Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 188: Phiên ngoại 1: Sinh em bé




☆ Phiên ngoại 1: Sinh em bé

———Editor: Mèo———

Năm mới đã đến, đường phố tràn ngập bầu không khí vui vẻ, nhà nào cũng quây quần bên nhau, chúc mừng năm mới đến. 

Trên đường phố, hai người đàn ông sánh bước bên nhau, ngoại hình nổi bật, dáng người sang trọng lịch lãm khiến người ta phải ngoái nhìn. Chỉ thấy bọn họ dừng ở cửa một cửa hàng đồ dùng trẻ sơ sinh, chỉ trỏ vào đồ đạc bên trong, nói cười rồi bước vào cửa hàng.

Một lát sau, hai anh chàng tươi tỉnh bước ra dưới ánh mắt của người qua đường và lời cảm ơn của cô nhân viên bán hàng. 

Người đàn ông cao lớn giơ tay nhấc chân giống như đế vương kia một tay xách chiếc xe nôi màu hồng, tay kia xách một chiếc túi giấy căng phồng, ống tay áo nhỏ của quần áo trẻ sơ sinh lộ ra từ khe hở trên túi giấy. Người đàn ông lịch lãm và đẹp trai bên cạnh đang cầm một chiếc túi lớn trong suốt, vừa nhìn đã biết bên trong đều là đồ dùng hàng ngày của trẻ sơ sinh. 

Hai người đàn ông sánh bước trên con phố đông đúc với một đống đồ dành cho trẻ sơ sinh, có thể tưởng tượng được tỷ lệ quay đầu nhìn bọn họ tuyệt đối là 100%. Họ đi đến một chiếc Audi màu đen, đặt tất cả những thứ này vào xe, sau đó đóng cửa xe, rời đi. 

Chờ xe chạy xa, có người mới nhớ tới hai người vừa rồi là ai, “Này, người đàn ông vừa rồi hình như là Lâm Tích Lạc, chủ tịch tập đoàn Lâm thị thì phải.”

“Ấy, cậu nói thế tôi mới nhớ, bên cạnh chính là người yêu đồng tính của hắn, nghệ sĩ piano Tô Chính Lượng.” 

“Hai người bọn họ cũng to gan thật đấy, ban ngày ban mặt cũng dám dắt tay nhau ra đường.” 

Đang lúc mọi người thổn thức không thôi về nhân vật trong đề tài, có một giọng nói chen vào, “Chỉ cần bọn họ yêu nhau, cùng giới tính thì sao chứ.”

“Đúng vậy,” Một người khác phụ họa, “Lâm thị cống hiến cho thành phố S này bao nhiêu thứ, Tô Chính Lượng cũng là niềm tự hào của thành phố S chúng ta, tôi thấy á, hai người họ ở bên nhau mới là điều tuyệt vời nhất í.”

“Đúng đó…”

Bên kia, người nhà họ Tô đang bận rộn trong gian bếp. 

“Đợi đã, anh đổ nước tương vào trước đi,” một người đàn ông mặc tạp dề đang dùng muôi nấu ăn. Tô Chính Thanh ưỡn bụng lớn đứng ở một bên chỉ đạo. 

Mẹ Tô vội vàng đi tới, “Ấy, Thanh Thanh, con bảo Tiểu Triệu ra phòng khách ngồi đi, trong này để mẹ làm là được.”

Người đàn ông không quay đầu lại nói, “Mẹ, bình thường mẹ vất vả rồi, hôm nay để con làm cho.”

Tô Chính Thanh nhướng mày, “Mẹ, để anh ấy làm đi, chúng ta ra phòng khách ngồi.”

“Được rồi, ” Bà Tô cười gật đầu. 

Tô Chính Thanh được mẹ dìu đến phòng khách, vừa ngồi xuống, chuông cửa liền vang lên. 

“Nhất định là Tiểu Lượng và Tích Lạc tới rồi, để mẹ đi mở cửa,” Nói xong, mẹ Tô đứng dậy đi mở cửa. 

Quả nhiên, Tô Chính Lượng và Lâm Tích Lạc đứng ở cửa đồng thanh nói, “Mẹ, chúc mừng năm mới!”

“Ôi, sao hai đứa mua nhiều thứ thế, mau vào đi.” Bà Tô vội vàng đỡ lấy cái túi từ trong tay Tô Chính Lượng, gọi vào phòng bếp, “Tiểu Triệu, ra giúp mẹ cầm đồ với.”

