Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 168: Thời gian ấm áp




☆ Chương 168: Thời gian ấm áp

——Edit:Yin | Beta: Mèo——

Trên quảng trường thành phố náo nhiệt, huyên náo, sáng lên đèn màu, ánh đèn đầy màu sắc đan xen, tựa như bảo thạch đầy màu sắc khảm trên sa thạch tối màu, tạp ra ánh sáng quyến rũ. 

Mọi người mặc trang phục Nam Đức đầy màu sắc, chậm rãi đi bộ trên sân khấu rộng lớn cùng gia đình và bạn bè. Tiếng cười đùa của những đứa trẻ, tiếng nói chuyện của gia đình và bạn bè, tiếng thì thầm thân mật của những người yêu nhau, quanh quẩn xung quanh quảng trường. 

Quầy hàng bán đồ ăn vặt bày đầy đủ các loại món ăn Đức, tỏa hương thơm lừng, khiến cho người ta phải ch ảy nước dãi. Các tiểu thương buôn bán đồ chơi và quà lưu niệm đã thu hút được sự chú ý của mọi người, đứng bên cạnh quảng trường múc đồ chơi hét lên, thu hút sự chú ý của rất nhiều trẻ em. Hai đứa con nhà Helson cũng không ngoại lệ, bọn chúng nắm tay cha mẹ hào hứng chạy đến bên cạnh người bán hàng rong, giống như những đứa trẻ khác, mở to mắt tò mò nhìn chằm chằm vào những món đồ chơi trong một thời gian dài. 

Tô Chính Lượng chậm rãi đi trên quảng trường, xuyên qua đám người nhộn nhịp, áo khoác mỏng màu đen ở trong đám người hiện ra vô cùng chói mắt. 

Đột nhiên, một tràng tiếng khen ngợi vang lên trong đám người, giọng trẻ con non nớt mang theo sự kinh ngạc và bội phục, khiến cho Tô Chính Lượng chú ý. 

Cậu theo thanh âm đi về phía trước, thì ra là ông chủ của một cửa hàng đồ chơi bày ra trò chơi, có vài đứa nhỏ đang vây quanh một người đàn ông trưởng thành. 

Người đàn ông lấy một vòng tròn, nhẹ nhàng xoay một vòng, vòng tròn bay vào một con búp bê trên mặt đất cách đó vài mét. 

“Wow, chú tuyệt thật đó!”

Người đàn ông đưa lưng về phía mình, Tô Chính Lượng nhìn không thấy diện mạo của đối phương, nhưng từ thân hình và động tác của người đó, cũng nhận ra được thân phận của người kia, dáng người cường tráng, bóng lưng cao lớn, ngoại trừ hắn sẽ không có người khác. 

Trong đôi mắt sâu như hồ nước hiện lên một tia kinh ngạc, cậu yên lặng đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào đám trẻ con vây quanh phía dưới giống như chơi vòng tròn. 

Một đứa trẻ cầm lấy đồ chơi và rời đi với sự phấn khích, ngay tại lúc này, một cô bé khác đặt vòng tròn của mình vào tay người đàn ông. 

Người đàn ông vẫn rất nhẹ nhàng khoác lên một con búp bê gấu nhỏ, khiến cho bọn nhỏ vỗ tay ào ào, có mấy người trưởng thành cũng huýt sáo, giống như đang tán thưởng chuyện hắn chơi bách phát bách trúng. 

Cô bé vui vẻ chạy lên lấy con búp bê gấu nhỏ, kéo tay người đàn ông, như muốn nói chuyện với đối phương. Người đàn ông nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé. Sau khi để lại một nụ hôn cảm ơn trên khuôn mặt của người đàn ông, cô bé chạy biến đi. 

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, ngay khi hắn quay người lại, dưới ánh sáng yếu ớt, một bóng người gầy gò mỏng manh bỗng dưng tiến vào tầm mắt hắn. 

Người đàn ông không hiểu sao lại thấy sửng sốt, tình cảm nóng bỏng phức tạp ở trong đôi mắt màu đen sâu thẳm ngay lập tức mơ hồ dâng lên. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, chậm rãi hiện ra một chút mừng rỡ, một chút kinh ngạc, một chút trìu mến, và còn cả một chút si tình. 

Không ngừng tìm kiếm, những vẫn không thấy bóng dáng ấy. Trăm chuyển ngàn hồi, người nọ lại gần trong gang tấc. 

Trong đám đông, hai người lại một lần nữa nhìn nhau thật sâu. 

Ánh mắt cực nóng của người đàn ông khóa chặt trên người Tô Chính Lượng, đôi mắt thâm thúy kia một chút cũng không chớp, tựa như chỉ cần hắn chớp mắt một cái, đối phương sẽ biến mất trong biển người. 

Giống như đã hạ được quyết tâm, người đàn ông cất bước, đi về phía Tô Chính Lượng. 

Một bước, hai bước, ba bước, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. 

Tô Chính Lượng không lùi về phía sau, cậu đứng thẳng trong đám người, chờ đợi người đàn ông đi về phía mình. Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, dưới ánh đèn đầy màu sắc rực rỡ, ánh sáng chớp động không thể giải thích được. 

Cuối cùng, người đàn ông đứng trước mặt Tô Chính Lượng, khoảng cách gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, thậm chí là tiếng tim đập thình thịch. 

