[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 54: - Tuẫn quốc




Hôm nay nội triều không được yên ổn, suốt hai canh giờ các triều thần liên tục đấu đá, đả kích nhau dâng tấu mong quốc vương tức tốc điều lệnh Tây An đánh trực diện vào biên cương Ô Dung quốc. Tư Thái Quy tướng lĩnh đứng đầu mười vạn quân cơ trong binh bộ đứng đầu các thế gia môn trong triều kiến nghị tâu:

"Bẩm bệ hạ, lãnh địa Ô Dung đa phần là đất rừng hoang vu rất dễ bị lạm dụng việc tập kích quân binh của nước ta. Lão thần cho rằng muốn chuyển thế tình hình chỉ còn cách đánh bằng thủy binh."

Cả triều đình lập tức sửng sốt nhìn về hướng Tư Thái Quy. Bộ binh năm trăm dặm ở Tây An chia làm hai cánh vệ quân bảo tọa thành trì hiện tại vẫn đang ở thế phòng bị. Nếu như hiện tại lập tức đưa thủy binh đánh trận đương nhiên rất có khả năng khiến Ô Dung quốc thất thế nhưng nếu thất bại thì kỵ binh ở Tây An e rằng tiếp nhận trợ viện từ châu huyện Thủy An vẫn không kịp. Đây là một bước lên trời hoặc rớt xuống vũng bùn không thể lấy được thế uy của quân binh Tiên Lạc.


Khắp chung quanh vẫn còn tiếng xì xào bàn tán, Tạ Liên mặt vẫn điềm nhiên từ đầu tới cuối không hề hở răng một lời. Y ngẫm một lúc sau đó lại quay đầu nhìn xuống Tư Thái Quy đang ngang nhiên đắc ý diệu kế của mình chắc chắn sẽ được chấp thuận. Bỗng nhiên Tạ Liên nở một nụ cười quỷ dị khiến cho không khí trở nên có chút trầm mặt.

Ha.

Căn bản Tư Thái Quy muốn làm gì, Tạ Liên biết rõ.

Tư gia vốn là một trong tứ đại gia tộc có uy thế nhất trong triều đình. Đứng đầu gia thế là Cố, Ân, Quốc, Tư.

Cố gia nhiều năm chinh chiến nắm cả một vùng thiết kỵ Hòa An đương triều lại có Tạ Đô một tay nắm giữ kiểm soát tất nhiên vẫn còn là người của triều đình không nên trực tiếp đụng tới. Hiện nay Ân Thời Dật tuổi đã cao, dù sao cũng là thái phó của quốc vương đương nhiên vẫn còn miễn cưỡng dùng được, duy chỉ có điều con cháu thời Ân gia hiện tại dưới trướng vẫn còn rất nhiều người tất nhiên Tư Thái Quy không ngu ngốc gì muốn động đến Ân gia. Mặt khác, Quốc thị đang thất thế rất có khả năng sẽ bị đè bẹp lúc nào không hay, dù cho Quốc Liễm có nắm phân nửa quyền lực trong triều thì đô đốc Châu An năm đó là Quốc Khải cũng đã bị xử trảm từ lâu, Quốc thị không có người thừa kế cơ nghiệp.


Cho nên cách duy nhất Tư Thái Quy muốn làm chính là đánh chìm Quốc thị trở thành một trong ba đại tam tộc của kinh đô.

Tạ Liên cư nhiên biết rõ ngoài mặt Tư Thái Quy là người của Quốc Liễm nhưng sau lưng lão ta lại không biết người của mình rục rịch muốn đâm mình một nhát. Tư Thái Quy nắm giữ mười vạn quân cẩm vệ trong kinh thành, Quốc Liễm chắc chắn sẽ có lúc dùng tới nên sẽ không đắc tội với ông ta. Dẫu sao cả hai người cũng đã hầu hạ ba đời vua xem như ngoài mặt trọng tình trọng nghĩa nhưng căn bản đều muốn bóp chết đối phương để lấy lại uy thế cho bản thân.

