Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 161: Chơi đàn




☆ Chương 161: Chơi đàn

______ Editor: Xích Liên | Beta: Mèo ______

Một lát sau, bà Calder mỉm cười bưng một khay điểm tâm đ ến trước mặt Tô Chính Lượng, “Tô thân ái, em hãy  nếm thử tay nghề của cô xem.”

Bánh nướng xốp màu vàng nhạt tinh xảo, lặng lẽ nằm trên đ ĩa sứ  trắng, bên cạnh khay được khảm hoa vàng  nổi bật, tạo thêm một nét đẹp khác.

Tô Chính Lượng đẩy ra xa, nói, ” Không thưa cô, cô quá khách sáo rồi,  nhìn món điểm tâm tinh xảo thế này, em không nỡ ăn.”

Phu nhân Calder ra vẻ tức giận nói, “Tô Chính Lượng, em không cần phải khách sáo,  là cô cố tình chuẩn bị cho em, nếu em không ăn, cô sẽ giận đấy.”

“Vậy được rồi, em sẽ ăn.”

Tô Chính Lượng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng múc một miếng bánh nướng xốp, cắn xuống. Hương vị của vani bơ ngào ngạt, mang theo mùi thơm độc đáo sau khi nướng, nhất thời tràn ngập toàn bộ khoang miệng. 

Mặc dù bơ được thêm vào kem và bột mì, cộng với vị ngọt của đường cát khiến cho bánh nướng xốp có hơi ngấy. Nhưng khi làm bánh, bà Calder đã cho thêm một ít vani vào, ngược lại bỏ đi vị ngọt, chỉ giữ lại một mùi thơm nhàn nhạt, gợi lên trong trái tim cô đơn một cảm giác như vừa được sưởi ấm. 

Tô Chính Lượng thưởng thức món ăn cẩn thận, có thể cảm nhận được vị hạnh phúc và cả nỗi buồn, sự lo lắng từ biểu cảm trên gương mặt của cậu.

Bà Calder nhìn thấy vẻ mặt Tô Chính Lượng dần dần thay đổi hỏi, “Ngon chứ?”

“Rất ngon ạ.”

“Có cảm thấy hạnh phúc không?” 

Tô Chính Lượng hơi ngẩn ra, rũ mi mắt khẽ mở lời, ” Hạnh phúc ạ.”

Bà Calder mỉm cười tiếp lời, “Vậy em uống thêm một ngụm cà phê đi.”

Tô Chính Lượng bưng ly cà phê uống một ngụm, vị ngọt trong khoang miệng vừa rồi lập tức bị hương vị thanh đắng của cà phê chiếm lấy, khiến cho cậu không khỏi nhíu mày. 

Bà Calder nâng cằm lên, nhìn phản ứng của người trước mắt, hỏi: “Em có cảm thấy hôm nay cà phê rất đắng không, hơn nữa so với cà phê ngày thường em uống còn đắng hơn rất nhiều phải không?”

Tô Chính Lượng đối với sự phản ứng thất  thường vừa rồi của bà thì có chút ngượng ngùng, cậu lắng giọng gật đầu, “Đúng vậy. ”

Trên khuôn mặt trang nghiêm của bà Calder lộ ra một tia ý vị thâm trường, ” Vậy em biết nó có ý nghĩa gì không?”

Tô Chính Lượng đương nhiên nghe ra ý nghĩa trong lời nói của bà Calder, “Vâng em biết! Thưa cô, có phải điều cô muốn nói với em là bánh nướng xốp và cà phê đắng cũng giống như cuộc sống, không thể chỉ có ngọt ngào và hạnh phúc, cũng sẽ có lúc cay đắng và đau buồn.”

” Tô, em nói rất đúng. Bây giờ em đã biết cuộc sống này chứa đựng cả chua ngọt và cay đắng, em nên hiểu rằng sống trên đời không ai thực sự dễ dàng cả, sẽ có tiếng cười, đau đớn, niềm vui, nỗi buồn, nước mắt, mồ hôi, và thậm chí là máu tươi. Có đủ những thứ đó mới được gọi là cuộc sống hoàn chỉnh. Chờ đến khi nội tâm của em thật sự mạnh mẽ, em hãy quay đầu nhìn lại, lúc đó  em sẽ phát hiện, những thứ này đều đã trở thành kho báu quý giá nhất trong cuộc sống của em.”

Tô Chính Lượng cẩn thận nghe bà Calder nói, bàn tay hơi nắm lại. 

Bà Calder dịu dàng đặt ánh mắt của mình lên người thanh niên trẻ tuổi đang bị nỗi buồn bao vây ở trước mặt nói: ” Cô biết, em không vui vì em không có cảm tình gì với cô, cô đã nhận ra điều đó ngay khi em vừa bước chân vào nơi này.”

Tô Chính Lượng vội vàng sửa lời, “Cô ơi! Em không có ý đó đâu, chỉ là em…”

Bà Calder bình tĩnh nói, “Cô biết, em không ghét cô, chỉ là em không biết làm thế nào để tiếp xúc với những người như cô. Em quả thật là một đứa trẻ tốt bụng, biết yêu thương và hiểu chuyện. Tuy nhiên, đôi mắt của em ẩn chứa quá nhiều tâm sự, em có quá nhiều nỗi buồn, rất rất buồn. Mặc dù em đã cố  hết sức để che giấu tất cả, nhưng có một số điều dù em có cố che giấu đến mấy thì cũng không thể che đậy được. Bởi vì âm nhạc là tiếng nói thật lòng, nên mỗi khi cô nghe thấy tiếng đàn của em, cô rất muốn biết chuyện gì đã khiến em buồn như vậy. Mấy ngày trở lại đây, tiếng đàn của em đột nhiên thay đổi, nó trở nên mâu thuẫn và do dự. Dường như em muốn làm một điều gì đó nhưng không có can đảm để thực hiện. Tô, nói cho cô biết, em đang sợ gì vậy?”

