Mùng hai tháng Mười, kỵ quân Tiên Lạc khải hoàn trở về kinh đô.
Tin chiến thắng vang vẻ dữ dội khắp chốn dân hương bách tính đều hoang nghênh đón chào. Trên phố Đông Lạp, hoa rơi trải đầy khắp cả mặt đường, người người đông đúc chen nhau để nhìn rõ dung nhan của thái tử Tiên Lạc trẻ tuổi tài ba này.
"Điện hạ, trông con có vẻ không vui lắm?" Tạ Đô cưỡi ngựa hướng về phía trước nghiêng đầu nhìn qua thấy sắc mặt Tạ Liên nhạt nhòa không biểu rõ tâm tình trong lòng có chút lạ lẫm.
Tạ Đô đưa mắt nhìn tay trái Tạ Liên từ bao giờ đã là một thiếu niên vẻ ngoài tuấn tú khác không giống đứa trẻ lúc trước hắn từng gặp.
"Đứa trẻ lúc trước theo bên cạnh con đâu rồi?"
Tạ Liên nghe đến người kia thoáng hoàn hồn quay đầu nở một nụ cười khổ sở nói:
"Lần trước đuổi theo kỵ binh Bán Nguyệt không may bị thích khách hành sát, đệ ấy....vì bảo vệ con...."
Trở về hoàng cung, phía sau cổng thành được mở ra đã thấy quốc vương cùng vương hậu đứng đó chờ sẵn. Các quan văn đại thần cũng mặc một áo đỏ đầu đội mũ chuồn cúi chào.
Tạ Liên xuống ngựa theo chân Tạ Đô bước đến quỳ xuống trước mặt quốc vương khấu đầu:
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
"Thần đệ bái kiến hoàng huynh."
Quốc vương mặt mày lần này trong có chút sắc thái gật đầu cười bảo:
"Đều đứng dậy hết đi."
Vương hậu nhìn thấy Tạ Liên một thân áo giáp oai phong lẫm liệt biết bao vui mừng khôn xiết bước tới nắm lấy tay y, nước mắt tuôn lệ:
"Hài nhi cuối cùng con cũng bình an trở về."
Sau khi trở về cung, Tạ Liên sửa soạn lại mặc triều phục thường ngày rồi đến Luân An điện thỉnh báo.
"Lần trước con bị thích khách bao vây có tìm ra được là ai hay không?"
Tạ Liên cúi đầu: "Phụ hoàng, nhi thần cho người điều tra những mũi tên được bắn tới đều có nguồn gốc từ Trung Nguyên."
Quốc vương nhíu mày: "Con có manh mối gì để tìm ra kẻ đứng sau hay chưa?"
"Phụ hoàng nhi thần hiện tại sau khi dàn xếp sự kiện xảy ra trong thời gian gần đây, từ việc quốc khố phòng mất ngân thương, Thích Dung bị đầu độc đến việc bị hành sát đều là do một người gây ra."
"Ồ? Con nói trẫm nghe xem."
Nửa nén nhang sau khi Tạ Liên nói đều có chứng cứ rõ ràng dâng lên, quốc vương đọc hết từng sổ ghi chép cùng giấy báo sắc mặt hết xanh rồi lại đen lên tức giận đập bàn.
"Dám làm nhiễu loạn triều đình của trẫm! Lại còn có ý đồ mưu sát hoàng tự! Còn ra thể thống gì nữa! Tội không thể tha."
"Mau truyền lệnh của trẫm, đến phủ ban cho hắn Ngũ Phế!"
Chúc Kha Đản vừa nghe tới hai từ "Ngũ Phế" liền sợ run cầm cập, Tạ Liên cũng biết cái đó là gì liền không khỏi kinh ngạc.
Ngũ Phế chính là loại độc dược mạnh nhất được chế từ rất nhiều cỏ cây có tính chất làm hư huyết khí khiến cho mạch máu không lưu thông. Người nào sau khi được ban tặng loại độc này, cả lục phủ ngũ tạng đều sẽ bị giày vò như hàng ngàn cây kim cứa vào ruột thịt, quằn quại đau đớn cho đến chết. Đây chính là hình phạt rất đáng sợ và tối kỵ trong hoàng cung, nếu như mắc phải tội tày trời những kẻ này đều sẽ không được chết thoải mái.
Tạ Liên quỳ xuống nói: "Phụ hoàng trước khi ban ý chỉ xin phép người cho con đến gặp hắn lần cuối cùng."
Quốc vương: "Được."
Sau khi Tạ Liên bước ra khỏi điện, Phong Tín đến bên cạnh mở dù ra che cho y rồi nói:
"Điện hạ, huynh cùng hoàng thượng đã nói chuyện gì rồi?"
Tạ Liên nhìn hắn một lúc, ánh mắt rũ xuống chỉ cười nhẹ:
"Sau khi xong mọi chuyện, ta sẽ nói lại cho các ngươi biết."
Tạ Liên nhìn quanh quẩn rồi hỏi: "Phải rồi Mộ Tình đâu?"