Cõng rắn cắn gà nhà.

Vở kịch lừa gạt trên dưới quan triều như vậy làm sao mà có thể khiến người khác hoài nghi Tư Thái Quy đang có mưu đồ khác? Song, vẫn chỉ có Tạ Liên biết rõ bộ mặt của ông ta hoàn toàn không dễ đối phó.


Tạ Liên trầm lặng, khuôn mặt tối đen như tỏa ra sát khí chết người. Y chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Tư Thái Quy, chắc chắn phải chết.

...

Sau hai canh giờ ầm ĩ trong triều, quốc vương vẫn là chấp nhận tấu chương do Tư Thái Quy dâng lên. Hạ Huyền dù sao cũng là tướng lĩnh rất giỏi trong việc đánh ấp bằng thủy binh vì thế ở Tây An hắn được mệnh danh Tuyệt Thế Quỷ Vương - Hắc Thủy Trầm Chu.

Hạ Huyền bình sinh vốn dĩ đã có khí chất hơn người. Hơn nữa một khi hắn cầm kiếm gϊếŧ người lại khiến ánh mắt cùng sát khí hệt như một con quỷ đang muốn xâu xé gϊếŧ chết kẻ khác cho nên việc xưng danh như thế không phải là không có hàm ý bên trong.

Linh Văn một tay ôm vài cuộn tấu sớ, chậm rãi bước theo sau Tạ Liên thấp giọng:

"Điện hạ, người cho rằng chiến sự Tây An liệu có thuận lợi theo lời của Tư đại nhân đã nói?"
Tạ Liên cười khẽ: "Tư Thái Quy dù sao vẫn còn đắc ý trong tay lão ta còn mười vạn quân binh nếu thật sự có sơ hở chỉ cần nộp tấu cho binh đánh hạ màn che mắt mọi người như thế ông ta sẽ tự nhiên một bước được phụ hoàng công nhận."

Linh Văn trầm mặc hỏi tiếp: "Vậy điện hạ tính thế nào? Dù sao Tư gia cũng là bè đảng của Quốc thị chúng ta không thể đụng tới mười vạn quân kia."

Tạ Liên dừng bước quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc lên mỉm cười hỏi:

"Ai nói ta muốn kéo Tư Thái Quy về tay mình?"

Linh Văn lần đầu tiên nhìn thấy một thái tử cao khí lại đáng sợ tới như vậy nhất thời có chút bị bay cả hồn phách. Vốn dĩ Tạ Liên ngoài mặt thường luôn xử sự rất hòa nhac không nghĩ rằng Tạ Liên cũng sẽ có một mặt sát khí muốn gϊếŧ người khác.

Từ lúc Hoa Thành rời khỏi kinh thành đã được hơn năm tháng, Tạ Liên dường như trở thành một người khác.
Mưu mô thông tuệ, tư chất cao mạn như thế không phải chính là hoàng đế của tương lai?

Tạ Liên nâng tay hứng cánh hoa đào rơi xuống tay mình hệt như năm đó y đứng dưới tường thành đỏ thẫm nâng niu một cánh hoa nhỏ ấy trong tay mình.

Lần đó chính là lần đầu tiên y gặp lại cố nhân trở về.

"Chúng ta không cần động thủ, Tư gia sắp không còn rồi."

Linh Văn ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Tạ Liên đang đi khuất.

Tư gia không còn?

...

"Thái Hoa tướng quân, đây là tình sự ở Vĩnh An do Tiểu Bùi tướng quân gửi về. Một thân binh chạy vào trong điện đưa đến tay Lang Thiên Thu một bức phong thư.

Từ sau khi bình định Vĩnh An, phụ trách con đường tơ lụa mới để tiện dễ dàng hành quân lương từ thảo nguyên vào Vĩnh An vẫn là do Lang Thiên Thu cùng Bùi Túc đảm nhiệm.

