Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 154: Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn




☆ Chương 154: Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn

——–Editor: Mèo———

“Tô tiên sinh, tình huống lúc đó rất gấp, tổng giám đốc không có cách nào để giải thích với cậu được, ngài ấy chỉ có thể lựa chọn làm như vậy. Cậu có biết, để đưa ra được lựa chọn như vậy, ngài ấy có bao nhiêu khổ sở không…”

Chất giọng trong trẻo của Tô Chính Lượng mang theo sự tức giận và khó hiểu, “Nếu hắn yêu tôi, nên nói cho tôi tất cả những chuyện này. Lúc đó tôi từng hỏi hắn có chuyện gì đang giấu giếm đúng không, nếu có thì phải nói cho tôi biết, tôi và hắn sẽ cùng nhau đối mặt. Nhưng hắn thì sao? Hắn ta đã làm gì?”

Lý Tư Phàm nghe ra Tô Chính Lượng vẫn còn tin lời của mình, cũng nghe ra nguyên nhân cậu tức giận là vì Lâm Tích Lạc không nói chân tướng cho mình biết, mà không phải thật sự không yêu hắn. 

Nếu là như vậy, chuyện này cũng không khó xử lý, chỉ cần để cho cậu tha thứ cho cấp trên của mình, hai người này có thể sẽ quay về với nhau.

“Bởi vì ngài ấy yêu cậu, cho nên mới không muốn để cậu gặp bất kì thương tổn nào.  Tổng giám đốc từng nói với tôi, cậu là người quan trọng nhất đối với ngài ấy trên thế gian này, ngài ấy thà rằng để cậu hiểu lầm ngài ấy, hận ngài ấy, ngài ấy cũng không muốn để cậu chịu bất kì tổn thương nào.”

Tô Chính Lượng hừ lạnh một tiếng, “Không để cho tôi bị tổn thương chút nào ư? Hắn không muốn để cho tôi gặp tổn thương, nhưng lại tự tay thương tổn tôi đến không còn da thịt, để tôi sống trong nỗi hận thù với anh ta à, sau đó đột nhiên lại tìm đến tôi nói ra sự thật, sáu năm trước cũng thế, bây giờ cũng vậy. Tôi là đàn ông, có đủ khả năng để tự bảo vệ mình, tại sao phải có người đàn ông khác bảo vệ mình? Trong tình yêu, cả hai đều bình đẳng, hắn cho hắn là ai? Ngay cả vì sao hắn làm vậy tôi cũng không có quyền được biết? Hắn lựa chọn làm như vậy đã bao giờ suy xét đến cảm xúc của tôi chưa?”

Lý Tư Phàm nói tiếp, “Vì vậy bây giờ ngài ấy đang rất hối hận. Trong hai năm ngắn ngủi này, tổng giám đốc phải nhẫn nhục chịu đựng,dùng mọi cách để loại bỏ những người bất đồng chính kiến, cuối cùng ngồi vững vị trí chủ tịch Lâm thị. Mặc dù bây giờ nhìn qua, ngài ấy vô cùng tốt đẹp, nhưng thống khổ trong lòng chưa bao giờ vơi đi một chút nào, ngược lại, theo thời gian, những cảm xúc tiêu cực đó càng ngày càng tăng lên. Mới đêm qua, tôi đã nói với ngài ấy về việc gặp cậu trong khách sạn, nhưng ngài ấy lại nghi ngờ bản thân ngày đó đưa ra quyết định bảo vệ bạn ngay từ đầu như vậy là đúng hay sai.”

Tô Chính Lượng nghe Lý Tư Phàm tự thuật, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm chất lỏng màu nâu sẫm, “Sớm biết sẽ biến thành như bây giờ, lúc trước hắn không nên làm ra quyết định sai lầm như vậy. Hắn dùng phương thức mình cho là đúng để bảo vệ tôi, nhưng lại không biết người mình yêu thương phải chịu biết bao tổn thương sao?”

Nhấp một ngụm mocha trước mặt, Lý Tư Phàm bênh vực Lâm Tích Lạc, “Tôi nhớ tổng giám đốc từng nói với cậu, ‘Dù có chuyện gì xảy ra, ngài ấy vẫn yêu cậu’. Vì vậy, ngài ấy làm như vậy là hi vọng cậu sẽ không bị ngài ấy liên lụy, và có thể ngài ấy đã không xét đến cảm xúc của cậu, nhưng điều đó không thể thay đổi chuyện ngài ấy yêu cậu vô cùng.”

“Anh cho rằng hắn yêu tôi, vậy anh cảm thấy hắn yêu tôi đúng cách không?” 

