Tràng quán thi đấu được sử dụng quá độ, đội mạnh đội yếu đều muốn xuống dưới lội một chút, cho nên thời gian mỗi một đội đại diện xuống nước không nhiều, rất nhanh đội Trung Quốc đã đến giờ, Văn Hạo đi ra từ trong nước.
Đến lúc Văn Hạo lấy ba lô, tầm mắt lơ đãng quét qua lại phát hiện ra Cung Trình cũng đứng lên, nhìn dáng vẻ hình như muốn đi.
Tư thế này hình như đặc biệt tới xem mình tập luyện.
Văn Hạo cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Cung Trình là một người rất nổi bật, rất khó khiến người khác quên lãng, huống chi Cung Trình vẫn luôn cố ý xuất hiện trước mặt cậu, muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được. Văn Hạo tức giận đối với hành động của Cung Trình, nhưng đối với việc làm như vậy của Cung Trình lại không thể ra sức.
Cậu cũng không thể đột nhiên xông lên đánh người mà đúng chứ? E rằng người ta sẽ nhìn cậu không khác gì thằng điên. Huống chi điều mình làm vậy chỉ khiến Cung Trình hả dạ.
Thôi, cố gắng bơ đi vậy.
Đại hội thể thao olympic lần này được sắp xếp rất thoáng, trình tự toàn bộ thi đấu kéo dài nửa tháng. Mấy ngày đầu Văn Hạo vẫn chưa phải thi đấu, nhưng cậu vẫn tới trường đấu để cổ vũ cho đồng đội, hơn nữa mục nhảy cầu và bóng nước đều là phân môn giải bơi lội. Hằng ngày mọi người ra ra vào vào, thi đấu hay gì gì đó đến gần, cũng sẽ đi cổ vũ trợ uy.
Mỗi ngày Văn Hạo đến đều gặp Cung Trình, ban đầu là ngồi ghế khán giả ở chỗ đại diện Trung Quốc, sau đó ngồi ở giữa, hôm nay không biết thế nào lại được sắp xếp đến vị trí đội đại diện, cách mình tám ghế, giờ đang trò chuyện vui vẻ tới Tổng huấn luyện viên Chu Minh.
…
Xế chiều hôm nay Văn Hạo có đấu loại 800m, xuống bơi một lúc, thuận lợi sắp xếp vào tổ nhỏ, tiến vào bán kết.
Đáng tiếc, thành tích không tốt như lần thi đấu trước ở Nhật Bản, lần đó là do cậu dồn hết toàn lực.
Hơn một ngày, Văn Hạo chợt phát hiện khoảng cách giữa mình và Cung Trình đã chỉ còn hai ghế, thần thái người nọ tự nhiên ngồi ở giữa tuyển thủ bơi lợi, giống như mình cũng đang tới dự thi.
Văn Hạo cảm thấy trong lòng chìm xuống, đứng ngồi không yên. Có lẽ đến ngày mai, người này sẽ đường hoàng ngồi bên cạnh mình sao?
Buổi sáng hoàn thành bán kết 400m bơi tự do, Văn Hạo thuận lợi tiến vào chung kết, hơn nữa thi đấu còn bơi ở đường số ba, là thành tích vô cùng tốt, điều này chứng tỏ cậu dùng thành tích người thứ ba để tiến vào chung kết.
Trở lại trên khán đài, bên cạnh chỗ ngồi của mình quả nhiên là Cung Trình.
Văn Hạo: “…”
Cung Trình nhìn thấy Văn Hạo, biểu tình cười híp mắt như đang nói ‘thưa ông, con ở bụi này.’
Văn Hạo thu tầm mắt, đi về phía bên kia, trong vẻ mặt vui mừng của Cung Trình, dừng lại bên người Diệp Thư Văn, cười cười nói với đồng đội bên cạnh đổi vị trí.
