Tra Công Biến Miêu Ký

Chương 27: Sự rụt rè của tình yêu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

15977413_1487006641340273_840742010824745980_n

Nếu coi việc Bạc Vị Nam tỏ tình trong bếp ngày hôm qua là sự khởi đầu chính thức của cuộc tình này, thì nụ hôn nồng cháy vừa rồi có thể xem là bước tiến lớn nhất trong mối quan hệ của hai người.

Có lẽ là bởi thật lòng yêu, cho nên Bạc Vị Nam cảm thấy sự kiên nhẫn mà anh dành cho Văn Thanh vượt xa sự kiên nhẫn đối với tất cả mọi việc mà anh từng làm trong quá khứ. Anh thích cái cảm giác trái tim đập rộn ràng khi ở bên cậu. Cảm giác tim đập ấy còn bao hàm cả niềm hạnh phúc nhỏ bé len lỏi, khiến anh thấy mình như đang trải qua mối tình đầu.

Bởi Tiểu Tra dính một đống bụi bẩn trên người nên Văn Thanh kiên quyết bắt bé đi tắm. Nhưng cậu sợ bé lại giãy dụa loạn lên rồi chạy mất như lần trước. Thế là cậu dứt khoát nhờ Bạc Vị Nam hợp tác với mình. Hai người phân công, một người giữ mèo con, một người tắm cho bé.

Tiểu Tra chắc là đã có ám ảnh với phòng tắm. Bạc Vị Nam vừa ôm bé vào đó, bé liền vặn vẹo đủ kiểu, kêu gào ầm ĩ, ý chừng muốn chạy ra.

Bạc Vị Nam dứt khoát đóng cửa phòng tắm lại.

Bởi sợ Tiểu Tra giãy giụa làm bắn nước lên người, Bạc Vị Nam và Văn Thanh mỗi người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng.

Bạc Vị Nam ngồi xổm, giữ chặt Tiểu Tra dưới sàn phòng tắm. Văn Thanh vừa mới mở nước vòi hoa sen thì mèo con đã gào lên thảm thiết, bốn chân liên tục giãy giụa. Nếu Bạc Vị Nam không giữ chặt bé thì có khi cả hai người đã lãnh đủ rồi.

Văn Thanh làm ướt người mèo con, sau đó nhanh chóng bóp một chút sữa tắm chuyên dụng cho mèo ra tay rồi xoa đều lên người bé. Phần được kì cọ kỹ nhất là bốn cái chân mèo. Tiểu Tra giãy giụa liên tục, cái vuốt mèo đập vào vòi hoa sen khiến Văn Thanh trượt tay, thế là nước bắn hết lên người Bạc Vị Nam.

Bạc Vị Nam đành phải ngon ngọt dỗ dành: “Con trai ngoan, con ngoan, con có thể đừng như thế nữa được không? Sợ nước tới mức này, đúng là khiến người hành tinh mèo mất hết mặt mũi rồi!”

Văn Thanh thấy mèo con kêu thảm thiết như thế cũng đau lòng, cậu nhanh chóng xả sạch sữa tắm trên người bé rồi tắt nước.

Bé mèo vừa thấy tiếng nước ngừng liền im lặng. Bé ngồi dưới đất, cả người ướt sũng, u oán nhìn hai người chủ của mình.

Văn Thanh thở phào. Cậu vội vàng lấy khăn ra cuốn quanh người bé.

Bạc Vị Nam đứng dậy,vắt nước từ cái áo ướt đẫm trên người. Anh cười khổ: “Con chúng ta hiếu động quá đi mất. Không biết là giống ai nữa.”

Văn Thanh bế mèo con lên. Người bé đang ướt sũng, nếu giờ mà ra ngoài thì rất dễ bị cảm. Trong phòng tắm có hơi nước nóng, còn ấm áp, nên Văn Thanh tính ôm bé đứng trong này đợi một lúc.

Áo trên người ướt sũng khiến Bạc Vị Nam rất khó chịu. Anh dứt khoát cởi ra.

Một tay Văn Thanh ôm mèo, một tay cầm chiếc khăn sạch lau khô người cho Bạc Vị Nam.

Bạc Vị Nam híp mắt sung sướng. Anh vươn cổ về phía Văn Thanh, ý bảo cậu lau tiếp cho mình.

