, lập tức đi tới, "Làm sao lại bất cẩn như vậy?" Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt khác thường của Tô Chính Lượng, bà vội vàng hỏi, "Tiểu Lượng, con làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như thế?"
Tô Chính Lượng miễn cưỡng cười cười, "Mẹ, con không sao, " ngồi xổm người xuống, cậu lại tiếp tục nhặt mảnh vỡ.

Tô mama kéo Tô Chính Lượng dậy, đem cậu đến nhà tắm, "Để đó mẹ làm cho, trước hết rửa sạch tay đi, tránh cho vết thương bị nhiễm trùng."
Rửa tay, lấy một miếng băng gạc dán vào, Tô Chính Lượng yên lặng cúi đầu đi ra ngoài, "Mẹ, con đi trước, hai ngày nữa lại đến thăm mẹ."
Tô mama nhìn ra Tô Chính Lượng có tâm sự, cũng không có ý muốn giữ cậu ở lại, bà chỉ gật đầu, đưa cậu ra cửa, "Lái xe cẩn thận."
Cáo biệt mẹ xong, Tô Chính Lượng không suy nghĩ nhiều, lái xe thẳng đến tập đoàn Lâm thị.

Trời, bắt đầu mưa, hạt mưa tí tách rơi, gõ vào cửa kính xe, phát ra tiếng "Đùng".

Tô Chính Lượng dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến Lâm thị, còn chưa tiến vào tòa nhà Lâm thị, cậu liền do dự.

Cậu mạo muội vào công ty Lâm Tích Lạc chỉ vì tìm chị gái, người bên ngoài sẽ cảm thấy rất kì quái đi? Nhưng chỉ có ở trước mặt chị ấy cùng Lâm Tích Lạc, đem chuyện hắn cùng cậu đã từng kết giao, đem từng chuyện nói rõ ràng chị ấy tin lời cậu nói là hoàn toàn đúng.


Nếu lỡ mất cơ hội tối nay, về sau muốn tìm cơ hội cũng rất khó.

Được rồi, bất luận thế nào, cũng phải thử một lần, cho dù chị ấy vì chuyện này về sau không để ý đến cậu, hoặc là oán hận cậu, nhưng vì hạnh phúc cả đời của chị ấy,chút chuyện nhỏ này không tính là gì.

Nghĩ đến đây, Tô Chính Lượng bước vào toàn nhà, đi vào đại sảnh.

Nhưng chân trước mới vừa bước vào, đã bị bảo vệ ngăn cản.

Bảo vệ của Lâm thị tương đối nghiêm khắc, bất luận Tô Chính Lượng nói như thế nào, đối phương cũng không thèm nghe cậu nói.

Đang lúc cậu chuẩn bị gọi cho Lâm Tích Lạc để chứng minh thân phận, từ trong một người bước ra, "Đây không phải là Tô tiên sinh sao?"
- -----------------Editor: Mèo-------
*Lời của editor: Ối dồi, tôi tưởng truyện này ngắn nên mới nhảy hố, ai dè nó hơn 600 trang word lận.

Mà giờ mới chưa được 100 trang word:)))) Bình quân 1 chương mà 3,5 trang word.

Làm phép tính ra, ta sẽ có khoảng 170 chương truyện:))))
CẦN MỘT BẠN BETA.