Biểu tình Cung Trình bên kia là gì, Văn Hạo không thấy, có thể trò chuyện với Diệp giáo luyện ở khoảng cách gần đã là một chuyện rất vui vẻ, đáng để cậu toàn tâm toàn ý.
Diệp Thư Văn nói: “Mai phải cố gắng bơi 800m là tốt rồi, đừng gây áp lực cho mình quá lớn, nửa năm này chúng ta đã xác định, 400m mới là khoảng cách hoàn hảo nhất để em khai triển tiềm năng.”
Văn Hạo gật đầu: “800m và 400m cách nhau một ngày, không thành vấn đề, em đều sẽ cố gắng.”
Diệp Thư Văn suy nghĩ một chút, gật đầu, cười nói: “Cũng tốt, là tôi quá so đo.”
“Thầy cũng muốn để em lấy huy chương mà.”
“Chưa đâu, tôi còn muốn em lấy huy chương vàng.”
“Em nhất định sẽ cố gắng.”
Diệp Thư Văn giơ tay, vỗ vỗ sau lưng Văn Hạo. Bàn tay nóng bỏng dày rộng cách một lớp áo dính trên da giống như bị nấu chín, vất vả lắm Văn Hạo mới khắc chế được chính mình run rẩy. Cảm giác được mong chờ, được quan tâm thật khiến con người ta lưu luyến, có cách gì để huấn luyện viên thuộc về mình đây? Thật sự rất muốn bày tỏ, cảm giác sắp dâng trào lên không thể nào kìm nén nổi.
Buổi chiều cùng ngày, Văn Hạo không tới hồ bơi.
Sáng hôm sau, trận thi đấu thứ hai chính là chung kết 800m bơi tự do nam, tại hạng mục này Văn Hạo chỉ lấy được thành tích số năm, Lưu Lãng vì từng bại bởi Văn Hạo ở trận đấu Nhật Bản nên vô cùng tập trung tinh lực ở hạng mục này, một lần xuất kích lại giành được huy chương vàng.
Một huy chương vàng, bơi lội nam Trung Quốc.
Văn Hạo chúc mừng Lưu Lãng, cả hai cùng nhau trở về khán đài, đột nhiên Lưu Lãng nói: “Ớ?! Sao hôm nay Cung Trình không tới?”
Văn Hạo không trả lời, cậu đã sớm phát hiện ra hôm nay Cung Trình không tới, đây là một chuyện rất đáng để chú ý, phải biết Cung Trình qua đây chính là muốn xem Văn Hạo thi đấu, không lý do gì lại vắng mặt ở trong trận chung kết này, hiển nhiên là có chuyện gì đó quan trọng hơn.
Phục hồi lại tinh thần, Văn Hạo có phần ảo não, cậu có thể tự yêu cầu mình tránh xa Cung Trình, cũng có thể biểu hiện không để ý đến Cung Trình, nhưng cậu không thể phủ nhận, bản thân vẫn luôn bị Cung Trình ảnh hưởng, con người kia luôn có cách khiến người ta chú ý tới hắn.
Kết thúc một ngày thi đấu, một ngày Cung Trình đều không xuất hiện.
Hôm sau, chung kết 400m bơi tự do, thời gian thi đấu là 10 giờ, Văn Hạo đã làm nóng người xong, đổi một quần bơi sạch, trên người khác một chiếc áo sơ mi rộng, trở về khán đài.
Sau đó Văn Hạo ngồi ở vị trí bên trái đội Trung Quốc trông thấy Cung Trình, bên người Cung Trình còn có Thi Dương. Bọn họ đang nói gì đó, sau đó Thi Dương nhìn thấy Văn Hạo, cười cười phất tay với cậu. Văn Hạo không xác định được có phải do tác dụng tâm lý hay không, nhưng cậu thấy hình như Thi Dương gầy đi rất nhiều. Trong ấn tượng Thi Dương vẫn luôn là một đứa trẻ mập mạp, tóc hơi cuốn xoăn, rất tham an, còn có dáng vẻ khá xấu xa, nhưng bây giờ gầy nhọn cằm, mặt to bằng lòng bàn tay, đôi mắt to tròn, trông khá giống xà tinh mắt hồng.
