Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 116: 116: Người Đứng Sau Thực Sự






☆ Chương 116: Người đứng sau thực sự
----------------------------Editor: Mèo-------------------------------------------
Lâm baba không hề phủ nhận, "Đúng vậy, Tích Lạc, trong thời gian con không có mặt ở Lâm thị, cha muốn vào quan sát tình hình một chút.

Hôm qua, cha có mang An Lệ Na đến cuộc họp ban quản trị, để cho nó làm quen với hoạt động của Lâm thị.

Cha thấy, đứa nhỏ này có cái nhìn rất độc đáo, khiến cha rất hài lòng."
Lâm Tích Lạc cắn môi, "Vậy cũng được, xem ra cha rất thích An Lệ Na."
"Đúng vậy, cha rất thích đứa nhỏ này, cha thực sự hi vọng mai sau nó có thể làm bà chủ tương lai của Lâm gia."
Đáy mắt sâu thẳm của Lâm Tích Lạc xẹt qua vài tia lãnh ý, "Cha, con hiểu ý của cha, con sẽ suy xét."
"Con nói như vậy khiến cha rất cao hứng, Tích Lạc, thời gian cũng không còn sớm, mau đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng ạ."
* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng đi vào trại tạm giam, gặp Du Thiếu Kỳ.

Khi cậu nhìn thấy người ngồi đối diện mình, hai gò má gầy hóp lại, không còn khí phách của nam nhân, trong lòng khẽ chua xót.


Nhất thời, Tô Chính Lượng cũng không biết nên nói gì với y, chỉ có thể im lặng nhìn y.

Đôi mắt Du Thiếu Kỳ mất sự bình tĩnh vốn có, nhìn Tô Chính Lượng, thanh âm khàn khàn, nhẹ nhàng nói, "Chính Lượng, rốt cục em cũng đồng ý đến gặp anh."
Một lúc sau, Tô Chính Lượng chậm rãi mở miệng, " Thiếu Kỳ, hôm nay anh phải ra tòa, làm bạn tốt của anh, em chỉ muốn trước khi lên tòa, gặp anh một chút."
Du Thiếu Kỳ chua sót nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Chính Lượng, hơn một tháng không gặp, giữa chúng ta sao lại trở nên xa lạ như vậy, em vẫn là Tô Chính Lượng mà anh biết chứ?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Chính Lượng lộ ra vẻ ưu sầu, thanh âm thanh nhuận mang chút mất mát, "Thiếu Kỳ, em không hề thay đổi, người thay đổi là anh.

Em vẫn là Tô Chính Lượng trước kia, mà anh, đã bị ghen tị che mờ mắt, đánh mất bản tính, anh đã không còn là Du Thiếu Kỳ mà em quen biết."
Du Thiếu Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mắt trắng nõn của Tô Chính Lượng, lạnh lùng nói, "Chính Lượng, em biết rõ mục đích anh làm như thế, bây giờ em lại nói anh như vậy.

Hiện tại, anh cả ngày ở nơi không thấy mắt trời, âm u ẩm ướt, trong đầu đều là em.

Nhưng em thì sao, lâu như vậy mới đến gặp anh, vẫn dùng thái độ lãnh đạm em là người ngoài cuộc, thật sự khiến người khác cảm thấy tổn thương."
Tô Chính Lượng bị Du Thiếu Kỳ nhìn chăm chú như vậy, cảm thấy không thoải mái, cậu tránh tầm mắt của đối phương, nói, " Thiếu Kỳ, lúc trước em đã khuyên anh không nên làm chuyện thương tổn mình cùng người khác, anh không chịu nghe, còn khư khư cố chấp.

Thân là bạn bè, em chỉ có thể thấy tiếc cho anh."
Thanh âm khàn khàn của Du Thiếu Kỳ tăng lên, "Chính Lượng, tôi yêu em, nguyện ý vì em trả giá hết thảy, em lại vô tình cự tuyệt tôi, còn quay lại với thằng khốn đã vứt bỏ em! Em luôn bảo tôi là người đánh mất lí trí, nhưng thật ra, người bị che mờ mắt phải là em mới đúng."
Nhìn thấy Du Thiếu Kì vẫn chấp mê bất ngộ, Tô Chính Lượng bất dĩ lắc đầu, " Thiếu Kì, em không hiểu anh đang nói gì, anh vì muốn có được em mà từ bỏ tương lai sáng lạn, cấu kết cùng Trịnh Dục Phong đối phó với Lâm Tích Lạc.

Sau khi thất bại, còn cấu kết cùng Cố Hân Di bắt cóc hắn, nhưng trước khi làm những chuyện này, anh đã từng nghĩ qua, một khi sự việc bại lộ, chờ đợi anh là cái gì chưa? Mặc kệ anh yêu em bao nhiêu, hành vi của anh cũng đã vi phạm pháp luật, cho nên, anh không nên lấy chuyện này ra làm lí do.".

