Tra Công Biến Thành Thụ, Thuộc Tính Là Gì Đây?

Chương 2: Vu đê tiện thích bán manh






Trên đời này Hướng Viễn Thần ghét nhất là mấy thằng đàn ông to lớn lại đi học theo con gái nói mấy câu đại loại như: trời ơi với ghét ghê. Học cái gì không học lại đi học con gái người ta nói mấy cái câu như vậy làm chi.

Người kia ôm bụng, vẻ mặt đáng thương nói: "Hạo Hạo, anh đối xử quá thô lỗ với em đấy." Ngay sau đó lại giơ ngón cái lên nói: "Nhưng rất mạnh nha, ài lái kịt!"

Hướng Viễn Thần cực kỳ hối hận vừa nãy không đạp thêm mấy cái nữa, nhưng khi Hướng Viễn Thần nhìn thấy bộ dạng của người tới, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Một cái đầu tóc xoăn màu vàng rối bù như cỏ khô, trong ánh mắt thâm tình là hình ảnh của hắn. Chỉ là khi khóe miệng hơi nhếch khiến khóe mắt cong lên nhìn kiểu gì cũng thấy đáng khinh, bộ âu phục mặc trên người cậu ta trông như lưu manh mặc áo gấm.

Người này nhìn hơi quen quen.

"Vu Vũ Hàm?" Hướng Viễn Thần gọi thử.

Vu Vũ Hàm nghe thấy Hướng Viễn Thần gọi tên mình, lại lao tới như một con hổ, còn cọ cọ nói với giọng bán manh: "Hạo Hạo, anh không bị mất trí nhớ, anh vẫn còn nhớ em, thật là tốt quá đi!"

Hướng Viễn Thần thấy cái đầu tổ quạ đang cọ cọ dưới cằm của hắn, không biết bên trong có bao nhiêu vi khuẩn đây. Nhưng dù Hướng Viễn Thần có ghét bỏ như nào cũng không dám đẩy ra, bởi vì hắn không rõ mối quan hệ giữa Vu Vũ Hàm với Nhâm Hạo là gì.

Hắn đương nhiên biết Vu Vũ Hàm - đại thiếu gia của xí nghiệp Vu thị nổi danh lẫy lừng.


Trong thương trường, siêu thị, bất động sản đều có một chân của xí nghiệp Vu thị, hơn nữa còn là nhân tài kiệt xuất trong đó.

Trên TV thường xuyên xuất hiện hình ảnh của Vu Vũ Hàm. Đơn giản chỉ là tham gia một tiệc rượu này, tham gia vũ hội này..... Cả ngày đều chơi bời lêu lổng, đích thị là một phú nhị đại tiêu chuẩn.

Nhưng mà....... Hướng Viễn Thầm lấy ngón tay kẹp cái mớ tóc rối lắc lư trước mặt, trong lòng nghi hoặc: Sao Vu Vũ Hàm lại quen biết Nhâm Hạo?

Trong ký ức của hắn, hình như Nhâm Hạo chưa từng nói qua với hắn.

Nhưng lời nói tiếp theo của Vu Vũ Hàm khiến Hướng Viễn Thần khiếp sợ: "Hạo Hạo, lần trước em thú nhận tình cảm xong, anh nói ba ngày sau sẽ cho người ta biết đáp án của anh, đừng nghĩ là anh té cầu thang xỉu ba ngày là có thể thoát được nha!"

ĐM, nếu cậu còn nói từ người ta thêm một lần nữa thì đừng trách sao thằng này ác, Hướng Viễn Thần cảm thấy chân mình lại muốn đá người rồi.

Khoan đã! Kỳ lạ, hình như hắn nghe nhầm trọng điểm rồi thì phải. What! Thú nhận tình cảm?.

||||| Truyện đề cử: Đúng Lúc |||||

Mà cũng đúng thôi, Nhâm Hạo là người xuất sắc như vậy mà, sao lại không có người thích được chứ.