Lang Thiên Thu vốn dĩ vừa mới từ quận Thiên Quan trở về theo sự phân phó của Tạ Liên hiện tại lại không có thời gian nghỉ ngơi mà còn lao đầu vào xem thư án.
Thật sự là muốn gϊếŧ người mà!

Hắn nhớ lại lúc chỉ còn là quân vệ không danh không chức theo sau Tạ Liên vui vẻ chạy nhảy, nô đùa không theo nghiêm ngặt quản chế của kinh thành. Hắn nhớ tới những lúc sinh thần của mình có Phong Tín, Mộ Tình, Hoa Thành và cả Tạ Liên quây quần bên nhau trong điện thái tử lén lút nấu mì trường thọ, cùng nhau ước nguyện dưới ánh trăng tròn đêm ấy.

"Thiên Thu, đệ ước gì thế?"

Lang Thiên Thu tươi cười cùng nằm trên nền cỏ với Tạ Liên và ba người kia vui vẻ nói:

"Ta ước sau này cả năm người chúng ta sẽ công thành danh toại. Thái tử điện hạ, ta muốn cùng Phong Tín, Mộ Tình và cả Hoa ca ca bảo vệ huynh. Nguyện ý trở thành cộng sự của huynh nếu tương lai huynh đăng cơ thống nhất thiên hạ."

Tạ Liên gác tay lên đầu cười nhìn hắn: "Thế thì ta phải cảm ơn đệ rồi."
"Điện hạ, sau này nếu huynh trở thành hoàng đế rồi ta nhất định sẽ trung thành với huynh!"

"Được, cảm ơn lòng tốt đệ."

Đúng là không ai muốn lớn lên sớm cả, chỉ ước gì khoảnh khắc ấy ngưng đọng một chút để bản thân không cảm thấy tiếc nuối chuyện khi xưa.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa: "Thái Hoa tướng quân, bên ngoài có người muốn tìm ngài."

Lang Thiên Thu cau mày, vốn dĩ hắn không thân thiết với ai trong triều cũng không muốn gia nhập ganh đua việc hậu thế theo bè phái thì rốt cuộc là ai tìm tới?

"Là ai?"

Binh vệ kia gãi đầu: "Thưa, là một vị quan văn vừa mới nhậm chức cách đây không lâu sau khi đỗ trạng nguyên ạ."

"Quan văn?"

Rốt cuộc là ai? Suốt cả buổi thi tuyển lần đó, Lang Thiên Thu không hề có mặt nhưng ít nhất vẫn biết được có hai người ưu tú nhất trong số những người tham dự. Nghe đâu có một người tên Nam Cung Kiệt dưới trướng Tạ Liên.
Lẽ nào là Tạ Liên có việc cần truyền?

Lang Thiên Thu gật gù sau đó ho nhẹ vài tiếng nói: "Ngươi mời y đến noãn các chờ ta một chút, lát nữa ta sẽ tới."

"Vâng."

Một khắc sau, Lang Thiên Thu mở to mắt theo hạ nhân bước đến noãn các điện, lúc hắn vén màn lên liền như bị kinh động đứng chết lặng tại chỗ không nhúch nhích.

Người kia nghe thấy tiếng động, nhẹ đầu quay lại đưa tay che miệng cười nói:

"Đã lâu không gặp, Thái Hoa tướng quân."

Lang Thiên Thu thoáng chốc cưng đơ gắt giọng: "Ngươi—"

Người này thân thể rất nhỏ cho dù là nam nhân nhưng nhìn thể trạng giống như đã mắc bệnh từ lâu, dáng người còn thấp hơn Lang Thiên Thu nửa cái đầu nhưng đỗi lại y có một đôi mắt rất đẹp hệt như đôi mắt của hồ ly muốn dụ người, ngũ quan phải nói so với đệ nhất mỹ nhân trong Tiên Lạc là Kiếm Lan thì phải nói còn hơn nữa!
Nam nhân đẹp như thế này trùng hợp cũng chính là người được tuyển chọn là một trong hai vị ưu tú của triều đình?

