Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 152: Hối hận




☆ Chương 152: Hối hận

——-Editor: Mèo——–

Chiếc Audi màu đen, lái trên con đường tối, phóng nhanh trong thành phố dần yên tĩnh. 

Lâm Tích Lạc dựa vào ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng giữa lông mày có chút lo lắng lộ ra tâm trạng của anh lúc này.

Người mình không lúc nào không nhớ, vừa mới xuất hiện cách mình vài bước chân. 

Nét mặt hờ hững, thanh âm trầm ấm quen thuộc khiến cho hắn cảm thấy rất luyến tiếc. 

Ngay lúc đó, hắn chỉ muốn lao đến ôm chặt lấy cậu, khảm cậu vào sâu trong lòng, kể cho cậu nghe tất cả những chuyện hắn đã làm mà không cần hồi đáp. Kể cho cậu nghe mọi chuyện, nói yêu cậu, nói cho cậu biết mình chưa từng lừa dối cậu. 

Thế nhưng, chỉ vì chờ đợi giây phút đó đến, hắn đành phải ngậm đắng nuốt cay vào lòng, nhìn người khiến mình hồn vía lơ lửng dần dần biến mất khỏi tầm mắt mà không làm gì được. 

“Tổng giám đốc, ngài ổn chứ?” 

Lý Tư Phàm lái xe, nhìn Lâm Tích Lạc trong gương chiếu hậu, quan tâm hỏi. 

“Tôi không sao.”

“Tổng giám đốc, có một chuyện tôi phải nói cho ngài biết.” 

Lâm Tích Lạc ngắn gọn nói,”Nói.”

“Tôi vừa mới gặp Tô tiên sinh trong khách sạn.” 

“Ừm.”

Lý Tư Phàm chưa bao giờ nghe Lâm Tích Lạc nhắc tới Tô Chính Lượng trước mặt mình, nhưng, với tư cách là thư ký của Lâm Tích Lạc, theo hắn mấy năm nay, là người ngoài cuộc, Lý Tư Phàm biết rõ cấp trên của anh ta giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Suy nghĩ một chút, anh vẫn nói, “Tổng giám đốc, có một số lời, tôi không biết có nên nói hay không.”

Lâm Tích Lạc khẽ giơ tay xoa xoa hai mắt, “Nếu cậu cảm thấy không cần phải nói, thì không cần nói.”

“Kể từ khi Lâm lão tiên sinh khám ra ông ấy mắc bệnh nan y, đã không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Lâm thị nữa. Cho nên, ngài đã là chủ nhân chân chính của Lâm thị rồi. Hơn nữa, hoạt động của tập đoàn An Viễn bên phía phu nhân cũng rất thuận lợi, tôi nghĩ rằng không có bất kỳ nguy cơ tiềm ẩn nào có thể đe dọa được đến Tô tiên sinh nữa rồi.”

Mí mắt Lâm Tích Lạc khẽ động, không lên tiếng. 

“Tổng giám đốc, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, ngài và Tô tiên sinh định kéo dài mãi như thế này sao?” 

Đôi mắt đen như màn đêm chậm rãi mở ra, nương theo ánh đèn đường màu cam bên ngoài xe, Lâm Tích Lạc nhìn ngón áp út bên tay trái, rút chiếc nhẫn tổ truyền của Lâm gia tượng trưng cho quyền lực cùng tài phú ra từ giữa ngón tay, lộ ra một chiếc nhẫn màu bạc sẫm ở phần gốc ngón tay. 

Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, từng cảnh tượng trong quá khứ dần dần hiện ra trước mắt, Lâm Tích Lạc nhàn nhạt nói, “Tiểu Phàm, cậu theo tôi nhiều năm như vậy rồi, cậu có thấy tôi là người tàn nhẫn, độc ác và bạo lực không?”

“Tổng giám đốc, cho dù người bên ngoài nói gì về ngài. Trong lòng tôi, ngài vẫn luôn là một tổng giám đốc tốt bụng và chính trực, năm đó nếu không có ngài, không biết bây giờ tôi sẽ biến thành loại người gì.”

“Nhưng tôi đã từng bị tổn thương, sự nghiệp theo đuổi nghệ thuật gần như tan thành mây khói. Vất vả lắm mới vãn hồi được phần tình cảm khó có được này, cha của tôi lại vì danh dự của Lâm thị, lặp lại thủ đoạn năm xưa, lợi dụng người khác bắt tôi chia tay, mượn tay người khác ép buộc tôi, còn muốn giết Tô Chính Lượng, buộc tôi phải phục tùng. Quyền lực của tôi bị uy hiếp, tính mạng người yêu cũng không thể bảo vệ được. Bây giờ, tôi đã làm tổn thương em ấy như vậy, cậu bảo tôi lấy tư cách gì đi tìm em ấy đây?”

Lý Tư Phàm đã rất sốc khi nhìn thấy trong lời nói của Lâm Tích Lạc có nhiều cảm giác tiêu cực như vậy, “Nhưng tổng giám đốc, lúc trước ngài đã phải hạ quyết tâm và tàn nhẫn như thế nào, dùng hết sức đi đến nước này, buộc Tô tiên sinh hận ngài, rời khỏi ngài. Thế nhưng, đây đều là vì ngài muốn bảo vệ cậu ấy, ngài vẫn không quên chứ?”

