Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 99: Right Here Waiting




Cung Trình cũng không biết câu nói này của mình làm Văn Hạo xúc động, hắn thận trọng hỏi một câu: “Mấy hôm nay em có sắp xếp gì không? Anh muốn giới thiệu vài người bạn cho em.”

Văn Hạo còn đắm chìm trong dáng vẻ đứa nhỏ rất lâu không thể hoàn hồn, lơ đãng nghĩ tới câu hỏi Cung Trình vẫn luôn muốn nói với mình, cho nên lắc đầu: “Tôi chỉ có một tuần, có vài đám bạn muốn gặp, còn có chuyện công tác phải sắp xếp, rất bận.”

Cung Trình gật đầu, không dự tính nói gì mà ‘anh sẽ giúp em sắp xếp công việc’, Cung Trình muốn lén lún để ý tới chỗ Văn Hạo muốn cầu chức, còn bản thân sẽ âm thầm trong bóng tốt giúp một phần là được rồi.

Văn Hạo nhìn chằm chằm bức ảnh, ngẩng đầu, đôi mắt rất sáng quắc nhìn Cung Trình: “Đứa nhỏ nào là nam, đứa nhỏ nào là nữ?”

Cung Trình vui mừng lúc đó mình hỏi câu kia, chỉ vào bên trái nói: “Đứa này là nữ, đứa này là nam.”

Văn Hạo nhìn chằm chằm đứa bé gái, có lẽ là do thiên tính người làm ba, cậu có một loại yêu thương đặc biệt với con gái và trực tiếp quên đi đứa bé trai. Văn Hạo nhìn chằm chằm một hồi, nhíu mày: “Xấu quá.”

“…” – Cung Trình cảm nhận được trái tim tan vỡ, không thể không giải thích: “Đây còn là mặt trẻ sơ sinh, con ở trong bụng mẹ sinh ra trong vòng ba tháng, lớn lên chưa rõ nét lắm, chờ đến khi lớn hơn, mặt nẩy nở sẽ rất đẹp.”

Văn Hạo gật đầu, nhìn tướng mạo mình và Cung Trình, đứa nhỏ sẽ không xấu, huống hồ Cung Trình cũng nói, mẹ đứa nhỏ có dung mạo rất đẹp, nhà cung cấp bảo đảm không chỉnh dung, sinh ra tự nhiên, IQ cao, cho nên đứa nhỏ lớn lên sẽ rất đẹp. Văn Hạo nói câu này không phải oán giận mà chỉ là tâm tình tốt đẹp muốn nói đùa chút mà thôi.

Cung Trình tự giác không nán lại trong khách sạn quá lâu, cả hai nói xong hắn rời đi. Văn Hạo ở trong phòng luẩn quẩn hai vòng, lại không nhịn được mà đi xem bức ảnh, nhìn chằm chằm hai đứa bé trong hình, chờ định thần lại mới phát hiện khóe miệng mình đã cười phát mỏi.

“Con của mình…”

Văn Hạo nỉ non, lấy điện thoại di động, lên web, bắt đầu tìm kiếm hạng mục cần chú ý nuôi con, còn nghe theo bạn trên mạng đề cử một số sản phẩm rất tốt, tuy rất rõ mấy thứ này phần lớn là quảng cáo nhưng Văn Hạo vẫn muốn mua về, chất đống trong nhà cũng chẳng sao.

Bất tri bất giác, một đêm qua đi.

Bởi vì còn phải về Mỹ, Văn Hạo không cố ý để lệch múi giờ, ngủ thẳng đến chiều rồi gọi điện hẹn người ra ngoài ăn cơm.

Lưu Lãng vẫn còn bơi. Năm nay 26 tuổi, đủ tư cách làm lão tướng. Thi đấu VĐTG năm nay thành tích không quá lí tưởng, cho nên có dự định rời đội, thế nhưng vừa nghĩ tới sau khi tốt nghiệp còn phải toàn tâm toàn ý học hành, Lưu Lãng hận không thể khóc to một trận.