Lặng lẽ nhìn nhau, từng hơi thở quấn quít, hai người đứng đối diện nhau, tìm kiếm hình ảnh của mình ở trong mắt đối phương. 

Giờ phút này, thời gian tựa như tĩnh lặng. 

Toàn bộ thế giới, giống như chỉ có sự tồn tại của cậu và hắn, người đàn ông lặng lẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười quyến rũ lòng người.

Trong chốc lát, trên sân khấu rộng lớn vang lên tiếng nhạc và tiếng hát vui vẻ. Sau đó, sâm panh từ trên trời rơi xuống, giống như một trận mưa lớn màu vàng, ùn ùn kéo đến. 

Trong cơn mưa màu vàng ngào ngạt hương thơm, hai người vẫn yên lặng nhìn nhau như trước, tựa như chỉ cần lặng lẽ nhìn nhau như vậy, là có thể đi đến đầu kia thế giới, biển cạn đá mòn, đến chết không thay đổi. 

Mưa dừng lại.

Những giọt nước trong suốt chảy liên tục trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Lượng, dưới ánh đèn chiếu rọi, màu sắc rực rỡ, cơ hồ khiến cho hô hấp Lâm Tích Lạc ngưng trệ. 

Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm người bị champagne làm ướt tóc, ánh mắt lại sáng ngời, Lâm Tích Lạc bất giác vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc của ướt sũng của đối phương.

Đối phương cũng không né tránh đụng chạm của hắn, chỉ nhẹ nhàng rũ mắt xuống, lông mi rậm rạp dính một ít sâm panh, theo mí mắt rung động, tựa như từng viên ngọc trai lấp lánh. 

Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm vào mặt Tô Chính Lượng, chậm rãi đưa ngón tay vào trong miệng, sau đó dịu dàng nói, “Tóc của em, thật ngọt.”

Nghe nói như vậy, nhiệt độ trên mặt Tô Chính Lượng tăng lên, cậu thu hồi ánh mắt của mình, có chút mất tự nhiên mở miệng nói, “Sao anh lại tới đây?”

“Vừa lúc đi ngang qua, thấy nơi này có náo nhiệt, nên vào xem một chút.” Dừng một chút, Lâm Tích Lạc cười đầy ẩn ý rồi thong thả nói, “Không ngờ tới lại có thể gặp được em ở đây. ”

Tô Chính gật gật đầu, thản nhiên nói, “Tôi đi cùng với nhà Helson, nhưng hình như đi lạc mất rồi.”

Lâm Tích Lạc cười gian xảo nói, “Vậy chúng ta đi cùng nhau một chút nhé.”

Tô Chính Lượng thản nhiên gật đầu, “Ừ.”

Hai người đi song song với nhau, biển người đi qua đi lại, im lặng tiến về phía trước. 

Dòng người càng ngày càng nhiều, gần như phải kề sát vai nhau. Lâm Tích Lạc mạnh mẽ giữ chặt tay Tô Chính Lượng, sau đó trừng mắt mở miệng muốn nói chuyện với đối phương, nghiêm trang nói, “Tôi sợ quá nhiều người, em sẽ đi lạc. ”

Tô Chính Lượng có chút hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, sau đó nhúc nhích môi, chột dạ nói, “Người ở đây nhiều lắm, sẽ bị nhìn thấy. ”

“Không đâu.”

Biết rõ mình không làm gì được hắn, nhưng Tô Chính Lượng vẫn hơi muốn rụt tay lại, nào ngờ lòng bàn tay của đối phương hoàn toàn nắm chặt lấy tay của cậu. 

Tô Chính Lượng có chút thẹn thùng quay đầu lại, “Anh…Thôi bỏ đi…”

Thấy mình đã thành công, Lâm Tích Lạc đắc ý nhếch khóe miệng, bình thản nói, “Chúng ta đến phía trước xem nhé.”

Tô Chính ngẩng ngẩng đầu, bị Lâm Tích Lạc dẫn đi về phía trước. 

Cảm nhận được cảm giác an tâm từ bàn tay ấm áp rộng rãi mang đến cho mình, Tô Chính Lượng dần dần có chút say mê. 

Cùng lúc đó, các hoạt động kỷ niệm cũng đã đến, âm thanh vui vẻ và tiếng hát của mọi người vang vọng trên bầu trời quảng trường.

- Bùm!

Thanh âm bắn pháo hoa, kèm tiếng bắn súng chào mừng vang lên, khiến cho Tô Chính Lượng lập tức phục hồi tinh thần lại. 

Chậm rãi dừng bước, cậu thoáng ngước mắt lên.

Pháo hoa rực rỡ tựa như sao mai, trong nháy mắt nhuộm hơn phân nửa bầu trời thành màu sắc rực rỡ, dấu vết pháo hoa, tựa như đá kim cương bảy màu, màu sắc rực rỡ, thu hút lòng người. 

Đột nhiên, Lâm Tích Lạc buông  tay ra, không đợi Tô Chính Lượng hoàn hồn, ngón tay đối phương bèn xuyên qua kẽ ngón tay của cậu, cùng ngón tay của cậu gắt gao quấn lấy nhau. 

Chăm chú nhìn đôi mắt ấm áp và xinh đẹp trước mắt không rời, lóe lên ánh sáng ngũ sắc, Lâm Tích Lạc thành kính mở miệng nói, “Lượng, quay về bên anh được không?”