Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 42: Tại sao cứu tôi?




Văn Hạo nghe thì hơi thay đổi sắc mặt, cũng nhìn về phía Lưu Na Na, lúc này mới phát hiện trong đáy mắt Lưu căn bản không phải căng thẳng đáng thương, mà là sợ hãi.

Nghĩ lại mọi chuyện, tâm lập tức chìm xuống.

Triệu Vũ muốn tìm Cung Trình gây sự, không tìm được thì đi đường vòng, ra tay từ phía mình, lừa Cung Trình đi ra ngoài một mình. Cho nên… làm bản thân gây phiền phức cho Cung Trình sao?

Không đúng!

Văn Hạo nỗ lực loại bỏ thói quen có chuyện gì cũng ôm hết vào mình, suy nghĩ kỹ theo hướng ngược lại, có lẽ chính là mình bị Cung Trình kéo vào phiền phức.

Cho nên mới nói, ở cùng người này chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Triệu Vũ nói: “Có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa, huống chi Triệu nhị tao còn chưa chết mà chúng mày dám vội vội vàng bỏ đá xuống giếng, chúng mày cho rằng tao chết rồi à? Mày cảm thấy tao nên làm gì đây hả? Nói chuyện mà thôi.”

“Trong giới có nguyên tắc trong giới, tao không tin mày dám động thủ.”

“Tao thuộc tính thỏ, dễ tính, nhưng khi tao nóng nảy thì sẽ cắn người nha. Hôm nay nếu mày đến thì thử nếm giáo huấn đi.”

“Mày dám? Triệu gia bây giờ, mày càng gây nhiều chuyện thì người trong nhà chưa chắc sẽ giúp mày.”

“Yên tâm đi, Triệu gia thì không, Cung gia ngã Triệu gia vẫn còn, huống hồ giờ mới là vòng thứ nhất mà thôi, về sau ai mất quyền bầu cử thì vẫn chưa biết, mày đừng quá gấp! Cũng đúng, một đứa con hoang thả rông mười năm kiến thức hạn hẹp, kinh thành nước sâu như vậy, sao mày có thể trông thấu chứ?”

Cung Trình nhíu mày, Triệu Vũ rất thích châm chọc chuyện hắn lớn lên ở bên ngoài. Đây cũng là lời nói thật, Cung Trình mới trở về mấy năm cũng lảo đảo nghiêng ngã chịu không ít thiệt thòi, nếu không phải sản nghiệp Cung gia lớn thì chắc hắn không thể đứng vững gót chân trong thời gian ngắn như vậy được. Dù là vậy, có lúc Cung Trình vẫn cảm thấy vô lực. Đây có thể nói là dây leo của hắn chưa đủ dài, không đủ để khống chế mọi thứ.

Triệu Vũ cũng không mua mép khua môi thêm, đỡ bàn đứng dậy, cười nói: “Được rồi, không cần phải nói nhảm thêm nữa, Tam thiếu tự mình đến hay là để chúng tôi động thủ đây?”

Cung Trình trầm mặc nhìn gã.

“Tháng ba đạp thanh, ý xuân vô hạn ấm áp lòng người, nhìn hồ nước  sóng nước lăn tăn, sao Tam thiếu không qua đó bơi một vòng, chúng tôi xin đợi đại giá ở trên bờ, đảm bảo người sẽ đưa về nhà an toàn.”

Văn Hạo nghe vậy, sắc mặt kịch biến!

Nhiệt độ ở Mật Vân thấp hơn 3,4 độ so với trong thành phố, giờ nhiệt độ dưới mặt trời đã xuống mấy độ, ngồi trong thuyền đã thấy hơi lạnh chứ đừng nói là ở trong nước, đoán không chừng là gần đến 0 độ.

Nhiệt độ dưới nước như vậy, Cung Trình căn bản không thể nào bơi tới bờ, dù miễn cưỡng bơi đến bờ thì có khi lại mắc bệnh nặng.

Triệu Vũ muốn bức tử người sao?

“Nằm mơ!” – Cung Trình đứng dậy, không uý kỵ mà đối diện với Triệu Vũ: “Mày có bản lĩnh thì động thủ đi!”

Triệu Vũ trừng Cung Trình một lúc, nhiên vỗ bàn một cái: “Động thủ!”