“Vâng ạ,” Người đàn ông vội vàng tắt lửa, lau tay đi ra, “Tiểu Lượng, Tích Lạc, hai đứa khách sao thế, mua nhiều đồ thế này, anh nhận cũng ngại cơ.”

Tô Chính Lượng cầm lấy túi giấy trong tay Lâm Tích Lạc, đặt ở trên bàn khách, “Anh rể khách sao rồi, từ lúc chị mang bầu đến giờ, bọn em cũng có giúp được gì nhiều đâu.”

“Đúng vậy, nhân tiện hôm nay đi dạo, em với Lượng mua thêm một ít, em ấy còn nói, chiếc xe này rất hợp với em bé đó.” Thả chiếc xe em bé màu hồng trong tay xuống, Lâm Tích Lạc tiến lại gần Tô Chính Lượng cười trêu ghẹo, “Ngày nào đó chúng ta cũng trở về mua một chiếc để dùng.”

Tô Chính Lượng bị hành động đột ngột của Lâm Tích Lạc làm cho sửng sốt, nghe thấy câu đùa này của hắn, cậu đỏ mặt trách móc: “Anh nói linh tinh gì vậy,” Tránh cho bầu không khí xấu hổ này lan rộng, nhanh chóng chuyển đề tài, “Mà này, chị, nếu em nhớ không nhầm thì ngày dự sinh của chị là mấy ngày này đúng không?”

Tô Chính Thanh ngồi trên ghế sô pha uể oải nói,  “Hình như là ngày mốt, nên ngày mai chị phải vào bệnh viện chờ sinh rồi.”

Tô Chính Lượng ngồi xuống bên cạnh Tô Chính Thanh, “Em bé sinh ra nhất định sẽ xinh đẹp như chị.”

Tô Chính Thanh khẽ mỉm cười, “Có lời chúc này của em, chị nhất định sẽ sinh được một em bé xinh xắn.”

Buổi tối, cả nhà ngồi quanh bàn ăn, trò chuyện cười nói vui vẻ, khung cảnh rất náo nhiệt. 

Bỗng nhiên, lông mày nhỏ xinh đẹp của Tô Chính Thanh nhíu lại, “Bụng em đau quá.”

Bà Tô là người từng trải, vừa nhìn đã biết, “Ấy chết, không phải sắp sinh rồi đấy chứ.” Vừa đỡ Tô Chính Thanh vừa hướng ba người đàn ông to lớn đang lúng túng bên cạnh nói: “Tiểu Triệu, con mau đi thay quần áo đi, Tiểu Lượng con giúp mẹ dìu chị con ra ngoài, Tích Lạc, con đi lái xe đến đây.”

Ba người đàn ông ngơ ngác vừa nghe thấy chỉ thị của bà Tô, lập tức phục hồi tinh thần, luống cuống tay chân làm xong hết thảy, lái xe về phía bệnh viện. 

Cả nhà đợi bên ngoài phòng sinh rất lâu, đến lúc bác sĩ ra thông báo thì đã là nửa đêm.

Biết được Tô Chính Thanh mẹ tròn con vuông, cả nhà mới thấy nhẹ nhõm. 

Lo liệu xong mọi việc, Tô Chính Lượng và Lâm Tích Lạc rời khỏi bệnh viện trước. 

Về đến nhà, hai người mệt lử, nằm dài trên sô pha không muốn nhúc nhích.

Cả hai nằm im một lúc, Tô Chính Lượng mỉm cười nói, “Tích Lạc, em bé đáng yêu thật đó, nhỏ xíu, mềm mềm.” Thấy Lâm Tích Lạc động đậy, cậu đứng dậy nằm bên cạnh hắn, “Hay là chúng ta cũng nhận nuôi một đứa nhé?”

Lâm Tích Lạc hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Lượng, em thích trẻ con à?”

Tô Chính Lượng hai tay đan vào nhau, chống cằm, “Nhìn một sinh mệnh nhỏ bé được mình che chở, nuôi nấng, chậm rãi lớn lên, thật sự khiến người ta cảm thấy rất hạnh phúc đó.”

“Lượng, em nói đúng, tại sao chúng ta không sinh một đứa con bây giờ nhỉ,” Nói xong câu này, Lâm Tích Lạc đứng dậy, ngậm lấy đôi môi mỏng của Tô Chính Lượng. 