"Ngươi...làm sao lại ở đây?"

Người kia bật cười cầm quạt lả lướt đứng dậy chầm chậm bước tới trước mặt Lang Thiên Thu hỏi:

"Sao hả? Thái Hoa tướng quân thấy ta liền không vui sao?"

Lang Thiên Thu cau mày nghiêm giọng nói: "Nguyên Trạch, chúng ta vốn dĩ không thân thích ngươi đến đây tìm ta là có chủ ý gì?"

Người kia nghe vậy hơi mở mắt rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười mềm mại như muốn xao động đến người khác khiến cả thân vệ sau lưng Lang Thiên Thu cũng phải đỏ mặt.

Lang Thiên Thu quay đầu sắc mặt lạnh lùng nói: "Ngươi lui xuống."

Thân vệ bị khí thế hùng hồn của Lang Thiên Thu dọa cho sợ chạy mất mật không dám ngoảnh đầu lại. Duy chỉ có Nguyên Trạch vẫn nhìn dáng vẻ Lang Thiên Thu kinh động khi thấy mình liền nở một nụ cười tà mị.
"Nguyên Trạch, ngươi tới tìm ta có việc gì?"

"Nhiều năm không gặp, Thái Hoa tướng quân đây là từ chối nhận người quen sao?"

"Không quen."

Nguyên Trạch vốn là bạn thuở nhỏ đồng sinh cộng tử với Lang Thiên Thu. Từ nhỏ y đã mắc bệnh suy nhược ảnh hưởng tới gân cốt không thể hoạt động mạnh nên phát triển về thể chất rất kém so với thiếu niên cùng lứa. Thân thủ kém như vậy đương nhiên cũng không thể nào học võ công đánh người nên Nguyên Trạch từ lâu đã bị các huynh đệ bắt nạt. Bản thân là con trai thứ của trắc thê nhưng mẫu thân của Nguyên Trạch luôn bị chính thất đè ép, Nguyên Trạch lại trở thành phế nhân nên bà cũng rất nhanh bị phu quân của mình ruồng bỏ, thất sủng.

Nhưng không phải vì vậy mà bà oán hận, ngược lại còn yêu thương dạy dỗ Nguyên Trạch thông minh hơn người. Gia đình Lang Thiên Thu vốn dĩ có quen biết với mẫu thân y nên từ đó hắn luôn cùng y đồng hành một quãng thời gian trưởng thành. Sau cùng khi gia đình Lang Thiên Thu bị truy sát, hắn đã không hề nói một lời từ biệt với Nguyên Trạch một câu.
Cũng chính là ngày đó, hắn biết được mẫu thân của Nguyên Trạch bị người ta đánh tới chết. Còn y thì bị đuổi ra khỏi phủ không nơi nương tựa, dù hắn có tìm y cỡ nào cũng không thể tìm thấy.

Bây giờ đường đột xuất hiện trước mặt mình khó trách xúc cảm của Lang Thiên Thu không ổn định.

Nguyên Trạch bước tới đè ép Lang Thiên Thu vào thành cửa, một tay chống lên cửa nhìn hắn.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Thiên Thu, nợ cũ của chúng ta từ từ tính."

...

Ba ngày sau.

Biên quận Tây An.

Thời tiết hôm nay mưa như trút nước, sấm rền vang động khiến cả cờ của Tiên Lạc cũng muốn bị lay động theo.

Trong liều trại của quân thần, Sư Thanh Huyền chống tay nhìn lên bản đồ Tiên Lạc không khỏi sốt ruột.

