Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 160: Bình tĩnh trước cơn bão




☆ Chương 160: Bình tĩnh trước cơn bão

——-Editor: Mèo——–

An Lệ Na đến bệnh viện, còn chưa vào phòng VIP, đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng bệnh truyền ra. 

“Ông rõ ràng đã nói sẽ để cho con trai của chúng ta kế thừa gia nghiệp, nhưng bây giờ ở bên ngoài đều đang đồn đại con gái ông có năng lực như thế nào, tương lai kế thừa tập đoàn An Viễn là chắc chắn. Con gái ông nhiệt tình, hiếu thảo thật đấy à, tôi không tin. Mỗi lần tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó, đã sợ muốn chết. Đến lúc ông không còn nữa, bỏ lại mẹ con chúng tôi, chắc chắn nó sẽ không để yên cho mẹ con tôi …”

Giọng một người phụ nữ hơi xa lạ đang đổ lỗi và phàn nàn, vừa nói vừa khóc vô cùng thương tâm.

An Viễn vội vàng an ủi, “Ây da, cục cưng, em trách lầm anh rồi, em biết là anh yêu con của chúng ta bao nhiêu mà, gia nghiệp của anh tất nhiên sẽ để lại cho con trai chúng ta rồi.”

“Vậy thì tại sao giờ ông lại cho nó quản lý tập đoàn? Tôi nói cho ông biết, ông phải sớm cho nó biết tập đoàn thuộc về con trai tôi, tránh cho nó cả ngày nhớ thương thứ không thuộc về mình.”

“Được rồi được rồi, đừng lo, bây giờ anh để cho nó quản lý giùm thôi. Hơn nữa, anh cũng viết di chúc rồi, chờ con trai chúng ta lớn sẽ để cho con trai chúng ta kế thừa gia nghiệp. Chỉ là Lệ Na cũng là con gái anh, cho nên anh cũng nên để lại toàn bộ tài sản trừ tập đoàn cho mẹ con họ. Cũng xem như không nợ hai mẹ con bọn họ.”

Thanh âm của người phụ nữ đột nhiên tràn ngập hưng phấn, “Thật sự là vậy sao?”

An Viễn đắc ý cười nói, “Sao anh lại lừa em được chứ? Không tin em có thể đi tìm luật sư của anh, di chúc để ở chỗ ông ấy.”

Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, thân thể An Lệ Na lạnh lẽo đứng ở cửa phòng bệnh. 

Quả nhiên, ông bố già sẽ không giao tập đoàn cho mình một cách dễ dàng như vậy. Lợi dụng mình để thay con trai ông ta quản lý tập đoàn, sao ông ta có thể làm loại chuyện thay người khác làm áo cưới cho mình như thế chứ? 

Bản thân mình đã phải làm việc chăm chỉ để có được như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể lãng phí sức lực vì tên tiểu tạp chủng đó được. Bất kể là ai, chỉ cần cản trở mình đạt được tập đoàn An Viễn, cũng sẽ không có kết quả tốt. 

Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sát ý tàn nhẫn, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu An Lệ Na. 

Ba à, nếu ba đã vô tình với đứa con gái này như vậy, thì cũng đừng trách con là đứa vô tình vô nghĩa. 

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

An Lệ Na bước nhanh đến góc hành lang, giọng điệu lạnh lùng, “Nói.”

“Tiểu thư, Tô Chính Lượng hai năm nay vẫn ở Heidelberg, Mấy ngày nay Lâm Tích Lạc đang ở Heidelberg. Vừa rồi, có người báo cáo rằng có người đến quán bar lão gia gặp tai nạn để điều tra. Hơn nữa, hắn cũng đã phát hiện ra tai nạn xe cộ của lão gia không phải ngoài ý muốn.”

An Lệ Na không ngờ tất cả những gì mình tỉ mỉ bày ra cuối cùng cũng bị người ta phát hiện, cô ta thì thào kinh ngạc, “Cái gì? Anh có biết người đó là ai không?”

Thanh âm ở đầu dây bên kia lạnh nhạt nói ra ba chữ, “Lý Tư Phàm.”

Ồ, là anh ta à?

An Lệ Na âm trầm cười vài tiếng, “Nếu như là hắn, vậy chắc chắn là do Lâm Tích Lạc bảo hắn làm, cậu phái người theo dõi chặt chẽ hắn cho tôi, một khi có gió thổi cỏ lay thì lập tức báo cáo với tôi.”

“Vâng.”

An Lệ Na đảo mắt, nhếch mép cười lạnh,  “Bây giờ, cậu thay tôi đi làm một chuyện.”

“Vâng.”

* * * * * * * * 

Từ hôm Lâm Tích Lạc tìm thấy cậu, Tô Chính Lượng đã không gặp lại hắn mấy ngày nay. Hoặc hắn thật sự giống như chính miệng hắn nói, để cho cậu có thời gian suy nghĩ, tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cậu, nhưng thực sự bây giờ cậu rất mâu thuẫn và do dự.