Cảm thấy trên người Hướng Viễn Thần đã tỏa là luồng oán khí nhàn nhạt, Vu Vũ Hàm nhanh chóng đứng thẳng lại: "Thôi, sớm muộn gì anh cũng là người của người ta mà thôi, nhưng mấy ngày nay người ta vẫn luôn túc trực bên giường bệnh chăm sóc anh đấy, dù thế nào cũng phải thưởng gì đó cho người ta chứ."

Vu Vũ Hàm từ từ nhắm hai mắt lại chu môi, nhưng còn chưa nhận được phần thưởng như dự liệu đã bị một bàn tay tát cho tỉnh táo lại.

"Anh, anh, anh......." Khi Vu Vũ Hàm định diễn cảnh đau khổ vì tình thì phát hiện ra người vừa đứng trước mắt đã chạy đâu mất tiêu luôn rồi.

Hướng Viễn Thần chạy ra khỏi phòng bệnh với mười vạn câu hỏi vì sao trong đầu.

Kỳ lạ, quá kỳ lạ. Nếu đây không phải giấc mơ thì hắn đã thực sự biến thành Nhâm Hạo, nhưng tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là ông trời cảm nhận được sự hối hận của hắn nên muốn cho hắn thêm một cơ hội nữa sao?

Nhưng...... Hướng Viễn Thần vuốt ve gò má quen thuộc, nháy mắt hóa đá: Chẳng lẽ không phải là ông trời cho cơ hội mà là đang trừng phạt hắn, muốn kiếp này hắn phải tự công tự thụ? Oh no!

Hướng Viễn Thần ngồi xổm ở một góc hành lang, một tay nắm tóc mình, một tay vẽ vòng vòng trên mặt đất, không để ý tới lời bàn tán của những bệnh nhân khác trên hành lang, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Hắn đau khổ ngồi suy nghĩ, nhất định là có một bước ngoặc quan trọng nào đó đã khiến linh hồn của hai người hoán đổi, nhưng bọn họ đã không nói chuyện gần ba năm rồi!

Khoan đã! Vu Vũ Hàm nói bị rơi xuống cầu thang, ba ngày? Chẳng lẽ.....

Hay là lại lăn xuống cầu thang một lần nữa, được hay không là biết ngay. Hướng Viễn Thần đi tìm cầu thang dưới ánh mắt như đang nhìn người điên của những bệnh nhân khác.


Hướng Viễn Thần đi đến bên cạnh cái cầu vượt, nhìn những bậc thang thật dài kia rồi nhẹ nhàng gật đầu. Bất kể là chiều dài, chiều rộng, độ cứng của cái cầu thang này đều giống như cái hắn đã ngã lần trước, nhất định có thể thành công.

Sau khi đo lường bằng mắt xong, Hướng Viễn Thần hô về phía bác gái lao công đang quét rọn ở bên cạnh: "Bác gì đó ơi, giúp cháu một chuyện được không?"

Bác gái lao công đứng ở bên cạnh vừa vặn xem được vở kịch ngắn về cuộc sống khác thường của Hướng Viễn Thần, giọng nói cũng hơi run run hỏi: "Giúp.... Giúp cái gì thế?"

"Đẩy cháu xuống giúp cháu."

Bác gái lao công ném cái chổi chạy tới cửa bên của bệnh viện, vừa chạy vừa hét to: "Bác sĩ ơi, có bệnh nhân tâm thần trốn ra ngoài kìa!"

Hướng Viễn Thần bĩu môi, thở dài nói: "Vẫn nên dựa vào bản thân mình thì hơn."

Cúi đầu nhìn xuống cầu thang, Hướng Viễn Thần bỗng thấy hơi hoa mắt chóng mặt, tâm trí có chút rối loạn, ngay cả chân cũng nhũn ra. Cơ thể Hướng Viễn Thần từ từ ngả về phía trước như bị hấp dẫn......

Đột nhiên, một đôi tay vươn ra từ phía sau, kéo lấy Hướng Viễn Thần ôm chặt vào trong lòng. Cảm giác lồng ngực ấm áp, Hướng Viễn Thần mới hồi phục lại tinh thần, ngỡ ngàng không biết rốt cuộc hắn đã làm cái gì.