Tình cảm Du Nhạc và Viên Tranh vẫn ổn định, sự nghiệp đang kỳ đỉnh phong, phu phu hai người kim bài cầm đầy tay, còn được mời tham gia một số chương trình giải trí, rất hot, fan hơn mười triệu, kiếm không ít tiền lời.

Lưu Lãng ước ao ghen tị nói: “Đây là thế giới nhìn mặt, anh mày tuyệt vọng rồi.”

Xinh đẹp như hoa – Du Tiểu Nhạc hất tóc, tự mình lăn ra bàn cười đầu tiên.

Viên Tranh liên tục nhìn chằm chằm Du Nhạc, ánh mắt nồng tình mật ý kia nha, chua ngã một đám người.

Ngoại trừ ba người này, còn có bốn người đều là bạn thân trong đội của Văn Hạo. Biết đến Văn Hạo quay về, vốn là đã rời đội, bọn họ vẫn lựa chọn ở lại Bắc Kinh, sáng mai có mấy người phải lên máy bay.

Mọi người cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, sau bữa cơm chiều, Du Tiểu Nhạc phát tài mời mọi người đi chơi tiếp, không phải hội sở lộn xộn nào đó, là nơi chính kinh, có thể ca hát, bơi lội, thậm chí có thể ngủ một đêm rồi trở về.

Cơm tối mọi người uống ít rượu, đầu tiên đi nhà xông hơi, sau đó mát xa trong hồ bơi nửa giờ, cuối cùng mới đi phòng hát riêng, tiếp tục uống rượu.

Đại khái chín giờ rưỡi, Văn Hạo nhận được điện thoại, là Cung Trình gọi tới.

“Em ở bên ngoài sao? Hát?”

“Ừ.” – Văn Hạo đáp xong, nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu muốn tới không?”

Lời còn chưa dứt, Cung Trình liền trả lời một câu: “Muốn!”

Văn Hạo hối hận không còn kịp.

Thật ra cũng không có gì đáng hối hận. Đứa nhỏ tồn tại là sự thật, hai đứa nhỏ ràng buộc bởi máu mủ, cuộc sống của cậu và Cung Trình đã liên kết. Nếu như không muốn nửa cuộc đời còn lại của mình sống trong khó chịu, đem cuộc sống của tụi nhỏ phá hỏng, bây giờ cậu nên học cách buông tha vài thứ.

Du Nhạc tìm hội sở cách trung tâm huấn luyện hơi xa, thời điểm Cung Trình chạy tới đã là nửa giờ sau. Vào lúc ấy mọi người uống không ít rượu, chơi đang vui vẻ, khi Văn Hạo mang Cung Trình vào thì… trong phòng nhất thời an tĩnh.

Người trong phòng đều là bạn bè Văn Hạo, cũng biết Văn Hạo và Cung Trình xảy ra chút vấn đề, dù không hiểu rõ như Lưu Lãng và Du Nhạc nhưng trong lòng đều không ưa Cung Trình. Đôi khi gặp ở trung tâm huấn luyện đều không thèm cho nhau sắc mặt tốt.

Văn Hạo nói: “Mọi người làm quen, Cung Trình, bạn mình.”

Giới thiệu rất đơn giản nhưng mọi người đều hiểu ý trong lời Văn Hạo, đây là chung sống hòa bình với Cung Trình sao?

Cung Trình kích động không được, đây là lần đầu tiên Văn Hạo giới thiệu bạn bè với hắn, dù chỉ là hai chữ ‘bạn mình’ đơn giản thôi đã đủ khiến hắn mừng rỡ như điên.

Văn Hạo đang cố gắng tiếp thu hắn. Cung Trình lấy toàn bộ tinh lực đi đọ sức với đám bạn Văn Hạo, âm thầm thề nhất định sẽ không phụ lòng Văn Hạo.

Thật ra ngoại trừ Lưu Lãng và Du Nhạc, mấy người bạn kia không biết quan hệ giữa Văn Hạo và Cung Trình, chỉ là cùng chung mối thù mà thôi. Nếu bây giờ Văn Hạo và Cung Trình biến chiến tranh thành tơ lụa, bọn họ cũng không tính toán chi li làm gì. Hai ba câu, liền cùng Cung Trình uống một chỗ.