Lý Tư Phàm bất lực lắc đầu, “Tô tiên sinh, cậu cũng biết, ngài ấy chính là như vậy. Thà mang theo tất cả tội lỗi và thống hận, nhưng cũng phải mang cả bầu trời đầy nắng đến cho cậu”

Tô Chính Lượng run rẩy, chua xót mà khổ sở mở miệng nói, “Thế nhưng, hắn lại chưa từng mang đến một ngày nắng nào đến cho tôi. Hai năm sống ở Đức của tôi giống như đã sống cả một đời vậy. Mỗi lần nhớ lại lời hứa lúc trước hắn nói với tôi, với những chuyện hắn giấu tôi làm, trái tim tôi đau đớn đến nhường nào. Chờ khi tôi thoát ra khỏi đầm lầy đau khổ này, anh lại nói cho tôi biết sự thật, anh nói xem tôi phải làm như thế nào đây?”

“Chỉ cần cậu còn yêu ngài ấy, sẵn sàng tha thứ cho những gì ngài ấy đã làm, hai người sẽ quay về với nhau thôi.” Đôi mắt trong veo của Lý Tư Phàm hiện lên một chút khẩn cầu, “Tô tiên sinh, cậu có thể nói cho tôi biết, cậu vẫn còn yêu ngài ấy chứ?”

Hô hấp của Tô Chính Lượng dừng lại. 

Cậu vẫn còn yêu hắn chứ? 

Trong đầu, thanh âm đã lâu không gặp kia thản nhiên vang lên. 

Có lẽ…

Nếu như mày biết hắn ta làm những chuyện như vậy vì yêu mày, mày sẽ tha thứ cho hắn ta sao? 

Tôi…

Tô Chính Lượng yếu ớt nghiêng đầu, nhẹ nhàng mấp máy môi, “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn…”

“Tô tiên sinh…” Lý Tư Phàm có chút mất mát, nhưng cũng không chịu buông tha, “Cậu là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tổng giám đốc, bây giờ cậu không chịu tha thứ cho ngài ấy, vậy những điều tổng giám đốc làm cho cậu đều là uổng phí sao? Vậy những thống khổ cậu từng chịu thì tính sao đây?”

“Đây là lựa chọn của hắn lúc trước, cứng rắn đẩy tôi ra xa. Cho dù hắn bất đắc dĩ mới làm như vậy, tôi cũng sẽ không tha thứ cho hắn.” Thoáng dừng một chút, giọng nói ấm áp của Tô Chính Lượng dần dần sa sút, “Huống hồ, bây giờ hắn đã kết hôn rồi, anh không cảm thấy nói những chuyện này với tôi là quá muộn rồi sao?”

Lý Tư Phàm cố hết sức phản bác, “Tô tiên sinh, ngài ấy và An Lệ Na chỉ là diễn thôi, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải thật sự là vợ chồng đâu. Hơn nữa, bọn họ đã thỏa thuận khi tổng giám đốc ngồi vững chức chủ tịch Lâm thị, An Lệ Na có được tập đoàn An Viễn thì sẽ lập tức ly hôn. Bây giờ chỉ còn một năm nữa là họ sẽ ly hôn, cậu không muốn chờ dù chỉ một năm thôi sao?”

Tô Chính Lượng đưa mắt nhìn thẳng Lý Tư Phàm, đôi mắt đẹp tựa hồ sâu bị một tầng sương mỏng bao phủ, “Chuyện đã đến nước này, đã không thể quay đầu nữa rồi, mặc kệ anh giúp hắn biện minh thế nào, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cách hắn yêu tôi thế này. Cho nên, hắn kết hôn rồi cũng được, ly hôn cũng thế, không liên quan… đến tôi.”

Nói xong, cậu cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm tượng trưng, vẻ mặt lạnh nhạt, “Lý tiên sinh, nếu như không có chuyện gì khác muốn nói, vậy tôi xin phép đi trước. Phục vụ, thanh toán.”

“Tô tiên sinh…”

Tô Chính Lượng bước ra khỏi quán cà phê dưới ánh mắt thất vọng của Lý Tư Phàm, nhìn chiếc xe Citroen màu trắng đang đậu bên cạnh,  cậu lặng lẽ quay lưng bỏ đi.

Bước đi chậm rãi trên đường, trong đôi mắt đen láy hiện lên những gợn sóng.

Vừa mới ở trong quán cà phê, từ trong miệng Lý Tư Phàm biết được sự thật Lâm Tích Lạc làm như vậy, trong lòng cậu dâng lên trăm ngàn loại cảm giác, từ kinh ngạc, khiếp sợ, cảm động, oán hận đan xen với nhau, trong thời gian ngắn rất khó để cậu chấp nhận sự thật này. 

Mặc dù hắn vì bảo vệ cậu mới làm như vậy, nhưng hắn lại không để ý đến cảm thụ của cậu, thà hủy hoại lòng tin và tình yêu của cậu dành cho ánh, thà để bản thân sống trong thế giới này với sự hận thù hắn hết lần này đến lần khác.

Rõ ràng đã hứa với nhau cho dù chuyện gì xảy ra cũng phải cùng nhau đối mặt, nhưng hắn lại đơn phương quyết định ngu ngốc và sai lầm như vậy, chẳng lẽ hắn không coi cậu là người yêu? 

Vì vậy, dù có thể mình vẫn còn yêu hắn, nhưng cả  đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

Không bao giờ…