Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 7: 5.56 mm




Thiệu Càn Càn dắt theo em trai lần đầu tiên ăn "gà" trong cuộc đời.

Sau khi thoát game, làn đạn vèo vèo [Chúc mừng em trai] thổi qua.

Thiệu Càn Càn cười đắc ý: "Đã nói với mọi người rồi tui mà nghiêm túc lên là cả đảo nhỏ này cũng phải sợ hãi, mà mấy người còn không tin."

"Thấy không, em trai có gà đi nữa tui cũng có thể nâng ẻm dậy."

"Mấy người vì sao cứ chúc mừng em ấy, không phải nên là chúc mừng hai đứa tui seo."

"Ey người anh em kia, gì mà dạy hư trẻ em chứ? Vừa nãy tui vẫn luôn dặn em ấy là mốt phải làm xong bài tập thì mới được đến chơi đấy nhá."

......

Lâm Gia Thố cười khi nghe giọng nói dào dạt đắc ý của cô, chờ đến lúc Thiệu Càn Càn khoe khoang mệt rồi, dừng lại, anh mới tắt mic, quay đầu lại nhìn Trương Thiên Lâm: "Trở về lúc nào đấy, cũng không hé răng."

Trương Thiên Lâm dựa vào cái ghế bên cạnh: "Tiếng tao vang không nhỏ đâu, tại mày không nghe thấy."

"À."

"Hai người tụi bây chơi đỉnh đấy, Càn Càn trâu bò thế luôn, ngay cả dắt một tay mơ cũng có thể ăn gà."

Lâm Gia Thố thưởng cho anh ta một cái trợn mắt: "Cái này gọi là phối hợp tốt, hiểu không"

"Một người bảo vệ một người chạy trốn sao."

Lâm Gia Thố trầm tĩnh khẽ dựa về phía sau: "Đúng vậy, không giống mày đâu, đến cả một người bảo vệ cũng không có."

Trương Thiên Lâm vẻ mặt dấu chấm hỏi: "Giọng nói đắc ý của mày là thế nào đây?"

**

Tối hôm qua cùng Trương Thiên Lâm và em trai chơi game đến khuya, mà ngày hôm sau lại có tiết học buổi sáng, hơn nữa còn là tiết học buổi sáng của người đó, vì thế Thiệu Càn Càn cực kỳ gian nan bò dậy.

Mấy đứa bạn cùng phòng nói muốn ăn bánh mỳ ở tiệm bánh ngọt dưới lầu nhà cô, vì thế cô mua một túi bánh mỳ và cả mấy chai sữa tươi mang vào trường, khi vừa đi vừa ăn, một chiếc xe hơi màu đen chợt dừng lại bên cạnh cô.

"Càn Càn."

Thiệu Càn Càn cả kinh, bánh mỳ cầm trong tay suýt chút nữa rớt.

"Ồ...... Ba."

Lúc này ngồi ở bên trong xe Thiệu Quảng Ngữ đang cau mày nhìn cô: "Mới sáng sớm sao lại bước vào từ bên ngoài trường."

Thiệu Càn Càn cứng đờ nhai bánh mỳ trong miệng: "Con...... Con tại, con thích ăn bánh mỳ ở cửa hàng bên ngoài đó, cho nên mới ra đó mua!"

Cô ở bên ngoài thuê một căn phòng, làm một streamer game ba cô ông ấy cũng không biết rõ.

Nhắc đến ba cô, cũng chính là người trước mắt này, ông đảm nhiệm chức vụ quản lý, ở trường cô, giờ học không nhiều lắm, cho nên không thường xuất hiện trong trường học. Mấy cái học kỳ trước chủ yếu đều không chạm mặt ở trường, nhưng không biết xui xẻo kiểu gì mà, Thiệu Càn Càn học kỳ này giờ học sandbox là do ông ấy dạy...... Sáng sớm hôm nay chính là giờ học đào tạo mô phỏng sandbox của ông, vì vậy cô mới có thể chiến thắng thần ngủ bò dậy từ trên giường.

Tiết học của ba cô, cô nào dám đến trễ.

"Trông không có sức sống gì hết, tối hôm qua có phải không ngủ mà ở ký túc xá chơi game hay không!"

"Không không không, sao được ạ, trường học 11 giờ đã tắt wifi, sao con chơi game được ạ." Thiệu Càn Càn vội phủ nhận.

"À, vậy thì con chơi game trên điện thoại."

"Thôi mà ba." Thiệu Càn Càn mặt đau khổ, "Làm sao mà ba biết được con có chơi game hay không."