Một cái đầu tổ quạ quen thuộc đang chôn ở cần cổ Hướng Viễn Thần, hắn cảm thấy chỗ đó hơi ươn ướt, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, không phải là nước mũi của đầu tổ quạ đấy chứ!?

Cuối cùng thì giọng nói bán manh của Vu Vũ Hàm cũng trở lại bình thường, nghe có chút khàn khàn và nghẹn ngào: "Anh, có thể đừng, đừng đi nữa không?"

Hướng Viễn Thần ngây ngốc để Vu Vũ Hàm tựa vào người mình, mãi cũng không nhúc nhích nổi. Có thể đừng, đừng đi nữa không?

Hình như nhiều năm trước, Nhâm Hạo cũng ghé sát vào tai hắn khẽ nói một câu như vậy.

Nhưng đáp lại Nhâm Hạo chỉ là bóng lưng vô tình của mình, với lời nói độc ác.

Có một số thứ một khi đã bỏ lỡ sẽ không bao giờ có thể tìm lại được.

Nước mắt, lặng lẽ chạy xuống.

Hai người cứ lặng im đứng như vậy một lúc lâu, cuối cùng là Vu Vũ Hàm đỡ Hướng Viễn Thần quay lại phòng bệnh.

Trong phòng bệnh........

Hướng Viễn Thần im lặng nhìn chén cháo tình yêu mà Vu Vũ Hàm đã chuẩn bị xong đặt trước mặt hắn. Vu Vũ Hàm xúc một thìa cháo rồi nhẹ nhàng thổi thổi cho hắn, còn nói một tiếng A vô cùng tình cảm.


Một tiếng A này thật sự đã khiến tất cả những lời lẽ thô tục sâu trong tâm trí của Hướng Viễn Thần đều rục rịch, MN! Sự nghiệp đào góc tường này thật sự rất chuyên nghiệp nha.

Nhưng Hướng Viễn Thần chỉ có thể nhịn xuống, hắn không hy vọng sẽ bị đưa tới một trung tâm thí nghiệm y tế nào đó, bị các nhà khoa học nghiên cứu giống như với E.T. đâu.

Thằng nhóc trước mặt này nhất định là hận mình tới tận xương tận tủy rồi. Đứng ở bên cạnh cái tên Vu Vũ Hàm này thật sự rất nguy hiểm, phải nhanh chóng tìm xem cơ thể của mình ở chỗ nào rồi đổi lại mới được.

Hướng Viễn Thần nói một tiếng A nuốt thìa cháo vào miệng, liếm liếm môi: "Mặn quá."

"Mặn á? Lần trước Hạo Hạo nói quán này nấu quá nhạt nên em mới nói họ bỏ thêm nhiều muối một chút đấy."

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Vu Vũ Hàm, Hướng Viễn Thần nhanh chóng sửa miệng: "Cậu cùng biết mà, tôi đang là bệnh nhân, nhất định phải ăn nhạt một chút." Nhanh chóng xuất viện được không? Cái tên đầu tổ quạ này khó hầu hạ quá.

"Kỳ lạ, sao anh lại không đóng kín cúc áo vào?" Vu Vũ Hàm cảm thấy khó hiểu khi Hướng Viễn Thần cởi cúc áo trên cùng ra.

ĐM, cậu lắm sao quá rồi đấy, sao không mua quyển [Mười vạn câu hỏi vì sao] về mà đọc đi, Hướng Viễn Thần chỉ có thể nở một nụ cười cứng nhắc: "Cậu không thấy là.... Xương quai xanh của tôi rất đẹp à?"

"Đẹp, nhưng rất đáng khinh." Vu Vũ Hàm nói từng chữ một, trong lòng Hướng Viễn Thần có mười vạn con thảo nê mã phi qua.

"Đúng rồi." Vu Vũ Thần lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau chút cháo dính trên môi Hướng Viễn Thần, nói: "Anh có biết là Hướng Viễn Thần cũng nằm ở bệnh viện này không?"

Hướng Viễn Thần ngây ngẩn cả người.

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói: Hướng Tra Tra còn muốn tự công tự thụ, con người thật đáng sợ nha.

E.T. là một con người ngoài hành tinh nha.