“Ưm…” Tô Chính Lượng còn chưa kịp phản ứng, đ@u lưỡi nóng bỏng có lực đã vọt vào. Sức lực mạnh mẽ, cùng với mùi thuốc lá đặc trưng của Lâm Tích Lạc, trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng. 

Đôi mắt hẹp dài của Tô Chính Lượng híp lại, cũng không cam lòng yếu thế phản kích, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy đ@u lưỡi đối phương, “chụt chụt” một tiếng, liền khéo léo đẩy vào trong miệng đối phương. 

Đôi mắt đen của Lâm Tích Lạc tối sầm lại, khẽ mím môi, lợi dụng ưu thế của mình đảo khách thành chủ, cạy răng đối phương ra, m út lấy mật ngọt. Một tay không ngừng luồn vào trong vạt áo, nghịch ngợm chỗ nhô lên trên ngực qua lớp áo lót mỏng manh.

Cảm thấy ngực mình bị đối xử như vậy, trong mắt Tô Chính Lượng hiện lên một tia tính toán, cậu quay người lại, chuyển từ tư thế nằm nghiêng của hai người sang tư thế trên dưới. 

Lâm Tích Lạc nhận ra mình đang ở thế bất lợi, lập tức buông tay, giọng nói khàn khàn tràn đầy h@m muốn, “Sao, hôm nay em muốn ở trên à?”

Hai tay Tô Chính Lượng chống lên lồ ng ngực Lâm Tích Lạc, khóe môi nhếch lên đặc biệt hấp dẫn, “Anh nói xem?”

Lâm Tích Lạc cười xấu xa, sau đó đột nhiên đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Tô Chính Lượng, “Vậy phải xem em có bản lĩnh này hay không.”

Khuôn mặt thanh tú của Tô Chính Lượng lộ ra một tia cười xấu xa, “Ồ?” Đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua khuôn mặt anh tuấn, thuận theo yết hầu, trước ngực, trượt đến bụng Lâm Tích Lạc, “Tích Lạc, hôm nay anh cứ ngoan ngoãn nghe lời em đi.”

Lâm  Tích Lạc nào chịu nổi sự trêu chọc của Tô Chính Lượng, màu đen trong mắt đã sớm dấy lên ngọn lửa nóng rực, hai tay hắn dùng sức, thuận thế ôm lấy thân thể Tô Chính Lượng, chậm rãi đi về phía phòng tắm, “Em yêu, hôm nay em là người trêu chọc anh trước đấy nhá.”

Tô Chính Lượng nằm sấp trên lưng Lâm Tích Lạc, khẽ cười ra tiếng. 

* * * * * * * * 

Trong phòng tắm nóng bức, âm thanh th ở dốc lần lượt vang vọng trong phòng.

Tô Chính Lượng dựa vào lồ ng ngực rộng lớn của Lâm Tích Lạc, nghiêng đầu hôn đối phương. 

Đuổi theo chiếc lưỡi mềm mại trơn trượt đang chạy trốn xung quanh, m út lấy mật ngọt, đầu lưỡi linh hoạt của Lâm Tích Lạc và cậu quấn lấy nhau. Trên lồ ng ngực trắng nõn hồng nhạt, bàn tay mạnh mẽ đang nhào nặn hai hạt đậu đỏ tròn trịa, lòng bàn tay còn lại nắm lấy d*c vọng của đối phương đang dần dần ngẩng đầu lên của đối phương. Lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, nhưng lại luôn đè nén cao trào của đối phương ngay trước đó.

“Ưm…”

Tô Chính Lượng không ngừng lắc đầu, giống như đang khóc, sương nước dày đặc lấp đầy đôi mắt mở to của cậu, ại khơi dậy h@m muốn ngược đãi cậu của Lâm Tích Lạc. 

Nở một nụ cười nhạt, người đàn ông trong khoảnh khắc tiếp theo ấn đầu ngón tay thô ráp của mình vào trung tâm h@m muốn của đối phương, hung hăng đè lại, cùng với giọng nói tràn ngập h@m muốn, khàn khàn mà trầm thấp, “Em yêu, muốn chứ?”

“Đồ khốn này…”

Tô Chính Lượng há mồm th ở dốc, mặt đỏ bừng vì lâu ngày thiếu dưỡng khí, kìm nén d*c vọng xuất tinh, hung ác trừng mắt nhìn người kia.

