Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 159: Do dự




☆ Chương 159: Do dự

——-Editor: Mèo——–

Lâm Tích  Lạc thành khẩn nói: “Lượng, anh thật sự sợ em sẽ bị tổn thương, hơn nữa tình hình lúc đó quá phức tạp, anh không thể nói cho em biết kịp thời. Cho nên, anh mới nhẫn tâm, đơn phương đưa ra quyết định như vậy. Thế nhưng,anh đã từng nói với em rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh yêu em, em còn không tin chuyện này sao? Với lại, em thật sự nỡ lòng nào buông bỏ tình cảm nhiều năm của chúng ta sao?”

Trên khuôn mặt tái nhợt và lãnh đạm có vài nét phức tạp, Tô Chính Lượng rũ mắt xuống, không nói gì.

Một lúc sau, một giọng nói ấm áp vang lên trong căn phòng rộng lớn,  “Lâm Tích Lạc, anh nghĩ nói điều này bây giờ không phải là đã quá muộn rồi sao?”

Nhìn thấy phản ứng của Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc bất đắc dĩ thở dài nói, “Vì sao em không chịu nghe lời anh nói chứ? Anh đã biết quyết định ban đầu của mình sai rồi, chính vì vậy anh mới muốn chạy tới nói cho em biết. Lượng, lần này, anh thật sự không muốn em xảy ra chuyện gì nữa.”

“Bởi vì vì anh đã lừa dối tôi quá nhiều lần, mặc kệ vì nguyên nhân gì, cho dù là thiện ý nói dối cũng không được,” Tô Chính Lượng lạnh lùng nói, “Anh sai ở chỗ đã che giấu tất cả mọi thứ với tôi. Nếu anh sẵn sàng nói cho tôi biết về sự thật và lý do anh làm thế. Chúng ta sẽ không đi đến bước này ngày hôm nay. Ngay cả khi tất cả những gì anh đang nói bây giờ là lý do tại sao anh lại ở đây, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh. Tôi là đàn ông, không cần sự bảo vệ của người khác.”

Lâm Tích Lạc nở một nụ cười thâm thúy và gượng gạo, “Lượng, anh không nên làm chuyện này mà không nói cho em biết, nhưng anh đã hối hận rồi. Lượng, tại sao em lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy? Anh đã nhận sai với em, em vì sao vẫn không chịu tha thứ cho anh chứ?”

Nhìn thấy Lâm Tích Lạc cầu xin mình, nghĩ đến người đàn ông này luôn tâm cao khí ngạo, hôm nay lại nguyện ý cúi đầu nhận sai với mình, Tô Chính Lượng cảm thấy có thể cho hắn một cơ hội nữa.

Nhưng khi cậu chú ý tới chiếc nhẫn trên tay trái phương, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười kia tràn đầy sự thê lương và chua xót, khiến cho Lâm Tích Lạc vô cùng lo lắng. 

Với khuôn mặt lạnh lùng, Tô Chính Lượng dứt khoát từ chối, “Lúc trước anh tổn thương tôi nhiều như vậy, sao chỉ với vài ba câu nói đã muốn tôi tha thứ cho anh? Cho dù anh đã lặn lội đường xa đến tận đây để cầu xin tôi tha thứ, tôi cũng sẽ không đồng ý. Lâm Tích Lạc, cho dù lần này anh có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, không bao giờ.”

Lâm Tích Lạc bước một bước dài, động tác hắn cực nhẹ đỡ bả vai Tô Chính Lượng, sốt sắng nhìn cậu, “Không, vừa rồi anh nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của em, anh biết, em sẽ tha thứ cho anh mà, phải vậy không?”

Tô Chính Lượng quay mặt vô tình nói, “Không.”

Giọng nói trầm ấm của Lâm Tích Lạc lộ ra sự chua xót, “Lượng, anh biết, em còn yêu anh mà. Có lẽ em vẫn nghĩ chưa thông suốt chuyện này, được rồi, anh sẽ cho em thời gian.”

“Tôi không…”

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên môi Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc cúi đầu nói, “Cho anh thêm một cơ hội, nếu không cần anh bảo vệ, vậy anh sẽ về nước ngay.”

Nhiệt độ quen thuộc tràn qua bàn tay rộng rãi thấm vào hơi thở, Tô Chính Lượng cảm thụ được hơi thở của Lâm Tích Lạc, không nói tiếp nữa. 

“Anh sẽ luôn đợi em ở đây cho đến khi em bằng lòng tha thứ cho anh.” Lâm Tích Lạc buông tay ra, dịu dàng vuốt v e trán, mắt và má của Tô Chính Lượng, như thể hắn đang nâng niu một bảo bối vô giá mà không nỡ buông tay. 

Tô Chính Lượng chăm chú nhìn Lâm Tích Lạc, lẳng lặng nghe giọng nói của hắn, cắn chặt môi, mặc cho ngón tay đối phương tùy ý quét trên mặt mình, không nói gì. 

Lâm Tích Lạc nhìn Tô Chính Lượng thật lâu, cảm thụ được xúc cảm từ làn da mịn màng, mát mẻ mang tới. Thế nhưng, khi hắn phát hiện trên mặt Tô Chính Lượng toát ra vẻ đề phòng và chịu đựng, chuyển động của hắn ở trên môi người kia đột ngột dừng lại.

Nỗi buồn ảm đạm lóe lên trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lâm Tích Lạc. Bất đắc dĩ rút tay về, hắn khẽ cười nói, “Anh đi trước, hai ngày nữa anh lại đến, anh sẽ thường xuyên đến gặp em, nhưng anh hứa sẽ không làm phiền cuộc sống của em.”

Nói xong, hắn bước ra ngoài, chỉ đem bóng lưng cô đơn kia lưu lại cho Tô Chính Lượng. 

