Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 167: Chấp niệm của bà Tô




☆ Chương 167: Chấp niệm của bà Tô 

———- Editor: Xích Liên | Beta: Mèo –——– 

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng Tam vội nắm lấy tay bà Tô, đỡ bà dậy liều mạng chạy ra ngoài. Phía trước của họ bây giờ là chiếc xe ban đầu hai người đến đây nhưng đám người phía sau lại chỉ cách họ vài bước chân. 

Lý Tư Phàm nhíu mày, nói với Hoàng Tam, “Hai người lên xe trước đi, tôi sẽ ở lại cầm chân bọn họ.”

Hoàng Tam quyết liệt nói, “Không được, một mình cậu chắc chắn không đối phó lại đám người đó đâu, nhanh lên xe với tôi.”

Nói xong, hắn mở cửa xe đẩy bà Tô vào trong xe, sau đó kéo mạnh Lý Tư Phàm lên xe, đạp mạnh chân ga, bóng dáng của chiếc xe biến mất ngay sau đó. 

Những người truy đổi họ ban nãy, cũng chui vào trong một chiếc xe đậu gần đó, tiếp tục  đuổi theo. 

Trong xe, bà Tô hoảng sợ nhìn về phía Lý Tư Phàm đang ngồi bên cạnh mình, mở miệng hỏi, ” Chàng trai, các cậu là ai thế? Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?”

“Bác à, hiện tại chúng ta đã được an toàn rồi. Bác đừng sợ, cháu là bạn của Tô Chính Lượng – Lý Tư Phàm, người lái xe tên là Hoàng Tam.”

Bà Tô nghe thấy Lý Tư Phàm là bạn của con trai mình, thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cau có hoảng sợ cũng dần dần thả lỏng, “Vậy thì tốt quá, lúc bác bị những kẻ đó bắt cóc sợ đến mức ngất xỉu, à còn nữa, ai đã sai họ làm điều này?  Tại sao họ lại phải bắt cóc bác?”

Lý Tư Phàm che giấu mọi chuyện nói, “Dạ, chỉ cần bác không sao là tốt rồi ạ, chuyện này cháu không nên nói ra thì hơn, bọn cháu sẽ dẫn bác đến một nơi an toàn, bác cứ yên tâm đi ạ.”

Bà Tô thấy lời nói của Lý Tư Phàm cứ úp úp mở mở, trong lòng càng thêm nghi ngờ, “Không được, bác nhất định phải làm rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, bác cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người khác trói lại. Cháu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Thưa bác, cháu chỉ không muốn để cho bác lo lắng, nên sẽ không nói cho bác biết, bây giờ bác chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.” 

Bà Tô không vui vẻ trả lời, “Đứa trẻ ngoan, bác biết là cháu không nói vì muốn tốt cho bác, nhưng nếu bây giờ cháu không nói cho bác biết sự thật, thật xin lỗi, bác không thể đi cùng với cháu.”

Lý Tư Phàm bày ra vẻ mặt khó xử, “Chuyện này… Bác à, cháu chỉ có thể nói cho bác biết  cháu là thư kí của Lâm tổng, những thứ khác cháu thật sự không thể nói.”

Nghe được tên Lâm Tích Lạc, sắc mặt bà Tô dần dần tối sầm lại, “Sao lại là Lâm Tích Lạc? Có phải các cậu lại đắc tội với ai rồi không?”

Lý Tư Phàm cứng đờ, giọng nói thanh trầm mang theo sự áy náy, “Bác quả nhiên tinh ý, đúng là không có gì có thể giấu được bác, thực sự thì  tổng giám đốc đã sớm biết bọn chúng sẽ tìm cách làm hại đến cậu Tô và người nhà của cậu ấy, cho nên tổng giám đốc đã cho người bảo vệ bác, không ngờ tới bọn cháu vẫn trở tay không kịp.”

Bà Tô lạnh lùng ngước mắt lên, thở dài một tiếng để lộ sự trách móc, “Xem ra, bọn họ muốn bắt tôi để uy hiếp con trai của tôi. Nhưng con trai tôi đã cắt đứt với cậu ta từ lâu rồi, rốt cuộc cậu ta vì sao cứ phải bám riết không tha con tôi vậy?”

Lý Tư Phàm sốt ruột nói, “Không phải đâu bác à, chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi. Tổng giám đốc vẫn luôn yêu cậu Tô, vì cậu ấy, tổng giám đốc có thể làm bất cứ điều gì, những chuyện trước kia, cũng chỉ là do bất đắc dĩ. Sau khi chuyện này kết thúc, Lâm tổng nói sẽ cùng với cậu Tô sống bên nhau…”

Bà Tô không đồng ý quay đầu, lạnh nhạt ngắt lời, “Dừng xe, tôi muốn đi xuống.”

Lý Tư Phàm nắm lấy tay bà Tô, thái độ kiên quyết, “Bác à, cháu xin bác hãy tin tưởng anh ấy một lần thôi. Tình hình hiện tại ở bên ngoài đối với bác vô cùng nguy hiểm, vì an toàn của bác cháu tuyệt đối sẽ không để bác đi xuống.”

