Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 135: 135: Nhượng Bộ






Lâm Tích Lạc đi đến trước mặt Tô Chính Lượng, sự say mê cháy bỏng trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên, sau đó mắt không đổi sắc nói, "Em đến rồi."
Đôi đồng tử xanh lâm của Lỵ Tạp hơi nhíu lại, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại nắm lấy cánh tay Lâm Tích Lạc, mỉm cười với Tô Chính Lượng.
Tô Chính Lượng tập trung sự chú ý vào Lỵ Tạp, không nhận ra biểu cảm dần thay đổi của Lâm Tích Lạc.
Cậu nở một nụ cười đẩy ẩn ý với Lỵ Tạp, giọng nói trong trẻo của cậu hơi buồn bã, "Em nghe anh Lý nói anh không ở đây, đang chuẩn bị đi về."
Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm vào cậu, nhận thấy có người đang nhìn trộm mình, ánh mắt thâm trầm nói, "Tôi đi shopping với Lỵ Tạp, sao thế, cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
Đôi lông mày thanh tú của Tô Chính Lượng nhíu lại, đôi mắt dài và hẹp lộ ra vẻ phức tạp, cậu im lặng hồi lâu.
Cảm thấy được bầu không khí có chút im lặng, Lỵ Tạp cảm thấy rất khó chịu, vội vàng buông tay ra nói: "Lâm, anh Tô nhất định có chuyện muốn nói với anh.

Em về Lâm trạch đợi anh nhé."
Lâm Tích Lạc kéo Lỵ Tạp lại, bình tĩnh nhướng mày, nghiêm túc nói: "Bảo bối, không phải em nói sẽ đi ăn trưa với anh sao? Sao giờ lại muốn đi trước thế?"
Nghe thấy từ "bảo bối", sự ngạc nhiên lặng lẽ hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Tô Chính Lượng.
Cậu khẽ cụp mắt xuống, bờ môi mỏng gợi lên vẻ chua xót.

Hóa ra, ngoài cậu, hắn còn dùng những từ như vậy để gọi người khác.

Lỵ Tạp hờn dỗi nói, "Vậy thì em sẽ đi ăn tối với anh, anh Tô chắc có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

Em không hứng thú với đề tài hai người đàn ông các anh nói đâu."
Lâm Tích Lạc xoa đầu Lỵ Tạp, "Được rồi, anh sẽ bảo Tiểu Phàm đưa em về."
Lỵ Tạp ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mỉm cười.
Lặng lẽ nhìn cặp đôi đang âu yếm trước mặt mình, Tô Chính Lượng cảm thấy sự dịu dàng và tình cảm của bọn họ vô cùng sâu sắc, hoàn toàn bỏ mặc cậu.
Lòng bàn tay lạnh như băng khép chặt, chiếc nhẫn trên bàn tay trái vô tắng cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cậu lại hoàn toàn không cảm thấy đau.
Khóe miệng Tô Chính Lượng nản lòng rủ xuống, vết thương trong lòng Tô Chính Lượng như thể bị một con dáo sắc bén vô tình xé toạc ra.

Lúc này, cậu chỉ muốn trốn vào một góc tối, âm thầm liếm láp vết thương đang rỉ máu của mình.
Sau khi tiễn Lỵ Tạp lên xe rời đi, Lâm Tích Lạc quay sang bên cạnh, giọng nói lạnh lùng không hề có chút độ ấm nào, "Nếu đã đến đây, vậy thì lên ngồi một chút."
Hai người lần lượt bước vào thang máy, thang máy chậm rãi chuyển động, hai người đứng song song với nhau.
Trong sự im lặm dường như nghẹt thở này, Tô Chính Lượng khẽ đưa mắt nhìn sang khuôn mặt hoàn hảo bên cạnh, mấp máy môi, "Tích Lạc, bây giờ chỉ có hai chúng ta, quan hệ giữa anh và tiểu thư Mạt Thụy là gì, làm ơn, em muốn biết sự thật."
Sự lạnh lẽo từ trong đôi mắt đen lui xuống, khóe môi anh tuấn gợi lên một vòng cung khó nhận ra.
Sau một lúc, Lâm Tích Lạc khẽ hừ lạnh, "Cậu muốn nghe sự thật nào cơ? Lịch sử tình yêu giữa tôi và Lỵ Tạp, hay là..."
Ban đầu con nghĩ Lâm Tích Lạc đang diễn một vở kịch trước mặt người ngoài bởi vì hắn muốn che giấu chuyện gì đó.

Không ngờ, trong một không gian chật hẹp như vậy, hắn vẫn lựa chọn nói ra những lời khiến cậu đau khổ mà không hề do dự, Tô Chính Lượng cảm thấy một cơn tức giận không tên xộc lên não.
Tô Chính Lượng nhăn trán, lạnh lụng ngắt lời, "Lâm Tích Lạc, anh đã nói dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh vẫn yêu tôi, cho dù chuyện giữa anh và tiểu thư Mạt Thụy ồn ào huyên náo như thế, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng anh.