Mặc dù cậu đã từng thề sẽ không yêu hắn nữa, nhưng khi biết hắn vì bảo vệ mình mới không thể không làm như vậy. Để tìm kiếm sự tha thứ cho chính mình, cố ý đến đây, cầu xin sự tha thứ bằng một giọng nhỏ nhẹ như vậy.

Hơn nữa, lần này hình như hắn lại gặp phải một ít vấn đề khó giải quyết, nhưng hắn đã hứa sẽ cùng cậu đối mặt. Huống hồ, cậu quả thật còn yêu hắn, nhưng khi nhớ lại những gì hắn đã làm để bảo vệ cậu, Tô Chính Lượng lại mâu thuẫn. 

Hôm nay, cậu mang tâm trạng nặng nề đến nhà giáo sư Calder, luyện tập bài hát được chỉ định cho đối phương nghe. 

Giáo sư Calder ngồi bên ghế sô pha, nhìn người trẻ tuổi một mình đàn tấu trước mặt, trên khuôn mặt lộ ra vài tia suy nghĩ sâu xa. 

Đợi sau khi đối phương đàn xong một khúc, ông lạnh nhạt mở miệng nói, “Gần đây em đang gặp phải chuyện phiền lòng gì sao?”

Tô Chính Lượng hơi nhíu mày, sau đó gật đầu nói, “Vâng, giáo sư.”

Câu trả lời chắc chắn như vậy khiến giáo sư Calder vô cùng ngạc nhiên, ông nghiêm nghị nói, “Tô à, tôi không biết em đang làm gì, tôi cũng không thể can thiệp quá sâu vào cuộc sống của em. Tuy nhiên, em phải tự giải quyết tốt những việc này, không thể để cho những cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng đến cảm nhận âm nhạc của mình, điều này đối với em là không tốt.”

Tô Chính Lượng máy móc gật đầu, “Giáo sư, em biết rồi, em sẽ giải quyết tốt.”

Giáo sư Calder có chút tiếc nuối nói, “Hôm nay hình như em không có trạng thái, nếu không thì cứ như vậy trước đi. ”

“Vâng.”

Tô Chính Lượng từ trên ghế đàn chậm rãi đứng dậy, chỉnh lý xong cầm phổ chuẩn bị rời đi. 

Lúc này, giáo sư Calder gọi cậu lại, “Đúng rồi, vợ tôi biết em tới nên đã nướng một ít bánh xốp, dặn tôi chờ em luyện xong thì phải vào bếp gặp bà ấy.”

Bàn tay Tô Chính Lượng đặt trên tay nắm cửa dừng một chút, cậu có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn giáo sư Calder, “Giáo sư?”

Người bên kia cười gật đầu với cậu, “Mau đi đi.”

“Em biết rồi.” Tô Chính Lượng thản nhiên đáp một tiếng, mở tay nắm cửa, đi về phía phòng bếp dưới lầu. 

Trong phòng bếp dưới lầu, bà Calder đang ngâm nga khúc nhạc nhỏ có chút bận rộn. Hương cà phê nồng nàn, hòa với mùi thơm của bơ trộn lẫn hương thơm của vani, len lỏi vào trong từng hơi thở. 

Bóng dáng bận rộn nghe được phía sau có động tĩnh, vội vàng quay người lại, “Tô, em đến rồi à.”

“Vâng, thưa cô,” Tô Chính Lượng nói. 

“Chờ một chút, bánh nướng xốp sẽ được nướng ngay đây,” bà Calder chỉ vào máy pha cà phê bên cạnh, “Em đi rót cà phê nhé.”

“Vâng.”

Tô Chính Lượng rót cho mình một ly, một ly khác cho bà Calder. 

Cậu mang theo hai tách cà phê, ngồi xuống bàn ăn, thấp thỏm chờ đợi.

Cậu theo giáo sư Calder bồi dưỡng đã hai năm, mặc dù ông ấy đối xử với cậu rất tốt. Thế nhưng, hoặc có thể là do tính cách, cậu đối với bà Calder luôn có một loại cảm giác đề phòng khó hiểu. Hoặc có thể, là bởi vì cậu có một nỗi sợ hãi tự nhiên với phụ nữ, hơn nữa đặc điểm ngoại hình của bà là vừa vặn là loại  hình cậu thích. Thế nên đến bây giờ cậu vẫn cố gắng không muốn nói chuyện với bà, thậm chí còn có chút e ngại. 

Nhưng hôm nay, bà ấy lại chủ động tìm cậu, còn muốn cậu nếm thử bánh nướng xốp do bà ấy làm, nghĩ đến việc phải nói chuyện với bà ấy, trong lòng Tô Chính Lượng lập tức trầm xuống.