Lâm Tích Lạc cười xấu xa nói, “Cầu xin anh đi, anh sẽ cho em xuất ra.” ác ý dùng móng tay ấn vào lỗ nhỏ, khiến người trên người hắn càng run rẩy dữ dội hơn.

Tô Chính Lượng đứt quãng r3n rỉ, “A… Ha… Lâm Tích Lạc… anh… xin anh đó …để em bắn…”

Lâm Tích Lạc hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Tô Chính Lượng, “Em yêu, như em mong muốn.”

Buông tay ra, trong tiếng thét cao ngất, Tô Chính Lượng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, chiếc cổ thon dài, giống như thiên nga, hơi bay lên không trung, vẫy qua một vòng cung tuyệt đẹp.

Sắc mặt Tô Chính Lượng ửng hồng, xụi lơ gục xuống ngực Lâm Tích Lạc, tức giận nói: “Lâm Tích Lạc, tên khốn này…”

Nâng mặt đối phương lên, nhìn khuôn mặt còn dư vị cao trào, Lâm Tích Lạc vươn đầu lưỡi li3m li3m t1nh dịch trắng đục trong tay  “Em yêu, đến lượt anh.”

Tô Chính Lượng yếu ớt oán trách, “Ưm, anh… Em mệt rồi… Anh vẫn muốn sao…”

Lâm Tích Lạc chỉ chỉ vào cậu em đang ngẩng cao đầu, cười khổ nói, “Em được sảng khoái rồi, còn anh thì sao?”

Tô Chính Lượng bộ dạng anh dũng hi sinh, “Được rồi, vậy anh tự làm đi, em không di chuyển nổi nữa đâu.”

Lâm Tích Lạc để Tô Chính Lượng nằm ngửa, bảo cậu tựa vào người mình, sau đó lấy dầu bôi trơn ra, bóp một chút bôi lên ngón tay, chậm rãi thăm dò phía sau của đối phương. 

Một ngón tay vừa đi vào, đối phương nhẹ nhàng “a” một tiếng, “Nhẹ một chút…”

“Cưng à, anh nhẹ nhàng lắm rồi đó, là do em quá mẫn cảm thôi.” Giọng nói từ tính của Lâm Tích Lạc thì thầm ở bên tai Tô Chính Lượng, vừa nói chuyện với cậu, ngón tay bên trong đã tăng lên thành ba ngón tay.

Cảm thấy việc mở rộng đã gần xong, Lâm Tích Lạc lại dán vào tai Tô Chính Lượng, “Em yêu, sinh cho anh một đứa nhé.”

Tô Chính Lượng giả vờ tức giận muốn phản bác lại, nào ngờ đối phương lại đột nhiên xông vào, khiến cậu lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, “Anh… A… Ưm…”

Bên trong đối phương vừa chặt vừa ấm áp, giống như cả người được bọc trong tơ lụa mềm mại, khiến cho Lâm Tích Lạc cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường. 

Lẳng lặng ở trong cơ thể đối phương, Lâm Tích Lạc vẫn không quên trêu chọc: “Bé cưng, bên trong em ấm quá, anh chẳng  muốn ra ngoài chút nào.”

Tô Chính Lượng liếc Lâm Tích Lạc một cái: “Anh bi3n thái vừa thôi…”

Nào ngờ cậu vừa nói xong câu này, đối phương đột nhiên ra vào mãnh liệt, khiến cho cậu liên tục r3n rỉ, “A…đừng…chậm lại…ưm …”

Lâm Tích Lạc thở hổn hển, mạnh mẽ thâm nhập vào nơi sâu nhất của đối phương, thỉnh thoảng hôn lên khuôn mặt đỏ bừng vì d*c vọng của đối phương, nỉ non nói, “Lượng, anh yêu em…”

Đầu ngón tay Tô Chính Lượng run rẩy, nắm chặt lấy lòng bàn tay phải của đối phương, “Ư… ưm… em… cũng yêu anh…”

“Đừng bao giờ rời xa anh…”

“Em hứa…”

* * * * * * * * 

Hôm nay là ngày đầu năm mới, Tiểu Ái chúc mọi người năm mới thành công trong học tập và công việc, mỗi ngày đều vui vẻ (*^__^ *)

Để cảm ơn các bạn đã ủng hộ Tiểu Ái, hôm nay Tiểu Ái sẽ tặng các bạn một tập miễn phí, chứa thịt được chờ đợi từ lâu ~~