*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong xe taxi mở điều hòa nên rất ấm áp, Văn Thanh ngả người dựa vào lưng ghế, mơ mơ màng màng như đã ngủ.
Ngô Bân ngồi bên cạnh thấy thế liền có cảm giác ngứa ngáy trong lòng, nhưng gã ngại có người khác trong xe nên không dám làm gì quá đáng.
Xe vừa đến nơi, Ngô Bân đã vội vã kéo Văn Thanh xuống xe, muốn đi thẳng lên nhà cậu.
Tuy rằng Văn Thanh say rượu nên đầu óc hơi lâng lâng, nhưng cậu chưa say đến mức chẳng biết trời trăng gì nữa. Trong vô thức cậu vẫn không muốn tiếp tục ở cạnh Ngô Bân.
“Anh Ngô..... Em về đến nhà rồi, anh cũng mau, mau về đi.....”
Tay Ngô Bân vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Văn Thanh, mạnh mẽ kéo cậu đi về phía trước: “Em xem em kìa, đã say đến mức đấy rồi, làm sao anh lại yên tâm để em lên nhà một mình được?”
Tay Văn Thanh giật giật, nhưng thấy giãy mãi không ra, cậu liền tóm lấy lan can cầu thang, kiên quyết không chịu đi thêm một bước: “Không...... Em đã hứa với Tiểu Tra là sẽ không uống rượu...... Em không muốn lên lầu đâu......”
Tối nay sự kiên nhẫn của Ngô Bân đã sớm hết sạch, từ khi gã biết việc tòa soạn sẽ mở tiệc mừng ngày thành lập thì vẫn luôn nghĩ kế để chuốc say Văn Thanh.
Văn Thanh không thích gã ư? Được thôi, vậy gã sẽ cưỡng bức cậu, dù sao cả hai đều là đàn ông, nếu cậu có nói ra thì ai tin.
“Tiểu Thanh, để anh Ngô đưa em vào nhà, thế thì anh mới yên tâm về được.”
Văn Thanh lắc mạnh đầu: “Không cần..... Em tự vào nhà được.” Chẳng biết có phải là do say rượu hay không mà cậu cứ có cảm giác bất an.
Khuôn mặt của Ngô Bân đanh lại, chẳng thèm tỏ vẻ hiền lành tử tế nữa. Gã vòng tay qua eo Văn Thanh, lôi cậu lên lầu.
Tay Ngô Bân đè đúng chỗ dạ dày của Văn Thanh khiến một cơn buồn nôn trào lên, làm sắc mặt cậu thoắt cái trắng bệch.
Ngô Bân đúng là rất khỏe, dù trong tay ôm một người thì tốc độ di chuyển vẫn không giảm, gã vừa đi vừa mò tìm chìa khóa nhà của Văn Thanh trong túi áo cậu: “Tiểu Thanh, anh Ngô chờ đêm nay đã lâu lắm rồi.”
Từ khi Văn Thanh ra khỏi nhà thì Bạc Vị Nam vẫn ngồi chờ trong phòng khách. Thi thoảng anh lại chạy ra cửa, dán tai lên cánh cửa để nghe xem có thấy động tĩnh gì không. Vì anh có một dự cảm bất an kỳ lạ về bữa tiệc tối nay, nên Bạc Vị Nam cứ sốt ruột chờ đợi như thế mãi.
Cho đến khi có tiếng động truyền từ phía cầu thang tới, Bạc Vị Nam lập tức bật dậy. Thế nhưng lúc anh cẩn thận nghe kĩ lại thì thấy tiếng bước chân không đồng nhất, rõ ràng không phải bước chân của một người!
Anh vội vàng nhảy từ ghế sô pha xuống, đứng chờ nơi cửa phòng, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.
Cửa vừa mở ra, Bạc Vị Nam liền cảm thấy giận dữ, hai người kia đều nồng nặc mùi rượu, mà tay Ngô Bân còn đang vòng qua eo Văn Thanh!
Ngô Bân vừa mở cửa thì thấy con mèo cưng của Văn Thanh đang chặn ngay phía trước. Chẳng biết có phải do gã bị hoa mắt hay không mà lại thấy dáng vẻ của con mèo đó tựa như đang cực kỳ phẫn nộ.
Từ trước đến nay Ngô Bân vốn chẳng ưa gì con mèo này, hơn nữa tối nay gã đã quyết định bộc lộ hết bản chất thật, nên khi nhìn thấy mèo con chắn đường thì gã nhấc chân lên đá một phát: “Con mèo chết tiệt, cút!”
Bạc Vị Nam không kịp đề phòng nên bị Ngô Bân đá trúng, thế là cái thân mèo lăn lông lốc mấy vòng trên đất. Đến lúc anh ngẩng đầu lên thì thấy Ngô Bân đã đặt Văn Thanh xuống ghế sô pha.
Nhìn là biết Văn Thanh đã uống rượu, khuôn mặt cậu giờ trắng bệch, tay còn ôm chặt bụng, có vẻ như đang rất khó chịu.