Từ sau khi lĩnh chỉ từ Tiên Lạc cung, Hạ Huyền đã cùng Hoa Thành dẫn thủy binh khai chiến đông giới đã được hai ngày rồi vẫn chưa hề có tin tức. Sư Thanh Huyền một mặt vẫn nhận định lần này chiến phòng Ô Dung không hề đơn giản nhưng cảm giác thủy binh đánh vòng vào đất liền của Ô Dung lại có gì đó không đúng.
"BÁO!!!!"

Sư Thanh Huyền nghe tiếng vội vàng mặc đấu bồng chạy ra ngoài lều nhìn binh lính kia quỳ xuống tâu:

"Quân sư, hai vạn thủy binh của ta đã chiếm được một nửa của đất Ô Dung rồi.

Sư Thanh Huyền đáng lẽ cảm thấy vui mừng vì chuyện này nhưng y cảm giác được có nguy hiểm đang tiếp cận liền hỏi:

"Đánh bại bao nhiêu người?"

"Một vạn."

"Chỉ có một vạn???"

Sư Thanh Huyền nghe vậy liền bị kinh động, y ở Tây An cùng Hạ Huyền trấn giữ năm năm lẽ nào y không biết đối lực của Ô Dung quốc mạnh mẽ cỡ nào?

Quân Ngô nếu muốn đánh tan thủy binh rất đơn giản có thể dẫn nhiều người hơn nhưng bây giờ chỉ có một vạn đem ra đánh trận, lại còn tùy ý cho Hạ Huyền san bằng một mảnh đất nhỏ ở Ô Dung.

Nào có phải chuyện đơn giản như vậy???

Nguy rồi!

Sư Thanh Huyền đột nhiên sắc mặt tái nhợt quay đầu chạy gấp hô lớn:
"MAU! XUẤT THỦ HAI MƯƠI VẠN KỴ BINH ĐÁNH THỦ!!!"

"Quân sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Sư Thanh Huyền thần sắc như tá hỏa tới nơi rồi, y bắn một pháo kinh động binh lính tuần phòng giáp biên cương Tây An.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng vó ngựa cùng tiếng động đất rung động cả một khoảng trời. Tiếng la hét cùng mũi tên vun vút phóng ra.

"Gϊếŧ!"

Sư Thanh Huyền quay đầu cắn răng thầm mắng một tiếng.

Chết tiệt!

Bên này Hạ Huyền vừa cho binh lĩnh trở về đất liền thì tiếng pháo báo động phát lên, một quân lính từ phía quân doanh chạy tới gấp gáp tâu:

"Minh Nghi tướng quân, kỵ quân Ô Dung điều hơn năm vạn quân đánh thủ vào quân doanh biên cương Tây An. Tình hình hiện giờ thật sự rất loạn rồi!"

Hạ Huyền kinh hoàng gắt giọng nói: "Cái gì?"

Hắn vừa mới đánh thủ vào đất liền chiếm đất của Ô Dung quốc. Quân Ngô lại tùy tiện phái năm vạn quân mã đến đánh thủ quân doanh trong núi Đồng Lô đây chính là ăn một chọi một!
Không ổn, còn Sư Thanh Huyền!

Hạ Huyền kéo dây cương giương cung bạt kiếm theo vó ngựa ra lệnh:

"Mau! Trở về quân doanh!"

Mật trú cùng chiến thuật đều nằm ở động cơ bí mật của quân doanh sau núi Đồng Lô, Quân Ngô rốt cuộc tại sao biết được vị trí này? Nơi này chỉ có Tiên Lạc quốc ngấm ngầm bảo hộ không thể nào...

Không thể nào!

Hạ Huyền cùng Hoa Thành tức tốc chạy về quân doanh. Đến nơi người người điên cuồng chém gϊếŧ, máu tươi ồ ạt loang ra nhuốm cả đất, mưa như bị nguyền rủa lại càng nặng hạt. Đạn lửa cháy bập bùng theo ngọn gió rét lạnh cùng cơn mưa sát thịt.