Văn Thanh cười bất đắc dĩ, rồi lau hết những chỗ bị ướt trên người Bạc Vị Nam. Sau đó nói: “Được rồi, em lau khô hết rồi đấy. Em ôm Tiểu Tra đứng trong này thêm lúc nữa, anh ra ngoài trước đi.”

Bạc Vị Nam không nói gì thêm. Anh lẳng lặng bước ra ngoài.

Ai ngờ lát sau, anh cầm một bộ quần áo mới mang từ nhà tới, bước vào phòng tắm.

Văn Thanh nhìn anh khó hiểu. Bạc Vị Nam nhướn mi, cười: “Dù sao giờ cũng không có việc gì làm, người lại đang ướt nên tôi tắm luôn.”

Văn Thanh ngây người: “Hả? Nhưng, nhưng em và Tiểu Tra còn ở trong này mà......”

Bạc Vị Nam đáp: “Không sao. Tôi không ngại đâu.”

Thấy Bạc Vị Nam sắp cởi quần ra thật, Văn Thanh nhận ra là anh không đùa. Phản ứng đầu tiên của cậu là quay mặt sang chỗ khác. Chẳng dám nhìn thêm chút nào.

Tuy mắt không nhìn thấy gì, nhưng tai thì vẫn nghe rất rõ. Âm thanh cởi quần áo loạt xoạt, sau đó là tiếng mở vòi hoa sen, cuối cùng là tiếng nước rơi lên cơ thể người.

Mèo con trong lòng cậu nghe được tiếng nước chảy, hai chân bé lập tức căng thẳng đạp loạn lên. Đến lúc nhận ra nước này không phải dành cho mình, bé mới bình tĩnh lại.

Văn Thanh nghiêng đầu, nhịp tim dần tăng tốc. Cậu không hiểu sao Bạc Vị Nam lại có thể tự nhiên cởi quần áo ra trước mặt cậu như thế. Như tối hôm trước, cậu chỉ lộ tấm lưng trần ra trước mặt anh thôi mà cũng đã hoảng loạn lắm rồi......

Vừa nghĩ tới tai nạn bất ngờ trong phòng tắm hôm trước, trong lòng Văn Thanh lại bắt đầu khó chịu. Xét ra thì, Bạc Vị Nam đã nhìn thấy cậu lõa thể, mà cậu lại chưa được nhìn thấy anh lõa thể..... Quá bất công......

Nghĩ vậy, Văn Thanh như chợt ngộ ra chân lí. Anh ấy tự nhiên như thế, có gì mà cậu phải ngượng ngùng cơ chứ......

Nghĩ đến đây, dù trong lòng Văn Thanh đang khẩn trương muốn chết, thì ngoài mặt cậu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh 12000%.

Cậu từ từ quay đầu về phía Bạc Vị Nam, sau đó mắt nhìn thẳng về phía anh. Đúng lúc Bạc Vị Nam đang ngửa cổ, nhắm mắt lại, vậy nên Văn Thanh mới dám nhìn như thế.

Trước mắt cậu là màn hơi nước mờ ảo. Dưới vòi hoa sen, là cơ thể trần trụi của một người đàn ông trưởng thành. Cơ bắp trên người anh rất đều, rất đẹp, mà lại không hề khiến người ta cảm giác quá lực lưỡng.

Ánh mắt lướt qua phần bụng dưới, sau đó Văn Thanh cảm giác mặt mình nóng bừng lên.

Đúng lúc này, đôi mắt vốn nhắm của Bạc Vị Nam chợt mở ra. Văn Thanh bất ngờ, lập tức bị anh bắt gặp.

Cậu ngừng thở, trong tích tắc có cảm giác như đang làm chuyện xấu thì bị bắt tận tay vậy.

Bạc Vị Nam thấy thế thì nhếch mép, nhìn về phía cậu cười cực kỳ lưu manh. Văn Thanh lập tức cuống cả lên, cậu ôm Tiểu Tra lao ra ngoài.

Bạc Vị Nam nhìn về phía Văn Thanh chạy đi, bật cười thành tiếng. Quả nhiên là vẫn dễ ngượng như thế. Chỉ cần chọc một chút là chắc chắn sẽ chạy biến rồi......