Văn Hạo bị Lưu Lãng kéo sang một bên: “Thế là thế nào? Sao cả hai lại hòa bình rồi?”

Văn Hạo chậm rãi lắc rượu trong ly, nói: “Cứ vậy đi, đoán không chừng sau này hai bọn em ở bên nhau.”

“Cho nên anh mới hỏi mày thế là thế nào?”

“Cứ vậy mà thôi, trước làm bạn, mấy thứ khác nói sau.” – Văn Hạo trả lời qua loa, không muốn nói ra sự tồn tại của đứa nhỏ, đứa nhỏ là vô tội nhất, tuy rằng bởi vì Cung Trình cố chấp mà trở thành công cụ kiềm chế cậu, thế nhưng Văn Hạo vẫn thương tiếc hai đứa nhỏ. Cho nên toàn bộ nguyên do cậu chuẩn bị đều ôm trong bụng, ngoại trừ Cung Trình, cả đời này sẽ không có kẻ thứ ba biết đến. Ừm, về sau vẫn nên nhắc nhở Cung Trình một chút.

Lưu Lãng hận không thể rèn sắt thành kim trừng Văn Hạo, thở dài một hơi.

Văn Hạo cười hỏi hắn: “Em ở cùng cậu ta, anh không làm bạn với em nữa sao?”

“Sao có thể chứ?” –Lưu Lãng vội vàng phản bác.

“Thế thì anh đừng quan tâm, em sẽ xử lý tốt.”

Lưu Lãng chỉ đành gật đầu.

Một lúc nữa, Du Nhạc lại tới đây, Văn Hạo cơ bản đem lời nói với Lưu Lãng lặp lại một lần, Du Nhạc cũng hiểu chuyện hơn nhiều, không truy hỏi thêm.

Đang nói chuyện, trong phòng khách đột nhiên nháo lên, Văn Hạo và Du Nhạc quay đầu nhìn sang, hóa ra Cung Trình bị mọi người ồn ào đòi hát, micro đặt trong tay hắn.

Cung Trình cứng ngắc cầm micro, trong ánh sáng yếu ớt tìm kiếm thân ảnh Văn Hạo.

Bốn mắt nhìn nhau, đuôi lông mày Văn Hạo nhướng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười chế giễu mong đợi.

Quen biết nhiều năm như vậy, Cung Trình hiếm khi ca hát.

Mấy năm trước Cung Trình thích chơi đêm, người bên cạnh đều hát rất tốt, thậm chí đôi khi còn mang theo ca sĩ minh tinh. Nhóm cậu ấm muốn hát sẽ cầm micro xướng, không muốn hát thì nghe hát cả tối. Cung Trình chưa từng cầm qua micro, cũng không ai dám nhét vào tay hắn.

Văn Hạo vẫn cảm thấy có lẽ Cung Trình hát sẽ rất khó nghe.

Bây giờ gặp phải chuyện này, chỗ này cũng không phải nơi nhìn mặt hắn mà làm việc, thậm chí còn tỏ rõ ý làm khó hắn.

Vậy thì Cung Trình sẽ làm sao đây?

Khéo léo từ chối?

Phẫn nộ?

Hay là ngoan ngoãn nghe theo?

Sau đó Văn Hạo nhìn thấy Cung Trình cầm microphone đứng dậy, ở trên màn hình nhanh chóng nhập tên bài hát, trên màn hình rất nhanh xuất hiện một tên tiếng anh.

—— (Right Here Waiting) đây là một ca khúc về sự chờ đợi và nhớ nhung, thâm tình nồng đậm như muốn tràn ra từ mỗi lời ca.

Cung Trình chọn bài này.

Trong đám người vận động viên nửa mù chữ hát tiếng anh, bọn họ chỉ có thể nghe một chút giai điệu mà thôi, căn bản sẽ không hiểu từ ngữ bên trong. Hơn nữa bài hát này là một bài ca kinh điểm, ca khúc chầm chậm du dương, âm điệu vững vàng, tuy Cung Trình hát không ra sao nhưng cũng không tới nỗi khó nghe.