Da thịt như bị nước mưa thấm đọng cắn rách toạt. Sư Thanh Huyền một tay cầm kiếm  một tay vịnh bả vai máu đỏ rỉ ra ướt một mảng y phục trắng tinh thở hồng hộc. Con ngươi đỏ ngầu điên phẫn vung kiếm gϊếŧ từng người xông đến.
Hạ Huyền lướt mắt liền nhìn thấy y, làn đầu tiên nhìn thấy được một Sư Thanh Huyền cường ngạnh, lệ khí bốc hỏa tức giận mất kiểm soát.

Lần đầu y gϊếŧ người.

Hạ Huyền nắm dây cương chạy nhanh tới, điên cuồng muốn nắm lấy góc áo đang bay xõa theo gió của y:

"THANH HUYỀN!"

Sư Thanh Huyền chớp mắt, quay đầu nhìn thấy người kia mặc cương giáp đang chạy tới gần mình. Sư Thanh Huyền như được thanh tẩy nhẹ lòng khi thấy hình bóng quen thuộc kia.

Hai hàng nước mắt y chảy xuống sượt theo gò má lạnh buốt.

"Minh huynh, huynh tới rồi..."

Đột nhiên phía sau lưng Sư Thanh Huyền một cung tên bắn tới ngay trong tức khắc trước mặt Hạ Huyền. Hạ Huyền trơ mắt như bị hốt hoảng nhìn mũi tên kia đâm xuyên thẳng qua ngực Sư Thanh Huyền.

"Không!"

Sư Thanh Huyền bị trúng một nhát tên, kịch độc bên trong liền bắt đầu phát tác thấm vào trong cơ thể. Từng quặn đau buốt như muốn xé rách thân thể y, da thịt như bị hun nóng đến muốn chảy máu.
Sư Thanh Huyền đau điếng bỏ thanh kiếm xuống đất ngã khụy xuống cầm lấy mũi tên giật phăng ra bỏ một bên.

Hạ Huyền nhân lúc tên kia vừa phóng tên liền đã cầm kiếm bổ tới chém vào mắt của tên kia khiến hắn thét lên, sau đó ánh mắt hắn như có quỷ khí bạo nộ mà đâm tận chục nhát vào ngực người kia khiến tên đó chết còn chưa kịp nhắm mắt.

Binh chiến loạn lạc liên tục đánh nhau, Hạ Huyền như giữa mây trời đất không còn để cái gì vào tầm mắt nhảy xuống ngựa chạy tới ôm đỡ Sư Thanh Huyền vào trong ngực mình.

Phía bên Hoa Thành liên tục cầm đao chém mã, càng gϊếŧ càng điên cuồng muốn bóp chết tất cả những kẻ đã xông thẳng vào Tây An.

Bởi vì hắn từng thề sẽ không để con dân Tiên Lạc phải chết trong tay kẻ khác.

Hoa Thành nắm chặt cán Ách Mệnh, nửa gương mặt ngẩng đầu lên nhìn sấm sét vẫn còn đang rầm rầm trên đỉnh đầu liền thở hắt ra một hơi nhưng nội lực bên trong tỏa ra như một con quỷ muốn uống máu thịt, ăn mòn gân cốt của những con thú khác. Hắn gằn giọng:
"Các, ngươi, đều, đáng, chết!"

Hạ Huyền ôm Sư Thanh Huyền vào lồng ngực, ánh mắt loạn đến điên rồi nhìn thấy máu từ miệng vết thương liên tục chảy ra càng cố gắng cầm máu giữ vết thương cũng không được. Sư Thanh Huyền ho khan mấy cái, sắc mặt đã tái nhợt rồi.

Y nắm lấy cánh tay đang điên cuồng ôm lấy mình, hơi thở đình trệ hít từng chút ngụm khí mà nói:

"Khụ, vô ích thôi...độc tính đã phát tát rồi..."

Hạ Huyền cắn răng giữ chặt y: "Thanh Huyền, không được ngủ. Nghe ta! Không được ngủ!"