Văn Hạo ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nói chuyện một lúc với người bên cạnh, lực chú ý hơi mất tập trung, Văn Hạo nhớ tới hình như cha Thi Dương bị khai trừ khỏi đảng tịch, phán xử tù chung thân, chuyện mất đi người thân ấy khiến cậu nghĩ tới chính mình.
Năm 11 tuổi ấy, mẹ còn đánh thức cậu dậy, cậu còn ăn cháo gạo trắng và màn thầu nhân đường mà mẹ tự tay làm, lúc rời nhà còn được mẹ hôn lên trán tạm biệt. Thế nhưng chỉ đến tiết hai sáng hôm đó thôi, giáo viên gọi cậu đến văn phòng, nói cho cậu biết cha mẹ cậu ngồi xe buýt lật xuống sông, trong xe có hơn ba mươi người, chỉ tìm được bốn người sống, còn lại đều bị nhấn chìm xuống đáy sông.
Trong một ngày, cậu trở thành trẻ mồ côi.
Tư vị mồ côi Văn Hạo đã nếm qua, đối với Thi Dương cũng không thể nói là đồng tình. Vì dù gì Thi Dương vẫn còn người thân trên đời, hoàn toàn khác với bản thân mình.
Nhưng mà, dù vậy, người thân yêu thương rời đi vẫn là thương tổn gân động cốt đau.
Thi đấu 400m đơn nam thông báo bắt đầu, Văn Hạo xách túi rời khán đài, cậu đi trước Lưu Lãng một đoạn, trước sau tiến vào phòng thay đồ.
Mặc kệ tiết tấu tranh đấu thả lỏng đến cỡ nào nhưng đến phiên mình lên trận thì luôn rất hồi hộp, đặc biệt là trước chung kết có cảm giác như sắp lên chiến trận, ngươi không chết thì ta chết.
Rất nhanh, kết thúc 400m đơn nữ, tuyển thủ tham gia, Văn Hạo đi lên phía trước, Lưu Lãng cách một người, đi phía sau.
Lần này, bán kết 400m, Lưu Lãng bơi rất mạo hiểm, kém chút nữa thì không lọt vào được chung kết cho nên bị xếp vào đường bơi thứ nhất. Biểu hiện Văn Hạo lại rất tốt, có khả năng đoạt được giải quán quân.
Đi tới nửa đường, có người huýt còi, ngay sau đó trong tràng quán vang lên tiếng cổ vũ nồng nhiệt, đặc biệt là khi thông báo đến tuyển thủ Trung Quốc, tiếng hô vang cổ vũ quả thực đinh tai nhức óc.
Chỗ tốt của tuyển thủ chủ nhà đó chính là khí thế lúc thi đấu, tuy không tính là nhân tố quyết định nhưng cũng có tác dụng phụ trợ tốt. Huống chi đây được tổ chức tại địa bàn Trung Quốc, tất cả mọi người đều muốn đạt huy chương, được càng nhiều tiếng vỗ tay và hoa tươi hơn.
Cảm giác Văn Hạo rất tốt.
Tiếng cổ vũ cho cậu niềm tin chiến thắng, giống như tín đồ thu được kỳ nguyện, chiếm được sức mạnh mạnh mẽ.
“Đoàng –– “
Sẵn sàng.
“Đoàng!”
Xuất phát!
Văn Hạo nhảy xuống nước, nhận lấy mong đợi của khán giả và cả nguyện vọng trong lòng mình, vẫy sóng cắt sóng, nỗ lực phấn đấu!
400m ít hơn nửa so với 800m, trong thói quen 800m vả cả sau khi luyện tập 1500m, thì 400m chỉ là một khoảng cách khá ngắn.