Ở nước ngoài hai năm, mỗi câu lời nói Văn Hạo đều nghe hiểu rõ, bên trong mỗi cái từ đơn bao hàm tình cảm đều cảm thụ rõ ràng, dù cho Cung Trình không cố ý hát với cậu nhưng được Cung Trình thổ lộ trước mặt mọi người, hơn nữa còn là trong tình trạng nửa người uống say này, Văn Hạo lúng túng chứng sợ hãi đều phạm vào, nổi một thân da gà.

Văn Hạo hối hận rồi, nói là cười nhạo Cung Trình? Hay là đang dằn vặt mình?

Cung Trình hát xong ca, mọi người vỗ tay thưa thớt, Cung Trình đặt mic lên bàn, sau đó ung dung ngồi xuống chỗ mình.

Cung Trình không thích ca hát trước mặt người, cũng không ai dám ép hắn hát. Sinh ra tới nay lần đầu tiên hát trước mặt nhiều người như vậy, không ngờ thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Có lẽ là vì muốn hát cho Văn Hạo nghe, muốn dựa theo lời ca truyền tình cảm nồng nàn của mình, chỉ cần muốn đối phương nghe vào trong lòng, Cung Trình đã dùng hết dũng khí mới kiên trì hát xong.

Không nhịn được, tầm mắt hướng Văn Hạo bên kia liếc mắt nhìn. Đối phương vừa lúc đang nhìn chính mình, tầm mắt ở giữa không trung giao nhau, trái tim Cung Trình nhảy dựng, thuận tay cầm ly rượu uống một hớp, mới tránh khỏi sự thất thố của mình.

Hôm sau, Văn Hạo ngồi lên xe Cung Trình, chuẩn bị đi gặp chị hai Cung Trình, Văn Tiểu Tĩnh.

Biểu tình Văn Hạo rất bình tĩnh, cậu có rất ít mong chờ đối với Cung Trình, cho nên đối với người nhà của hắn cũng không mong đợi, nếu như chuyện thuận lợi thì tốt, thế nhưng nếu đối phương nói gì đó khó nghe, Văn Hạo cũng không chịu tức bị bắt nạt.

Cũng may Văn Tiểu Tĩnh là một người phụ nữ xuất sắc.

Vóc dáng Văn Tiểu Tĩnh không tính quá cao, cũng chừng 1m65, đứng bên người Cung Trình, nếu chỉ nhìn chiều cao thì không khác nào cô gái nhỏ nép vào trong người. Thế nhưng Văn Tiểu Tĩnh có một loại khí tràng tao nhã cao quý, dù đứng giữa hai tên mét chính vẫn chói lóa nhất.

Đối mặt với Văn Hạo, Văn Tiểu Tĩnh thu liễm khí tràng của mình, như một chị gái dịu dàng, nói chuyện phiếm với Văn Hạo, hơn nữa cô còn biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ, cảm thấy cao hứng thay bọn họ cũng nhiệt tình tỏ ý muốn mua sữa bột cho bọn chúng.

Cô nói, chỉ cần mỗi ngày đứa nhỏ còn uống sữa, cô vẫn sẽ mua, thậm chí tháng sau cô còn đặc biệt sắp xếp bay qua Hà Lan một tuần, làm thị trưởng khảo sát công ty sữa bột bên đấy, đảm bảo sẽ là sữa bột nguyên chất không tạp.

Văn Hạo cảm thấy ngày hôm nay quá vui vẻ, rất khó hình dung loại cảm giác đó trong lòng, giống như một kẻ vẫn luôn sống lén lút ở dưới cuối cùng cũng thấy được mặt trời, dù hơi khó thích ứng nhưng ánh nhìn rộng thoáng lại khiến tâm tình cậu tốt hơn.