Cung Trình giơ tay cầm bát ném về phía Triệu Vũ, Triệu Vũ né, cùng một người xông lên bắt Cung Trình, Cung Trình tránh trái phải như cá chạch, ngẫu nhiên ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn, Triệu Vũ bị đá một cái, không thể bắt được Cung Trình.

Trong khoang thuyền hỗn loạn một đoàn, tiếng vang bùm bùm liên tiếp, bát rơi trên mặt đất vỡ nát, Lưu Na Na đã sớm rúc người bên góc tường cuộn thành một đoàn. Triệu Vũ đảo mắt một vòng, đột nhiên quát to: “Cung Trình! Không theo ý mày nữa rồi!”

Theo tiếng rống của Triệu Vũ, bầu không khí trong phòng thay đổi, đột nhiên yên tĩnh.

Cung Trình quay đầu đã thấy Văn Hạo bị vặn ngược vai, cả người bị đè trên mặt bàn.

Văn Hạo: “…”

Rõ là đen, cậu cho rằng mấy tên này là đến gây sự với Cung Trình, tại lúc đang xoắn xuýt có nên ra tay giúp Cung Trình hay không, kết quả khỏi cần lựa chọn, cậu đột nhiên bị hai tên xông tới vây đuổi chặn đường, sau vài lần miễn cưỡng chống cự thì bị đè xuống bàn.

Trong tầm nhìn mơ hồ trông thấy vẻ mặt Cung Trình, sau khi phát hiện mình bị tóm, người kia nghiến răng nghiến lợi, tính xông tới cứu mình thì lại bị ngăn trở về, không phá cửa xông ra như thú hoang bị nhốt trong lồng, luẩn quẩn ở một chỗ, phát ra tiếng gầm nhẹ từ sâu trong cuống họng.

Triệu Vũ nói: “Mày xuống hay không hả? Không xuống thì tao ném hắn xuống!”

Cung Trình trừng Triệu Vũ: “Mày dám!”

“Có gì mà không dám? Đến mày tao còn động, huống chi là cái tên này!”

Cung Trình trầm mặc một lúc, cắn răng: “Bây giờ cậu ta không có liên quan gì tới tao, mày thả cậu ta ra ngay!”

“Thôi đi, đừng ngây thơ như vậy, chẳng lẽ tao chưa điều tra rõ ràng thì sẽ ra tay từ trên người hắn ta sao? Mày vì hắn mà xa lánh Vương Tử Hồng, đuổi Tôn Phi, còn động thủ với Na Na chúng tao, xa không nói, nói đến việc hắn thay mày cầu tình vì Lưu Na Na thôi đã rõ ràng, mày nghĩ tao ngu chắc? Không nhìn ra hắn đối với mày không bình thường sao?”

“…”

“Xuống hay không!”

“…”

“Hỏi mày lần nữa, xuống hay không!”

“…”

“Được, ném hắn xuống cho tao!”

“Chờ đã!” – Cung Trình mắt thấy Văn Hạo bị đẩy lên cửa sổ, sắc mặt biến hóa, rốt cục hô thành tiếng. Cung Trình nhìn sâu về phía Triệu Vũ, cởi áo khoác, khom lưng cởi giày: “Triệu Vũ, mày tốt nhất là nên cẩn thận, chuyện hôm nay mà làm, mày phải biết đến hậu quả.”

Triệu Vũ chiếm được thượng phong, đang rất đắc ý, cười híp mắt nhìn Cung Trình: “Yên tâm, mày sẽ sống trở về.”

Cung Trình còn muốn nói điều gì đó, cuối cùng cắn răng một cái, đi tới bên cửa sổ.

Văn Hạo bị hai người từ bên cửa sổ kéo qua một bên, ở khoảng cách gần liếc mắt nhìn qua Cung Trình, trong đôi mắt đen nhánh ấy mang theo lo lắng và áy náy, người đó nói: “Lần này là tôi gây phiền phức cho em, đừng kích động, không sao đâu.”

Nói xong, Cung Trình nhảy xuống một cái, tiếng nước ‘ùm’ vang lên, nhảy vào trong hồ.

Triệu Vũ vô cùng phấn khởi ló đầu ra xem, thấy Cung Trình ngâm mình trong nước thì cười sái hàm.