"Ai bảo không biết con chơi game?" Thiệu Quảng Ngữ trầm giọng nói, "Nhớ tới năm lớp mười hai nếu không phải ba tịch thu máy tính của con, thì con có thể học hành nghiêm túc à? Con có thể thi đậu được trường này sao? Càn Càn, con không ngu ngốc, đừng cả ngày chỉ biết chơi, học tập cho tốt biết chưa?"

Lại đến lại đến nữa, mỗi lần gặp mặt đều phải giảng đạo lý.

Thiệu Càn Càn rũ mắt: "Dạ biết rồi ba."

"Con nghe cũng đừng không hài lòng, con......"

"Thầy Thiệu."

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam.

Thiệu Càn Càn quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Gia Thố không biết xuất hiện phía sau cô khi nào.

Thiệu Càn Càn: "Lâm Gia Thố?"

"Là Gia Thố à." Thiệu Quảng Ngữ vẻ mặt vốn dĩ nghiêm túc trong nháy mắt nhìn thấy người học sinh ưu tú liền ôn hòa đi ngay, "Sao lại ở đây sớm như vậy."

Lâm Gia Thố rất kính cẩn nói: "Ngày hôm qua trong nhà có chút chuyện, cho nên em trở về một lần ạ."

"Ra là vậy."

"Thầy Thiệu tới sớm quá, đã ăn sáng chưa ạ."

Thiệu Quảng Ngữ: "Ăn rồi, em ăn chưa."

"Em vẫn chưa, nhưng mà bây giờ đi ăn sáng chắc là không kịp rồi, cho nên tối nay em ăn luôn."

"Như vậy sao được, người trẻ tuổi các em đúng là không biết quý trọng thân thể." Thiệu Quảng Ngữ dứt lời liền nhìn về phía Thiệu Càn Càn, "Càn Càn có bánh mỳ này, ăn chút trước đi."

Thiệu Càn Càn sau lưng vẫn luôn, oa, học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi, ba của cô quan tâm thật là tỉ mỉ ghê!

Lâm Gia Thố: "Không cần đâu thầy, làm vậy ngại lắm ạ."

"Có gì đâu, các em không phải là bạn cùng lớp sao, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện đương nhiên." Thiệu Quảng Ngữ khẽ liếc Thiệu Càn Càn, "Càn Càn, còn nhiều không."

Thiệu Càn Càn: "Còn còn còn."

Cho Lâm Gia Thố ăn, sao có thể không nhiều.

"Nè." Từ trong túi lấy ra một cái bánh mỳ có nhân và một chai sữa sớm đưa cho Lâm Gia Thố.

Lâm Gia Thố: "Thật sự không cần."

"Cầm đi, cậu không ăn thì ông ấy có thể yên tâm à."

Lâm Gia Thố khẽ cười nhẹ, thấy Thiệu Càn Càn kiên trì cũng liền tiếp nhận: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Thiệu Quảng Ngữ hết sức vui vẻ nhìn hai người: "Vậy thầy đi trước, các em mau đi về phòng học đi."

"Dạ được thầy Thiệu."

"Dạ biết ba."

Thiệu Quảng Ngữ sau khi lái xe đi thì Lâm Gia Thố bèn đưa đồ ăn đến trước mặt Thiệu Càn Càn: "Mua cho bạn cùng phòng nhỉ, trả lại cho cậu."

"Ơ? Không không không, cậu ăn đi, bạn cùng phòng của tớ...... Đều ăn rồi."

"Thật không."

"Thật."

"Vậy được."

Khu phòng học muốn đến cách chỗ này không xa, Thiệu Càn Càn vốn muốn chờ anh đi rồi đi qua, nhưng người này đi được mấy bước liền quay đầu: "Phải đi học rồi, cậu còn không đi à."

"A......"

Không còn cách nào khác, đành phải cùng đi chung với anh.

Dọc đường không nói lời nào, chỉ là Thiệu Càn Càn cảm thấy đứng chung một chỗ với anh áp lực siêu lớn. Cuối cùng cũng đến cửa lớp học, Thiệu Càn Càn lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhảy thẳng đến chỗ hai đứa bạn cùng phòng đang ngồi.

"Phương Đàm, tiểu Duy! Oa tụi bây tới sớm ghê."

Kha Tiểu Duy mắt hướng về đằng sau cô: "Ể Càn Càn, mày với Lâm Gia Thố cùng nhau tới?"

"...... Nói bừa gì đấy, chạm mặt ở cửa."

"Ồ." Kha Tiểu Duy ngẩng gương mặt tươi cười vẫy vẫy tay với Lâm Gia Thố, "Bạn Lâm ơi, chào nhá."