Ngày đầu tiên Văn Hạo về nước đã nhấn mạnh bình đẳng sống chung giữa mình và Cung Trình, Văn Hạo vốn tưởng rằng đây là vấn đề nan giải với Cung Trình, ai ngờ cậu thật sự gặp được người nhà của Cung Trình.

Suy nghĩ kỹ một chút, hai năm qua ở trong nước, chắc Cung Trình nỗ lực không ít, nhưng bản thân quyết định ở lại Mỹ đã làm rối loạn kế hoạch của Cung Trình, cho nên đứa nhỏ mới xuất hiện. Thủ đoạn Cung Trình cố nhiên đáng sợ, lại cho Văn Hạo một tương lại hoàn toàn khác. Đặc biệt là ngày hôm nay, cùng người nhà Cung Trình thảo luận trẻ con sau khi sinh bú, mặc quần áo, thậm chí sau khi lớn lên đi học, cảm giác mong đợi cuộc sống mỹ mãn đó đúng là khiến Văn Hạo choáng váng.

Sau khi gặp Văn Tiểu Tĩnh, ngày hôm sau chính là đêm 30, trên đường đâu đâu cũng có người xách bao lớn bao nhỏ, ngay cả Văn Hạo ở khách sạn cũng treo đèn lông và kết đan Trung Quốc. Người tới kẻ lui đi lại vội vã, nhìn thấy ai cũng mang tươi cười, là mong đợi và vui vẻ phát ra từ nội tâm.

Văn Hạo mạn bất kinh tâm nhớ tới mấy năm qua, bản thân đã quen trải qua một mình, hai năm xuất ngoại đối với tết xuân cũng nhạt dần, bây giờ trở về nước vẫn tự do như thuở trước.

Đi ngang qua quầy phục vụ, một nhân viên tiếp tân gọi Văn Hạo lại: “Văn tiên sinh, chào ngài, Cung tiên sinh đã sớm đặt trước một bàn tiệc đón đêm giao thừa, ngài xem, nên tới phòng ăn đi dùng bữa, hay là đưa tới phòng ngài. Còn có, vì ngài là khách VIP nên nếu ngài ăn ở phòng có thể tự do chọn thời gian, chúng tôi vĩnh viễn vì ngài dự lưu một bàn.”

Văn Hạo hơi kinh ngạc, lần này trở về, Cung Trình không ngừng quét mới ấn tượng trong lòng cậu, cơ hồ không có bất kỳ sai lầm nào. Lần này tri kỷ chuẩn bị cũng khiến Văn Hạo có ấn tưởng tốt hơn đối với Cung Trình.

Nhưng tết xuân, không có nghĩa cậu không mong chờ, dù sao cũng là người Trung Quốc sinh ra và lớn lên, trong không khí này, Văn Hạo cũng mong chờ cả nhà đoàn tụ bên nhau.

Cuối cùng, Văn Hạo quyết định đi phòng ăn, nghe đâu bữa tiệc đêm giao thừa một tháng trước đã đặt đầy, hơn nữa lần lượt ba giờ, năm giờ, bảy giờ đến chính giờ đều chật ních, cho nên có thể hưởng thụ phục vụ chỉ có thể là khách VIP.

Đến bảy rưỡi, Văn Hạo đến phòng ăn, cậu chuẩn bị vừa dùng bữa vừa ngắm giao thừa. Trong phòng ăn rất náo nhiệt, toàn bộ chỗ ngồi đầy người, còn có nhân viên phục vụ liên tục qua lại, nhìn một cái đều là người, từng nhà, già có trẻ có, sum vầy quanh bàn tròn dùng bữa, đâu đâu cũng có tiếng cười nói. Trên sân khấu phòng ăn có chương trình ti vi đang chiếu, kênh chương trình đồ ăn ngon, MC mặc quần áo tết đỏ thẫm, nói mỗi câu mỗi chữ đều nhấn mạnh chú trọng, chúc tết an khang.

Phòng ăn chuẩn bị chỗ ngồi cho Văn Hạo hơi hướng về trời, là một ghế đơn dài, còn có một đài TV treo trên cột cách đó không xa, Văn Hạo ngồi vị trí vừa vặn thích hợp. Kênh dừng tại đài truyền hình trung ương chiếu trực tiếp.