Lôi kéo cổ họng hô lên: “Tam thiếu à, bơi đi nha, tôi dẫn đường cho cậu!”

Văn Hạo không nghe thấy Cung Trình trả lời, đoán chừng là tức giận không thèm nói luôn. Văn Hạo nhìn Triệu Vũ chằm chằm, do dự không biết nên nói gì tiếp theo. Hay là cứ như Cung Trình nói, không sao đâu?

Triệu Vũ nằm nhoài bên cửa sổ nhìn mười phút, cuối cùng nhàn nhã thu mắt, ánh mắt dừng trên mặt Văn Hạo trước tiên. Vào lúc này Văn Hạo đã được thả, đứng tại chỗ, bị hai người canh hai bên. Triệu Vũ quan sát Văn Hạo từ đầu đến chân, nói: “Chuyện này muốn trách thì cậu nên trách Cung Trình đi. Sống qua ngày không tốt sao còn muốn đi chèn ép người khác, năm đó không phải chỉ có một thằng đánh đỏ mắt dùng chai rượu vỡ thôi sao? Còn chưa đâm vào hắn thì đã đi đòi tính sổ, hẹp hòi như vậy? Ăn không hết còn muốn đi giày vò lung tung, bằng không nhị gia tôi đã sớm lười chơi với bọn họ, một đám nhãi con!”

Nói xong, Triệu Vũ nhìn chằm chằm vào mặt Văn Hạo, ánh mắt bị đôi mắt hổ phách hấp dẫn, bên trong ẩn chức vô số ánh sáng nhỏ, một chàng trai điềm tĩnh, quả thật rất đẹp, khó trách đem Cung lão tam mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nhiều năm như vậy còn vương vấn không quên.

“Được rồi, có vẻ Cung lão tam đỡ không nổi rồi, cậu biết kết cục của cậu rồi chứ, học bơi đúng không? Tự mang người lên bờ cho tôi, nhị gia đảm bảo sẽ không tìm cậu gây sự thêm.”

Sau đó, Văn Hạo bị ép cởi giày và áo khoác, mặc một bộ áo giữ ấm nhảy xuống hồ.

“Ầm…”

Chất lỏng quen thuộc bao lấy cơ thể, bọt khí dày đặc liếm qua làn da, hoàn cảnh quen thuộc, nhiệt độ lại xa lạ đến thấu xương. Dưới chân là hồ nước sâu không đáy, ánh sáng trên đỉnh đầu bị cắt chém thành vô số mảnh vỡ vặn vẹo kỳ quái, thế giới an tĩnh.

U ám, lạnh lẽo, ẩm ướt.

Văn Hạo hơi động tay chân, nổi lên mặt nước.

“Ào—— “

Trở về nhân gian.

Cung Trình cách hơn hai mươi mét ở đằng sau thuyền, Văn Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Vũ, Triệu Vũ hút thuốc, cười cười méo miệng nhìn cậu.

Văn Hạo giơ tay, đánh chân, phá sóng nước, nhẹ nhàng như cá, cắt ra một vệt nước trắng bơi về phía Cung Trình.

… 

Thật ra, Cung Trình đã mơ hồ rồi, không phải thể lực hắn không đủ cũng không phải không bơi nổi, mà là nước hồ quá lạnh, hồ sâu vô man không thấy đáy, dòng nước chảy khiến lòng người phát lạnh. Chỉ áp chế tâm lý sợ hãi trong lòng thôi hắn đã hao phí phần lớn khí lực, phần còn lại đã không đủ để chống đỡ hắn bơi đến bờ.

Sẽ không chết.

Cung Trình tự nói với mình, Triệu Vũ sẽ không để hắn ở chỗ này, lúc hắn không bơi thì Triệu Vũ nhất định sẽ phái người tới cứu.

Nhưng, trong nghịch cảnh như vậy, thời gian trôi qua rất chậm giống như bơi cả đời trong nước, tay chân Cung Trình nặng trịch, thân thể chìm xuống, kẻ Triệu Vũ phái tới vẫn chưa đến.

Trong lúc hoảng hốt, Cung Trình nhìn thấy có người bơi về hướng mình, thân ảnh càng lúc càng tới gần. Cung Trình thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như có thể rời đi khỏi cái nơi chết tiệt này rồi, chờ hắn về tới kinh thành, chắc chắn sẽ không để Triệu Vũ dễ chịu!