Phong Tín: "Hắn hiện tại đang sắp xếp chỗ cho Lang Thiên Thu rồi. Điện hạ huynh thật sự muốn giữ tên này ở lại hay sao? Lần trước hắn đã có ý định gϊếŧ chết huynh ở Bán Nguyệt một lần..."
"Đệ ấy sẽ không đâu, Lang Thiên Thu con người như thế nào ta hiểu rõ. Chỉ cần đừng làm gì quá đáng là được rồi."
Tạ Liên đưa tay hứng lấy chiếc lá rơi xuống, gió cứ thi thoảng phất bay ống tay áo. Y nheo mắt nhìn lên bầu trời tự nhủ thầm trong lòng: "Tất cả đã chấm dứt."
***
"Đại nhân, điện hạ ở bên ngoài muốn gặp người."
Lý Sâm đang cầm chiếc kéo cắt tỉa vài chiếc lá non nhỏ rồi đặt xuống quay đầu mỉm cười nói:
"Mau mời vào trong."
"Vâng." Hạ nhân nghe lệnh quay đầu bước ra khỏi cửa.
Lý Sâm mở mắt nhìn bầu trời trong xanh rồi nhếch miệng như có như không.
Tạ Liên vừa vào trong chính điện, Lý Sâm đã ở đó chờ sẵn cung kính cúi chào:
"Thần bái kiến điện hạ."
Tạ Liên mỉm cười nói: "Lý đại nhân không cần đa lễ."
Lý Sâm ngẩng ánh mắt chứa ý cười, hắn đưa tay mời Tạ Liên ngồi xuống ghế, rồi phất tay kêu người hầu dâng trà.
"Đã lâu không gặp, điện hạ lần này đại thắng trở về. Ta thật sự vui mừng giúp huynh."
Tạ Liên nhận trà khẽ khàng mở nắp trà ra, khói nóng bay lên phả vào mặt nhưng giờ lúc này y lại cảm thấy thật lạnh.
"Lần này chiến tích vẻ vang một phần cũng nhờ Lý đại nhân chiếu cố."
Lý Sâm bật cười khanh khách ngồi xuống liếc mắt nhìn Phong Tín đang cau mày đứng ở sau Tạ Liên rồi nói:
"Cũng chẳng có gì cả, ta cũng chỉ là muốn tốt cho huynh."
Tạ Liên hiểu ý tứ của hắn, quay đầu nhìn Phong Tín cùng các hạ nhân khác.
"Tất cả mau lui xuống hết đi."
"Vâng." Phong Tín chấp tay cùng các nô nhân trong phủ đều lui ra đóng cửa lại.
Lý Sâm đặt chén trà xuống bàn mở quạt ra phe phẩy, nghiêng đầu cười tươi nói:
"Điện hạ từ thiết kỵ Hòa An trở về lại tới đây gặp ta đầu tiên chắc hẳn cũng có chuyện muốn nói?"
Tạ Liên khẽ cười: "Lý đại nhân, chỉ e là cũng hiểu rõ ta nhất."
Lý Sâm thở dài buồn chán đưa tay vuốt ve vành miệng chén trà nóng, hơi nước đọng lại thấm vào da thịt sưng đỏ nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, miệng vẫn luôn cười, ánh mắt vẫn chứa phần dịu dàng nhìn Tạ Liên.
"Huynh muốn nói chuyện gì?"
"Cũng không hẳn là có chuyện gì lâu ngày không gặp chỉ muốn hàn huyên một lát như tình hữu nghị." Tạ Liên nhìn hắn.
Lý Sâm: "Điện hạ cứ nói, ta đây sẵn lòng nghe huynh tâm sự."
Tạ Liên giương mắt sắc lên, thái độ vẫn ôn hòa cười mỉm: "Lý đại nhân theo ta đã lâu như vậy, những chuyện huynh đùa giỡn chắc hẳn rất vui."
Lý Sâm chống cằm lên ghế cầm quạt xoay xoay, tư thái không còn nho nhã đặc biệt rất ngả ngỡn nhìn Tạ Liên cười lớn tiếng:
"Ha ha ha, điện hạ cũng thật kéo ăn nói. Ta đương nhiên thật sự rất vui."
"Huynh theo Quốc Liễm nhiều năm như vậy những thứ học hỏi được giảo hoạt thật sự phải khiến ta mở mang tầm mắt."
Lý Sâm thở dài, mặt bất mãn cười đáp: "Có thể qua mắt được điện hạ, giả làm người nhân nghĩa lấy lòng. Ba lần bốn lượt đều tính toán gài huynh vào tròng thật sự ta cũng phải nể phục chính bản thân mình."
"Cũng phải." Tạ Liên nâng chén trà nói tiếp: "Ngân thương trong quốc khố bị mất đi chắc chắn cũng là do Lý đại nhân nhúng tay vào nhỉ?"
Lý Sâm trở quạt: "Điện hạ thật sự rất thông minh."