Khi món ăn đưa lên cách giao thừa năm phút, Văn Hạo chậm rãi dùng bữa, chờ giao thừa bắt đầu. Đũa còn chưa kịp gắp miếng thứ hai, Cung Trình theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đến trước mặt cậu.

Văn Hạo nhai thịt bò trong miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Cung Trình.

“Anh đoán em muốn chọn phòng lớn, ăn tết ở đây, quả đúng là náo nhiệt.” – Cung Trình cười híp mắt nói: “Cùng ăn nhé?”

Văn Hạo gật đầu. Giây phút vui vẻ như vậy cậu không muốn mất hứng, huống chi Văn Hạo còn đang muốn cố gắng duy trì một loại quan hệ bình hòa với Cung Trình.

Cung Trình ngồi xuống, dặn dò nhân viên phục vụ thêm vài món, đặc biệt là khi đưa cá lên, hắn nói: “Sao trên bàn tết có thể không có cá chứ? Hằng năm giao thừa đều có món này.”

Văn Hạo nhìn bàn ăn trước mặt, có thịt, tôm, canh cải thảo và bánh ngọt bí ngô, một bàn vừa đủ cậu ăn, nhưng loại đồ ăn hằng ngày này đặt trong ngày ăn tết đúng là có chút không đáng chú ý.

Văn Hạo không nói, lúc thường cậu sẽ không tới khách sạn dùng bữa, nơi này dù có thẻ VIP của Cung Trình nhưng vẫn rất đắt, bình thường Văn Hạo đều ăn uống qua loa ở bên ngoài, bàn đồ ăn hôm nay cũng là vì ăn tết nên mới chuyên chọn mấy món chính. Tôm nơi này tổng cộng chưa đến mười con đã mất khoảng 388 nguyên, dù dùng thẻ VIP cũng phải mất hơn 200.

Tiền không thể lãng phí, tiền để dành là để nuôi con, hơn nữa sau khi Văn Hạo về nước, không thể không duyên cớ ở trong căn hộ kia, dù lấy tiền theo từng kỳ cũng phải là cậu trả.

Nói chung, phải tiết kiệm chút.

Cung Trình giàu nứt đố đổ vách, vừa đến đã gọi thêm sáu món, nói đây là đồ ăn ngon, ăn tết để xung lấy may.

Văn Hạo hỏi hắn: “Cậu không về nhà ăn tết?”

“Ăn rồi, ông nội anh có thói quen ăn sớm, bảy giờ đã ăn xong. Anh nghĩ em ăn tết một mình tẻ nhạt nên tới đây tìm em, may là em chọn ăn cơm ở đây, suýt nữa thì bỏ lỡ.”

Cung Trình trả lời hời hợt, không hề nói rằng ngay khi hắn quyết định come out trước đầu ngọn sóng, anh cả hắn và cha hắn đều bình tĩnh phô ra bản mặt, đặc biệt là anh cả hắn còn chặn trước xe hắn, cả hai người cãi vã một trận, hắn mới ra ngoài.

Lần này, Cung Trình cảm thấy mình làm việc có phần nôn nóng, xé rách bình tĩnh giả tạo, anh cả nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng Cung Trình thật sự nghĩ rằng, nhiều năm như vậy, hắn đều không ăn tết bên Văn Hạo, năm đó có một lần ăn cùng là vì ăn tết ở nhà nhàm chán nên mới chạy qua tìm Văn Hạo. Khi đó Cung Trình vô tình chạm vào lòng Văn Hạo, Văn Hạo lại như chiếm được bảo bối trân quý nhất, sau khi kinh ngạc nhìn thấy hắn, viền mắt đỏ ửng. Dù nói thấy Văn Hạo như vậy Cung Trình cũng rất vui vẻ, nhưng giờ nhớ lại lại chỉ muốn tát cho mình một cái, biết rõ Văn Hạo không có nơi về ăn tết, sao mình sẽ không nghĩ tới thành tâm thành ý tới bên người chứ?