Lửa giận của Bạc Vị Nam bốc lên tận đầu, anh gừ một tiếng rồi nhào lên cổ Ngô Bân, vuốt mèo cào tới tấp.
Ngô Bân bị cào đau liền kêu ầm lên, gã đưa tay bắt lấy con mèo đang bám trên cổ mình, hai tay dùng lực thật mạnh. Trong lòng gã nổi lên sát ý, định bóp chết con mèo này ngay tại chỗ.
Mèo con kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, thanh âm đó chói tai đến độ như muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta.
Văn Thanh nghe thấy tiếng kêu ấy thì cảm giác như tim mình vừa bị ai khoét mất một lỗ, hơi men trong người cũng tiêu tan hơn nửa. Cậu dùng toàn bộ sức lực đẩy Ngô Bân ngã nhào xuống đất.
Ngô Bân giận dữ gầm một tiếng rồi đẩy Văn Thanh ra, biểu tình trở nên rất đáng sợ. Tay gã nắm lấy cổ bé mèo, đi ra mở cửa phòng, rồi ném thẳng mèo con xuống cầu thang!
Giây tiếp theo, cửa phòng đóng sầm lại.
Bạc Vị Nam lăn một mạch xuống chân cầu thang, đến lúc lưng đập vào bức tường mới dừng lại. Anh thấy cả người không có chỗ nào là không đau đớn, cảm giác như xương cốt toàn thân đã vỡ nát hết cả, khiến cơ thể yếu ớt đến độ chẳng còn chút sức lực nào.
Nhưng anh không thể nằm đây được, Văn Thanh còn đang gặp nguy hiểm mà!
Nghĩ đến đây, Bạc Vị Nam vội vàng bò dậy từ trên nền đất, sau đó chạy hộc tốc lên cầu thang. Cửa phòng vẫn đóng chặt, vuốt mèo của Bạc Vị Nam cứ đập rồi lại đập, để lại từng vết cào trên cánh cửa.
Văn Thanh! Văn Thanh!
Bạc Vị Nam cảm thấy tim mình như đang rơi thẳng xuống một cái hố sâu không đáy, Văn Thanh vẫn đang ở bên trong! Nhưng mà anh không vào được, anh không vào được!
Bạc Vị Nam gấp như kiến bò chảo nóng, mắt mèo chuyển thành màu đỏ, làm sao bây giờ, anh phải làm sao đây, anh không vào được, Văn Thanh vẫn đang ở bên trong, anh muốn đi vào đó!
Cảm giác gấp gáp này như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nơi tim. Bạc Vị Nam chưa bao giờ trải nghiệm loại cảm giác lo lắng đến độ trái tim như muốn vỡ ra thế này.
Đột nhiên đất trời đảo lộn!
Bạc Vị Nam ngã xuống đất, tứ chi run rẩy, cảm giác đau đớn quen thuộc ở xương cốt lại xuất hiện!
Trong lúc đau đớn thế này mà Bạc Vị Nam lại có cảm giác vui mừng tột độ, bởi anh biết đó là dấu hiệu cho thấy anh sắp biến lại thành người! Trở về hình người là anh có thể đi cứu Văn Thanh!
Bạc Vị Nam cảm giác như cơn đau kéo dài tới mấy phút, nhưng thật sự thì mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, bé mèo vốn đang nằm trên đất biến mất, thay vào đó là sự xuất hiện của một người đàn ông.
Bạc Vị Nam vội vã chạy lên phòng, anh đang định giơ chân đạp cửa thì thấy chìa khóa vẫn cắm trong ổ, hẳn là vừa rồi Ngô Bân đã quên rút ra.
Bạc Vị Nam xoay khóa, mở cửa. Cả phòng khách như vừa bị một cơn bão quét qua, khiến bàn ghế trong phòng đổ nghiêng đổ ngả dưới đất.
Ở giữa phòng, Ngô Bân với khuôn mặt đỏ gay đang đè Văn Thanh xuống, tìm cách cởi áo cậu. Văn Thanh thì tay đấm chân đá cố sống cố chết giãy giụa. Trên người cả hai đều có vết máu.
Bạc Vị Nam lao đến, nắm lấy áo Ngô Bân rồi đấm một cú thật mạnh!
Ngô Bân ngã bịch xuống đất, gã còn chưa kịp thở dốc thì những cú đấm đã rơi xuống như mưa, mỗi đấm đều dùng toàn bộ sức lực, đánh đến mức gã ngu cả người.
“Tao đánh chết con mẹ nhà mày! Dám động vào người của tao à!” Bạc Vị Nam đánh đến quên trời quên đất, anh cứ túm chặt Ngô Bân đấm thật mạnh.
Ngô Bân ôm đầu co ro trên mặt đất, gã chẳng có chút cơ hội đánh trả nào, chỉ đành gào khóc xin tha: “Xin đại ca tha cho em! Anh đánh nữa thì em chết mất!”