Bà Tô vẻ mặt nghiêm nghị, “Cho dù tôi có chết, tôi cũng không cần các người bảo vệ, tôi muốn dùng cái chết của tôi để cho con trai mình biết, nó vĩnh viễn không thể cùng Lâm Tích Lạc ở bên nhau. ”

Nói rồi, bà Tô không để ý đến xe còn đang chạy với tốc độ cao đã mở cửa xe, nhảy ra ngoài. 

Tiếng phanh xe ma sát trên đường, vang vọng trong màn đêm mù mịt. 

* * * * * * * * 

Một buổi chiều yên tĩnh, ánh nắng dịu nhẹ và ấm áp chiếu vào phòng, mang lại hết thảy những điều tốt đẹp và yên bình nhất. 

Tô Chính Lượng dựa vào ghế sofa, lẳng lặng tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh và điềm đạm này. Bên tai là giai điệu êm dịu của máy phát nhạc cũ kỹ, bên cạnh là hương cà phê nồng đậm, tựa như đang ở thế giới thần tiên, an bình và trầm tĩnh, chỉ là giữa hai hàng lông mày đẹp mắt ấy lại vương vấn một nỗi u sầu không thể tả, đó là biểu hiện của sự mâu thuẫn trong lòng cậu lúc này. 

Mấy ngày sau khi gặp Lâm Tích Lạc ở trường Vương Cầm Hải Sâm, cậu cũng không  gặp lại hắn nữa. 

Nhìn hắn nói chuyện và  chơi đàn cùng với bọn trẻ, đôi mắt của cậu không thể nào  rời khỏi. 

Hơn nữa, khi cậu nghe được sự thống khổ và đau lòng trong lời nói của hắn, tự đáy lòng mình, cầu cũng cảm nhận được một cái gì đó do dự và cảm thông. 

Mặc dù đã biết ngày đó hắn vì bảo vệ mình nên mới đề ra hạ sách này, thế nhưng, như vậy là đang đẩy chính mình vào chỗ nguy hiểm, cậu không chấp nhận được kiểu vì yêu mà hy sinh bản thân như vậy. 

Nhưng …rốt cuộc thì tình yêu của hắn đối với cậu sâu đậm đến nhường nào chứ? Hắn vì cớ gì mà vẫn yêu cậu cho dù bị dày vò, làm tổn thương cậu hết lần này đến lần khác? 

Hơn nữa, hắn còn vì mình mà từ bỏ mọi thứ trong tay bao gồm cả sự nghiệp, tiếng tăm … để có thể toàn tâm toàn ý ở bên mình như vậy 

Tô Chính Lượng, nếu mày là một người đàn ông,  trốn tránh không phải là cách, nó không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề gì. Nếu mày thực sự yêu anh ta, hãy cho anh ta thêm một cơ hội. 

Giọng nói như thôi miên ấy dần dần vang lên trong đầu và trong đáy lòng của Tô Chính Lượng. 

Cho anh ta một cơ hội? 

Tô Chính Lượng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào phong cảnh bên cửa sổ, thờ thẫn. 

“Tô ơi, cậu có ở đó không?” 

Một âm thanh nhẹ nhàng xé tan suy nghĩ của Tô Chính Lượng, là giọng nói của bà Helson. 

Tô Chính Lượng ngồi trên sofa đứng dậy, mở cửa phòng, chỉ thấy bà Helson mặc trang phục dân tộc Nam Đức truyền thống, vẻ mặt rạng rỡ, Tô Chính Lượng nhìn thấy hơi sửng sốt. 

“Bà Helson, đây là…”

“Tô, hôm nay là lễ hội phong tục dân gian hàng năm của chúng ta. Tối nay, tất cả cư dân Heidelberg sẽ mặc quần áo truyền thống, đi đến trung tâm thành phố tham gia lễ hội. Hai ngày trước tôi có nhắc tới chuyện này với cậu mà, lúc đó cậu đã trả lời là sẽ cùng đi với tôi, thế nào, nhanh vậy mà đã quên rồi à?”

Tô Chính Lượng áy náy cười cười, “Xin lỗi, mấy ngày nay tôi có hơi bận, quên mất chuyện quan trọng này.”

“Tôi biết gần đây cậu bận luyện đàn, nhưng cậu cũng phải dành chút thời gian thư giãn, thả lỏng tâm tình chứ, ra ngoài khuây khỏa một chút, cảm nhận vẻ đẹp hữu tình  ở nơi đây.  Vậy nên, tối nay cậu nhất định phải đi cùng với gia đình chúng  tôi.”

Thấy bà Helson kiên quyết yêu cầu mình như vậy, Tô Chính Lượng muốn từ chối cũng không được, “Vậy được rồi, để tôi chuẩn bị một chút.”

Màn đêm buông xuống, chậm rãi bao bọc bầu trời thành phố có lịch sử lâu đời này. 

Tô Chính Lượng theo gia đình Helson lái xe đến quảng trường thành phố, tham gia lễ hội phong tục tập quán hàng năm.