Văn Hạo không thừa bao nhiêu suy nghĩ, nhớ tới lần thi đấu tại Nhật Bản nắm được huy chương vàng, tiềm năng cực lực nghiền ép chính mình, dùng hết khả năng bơi tới tốt nhất, dù ngực đau ngột vẫn không dám thư giãn một khắc.
Số vòng đang dần rút gọn, khoảng cách đến đích càng lúc càng gần.
Tiếng chuông vòng cuối vang lên trong lúc đang xoay người, Văn Hạo lập tức đạp lên thành bể, cuộn mình thành một đoàn, giống như dây cung kéo căng đến cực hạn, vù một tiếng bắn ra như điện chớp, vẽ một đường sóng trắng dưới đáy nước.
400m, chênh lệch mọi người cũng không rõ ràng, chưa tới vòng cuối cùng thì không dám chắc ai sẽ là quán quân.
Huống chi, tất cả đều là tuyển thủ có phấn đấu.
Văn Hạo không biết thứ tự của mình, có thể làm được cũng chỉ là vượt qua chính mình.
Tiến tới.
Không ngừng tiến tới.
Tốc độ rẽ nước càng lúc càng nhanh, tiếng nước chảy bên tai càng lúc càng vang, nhất là dòng nước phun trào trở nên mạnh mẽ, điều này nói rõ toàn bộ bể bơi đang sôi trào.
Giống như, nghe thấy tiếng cổ vũ không ngừng…
Là tiếng reo hò của khán giả Trung Quốc.
Lúc này đây Văn Hạo như được trao cho sức mạnh, xông về đích.
Lại một lần nữa.
Lại một lần nữa!
4 ‘ ’51 ’02
Cúp vàng giải đấu vô địch thế giới!
Chân chính trên ý nghĩa, cúp vàng vô địch thế giới!
Văn Hạo phất tay.
Trong thính phòng truyền đến tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Văn Hạo nở nụ cười, muốn nói, đời này của mình, sống không uổng phí!
Rất nhanh, trong tràng quán tiến hành lễ trao giải, Văn Hạo đi giữa đội ngũ, sau đó đi lên vị trí cao nhất, chủ tịch liên đoàn bơi quốc tế tóc vàng mắt xanh mang cúp vàng tới vì cậu, quốc ca tấu vang nơi đây.
“Lên…”
Văn Hạo nhìn hồng kỳ năm sao bay lên, cảm xúc dâng trào, viền mắt ướt nhẹp. Trong tiếng hát quốc ca, cậu nhớ lại từ nhỏ đến bây giờ, từng hình ảnh học bơi lội, xuân hạ thu đông, mỗi một ngày, mỗi một ngày đều bơi về phía trước trong nước hồ lạnh băng. Mặc kệ mệt mỏi hay đau nhức cũng phải bơi thật xa, cuối cùng cậu cũng đứng trên bục cao nhất lĩnh thưởng.
Niềm vui chiến thắng chính là say lòng người như vậy, nước mắt nín nhịn cuối cùng cũng không chịu nổi mà lăn xuống, nhưng đó là nước mắt hạnh phúc.
Sau lễ trao giải, các ký giải đến chụp hình, Văn Hạo hiếm thấy có lúc luống cuống trước ống kính, đầu vừa nghiêng cầm huy chương vàng cắn một cái.
“Răng rắc!”
Ky ức vĩnh hằng cứ như vậy mà in xuống.
Vài năm sau nhớ lại, vẫn như trước cảm thấy rõ là ngu…
Tách ra cùng phóng viên, quay đầu đã nhìn thấy Diệp Thư Văn, thấy đối phương đưa tay ra, trái tim Văn Hạo “thình thịch” đập, nhào vào trong lòng Diệp Thư Văn.
Diệp Thư Văn vỗ sau lưng Văn Hạo, nói: “Khá lắm.”
Nét mặt Văn Hạo tươi cười như hoa.