Nhưng mà.

Người cứu viện càng ngày càng gần, khi Cung Trình nhìn thấy rõ người đó, đôi mắt lập tức trợn tròn.

Là, Văn Hạo!?

“Sao em…” – Khi Cung Trình đang mở miệng, Văn Hạo đã rẽ nước tới, hắn uống một ngụm nước, miệng lập tức ngậm lại.

Văn Hạo cũng chưa ngẩng đầu bơi tới trước mặt hắn, từ phía sau một tay ôm lấy eo hắn, tay chân chỉ nhẹ nhàng hơi động như vậy, Cung Trình cảm thấy mình chạy trốn về phía trước một đoạn dài.

“Sao em lại xuống đây? Em không cần cứu tôi, tôi không sao.” – Cung Trình nỗ lực quay đầu, muốn nhìn mặt Văn Hạo.

Văn Hạo mang theo giọng nói trầm thấp phun sau gáy hắn, ấm áp và ẩm ướt: “Câm miệng! Bảo tồn thể lực!”

Văn Hạo không muốn nói chuyện với Cung Trình, đã vậy cũng không biết nói cái gì. Nếu nói mình bị Triệu Vũ đạp xuống hồ để cứu Cung Trình, cậu cảm thấy hơi mất mặt.

Chuyện có cứu Cung Trình hay không, ban đầu Văn Hạo đã quyết định rõ ràng. Văn Hạo tin chắc Triệu Vũ chỉ cho Cung Trình một bài học mà thôi. Đáng tiếc Triệu Vũ đương nhiên cũng không có ý muốn cậu dễ chịu, hôm nay ở lại trên thuyền là người phụ nữ kia còn may, nếu đổi thành đàn ông thì đoán không chừng còn chịu ngược một ít, huống chi Văn Hạo lại là vận động viên bơi lội.

Dù thế nào chăng nữa, cậu cũng phải xuống nước.

Lại nói, đến sân nhà của mình cũng không thể thấy chết không cứ, huống chi Triệu Vũ ở trên thuyền như hổ rình môi, Văn Hạo sợ không thể thuận lợi bơi về đến bờ ấy chứ.

Nước hồ rất lạnh, hơn nữa dòng nước chảy quả thật gây cho người ta cảm giác không an toàn, lúc tình cờ chân đụng phải thứ gì đó luôn có ảo giác thứ đó đang kéo mình vào trong nước.

Văn Hạo phát hiện rất nhanh mình trở nên mệt mỏi, dùng tốc độ nhanh hơn một phần mười so với huấn luyện khiến Văn Hạo cảm thấy bắp thịt chua đau, đây là điều không hề bình thường, ngoại trừ mang theo một người, mấu chốt vẫn là vì quá khẩn trương.

Không biết từ lúc nào, trong lồng ngực Cung Trình gần như sắp vắt người qua, suýt nữa thì ôm nhau mặt đối mặt, Văn Hạo nhíu mày: “Ổn chứ? Như thế này thì không ổn, chúng ta phải bơi tách ra.”

Cung Trình gật đầu.

Văn Hạo buông lỏng tay.

Còn thiếu chút nữa là có thể ôm Văn Hạo từ chính diện, bỏ qua cơ hội này thì thật đáng tiếc, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn, tất cả kiều diễm vẫn nên chờ cơ hội về sau hẵng nói.

Văn Hạo buông lỏng tay, nơi bị ôm nước lập tức tràn vào, lạnh lẽo lại bao vây lấy cậu, cảm giác sợ hãi như bị chìm trong vực sâu lập tức cuốn tới.

Cung Trình đưa tay, nắm lấy tay Văn Hạo.

Văn Hạo quay đầu nhìn hắn, đôi mắt nhuận nước sáng ngời sạch sẽ, giọt nước dính trên gương mặt trắng nõn giống như kim cương lấp lánh, đặc biệt là đôi môi đỏ thắm, mềm mại và ẩm ướt, khiến người ta không dời nổi mắt.

Cung Trình phải thừa nhận hắn thật sự rất thích Văn Hạo ở trong nước, dáng vẻ tao nhã tuấn mỹ này khiến người ta liên tưởng đến nhân ngư, tràn đầy sức sống, mạnh mẽ, mềm mại và xinh đẹp. Lúc này Cung Trình giống như có thể dùng tất cả từ ngữ trên đời này để khen ngợi Văn Hạo.