“Em…”

Tô Chính Lượng nghe thấy câu hỏi của bà Calder rồi nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu sẫm lộ rõ sự quan tâm, khẽ hé môi nhưng lại chỉ nói một chữ thì nói không nổi nữa. 

“Từ miệng chồng cô, cô đã nghe được một số điều về em, cô rất thông cảm với những gì em đã trải qua, cũng cảm thấy đau lòng cho em. Em rất giống với con gái của cô, vì vậy trong trái tim cô, cô đã xem em là con ruột của mình rồi.”

Tô Chính Lượng khẽ run rẩy, giọng điệu trong lời nói có phần nhẹ hơn và xen lẫn sự bối rối,”Cô Calder, em xin lỗi… Em thật sự không biết phải nói gì với cô, em xin lỗi…”

“Tô, cô…” Nhìn thấy bộ dạng Tô Chính Lượng muốn nói rồi lại thôi, bà Calder thở dài, “Nếu em không muốn nói, vậy cô cũng không nên miễn cưỡng em nữa. ”

“Thật sự xin lỗi cô, em không thể… em xin phép đi trước…”

Tô Chính Lượng cảm thấy áy náy bèn xoay người rời đi. 

Rời khỏi nhà giáo sư Calder, Tô Chính Lượng tùy tiện ăn vài món trong quán cà phê bên đường, rồi đến trường dạy piano Hải Sâm làm việc. 

Bởi vì hôm nay không phải là ngày nghỉ, nên không có nhiều trẻ em đến trường. Khi Tô Chính Lượng đi vào tòa nhà năm tầng, lại nghe thấy bên trong truyền ra một giai điệu piano mạnh mẽ. 

Tiếng đàn quen thuộc, chứa đựng cảm xúc nồng đậm những tâm tư tình cảm trong lòng, người đó đang chơi bản “Bi Thương” của Beethoven Người đàn được bài hát này không ai khác ngoài người đó. 

Đôi mắt hẹp dài hơi mở lớn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một vài biểu cảm đáng kinh ngạc. 

Tô Chính Lượng chậm rãi đi tới cửa phòng học truyền ra tiếng đàn, nhìn vào bên trong. 

Chỉ thấy người đó bị một đám trẻ con vây quanh. Giai điệu sôi động, âm thanh mạnh mẽ, cùng với sự biến hóa nhanh chóng của tiết tấu phức tạp được thể hiện ra dưới kỹ xảo vô cùng hoàn hảo của người chơi. 

Sau khi kết thúc, trên mặt bọn trẻ lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ và sùng bái. 

“Chú ơi, chú đánh hay thật đó!” Một đứa trẻ nói lời khen ngợi. 

“Cảm ơn con, nếu con  có đủ niềm đam mê và nhiệt huyết thì những điều chú làm được thì con cũng sẽ làm được.”

Một cô bé giữ chặt cánh tay của anh ta, năn nỉ, “Chú ơi…con muốn nghe nữa, chú hãy chơi một bài khác cho con nghe với.” 

Bọn nhỏ vừa nghe cô bé đề nghị, liền nháo nhào lên, “Thế… chú còn biết chơi nhạc cụ khác nữa không, con thực sự rất muốn nghe. ”

Anh ta nở một nụ cười thanh lịch và nói, “Nếu các con điều muốn nghe thì chú sẽ đàn thêm một bản nữa, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ thì chú sẽ rời khỏi đây và luyện đàn ở phòng khác, rất nhanh thôi thầy Tô của các con sẽ đến. Nếu chú chơi đàn ở đây sẽ ảnh hưởng đến lớp học của các con, đó không phải là điều tốt. ”

” Chú chơi thêm 1 bản nữa đi ạ, thầy Tô còn lâu mới đến.” 

Người đàn ông thản nhiên gật đầu, “Vậy được rồi, chú sẽ chơi một bài nữa, bài hát này chính là khúc nhạc mà người yêu của chú thích nhất.”

Nghe được câu này, Tô Chính Lượng mở to hai mắt. 

Ngay khi bọn trẻ nghe thấy điều đó, trên gương mặt của chúng hiện rõ lên sự ngạc nhiên và tò mò, “Í, thật sao? Con muốn gặp cô ấy ghê.”

“Các con ngốc thật, người yêu của chú thì làm sao có thể để các con gặp được.” 

Người đàn ông đặt ngón tay xuống, “Thật ra thì người yêu của chú, các con đều biết cả đấy.”

Bọn nhỏ vừa nghe, lập tức ồn ào lên, “Wowww, chú hãy nói cho chúng con biết người đó là ai đi?”

Anh ta cười nhẹ, “Đây là một bí mật.”

Cô bé lúc nãy ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, ” Vậy, chú đàn đi, con muốn nghe xem bản nhạc mà người yêu của chú thích nhất là một khúc nhạc như hay thế nào.”

“Được.”