"Chào." Lâm Gia Thố cũng cười cười với cô ấy, sau đó ngồi xuống cái bàn tròn bên cạnh các cô.

Phương Đàm: "Tao đói chết, đưa bánh mỳ cho tao."

"Nè."

Phương Đàm và Kha Tiểu Duy cầm lấy túi, hai người vừa nhìn bên trong thì thấy: "Ủa? Sao chỉ có một chai sữa với một ổ bánh mỳ?"

Thiệu Càn Càn nghiêm trang giả bộ đãng trí, nhỏ giọng nói: "Ha? Thật vậy à? Tao mua thiếu sao?"

Phương Đàm: "Sáng sớm dậy đầu óc bị cửa kẹp à, có vậy cũng mua thiếu."

Thiệu Càn Càn: "Ngủ không đủ giấc khiến não hoạt động không tốt lắm."

Phương Đàm cạn lời, bẻ một nửa bánh mì rồi ăn. Kha Tiểu Duy lại nghi ngờ khẽ liếc mắc nhìn Thiệu Càn Càn, tiếp đến lại quay đầu nhìn bữa sáng mà Lâm Gia Thố cầm trong tay.

"Thiệu Càn Càn, mày có phải dâng hiến bữa sáng của tao ra rồi không?"

Thiệu Càn Càn mém chút nữa bị sặc luôn: "Dâng hiến cái gì chứ?"

"Trên tay Lâm Gia Thố không phải là......"

"Mày nói xàm gì đâu á, tao là loại người đó sao," Thiệu Càn Càn mặt đầy kích động, "Chẳng lẽ tao chính là loại người mê trai bỏ chị em sao?"

Kha Tiểu Duy ngẫm lại thấy cũng đúng, "Tao đoán mày cũng không đủ can đảm để đi nịnh nọt Lâm Gia Thố như thế."

"Khụ......"

Nịnh nọt cái quần què! Đó không phải là ba bắt tao cho cậu ấy sao! Tao cũng không phải lo cậu ấy bị đói!

**

Không biết có phải là đã nghe ba cô dạy bảo quá nhiều không, mà hiện tại lúc ba cô đang giảng bài, Thiệu Càn Càn chỉ muốn ngủ gà ngủ gật.

Tiết học đào tạo mô phỏng sandbox là để bồi dưỡng tinh thần đoàn đội của sinh viên bằng cách mô phỏng việc kinh doanh của công ty, nhằm nâng cao toàn diện khả năng quản lý của sinh viên. Giờ học mô phỏng sử dụng một bộ dụng cụ sandbox dạy học, dụng cụ sandbox chủ yếu bao gồm sáu mặt, học sinh cả ban chia làm sáu nhóm, đại biểu cho sáu công ty mô phỏng cạnh tranh lẫn nhau.

Trải qua một tiết học giảng dạy các kiến thức cơ bản, Thiệu Quảng Ngữ cho tiết học thứ hai là thời gian mô phỏng tự do, để các sinh viên tìm tòi một chút thao tác của sandbox.

Thiệu Càn Càn nghiêng sang bên cạnh nhìn thao tác của Kha Tiểu Duy, Kha Tiểu Duy nhìn trông rất hiểu, nhưng trên thực tế lợi nhuận mô phỏng của nhóm bọn họ thật không ổn, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ lỗ vốn.

"Gia Thố, các cậu kinh doanh đến năm thứ mấy rồi?" Trong lúc nhóm của Thiệu Càn Càn đang tiến thoái lưỡng nan, thì các cô nhìn thấy Lôi Nhân Nhân vẻ mặt lo lắng đang từ nhóm của mình đi đến bên người Lâm Gia Thố.

Lâm Gia Thố đang chỉ huy nhóm, nghe vậy chỉ nói: "Năm thứ tư rồi."

"Các cậu thật là giỏi quá, chúng tớ gặp rắc rối bên đó, có thể qua giúp chúng tớ xem một chút không."

Kha Tiểu Duy quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấp giọng ở bên cạnh Thiệu Càn Càn nói: "Nhìn thấy chưa, con gái nũng nịu là tốt số nhất, nếu không qua làm nũng với Lâm Gia Thố đi, để cậu ấy tới giúp tụi mình một tí."

Thiệu Càn Càn: "Ố, vậy sao mày không tự đi nhõng nhẽo để cậu ấy tới giúp chút đi."

Kha Tiểu Duy: "Tao sao có thể so với Lôi Nhân Nhân được, cậu ta dám đi tao cũng không dám."