Ánh nhìn của Bạc Vị Nam sững lại một giây, anh thấy Văn Thanh nằm bên cạnh vẫn đang nôn khan, liền giật mình dừng tay lại. Ném Ngô Bân đã bị đánh mềm xương sang một bên, anh bước vội tới chỗ Văn Thanh, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bạc Vị Nam ôm Văn Thanh vào lòng, đưa tay vỗ vỗ lưng giúp cậu dễ thở, rồi chẳng biết phải làm gì nữa. Lửa giận vốn rừng rực trong lòng anh cũng biến mất sạch, chỉ còn lại cảm giác thương tiếc ngập tràn.
“Văn Thanh, em thấy khó chịu chỗ nào?”
Văn Thanh túm lấy cánh tay Bạc Vị Nam, cậu trợn tròn mắt, ngạc nhiên đến khó tin nhìn người trước mặt. Chẳng lẽ cậu sinh ra ảo giác rồi ư, tại sao lại nhìn thấy Bạc Vị Nam ở đây thế này?
Trái tim Bạc Vị Nam đập thình thịch, ôm Văn Thanh đặt xuống ghế sô pha, rồi kiểm tra toàn thân cậu từ trên xuống dưới: “Em bị thương ở đâu, tại sao trên người lại có máu?”
Cơ thể Văn Thanh vẫn còn run rẩy đến giờ, vừa rồi cậu thực sự rất sợ hãi, cậu nắm chặt cánh tay Bạc Vị Nam, nhìn anh không chớp mắt, chỉ lo giây tiếp theo người ấy sẽ biến mất.
Bạc Vị Nam đau lòng đến cực độ, anh lại đưa tay ôm Văn Thanh vào lòng: “Đừng sợ, có tôi ở đây!”
Đầu óc Văn Thanh trống rỗng, khi nghe thấy Bạc Vị Nam nói như thế, cậu sững sờ ngẩng đầu lên.
Ngô Bân bò dậy từ trên nền đất, thấy ánh mắt Bạc Vị Nam lại chuyển sang bên này, gã liền sợ tới mức nhũn cả chân: “Đại ca......Đại ca em sai rồi......Anh đừng đánh nữa......Em không biết anh là bạn trai của Văn Thanh mà......”
Bạc Vị Nam trừng Ngô Bân, lạnh lùng nói: “Cút, cút càng xa càng tốt, sau này tao mà gặp lại mày, thì gặp một lần đánh một lần!”
Ngô Bân run như cầy sấy, vừa vâng vâng dạ dạ vừa chạy trối chết ra khỏi đó.
Căn phòng yên tĩnh lại, ánh mắt Bạc Vị Nam khi nhìn về phía Văn Thanh thì trở nên dịu dàng ngay tức khắc, tay anh đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về: “Người em đau ở đâu, nói cho tôi biết đi. Đừng sợ, gã đó đi rồi.”
Qua hồi lâu Văn Thanh mới phản ứng, cậu ngẩng đầu lên từ trong lòng Bạc Vị Nam, hai mắt đã đỏ hồng, cũng may mà sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều: “Anh.....Sao anh lại ở đây.....”
Bạc Vị Nam chớp mắt, nói: “Tôi vừa xuống máy bay thì liền đi đến chỗ em, may mà tới kịp lúc.”
Đôi mắt sâu thẳm của Bạc Vị Nam nhìn thẳng vào người trong lòng, khiến Văn Thanh khó mà bình tĩnh được, cậu hơi quay mặt sang một bên, mắt cũng không biết nên nhìn hướng nào.
Lúc này khuôn mặt của Bạc Vị Nam mới dịu hẳn xuống, khóe miệng anh hơi cong lên, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Em còn khó chịu không?”
Văn Thanh vội vã lắc đầu.
Trước kia Bạc Vị Nam không hề biết hóa ra khi biến về hình người lại tuyệt vời thế này, có thể ôm Văn Thanh vào lòng, có thể nói chuyện với cậu, có thể nhìn cậu đỏ mặt vì anh.
Bạc Vị Nam đang suy nghĩ nên nói gì trong lần đầu tiên trò chuyện với cậu bằng hình dáng nhân loại sau một thời gian dài xa cách, thì Văn Thanh bỗng nhiên đứng bật dậy, kêu lên: “Vừa nãy Tiểu Tra bị gã ném ra ngoài, em phải đi tìm bé!”
Bạc Vị Nam phát hoảng, kéo Văn Thanh lại. Sao anh có thể quên mất chuyện này cơ chứ, anh biến về hình người, thì con mèo kia chẳng phải sẽ biến mất sao?
Văn Thanh lo đến tái mặt: “Tiểu Tra, không biết Tiểu Tra thế nào rồi......”
Trong lòng Bạc Vị Nam cũng không rõ lắm, chẳng biết lần này có giống hai lần biến lại hình người ngắn ngủi trước không, giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Anh đưa tay chạm vào vết máu trên người Văn Thanh, vừa rồi kiểm tra thì biết máu này không phải của cậu, chắc là từ vết cào anh để lại trên người Ngô Bân khi anh còn là mèo.
“Em đừng lo, Tiểu Tra hẳn sẽ không chạy xa đâu. Em thay quần áo đi đã, rồi chúng ta cùng nhau tìm.”
Văn Thanh vội vàng gật đầu, rồi bước như bay về phòng thay quần áo.