“Không được sao?” – Văn Hạo nhíu mày hỏi.

Cung Trình xác thật nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong mắt Văn Hạo, thu tay về: “Em chậm lại chút.”

“Rồi.”

Hai người tách ra, bắt đầu bơi trở về. Bởi vì có người làm bạn, trên hành trình không còn cô đơn nữa, sợ hãi bắt đầu lui đi, đến cả lạnh giá cũng vì hoạt động tay chân không ngừng mà ấm lên.

Mặt trời ngả về Tây, hồ nước lăn tăn sóng nhuỗm một màu đỏ cam, núi xanh xa xa ẩn hiện trùng trùng điệp điệp trên mặt nước, phía sau sóng nước dập dờn, một đường trắng dài uốn lượn đến cuối tầm mắt.

Tai nạn trong lúc vô tình thay đổi tính chất, biến thành hai chàng trai đi ‘du lịch mùa xuân’.

Nhưng mà, cảnh đẹp luôn phải thoáng qua, sau một chớp rực rỡ của thiên địa, trời đất dần dần bị bóng đêm cắn nuốt, buổi tối giáng lâm.

Thể lực Cung Trình cũng đến cực hạn.

Văn Hạo không thể làm gì khác, lại ôm lấy Cung Trình.

Cung Trình xua tay: “Em bơi trước đi, mặc kệ tôi, tôi nghỉ lúc là được rồi.”

Văn Hạo nhìn chiếc thuyền chạy phía xa, muốn nói mình có thể rời đi thật hay sao? Bây giờ cả hai là châu chấu đứng trên cùng một sợi dây, chỉ có Cung Trình an toàn thì cậu mới có thể an toàn.

Một chiếc thuyền đánh cá chậm rãi đi tới, từ trên thuyền thả xuống một chiếc áo phao.

Văn Hạo bơi qua, cầm áo phao mặc vào cho Cung Trình. Cung Trình trầm mặc nhìn Văn Hạo, dưới bóng đêm Văn Hạo nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ trong mắt Cung Trình.

Có áo phao thì dễ làm hơn, Văn Hạo bơi phía trước kéo Cung Trình hoặc ở phía sau đẩy người, mệt mỏi thì có thể đỡ áo phao nghỉ một lúc, mãi đến khi chạm tay lên bờ, Cung Trình vẫn luôn trầm mặc bỗng nói: “Sao lại không rời đi? Sao lại đưa áo phao cho tôi? Tại sao chứ?”

Văn Hạo muốn nói, cậu chính là con ghẻ, không đưa áo phao cho cậu thì tôi cũng bị cậu kéo chết.

Nhưng mà không có cơ hội, Triệu Vũ đứng trên bờ, dương dương tự đắc chờ họ.

Cuối cùng mệt bở hơi tai đi vài bước, Cung Trình được đám người Triệu Vũ kéo lên nước, đưa vào trong xe. Trong xe có lò sưởi ấm, còn có một tách cà phê nóng, xem ra Triệu Vũ nói thật, chỉ là giáo huấn Cung Trình một trận mà thôi.

Uống qua cà phê, quấn áo khoác dày trên người, trên đường về hai người rất nhanh thiếp đi. Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy hai người đàn ông ghé đầu vào nhau ngủ, dáng vẻ ngủ say sưa kia khiến gã ghê ghê lườm một cái.

Không biết trải qua bao lâu, Cung Trình tỉnh táo từ trong cơn mê man, trên người tiết ra một tầng mồ hôi, thế mới biết áo khoác Văn Hạo đều khoác lên người mình, còn bản thân thì gần như gối đầu trên đùi đối phương ngủ say. Ngoài cửa xe lấp lánh bảng hiệu neon, đã trở về thành phố, đèn chiếu sáng trên mặt Văn Hạo, dưới mi mắt chàng trai hiện lên ngấn đen nhàn nhạt, mày hơi nhíu, ngủ không được thoải mái.