Bạc Vị Nam tắm xong, mặc quần áo rồi ra ngoài tìm cái người vừa bị anh chọc đến mức chạy ra ngoài. Không thấy trong phòng ngủ. Nhìn qua phòng khách cũng không có ai.

Bạc Vị Nam lắc lắc đầu, đi ra phía sau sô pha. Anh nén cười, nhìn người đang ngồi xổm kia: “Ngốc ạ, em trốn ở đây làm gì?”

Người đang ngồi xổm ở đó hóa thành cà lăm: “Em...em đâu có trốn..... Em chỉ ngồi ôm Tiểu Tra để, để sưởi ấm cho bé thôi.....”

Vừa rồi trong phòng tắm, Bạc Vị Nam đã bị sự ngây ngô chân thật của người này trêu chọc đến mức ngứa ngáy trong lòng. Giờ cậu lại ngồi ở đây, lộ ra cái gáy trắng nõn đã ửng hồng, như thêm một kích trí mạng khiến anh sắp không thể kiềm chế bản thân được nữa.

Bạc Vị Nam ôm lấy eo Văn Thanh, kéo cậu đứng lên. Rồi anh đoạt Tiểu Tra khỏi tay cậu: “Được rồi. Em cũng mau đi tắm đi. Tiểu Tra đã có tôi trông cho.”

Đầu Văn Thanh cúi thấp đến không thể thấp hơn, cậu bất giác tránh ánh mắt của anh: “Vâng..... Vậy em đi ngay đây.....”

Cậu dợm bước, lại phát hiện hình như Bạc Vị Nam không định buông mình ra. Mặt cậu lại ửng hồng: “Anh buông em ra đi chứ.....”

Bạc Vị Nam tự nhủ trong lòng vô số lần, từ từ, phải bình tĩnh, dục tốc bất đạt, dục tốc bất đạt. Rồi anh mới luyến tiếc buông cậu ra.

Tay anh vừa buông, người trong lòng đã như một chú thỏ hoang, chạy mất tăm.

Bạc Vị Nam rót cho mình một ly nước lạnh để hạ hỏa. Sau đó anh liếc bé mèo: “Con trai à, con và ba ở cùng một phe đấy. Sau này phải thông minh chút, giúp ba nhiều hơn, biết chưa?”

Mèo con đáng thương còn đang không hiểu gì, nhưng chỉ nghe thấy giọng điệu âm u đáng sợ kia thôi, bé đã run rẩy cả người. Ma ma ơi, ba ba đáng sợ quá, ma ma mau tới cứu meo meo......

Bạc Vị Nam ngồi bên mép giường, mắt chứa ý cười, nhìn bóng người đang tỏ vẻ bận rộn nãy giờ kia.

Sau khi tắm xong, Văn Thanh mãi không có ý định lên giường ngủ. Cậu cứ quanh quẩn trong phòng khách, lạch cạch tới lui. Rõ ràng là chẳng có chuyện gì cần làm, nhưng cậu cứ tỏ vẻ nhiều việc lắm. Khiến Bạc Vị Nam nhìn thôi cũng mệt thay.

Anh cúi đầu thở dài. Cuối cùng đành chịu thua, bước vào phòng khách.

Văn Thanh thấy Bạc Vị Nam đi tới, rõ ràng là muốn đến chỗ cậu. Điều này khiến cậu càng khẩn trương hơn. Vừa quay người định tránh sang chỗ khác thì bị anh nắm tay giữ lại. Bạc Vị Nam nói một cách thản nhiên: “Được rồi. Bảo bối à, đêm đã khuya, tôi đi ngủ trước. Em cũng đừng ngủ muộn quá nhé. Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”

Văn Thanh thấy Bạc Vị Nam bảo rằng anh muốn đi ngủ trước thì thở phào: “Vâng, anh cứ ngủ trước đi. Em chơi máy tính thêm lúc nữa rồi mới ngủ.”

Bạc Vị Nam gật đầu, rồi đi vào phòng ngủ.

Văn Thanh thấy anh nằm xuống đắp chăn, nhắm mắt rồi mới tin là anh muốn ngủ thật. Cậu lén thở phào, rồi ngồi xuống trước máy tính.