Thiệu Càn Càn: "Chuyện này có gì đâu......"

"Nè nha đó là do mày nói, vậy thì mày đi qua nói chuyện với Lâm Gia Thố đi, nhờ cậu ấy tới giúp chúng ta thông qua ải này."

Phương Đàm ở bên cạnh khẽ cười: "Thôi đi, nó chỉ dám ở phòng ngủ kêu to á á gì mà nam thần, nếu thật để nó đi nói một câu, chắc chạy còn nhanh hơn thỏ."

Thiệu Càn Càn: "Ai bảo đấy, tao mà không có can đảm như thế à?"

Phương Đàm, Kha Tiểu Duy: "Có."

"......"

Thiệu Càn Càn mắt trợn trắng, lập tức liền đứng lên. Lúc đó, Lâm Gia Thố vừa vặn làm xong việc nhóm muốn đứng dậy.

"Lâm Gia Thố."

Lâm Gia Thố cùng Lôi Nhân Nhân đồng thời quay đầu lại nhìn cô.

Thiệu Càn Càn: "......"

Phương Đàm và Kha Tiểu Duy nghẹn cười hóng hớt xem.

Lâm Gia Thố: "Làm sao vậy?"

Thiệu Càn Càn: "Cậu......Nhóm các cậu làm rất tốt, giỏi quá đi mất."

Lâm Gia Thố bình tĩnh nhìn cô, giọng nói này quá quen thuộc, ngày hôm qua chủ nhân của giọng nói này tuy rằng vẫn đang bảo vệ anh, nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người khác, vẫn luôn nói anh gà, nói anh làm mất lòng tin với cuộc sống.

Nhưng bây giờ, người này thế mà tới khen anh ư?

Lâm Gia Thố khóe môi nhếch nhẹ, hơi đắc ý, nhưng mà anh che giấu rất tốt, bình tĩnh nói: "Khá tốt."

"Sao mà còn khá tốt, chúng tớ đều không tốt lắm, vẫn là cậu thông minh, mới đây đã hiểu rõ ngay lập tức." Thiệu Càn Càn nhắm mắt khen, mọi người nghe đều cảm thấy hơi lố, tuy nhiên ý cười bên môi Lâm Gia Thố càng thêm rõ ràng.

Rất hài lòng sao?

"Này cậu có thể qua đây dạy nhóm tớ không, chúng tớ cũng sắp phá sản rồi." Lôi Nhân Nhân ánh mắt quá mức nóng rực, Thiệu Càn Càn áp lực lớn mau chóng nói xong.

Thành viên ba nhóm ánh mắt sáng quắt nhìn Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn, chẳng qua là bọn họ đều cảm thấy hẳn là Lâm Gia Thố sẽ giải quyết vấn đề giúp Lôi Nhân Nhân trước, bởi vì Lôi Nhân Nhân không chỉ là hoa khôi mà còn đã nhờ vả trước.

Thiệu Càn Càn cũng tưởng như thế, cô lúc này mở miệng chỉ là hẹn trước một chút mà thôi với cả chứng minh cho Phương Đàm và Kha Tiểu Duy thấy không phải cô không có can đảm.

Nhưng diễn ra ngoài dự kiến của mọi người, Lâm Gia Thố nhướng mày, lại thuận tay kéo cái ghế của Thiệu Càn Càn ra ngoài, sau đó tự mình ngồi xuống.

".................."

Lâm Gia Thố nhìn sandbox của các cô, nói: "Xảy ra vấn đề gì, tớ xem thử." . Google ngay trang — TRUMtruy en. C OM —

Phương Đàm và Kha Tiểu Duy liếc nhau: "???"

Lôi Nhân Nhân ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ một lúc lâu không phản ứng kịp.

Thiệu Càn Càn cả kinh, chợt phản ứng lại sau đó lúng ta lúng túng vỗ vỗ Kha Tiểu Duy: "Nói chuyện, vấn đề chỗ nào."

Kha Tiểu Duy: "A...... Chỗ, chỗ này...... Không hiểu lắm."

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Gia Thố: Haha, tui biết tui rất giỏi mà. ( được khen sung sướng ghê~)

****

[*Sandbox là khung thể chế thí điểm, cho phép một số ít doanh nghiệp thử nghiệm các công nghệ mới, mô hình kinh doanh mới trong môi trường thực tiễn nhưng có phạm vi và thời gian xác định, dưới sự giám sát của các nhà quản lý và có các phương án dự phòng rủi ro phù hợp để ngăn hậu quả của sự thất bại mà không ảnh hưởng lớn đến hệ thống tài chính quốc gia]