Tình cảm Văn Hạo dành cho bản thân, bản thân lại không biết trân trọng lãng phí không còn một mống, bây giờ muốn tích góp lại trở nên quá khó khăn.

Văn Hạo đang chuẩn bị nói cái gì đó, giao thừa bỗng bắt đầu, vừa mở màn chính là ca vũ náo nhiệt, ca sĩ mặc áo dài là nghệ sĩ đang hot trong nước mấy năm qua, nhịp điệu ca khúc nhẹ nhàng, trong ca từ đều tràn ngập ngày tháng hạnh phúc mỹ mãn, rất vui vẻ.

Trong phòng ăn lập tức an tĩnh, sau đó có người bắt đầu vỗ tay, còn có người bắt đầu đứng dậy chúc rượu, lập tức trở nên náo nhiệt hơn.

Văn Hạo nhìn thấy một bé trai hai, ba tuổi ôm một ly nước đồ ngọt, đi tới bên người một bà lão tóc hoa râm, nói gì đó, bà lão cười đến mức không ngậm được miệng, ôm lấy bé trai hôn mạnh một cái. Người bàn bên kia đều cười to sảng khoái.

Còn có một thanh niên trẻ tuổi đứng lên, bên ngươi cùng với một cô dâu nhỏ thẹn thùng, cả hai nâng ly rượu kính các vị trưởng bối, trưởng bối uống cạn một lt, trên mặt tỏa sáng, cười mừng híp mắt.

Gần bọn họ nhất là một bàn tròn lớn, có mười bảy người vây quanh, có già có trẻ, so với bàn ăn náo nhiệt khác thì bọn họ hiện lên điềm đạm hơn nhiều. Ca vũ là giờ khác giao thừa đang xoay nhiệt liệt, nhiều bé gái khoảng chừng hai tuổi đang ngồi không yên ở ghế tựa, ngọ nguậy muốn trượt xuống dưới, mẹ nó hơi lúng túng thả con xuống đất, bé gái bắt đầu lắc lắc mông, lắc không có hương vị gì chỉ là lắc rất nhiệt tình rất dùng sức, vô cùng đáng yêu. Vốn một vòng người trầm muộn đều nở nụ cười, đề tài triển khai như vậy, cũng có người bắt đầu nâng ly chúc tết. Bé gái được khích lệ đôi mắt sáng lấp lánh, nở nụ cười lộ ra hai răng cửa, khuôn mặt đỏ bừng.

Văn Hạo híp mắt, lộ ra nụ cười vô thức, nhìn như mê như say.

Món ăn mới lên bàn, xếp đầy mặt bàn, gà vịt cá ngỗng đều có, hơn nữa trang trí rất tinh tế.

Cung Trình còn gọi thêm một bình rượu, rót cho hai người, sau đó nâng ly nói: “Năm mới vui vẻ.”

Văn Hạo cầm ly nhấp một ngụm.

Cung Trình nói tiếp: “Vì sinh mệnh mới sắp đến.”

Văn Hạo không phản đối, liền uống một hớp.

Cuối cùng, Cung Trình nói: “Vì gia đình chúng ta, nâng ly.”

Văn Hạo nhìn Cung Trình, chần chờ một chút, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Khi Văn Hạo đặt ly xuống, đã thấy gương mặt cười nở hoa của Cung Trình.

Văn Hạo nhìn Cung Trình thật sâu, không nói gì.

Văn Hạo có nghi ngờ rất sâu đối với lời hứa của Cung Trình, cậu không tin Cung Trình sẽ chung sống vui vẻ với cậu. Nhưng Văn Hạo mong muốn tụi nhỏ sống vui vẻ, sau này nếu mình và Cung Trình chia tay, ít nhất cậu có thể mang con mình đi. Đứa con thuộc về cậu, không hề có bất cứ liên hệ máu mủ nào với Cung Trình, Cung gia không tiếp thủ, tòa án sẽ không nhượng bộ cho Cung Trình. Đứa nhỏ đó, mới chính là bảo bối chân chính thuộc về cậu.