Nhưng mà, tại sao chỉ sau vài ngày anh lại thay đổi quá nhiều như thế? Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy?"
Lâm Tích Lạc mím chặt môi nhìn sang một bên, không nói gì.
Đôi mắt u sầu xinh đẹp khẽ chớp động, giọng nói trong trẻo dễ chịu trở nên bình tĩnh, "Tích Lạc, em biết anh có chuyện giấu em, mới nói như thế.

Nếu anh có chuyện gì khó nói, không cần giấu em, em là người yêu của anh, em không muốn anh gánh vác mọi thứ một mình."
Đang nói chuyện, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lâm Tích Lạc không để ý lời nói của Tô Chính Lượng, sải bước đi về phía văn phòng chủ tịch.

Đi bộ trong khu hành chính cấp cao, nhân viên Lâm thị mỗi khi nhìn thấy sếp, hoặc là gật đầu chào, hoặc cúi đầu nhẹ.
Có vẻ tâm tình hôm nay của ông chủ họ không được tốt lắm, đối với màn chào hỏi của nhân viên đều làm ngơ.

Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh mây đen dày đặc, đôi mắt đen sâu thẳm dường như cũng được bao phủ bởi một tầng mây mù dày đặc, khiến người khác cảm thấy khó lường.
Khi họ nhìn thấy đi đằng sau là một người đàn ông xa lạ, ấm áp và lịch lãm, toát lên vẻ u sầu, họ dường như đã hiểu được một chút.
Lâm Tích Lạc nói với một vị giám đốc điều hành đang đi ngang qua, "Hay nói với những người khác, không ai được phép làm phiền dướt bất kì hình thức nào trước khi tôi ra ngoài!"
"Vâng, thưa chủ tịch."
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách thô bạo, đợi Tô Chính Lượng bước vào, nó đóng sầm lại, tiếng vang chói tai khiến nhân viên đi ngang qua đều phải giật mình.
Thấy bộ dáng tức giận như vậy của chủ tịch, tất cả mọi người đều ý thức được cúi đầu nhìn đất, tiếp tục làm việc của mình.

Nhất thời, toàn bộ khu hành chính cấp cao yên ắng đến lạ thường.
Lâm Tích Lạc sải bước đến cửa sổ kính trong suốt sát đất, hai cánh tay khoanh trước ngực, đưa lưng về phía Tô Chính Lượng, im lặng không nói.
Trong văn phòng chủ tịch rộng rãi và sáng sủa, không khí im lặng đến đáng sợ.
Nhìn Lâm Tích Lạc im lặng, khắc hẳn với mọi ngày, Tô Chính Lượng nhất thời không biết hắn đang nghĩa gì.
Người đàn ông này, từng yêu thương, chăm sóc và trân trọng mình, người đàn ông đã từng nguyện ý cùng cậu đối mặt với mọi thứ.

Bây giờ lại ở cùng với người phụ nữ khác, và càng ngày càng vui buồn thất thường, một Lâm Tích Lạc như vậy khiến cậu cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Có lẽ, hắn thực sự có chuyện không tiện nói ra.


Có lẽ là do cha hắn áp buộc, hoặc cũng có thể là do áp lực từ dư luận xã hội đã khiến hắn phải làm như thế.
Nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn kia, Tô Chính Lượng chậm rãi đi tới bên cạnh hắn nói: "Tích Lạc, em biết anh chắc chắn đang giấu em chuyện gì đó, có phải cha anh không đồng ý đúng không?"
Lâm Tích Lạc bất động thanh sắc nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy gương mặt vẫn luôn lạnh lùng kia, Tô Chính Lượng rũ mắt.
Quả nhiên, là vì cha hắn, hắn mới phải làm như vậy.
Do dự một lúc, Tô Chính Lượng nhẹ giọng nói: "Thật ra, lúc anh sang Mỹ, cha anh đã đến tìm em.

Ông ấy nói anh không hề yêu em.

Anh đến Mỹ để bàn chuyện cưới xin với tiểu thư Mạt Thụy."
Tự giễu cợt mình, Tô Chính Lượng buồn bã quay đầu lại, giọng nói ấm áp lộ ra vẻ bất lực, "Em biết, việc em là đàn ông không được gia đình anh chấp nhận, áp lực dư luận xã hội rất đáng sợ, cho dù chúng ta kiên trì đi tiếp, cho dù anh là chủ tịch Lâm thị cũng không thể thoát khỏi.

Hơn nữa, chủ tịch Lâm thị nhất định phải có một vị hôn thê môn đăng hộ đối, nhà họ Lâm cũng cần phải có người thừa kế, em không thể ích kỉ được, không thể vì hạnh phúc của mình mà bỏ qua danh tiếng và tương lai Lâm thị, em sẽ không trách anh.".