Lâm Tích Lạc gợi lên một vòng cung đắng chát, như một đóa hồng dại lay động trước gió trong một vùng hoang vu hiu quạnh, cao quý và thê lương.

“Ở trong mắt người ngoài, Lâm Tích Lạc tôi ở trong giới kinh doanh phong quang cỡ nào, dường như toàn bộ thành phố S đều bị tôi kiểm soát. Thế nhưng, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, nằm trên giường, trước mắt không ngừng hiện lên ánh mắt tuyệt vọng em ấy nhìn mình, dùng thanh âm khiến người ta đau lòng nói ra những lời đó. Vì tôi, em ấy đã nhượng bộ rất nhiều thứ, thậm chí đồng ý cho tôi kết hôn với người phụ nữ khác vì tương lai của Lâm thị. Lúc ấy, cậu biết tôi muốn nói với em ấy chuyện này không phải sự thật đến cỡ nào không, nói rằng trên thế giới này tôi chỉ cần em ấy thôi. Nhưng tôi đã làm gì nhỉ? Nói ra những lời tuyệt tình với em ấy, thậm chí còn… Tôi đã tự hỏi rất nhiều lần, tôi làm như vậy, chỉ vì muốn bảo vệ em ấy, nhưng lại phá hủy toàn bộ tình yêu của em ấy dành cho mình, còn khiến đâm vào trái tim vốn rỉ máu của em ấy ngàn nhát dao, rốt cuộc chuyện này là sai hay đúng?”

Nói đến đây, cảm xúc của Lâm Tích Lạc dần dần có chút mất kiểm soát, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ tuyệt vọng mà thê lương, dường như còn có một sự hận thù không thể giải thích được. 

Lý Tư Phàm nghe ra giọng nói của Lâm Tích Lạc dường như có chút không đúng, anh ta không ngừng nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, “Tổng giám đốc, không sao chứ.”

Lâm Tích Lạc nhíu mày, “Không sao, cậu tiếp tục lái xe đi.”

“Vâng.”

Lâm Tích Lạc nhìn các loại cao ốc nhanh chóng lui về phía sau bên ngoài cửa sổ xe, khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn giữa ngón tay. 

Lượng, nếu giờ anh quay lại tìm em, em sẽ chấp nhận chứ? 

* * * * * * * * 

Mục đích lần này trở lại thành phố S của Tô Chính Lượng là tham gia hôn lễ của Tô Chính Thanh, cho nên cậu cũng không ở lại trong nước lâu. 

Ngày hôm sau, cậu đến Nhạc viện Đại học S nói chuyện chi tiết với Trịnh Huân Minh.

Chủ yếu nói về một số điều liên quan đến biểu diễn piano, nhân tiện, cũng đề cập luôn đến việc lần này cậu sẽ tham gia cuộc thi piano quốc tế VanCle ở Mỹ. 

Trịnh Huân Minh nghe xong phấn khích không thôi, đây là lần đầu tiên có người tham gia cuộc thi piano hàng đầu thế giới trong những năm kể từ khi thành lập Nhạc viện Đại học S.

Sau đó, hai người lại trò chuyện thêm một lúc. 

“Em mới từ Đức về, có một số chuyện ở thành phố S chắc cũng chưa rõ lắm nhỉ, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.” 

Tô Chính Lượng lạnh nhạt, “Vâng ạ.”

“Lâm Tích Lạc và An Lệ Na của tập đoàn An Viễn đã kết hôn, tôi còn tham dự hôn lễ của bọn họ đấy, trai tài nữ sắc, thật sự là ông trời tác hợp. Chỉ là cha ruột của hắn lại được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi nửa năm trước. Thật đáng tiếc.”

“Vậy sao?”

Trong đôi mắt hẹp dài của Tô Chính Lượng lóe lên ánh sáng ảm đạm, khi nghe thấy tên An Lệ Na, lông mày khẽ động. 

An Lệ Na? Cô ấy không phải là bạn thân của hắn sao? Tại sao không phải là Mạt Thụy Ly Tạp nhỉ? Có bao nhiêu phụ nữ bên cạnh người đàn ông này nhỉ? Thôi, mặc kệ cô ta là ai, cũng đâu có liên quan gì đến mình. 

“Đúng rồi, Tiểu Lượng, bây giờ em có bạn gái chưa?” 

Tô Chính Lượng hơi sửng sốt, “Thầy à, sao thầy lại hỏi vậy?”

Có lẽ đã lớn tuổi, Trịnh Huân Minh cũng bắt đầu thích thú với việc giới thiệu đối tượng cho người trẻ tuổi, “Thầy có biết một cô gái khá tốt, nếu em chưa có bạn gái, vậy để thầy giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé.”

Ánh mắt Tô Chính Lượng hạ xuống,rên mặt bình tĩnh không chút biểu tình, “Thầy ơi, em có bạn gái rồi ạ.”

Trịnh Huân Minh ngước mắt cười nói, “Vậy thì tốt rồi, tuổi em cũng không còn nhỏ nữa, cứ ở vậy mãi sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tình cảm của em với bạn gái, nếu hai bên đều có hứng thú thì có thể kết hôn, nên nhớ, sự nghiệp và tình yêu sẽ không ảnh hưởng đến nhau. ”

“Em biết rồi ạ.”