Đợi đến khi cửa lớn bị người ta đóng lại, Tô Chính Lượng mới buông bỏ tất cả đề phòng. 

Lững thững đi về phòng, cậu vô lực nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại. 

Nơi đầu ngón tay ấm áp của đối phương đặt trên mặt dường như vẫn còn hơi nóng nhàn nhạt, khiến cậu không tự chủ được chạm vào khuôn mặt của chính mình.

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, mang theo áy náy cùng thương tiếc, lóe lên trước mắt cậu, giọng nói trầm thấp từ tính kia dường như vẫn còn ở bên tai cậu.

Tô Chính Lượng, trước sự van xin đó, rốt cuộc mày nên làm thế nào? 

* * * * * * * * 

Ngay trong khoảng thời gian Lâm Tích Lạc rời khỏi Lâm thị, kế hoạch của An Lệ Na đang diễn ra một cách có trật tự. Cô ta không chỉ thay mặt cha giải quyết các công việc khác nhau của Tập đoàn An Viễn, mà còn giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn một cách hoàn hảo, ngay cả các vấn đề của hội đồng quản trị, cô ta cũng đã tham gia. 

Mặc dù rất hài lòng với việc cha mình giao toàn bộ tập đoàn An Viễn cho mình, nhưng nghĩ đến người em cùng cha khác mẹ, trong lòng cô luôn cảm thấy khó chịu.

Mình trăm phương ngàn kế tính toán tất cả những chuyện này, chỉ để có được Tập đoàn An Viễn. Dù bây giờ em trai  mình còn nhỏ nhưng một ngày nào đó nó sẽ trưởng thành. Huống hồ, việc cha cô sẵn sàng giao tập đoàn cho cô chỉ là tạm thời, ông ta chưa bao giờ nói sẽ để cô thừa kế tập đoàn. Một khi em trai của cô trưởng thành,lúc đó cha vẫn còn sống, rất có thể ông ta sẽ giao quyền thừa kế tập đoàn An Viễn vào tay em trai, lúc đó cô nên làm thế nào? 

Hôm nay, An Lệ Na đi tới Lâm thị, nghe trong tập đoàn có người nói Lâm Tích Lạc đã mấy ngày không xuất hiện ở Lâm thị. 

Nghe được tin tức này, An Lệ Na thấy có chút nghi hoặc. Một thời gian trước, Lâm Tích Lạc đã chuẩn bị cho việc mở rộng ra nước ngoài của Lâm thị, ngay lúc quan trọng, hắn lại không có ở đây, hơn nữa vừa biến mất thì là mất tích mấy ngày. Nghĩ đến chuyện lần trước hắn tới sân bay chưa qua bao lâu, sự nghi ngờ của An Lệ Na càng thêm sâu sắc.

Cô cầm điện thoại di động gọi cho cấp dưới, một lúc sau bên kia gửi tin nhắn tới. Ba ngày trước, Lâm Tích Lạc rời thành phố S ra nước ngoài, căn cứ vào hồ sơ xuất cảnh của hắn, điểm đến là Đức. 

An Lệ Na khi biết tin, thấy rất kỳ quái, lúc này Lâm Tích Lạc đi Đức làm gì? Theo những gì cô ta biết, Lâm thị dường như không có đầu tư hay liên kết kinh doanh nào ở Đức trong thời gian gần đây. Lúc này, hắn đột nhiên quyết định đi Đức, rất có thể không phải vì công việc Lâm thị. 

Nếu vậy, hắn đang làm gì ở đó?

Đôi lông mày mỏng, có dấu vết rất đẹp, nhíu chặt lại, An Lệ Na rơi vào trầm tư. 

Chẳng bao lâu, cô ta biết được mình đã xem nhẹ một người. Hai năm trước, Tô Chính Lượng không phải đã đi Đức sao? Chẳng lẽ suy nghĩ lúc trước của cô ta là thật? Hai người bọn họ căn bản không chia tay, chỉ đang giấu trời qua biển(1), ám độ trần thương(2)? 

(1):  Giấu trời qua biển, chính là dùng lời bịa đặt và ngụy trang để giấu giếm người khác ý đồ thật sự của mình, lén lút hành động sau lưng.

(2):Ám Độ Trần Thương nghĩa là “Ngầm vượt con đường Trần Thương”. Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa. Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được


Nếu như nói mục đích của Lâm Tích Lạc là liên thủ với cô để ngồi vững vị trí ở Lâm thị, bây giờ mục đích của hắn đã đạt được, vậy hắn có phải đã quyết định đi Đức đón Tô Chính Lượng trở về hay không, quang minh chính đại cùng cậu ta ở cùng một chỗ? 

Nhưng cô ta còn vài bước nữa mới thu được tập đoàn An Viễn về trong tay, kế hoạch cần thiết tất nhiên phải thực hiện, nếu một năm nữa cô không thu được tập đoàn An Viễn vào trong tay, Lâm Tích Lạc sẽ dựa theo Hiệp nghị mà hủy bỏ hợp tác với cô ta, vậy mấy năm nay nỗ lực của cô ta chẳng phải đều là công dã tràng sao? 

Nghĩ vậy, An Lệ Na lại gọi điện thoại cho thủ hạ, bảo cậu ta lập tức phái người đi Đức tìm Lâm Tích Lạc, xem rốt cuộc hắn đến đó làm cái gì. 

Sau  khi làm xong những điều này, An Lệ Na nghĩ mình không đến bệnh viện đã vài ngày. Bây giờ tất cả hy vọng của cô ta chỉ có thể ký thác vào cha mẹ, chỉ cần ông ta  nguyện ý đem tập đoàn An Viễn giao vào trong tay, cô ta vẫn còn hy vọng lật kèo.