Cung Trình chậm rãi chống đỡ người dậy, cởi áo khoác trên người, trong áo khoác vẫn còn lưu lại hơi ấm, cũng may còn hơi ấm nên không cảm thấy lạnh nhưng cũng không được thoải mái. Cung Trình nhẹ nhàng, cởi áo giữ ấm, lộ ra nửa người trên trần trụi, làn da mạch sắc bao lấy đường nét cơ nhục rõ ràng, vận động rèn luyện đấu kiếm không ít, Cung Trình cũng có một vóc người rất đẹp.

Cung Trình tiện tay ném áo qua một bên, quay người nhìn về phía Văn Hạo, đường cong bờ eo xinh đẹp, Cung Trình nghiêng người, đôi môi cẩn thận đến gần Văn Hạo, một khắc sắp hôn tới Cung Trình liếc mắt nhìn về vị trí tài xế, sau đó quay đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Văn Hạo.

Đạt được mục đích, hắn vỗ chỗ ngồi lái xe, ngữ khí không tốt nói: “Dừng xe bên đường, cút xuống!”

Văn Hạo tỉnh lại, đôi mắt nhìn phía trước còn mê man, buồn ngủ trong đáy mắt chưa tan, cậu thật sự rất mệt.

Tư thế ngủ Cung Trình bá đạo y như tính cách hắn vậy, Văn Hạo bị đẩy thẳng đến cạnh cửa, không thể tránh thoát, tư thế mất tự nhiên này cực kỳ khó chịu, mãi đến khi vào trong thành mới hôn hôn trầm trầm ngủ thiếp đi, đoán không chừng là ngủ còn chưa tới nửa tiếng, ngủ một giấc tỉnh dậy chỉ thấy tức ngực khó chịu, rất không thoải mái.

Khó chịu không muốn nói chuyện, mắt thấy đám người kia bị đuổi xuống xe, Cung Trình lỏa thể nửa trên trở lại buồng xe, ngồi vào vị trí lái xe, Văn Hạo mới khàn giọng mở miệng: “Đưa tôi trở về ký túc.”

Cung Trình quay đầu, ngữ khí khó nén thất vọng: “Sao em đã tỉnh rồi?”

Văn Hạo nắn sống mũi, nhíu mày: “Mai tôi còn phải tập luyện.”

Cung Trình quay đầu tiếp tục lái xe, một hồi lâu sau mới nói: “Em biết mấy giờ rồi không? Cổng ký túc đã đóng lâu rồi.”

Văn Hạo mò điện thoại mở ra xem, đã hơn mười một giờ, còn có ba cuộc điện thoại gọi lữ, hai cuộc là của Diệp giáo luyện, một cuộc là của Viên Tranh. Văn Hạo suy nghĩ một chút rồi gọi điện qua cho Viên Tranh, thông báo cho đứa nhỏ biết tối nay mình có việc không thể quay về, nếu Diệp giáo luyện hỏi thì bảo thầy ấy đừng lo lắng.

“Diệp giáo luyện là ai?” Cung Trình hỏi ngay sau khi Văn Hạo cúp máy: “Chính là cái người mới gần đây hay đi với em sao? Hắn ta tên Diệp Thư Văn?”

Văn Hạo nghe được khởi binh vấn tội trong lời nói, cậu dựa mình ra sau ghế ngồi, nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, giữ trầm mặc.

Gặp đèn đỏ, Cung Trình nóng nảy đập còi hai lần, sau đó quay người trừng Văn Hạo: “Em không tới căn tin, chính là đi với hắn ta đúng không! Ăn tết cũng qua nhà hắn! Có đúng không!”

Văn Hạo nhìn Cung Trình hùng hổ doạ người, hơi mệt mỏi vuốt tóc: “Đúng vậy thì đã sao? Tôi không có nơi ăn tết, huấn luyện viên mời tôi qua nhà thầy ấy, có vấn đề gì sao? Tôi muốn tạo thành tích, thầy ấy giúp tôi lập ra dinh dưỡng hợp lý, có vấn đề gì sao? Trong tay Du Minh Kiệt đã có vài đội viên, còn có hai vận động viên có tiềm năng, thầy ấy nhìn đến loại sắp rời đội như tôi sao? Diệp giáo luyện xuất hiện, cậu biết thầy ấy quan trọng thế nào với tôi không?”