Truyện Trọng Sinh
Khuôn mặt tiều tụy của Du Thiếu Kỳ toát ra vẻ bình tĩnh, "Xem ra, em thật sự bị Lâm Tích Lạc xoay như chong chóng, cũng biết cả chuyện giữa anh và Trịnh Dục Phong, vậy là cha Lâm Tích Lạc tìm đến em rồi."
"Sao anh lại biết?"
Du Thiếu Kỳ hỏi ngược lại, "Tại sao anh lại không thể biết? Anh chẳng những biết ông ta tìm đến em, anh còn biết, Lâm Tích Lạc đã sớm theo dõi anh cùng Trịnh Dục Phong, hơn nữa..."
Đúng lúc, cánh cửa bị người từ bên ngoài mở ra, một cảnh viên đi đến, "Du Thiếu Kì, phiên tòa hôm nay tạm hoãn."
Du Thiếu Kỳ biết Lâm baba đã bắt đầu hành động, giả bộ giật mình, "Cảnh quan, chuyện này là sao vậy?"
Đối phương thản nhiên nói, " Vụ án của cậu có đầu mối mới, cấp trên quyết định hoãn vụ án của cậu thêm 15 ngày, trong khoảng thời gian này, cậu có thể cùng luật sư thảo luận một chút."
Du Thiếu Kỳ bất động thanh sắc ngắm mắt vẻ mặt kinh ngạc của Tô Chính Lượng, khẽ gật đầu, "Cảm ơn cảnh quan."
Đợi nhân viên cảnh sát kia đi rồi, Du Thiếu Kì nhìn thẳng bộ dáng kinh ngạc cùng tâm thần không yên của Tô Chính Lượng, im lặng không nói gì.


Một lúc sau, Tô Chính Lượng hít một hơi thật sâu, "Thiếu Kì, hôm qua, cha Lâm Tích Lạc đến rìm em, cho em xem một phần tài liệu liên quan đến anh."
Du Thiếu Kỳ gật gật đầu, không lên tiếng.

"Em thấy phần tài kia ghi chú rất tỷ mỉ hành tung của anh nửa năm qua, còn có chuyện anh với Trịnh Dục Phong.

Kỳ thận, Lâm Tích Lạc cũng nói qua với em, anh ấy nghi ngờ anh muốn đối phó với ảnh, nhưng lại không có chứng cứ nên mới phái người theo dõi anh."
Du Thiếu Kỳ bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu nói, "Giờ em nói chuyện này cho tôi biết để làm gì?"
Tô Chính Lượng nhẹ nhàng giật giật môi mỏng, thanh âm bình thản, "Em không có ý gì khác, chỉ là không muốn anh oán hận Lâm Tích Lạc, nếu anh muốn hận, vậy hận em đi.

Nếu không phải bởi vì em, anh cũng sẽ không bị Trịnh Dục Phong lợi dụng mà làm những chuyện như vậy."
Du Thiếu Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, "Chính Lượng, em thật sự cho rằng Trịnh Dục Phong là người đứng sau chuyện này sao? Chẳng lẽ em không nghi ngờ ai khác ngoài hắn sao?"
Khuôn mặt Tô Chính Lượng tái nhợt xẹt qua vài tia ngoài ý muốn, "Thiếu Kì, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện này không phải Trịnh Dục Phong bảo anh làm?"
"Vốn dĩ ban đầu, đúng là anh cùng Trịnh Dục Phong hợp mưu bày ra, cũng không có ai tham dự.

Nhưng em biết không, nếu không phải cha Lâm Tích Lạc đến tìm, đem chân tướng nói cho anh biết, có lẽ cho đến chết anh cũng không biết người đứng sau màn là ai.

Huống hộ, vụ án của anh lại có tiến triển, nói cách khác, anh có thể được giảm án hoặc được đặc xá.

Cho nên, người đứng sau màn rất nhanh sẽ lộ diện, chẳng lẽ em không muốn biết hắn là ai sao?"
Không khí nói chuyện có chút quỷ dị, loại áp lực này khiến cho người ra hít thở không thông, cảm giác khó chịu dần dần tràn ra.

Nghe Du Thiếu Kỳ nói, Tô Chính Lượng rũ mắt, mặc không lên tiếng, lẳng lặng ngồi im.


Từ hôm qua, kể từ khi gặp Lâm baba về, nghe mấy lời ông ấy nói, phòng tuyến trong nội tâm Tô Chính Lượng đã bị người ta khoét một lỗ nhỏ.

Cho dù nghe thất giọng Lâm Tích Lạc, bất an cùng nghi ngờ cũng không hoàn toàn được giải trừ.

Cho nên, cậu mới đi gặp Du Thiếu Kì.

Hiện tại, nghe Du Thiếu Kỳ nói, còn nhắc đến cha Lâm Tích Lạc, nỗi băn khoăn trong lòng Lâm Tích Lạc càng lúc càng lớn.

Hơn nữa, trong lòng cậu vẫn luôn có một loại cảm giác, người đứng sau màn chắc chắn cùng Lâm Tích Lạc có liên quan.

Nhưng đến lúc mấu chốt, tại sao cậu lại sợ không muốn biết thân phận của người kia? Giống như, chỉ cần nghe thấy tên người kia, Lâm Tích Lạc sẽ rời bỏ cậu, không bao giờ quay về nữa.

Nhưng cho dù cậu muốn trốn tránh như thế nào, thì chuyện gì đến sẽ đến.

Nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn trên tay, Tô Chính Lượng thoáng nhìn về phía Du Thiếu Kì, đôi môi xinh đẹp khép mở, thanh âm lộ ra chút lãnh ý, " Hắn là ai?".