Sư Thanh Huyền cười khổ nhìn hắn: "Sao giờ nhỉ? Bản quân sư trước nay...lười biếng luôn bị huynh quản thúc bây giờ ngủ cũng không muốn cho sao?"

Đến giờ phút này rồi, y vẫn còn có thể điềm tĩnh đến như vậy càng khiến Hạ Huyền không thể không điên loạn.

Sư Thanh Huyền giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng cởi dây chỉ đỏ trên tay mình đặt vào lòng bàn tay của Hạ Huyền nói khẽ:
"Minh huynh...tính ta trước nay rất ẩu đả không biết giữ gìn đồ bên mình. Phiền huynh có thể giữ giúp ta được không?"

Hạ Huyền hai hốc mắt đỏ lên, nước mắt hòa tan cùng giọt mưa trên mặt mình.

Tiếng bom nổ cùng lửa như muốn thêu rụi cả ngọn rừng Đồng Lô.

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu, yếu ớt nhìn bầu trời xám xịt vẫn đổ mưa xuống, y run rẩy đưa tay chạm nhẹ vào mặt Hạ Huyền.

"Minh huynh, ta không cần huynh tới tuẫn ta. Thành trì Tây An bị vỡ rồi....trọng trách còn lại tâm niệm vào huynh...Nếu có kiếp sau, mong ta và huynh kết tóc làm phu thê..."

Nói xong, Sư Thanh Huyền nở một nụ cười tựa hồ như rất thanh thản gắng gượng mà nói tiếp:

"Tiếc quá, ta vẫn còn chưa nói với huynh là ta rất..."

Yêu huynh.

Hạ Huyền ôm Sư Thanh Huyền vào trong lồng ngực, hắn run rẩy hôn nhẹ trên trán y ôn nhu bao trùm lấy thân thể kịch liệt của y. Cả máu cùng nước mưa pha lẫn lại đau đớn khó tả, Hạ Huyền nắm chặt tay Sư Thanh Huyền không hề buông, nhỏ giọng:
"Không cần nói, ta đều hiểu cả."

Sư Thanh Huyền bật khóc, ánh mắt đau thương như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim.

"Làm sao giờ? Ta buồn ngủ quá."

Hạ Huyền ôm y nhẹ nhàng vỗ về như ru một em bé trong ngực: "Đừng ngủ..có được không?"

"Nếu ta ngủ rồi huynh nhớ kêu ta dậy đấy nhé? Huynh hứa với ta sẽ dẫn ta đi ăn bánh nguyệt quế cùng rượu thanh mai ta thích mà..."

"..."

Sư Thanh Huyền khẽ nhắm mắt tựa vào ngực hắn nói:

"Minh huynh..."

"Ta ở đây."

"Phu quân."

"Ta yêu huynh lắm."

Sư Thanh Huyền nói xong liền trút hơi thở cuối cùng mà nhắm mắt.

Từng ký ức năm ấy bỗng nhiên hiện về như muốn xé lấy tâm can của hắn.

"Minh huynh, đi uống rượu cùng ta đi!"

"Minh huynh, huynh đúng là tuyệt thế vô song nha!"

"Minh huynh, chúng ta cùng nhau ngắm hoa đăng đi."

"Minh huynh, ta thích huynh."

Hạ Huyền ôm chặt lấy thân xác của y rống lớn lên.
"AAAAAAAAAA!!!!!!!!!"

Ngày đó chẳng ai biết được Tây An thất thủ như thế nào, chỉ biết rằng uyên ương mộng điệp đôi ngã phân ly.

Cây quạt Phong Sư từ đai lưng rớt xuống đã rách một mảng, máu đỏ che đậy đi nét chữ đen thanh cao tuyệt sắc.

Phong quang vô hạn vì yêu mà tan biến.

Mãi đợi một người chữ cố nhân.

Thanh Huyền ngủ ngon.

Còn nữa, ta yêu em.

-------------- CÒN TIẾP ------------