Văn Thanh vừa chờ máy tính mở, vừa quay đầu nhìn về phía người đang nằm ngủ trên giường, tâm trạng rốt cục thoải mái hơn.

Vừa mới đăng nhập vào QQ, đã có một đống thông báo tin nhắn mới hiện lên, âm báo vang không ngừng. Máy tính của cậu vốn mở loa, âm báo của QQ lại rất gây chú ý, cậu vội vã chỉnh âm lượng xuống nhỏ nhất, sau đó quay đầu nhìn về phía người nằm trên giường.

Bạc Vị Nam vẫn nằm nghiêng y như lúc vừa mới lên giường. Chẳng có phản ứng gì với âm thanh vừa rồi.

Văn Thanh thở phào, rồi mới mở tin nhắn mới ra.

Cơ bản đều là tin từ bạn bè giới võng phối. Trong đó tin nhắn từ Sách Hoa Cô Nương là nhiều nhất.

Sách Hoa Cô Nương: Trời ơi! Tiểu Thanh nhi! Cậu giấu tôi kỹ quá đó!

Sách Hoa Cô Nương: Sau này sẽ gọi cậu là thụ vô lương tâm! Giấu kỹ như thế, đến tôi cũng không biết chút gì. Rất nhiều người chạy tới hỏi tôi, nhưng mà tôi bị người ta hỏi một không biết ba. Cậu có biết là tôi mất mặt đến mức nào không hả!!!

Giản lược một trăm chữ......

Văn Thanh bị đống tin tràn tới làm cho choáng váng. Cậu quen tay gửi một đống dấu hỏi qua. Bởi vì Bạc Vị Nam đang ngủ nên cậu đánh chữ rất chậm, tránh cho tiếng gõ phím quấy nhiễu đến anh.

Gần như là ngay giây sau, Sách Hoa Cô Nương trả lời bằng tốc độ sấm sét.

Sách Hoa Cô Nương: [dao phay] Cậu còn dám đăng nhập cơ đấy!

Hàn Sơ Thanh Ảnh: [toát mồ hôi] Sao thế......

Sách Hoa Cô Nương: [bom] Giả vờ này, còn dám giả vờ này......

Hàn Sơ Thanh Ảnh: [mồ hôi đầm đìa] Rốt cục là làm sao......

Văn Thanh vẫn đang ngu ngơ không hiểu gì. Cậu không biết tại sao tự dưng Sách Hoa Cô Nương lại phản ứng dữ dội tới vậy.

Sách Hoa Cô Nương: Chết tiệt! Cậu không biết thì mau lên Weibo mà xem! Mau lên mau lên!

Văn Thanh nhanh chóng mở Weibo, vừa đăng nhập đã bị đống thông báo tag và bình luận tới làm kinh ngạc.

Văn Thanh vừa xem những tin mà cậu bị tag xong, lập tức ngẩn cả người.

Cả thông báo tràn ngập tên tài khoản Weibo của Bạc Vị Nam. Cậu di chuột nhấn vào một cái thông báo, vào trang cá nhân của anh.

Thứ đầu tiên mà cậu thấy là một status đăng vài tiếng trước. Status có một bức ảnh chụp đống bát đũa trong bồn rửa, caption là:

CV Bạc Tình: Ăn cơm xong biết chủ động rửa bát mới là người đàn ông tốt. @Hàn Sơ Thanh Ảnh.

Kéo xuống chút nữa là ảnh chụp bữa cơm cậu mới nấu tối nay. Còn status thứ ba, cũng là cái được đăng đầu tiên, được đăng lúc bọn họ ở siêu thị. Bức ảnh chụp bàn tay hai người để cạnh nhau.

Văn Thanh ngẩn ngơ nhìn status ấy. Cậu không hề biết việc Bạc Vị Nam đã công khai quan hệ của hai người trên Weibo. Anh không hề tị hiềm gì cả, dùng cách thức thẳng thắn nhất, trắng trợn nhất, tuyên bố quan hệ của hai người.

Văn Thanh vốn là cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng khi thấy ba status này, cậu thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Nếu là cậu trong quá khứ, sẽ chẳng bao giờ dám nghĩ đến sẽ có một ngày sẽ được ở bên Bạc Vị Nam, hơn nữa còn là công khai như vậy.