Cung Trình sâu xa nhìn Văn Hạo, kính chắn gió ở ngoài có thể trông thấy đèn đỏ đã chuyển xanh, phía sau có xe ấn còi vượt qua họ nhưng Cung Trình lại nói chuyện không liên quan gì tới nhau: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi sẽ ghi nhớ, em yên tâm.”

“…” – Không hiểu, cũng không có ý hỏi, Văn Hạo nghiêng đầu.

Cung Trình đưa Văn Hạo đến khu Sùng Văn, thả xuống tại một khách sạn gần trung tâm huấn luyện, Văn Hạo xuống xe đi thuê phòng, Cung Trình cầm áo khoác dày đuổi theo sau, ném một tấm thẻ đen trước quầy đại sảnh, vì vậy Văn Hạo chiếm được một gian phòng trên tầng cao nhất.

Văn Hạo không từ chối, thấy Cung Trình không có ý theo sau thì tiến vào thang máy, tự mình vào phòng.

Cung Trình lên xe về nhà, chuyện hôm nay Triệu Vũ làm nhìn qua có vẻ lỗ mang nhưng cũng để lộ ra gã ta không hề sợ hãi. Triệu gia còn có lá bài chưa lật, bây giờ quyền lực toàn bộ trung tâm đang tiến vào mưa to mờ mịt, còn gì quan trọng bằng việc gia tộc thịnh suy nữa đây. Cung Trình nhất định phải đem chuyện này nói cặn kẽ với cha mình, làm chuẩn bị chu toàn hơn.

Văn Hạo vào phòng thì tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận khóa trái cửa, nhưng tắm xong nằm trên giường, Cung Trình vẫn không xuất hiện, xem ra chuyện ngày hôm nay cũng đủ khiến Cung Trình lo nghĩ, không còn tâm tư chơi đùa.

Như vậy là tốt nhất.

Ngã trên giường, Văn Hạo ngủ mê mệt.


Đàn ông trẻ tuổi, lại là vận động viên, tố chất cơ thể tốt, một ngày trước mệt không thở nổi nhưng khi ngủ một giấc tỉnh dậy, lại sinh long hoạt hổ.

Hơn nữa còn theo kịp huấn luyện hôm nay.

Văn Hạo trả phòng, mua hai cái bánh bao trên đường, đi bộ năm phút đến cổng trung tâm huấn luyện.

Đến cùng vẫn hơi muộn chút, các đội viên đều đã xuống nước, Văn Hạo vừa xuất hiện, ánh mắt Diệp Thư Văn nhìn tới.

Vì hai năm trước lực chú ý của Văn Hạo đều đặt trên học tập, không tới huấn luyện cũng là chuyện thường xuyên, Du Minh Kiệt không trông coi nghiêm ngặt đối với cậu, đương nhiên cũng không phát hiện ra hôm qua Văn Hạo không ở ký túc xá.

Đi tới bên người Diệp Thư Văn, Văn Hạo ngượng ngùng cười cười: “Tối hôm qua có việc nên em không về được ký túc xá, em nhờ Viên Tranh chuyển lời, cậu ấy có nói với thầy không?”

Diệp Thư Văn gật đầu một cái.

“Vậy em xuống nước trước nha?”

“Đi đi.”

Tiến vào trong nước, cuối cùng Văn Hạo cũng liếc mắt nhìn qua Diệp Thư Văn, khi bơi lội thì tâm tình rất phức tạp.

Văn Hạo vừa hi vọng Diệp Thư Văn không hỏi nhiều, vừa hi vọng đối phương truy hỏi. Thái độ khoan dung như bây giờ khiến Văn Hạo cảm thấy có phần khổ sở, có lẽ trong lòng đối phương, mình chỉ là một đội viên mà thôi.

Không phải… đã biết mình thích nam giới sao?

Làm một danh huấn luyện viên mà nói, Diệp Thư Văn đối tốt với mình quá phận, rõ ràng biết ánh mắt của mình chỉ dừng trên người nam giới, lại còn cùng mình cùng ra cùng vào, thậm chí còn ngủ cùng giường, sao không đề phòng chút nào chứ? Nhưng, nếu nói vậy thì có ý gì? Thầy ấy đâu có ý muốn thân cận quá phận với mình.

Rốt cuộc phải làm gì đây? Là tiếp tục như vậy? Hay là thử thăm dò một chút?