Tạ Liên nói tiếp: "Huynh không chỉ bán đứng lão mà còn một mũi tên trúng hai con nhạn khiến cho Úy Chiêu Ninh danh bại thân liệt cũng thật sự rất hảo hán."
Lý Sâm cười khinh miệt: "Tham nhũng tiền tài thì cũng chỉ có nước chết mà thôi. Ta cũng thay trời hành đạo, đạo lí làm người như vậy cũng rất dễ hiểu."
Tạ Liên: "Huynh là người của Quốc Liễm, lại đi theo thăm dò ta báo cáo dò la tin tức của ta đưa đến hắn, cuối cùng lại chính tay đâm lão ta một nhát. Quả thật là một vở kịch dối trên lừa dưới."
Lý Sâm gấp quạt tùy hứng tung lên giữa không trung: "Ta không làm việc vì ai cả, ta đều chán ghét cả hai bên. Giữa huynh và tên lão chó điên đó thật sự không đáng để ta phải dốc lòng."
Tạ Liên gật đầu đồng ý: "Việc bỏ Ô Đầu dược ở Kính Vương phủ huynh làm cũng thật kín kẽ hoàn toàn không thể điều tra được manh mối nào."
Lý Sâm: "Điện hạ quá khen rồi. Trước khi làm gì chúng ta đều phải lên kế sách hoàn hảo chứ có đúng không?"
"Ta chỉ thắc mắc một điều." Tạ Liên rũ mi mắt nhìn vào mặt nước trà nóng đang hiện lên thân ảnh của mình nói:
"Ô Đầu dược là một thứ không dễ dàng tìm được ở kinh thành, Đông Lạp trấn cũng không dễ dàng gì có được. Nó chỉ xuất hiện ở Thủy An là nhiều, Lý đại nhân e rằng việc này vẫn có người cùng phe với huynh rồi."
"Chính xác." Lý Sâm khóe miệng khẽ cong: "Điện hạ suy đoán ra được những điều này khiến ta cảm thấy huynh có đầu óc hơn người."
Tạ Liên cười nói: "Ta đoán những thích khách hành sát ta ở Tây Nam Hòa An cũng là người của huynh đi?"
Lý Sâm đứng dậy quay lưng nhìn lên tấm tranh vẽ hoa mẫu đơn treo trên tường, ánh mắt trầm lại buông thả:
"Đáng tiếc bọn chúng lại không thể gϊếŧ được điện hạ thân thể như ngọc đây."
Tạ Liên bật cười, con ngươi đen láy nhìn thân ảnh kia rồi hỏi:
"Huynh cũng biết vì này không thành sẽ sớm bị bại lộ. Chắc chắn ta đã điều tra việc này nên đã lấy quân cờ cuối cùng của mình là Lang Thiên Thu theo dõi hành sát ta đúng chứ?"
Lý Sâm quay nửa gương mặt nhạt nhòa kia, nụ cười có chút điên cuồng:
"Không sai, Lang Thiên Thu chính là vũ khí đắc lực nhất của ta."
Tạ Liên thở dài: "Lý đại nhân, một mình ngươi không thể nào làm việc này chắc chắn vẫn còn người đứng sau trợ thủ đúng chứ?"
Lý Sâm khoái chí vui vẻ cười đến khan cả giọng: "Điện hạ muốn tìm người đứng sau việc này sao? Đáng tiếc huynh có lật tung cả cái Tiên Lạc quốc này cũng không tìm được người đâu."
"Ta sớm biết cũng không tìm ra hắn rồi." Tạ Liên đặt trà xuống bàn.
"Ta chỉ muốn biết huynh vì sao lại hết lòng muốn gϊếŧ hoàng thất như vậy?"
Lý Sâm gục đầu xuống dáng vẻ có chút mất mát, hốc mắt có chút ươn ướt. Hắn ngước đầu nhìn lên trần nhà thở một hơi não nề nói:
"Nếu điện hạ đã muốn biết như vậy, một kẻ thấp hèn như ta cũng không có gì phải giấu giếm."
Hắn nói:
"Nhiều năm trước khi tiên đế vẫn còn tại thế, đế vương đương triều vẫn chưa đăng cơ. Gia tộc của ta chính là cánh tay đắc lực nhất của ông, cha của ta Lý Nhưỡng Sâm luôn hết lòng một mực trung thành với đế đô. Không lâu sau đó cha của ta bị người ta tính kế, oan nghiệt tới mức nói Lý gia có ý đồ tạo phản. Tiên đế trở bệnh qua đời, hoàng thượng lúc đó hạ chiếu chỉ chém đầu cha ta..." Lý Sâm giọng khản đặc ngước đầu lên nhìn hoa mẫu đơn rồi cười khổ.
"Những người liên quan tới cha ta đều là các huynh trưởng đều bị uống thuốc độc tự vẫn. Mẹ ta cũng vì quá đau buồn bỏ lại một mình ta ở cõi đời này. Từ đó ta quyết tâm phải trả được mối thù này, hoàng thượng ông ta đã hại gia đình ta vậy thì ta gϊếŧ chết đứa con yêu quý nhất của ông ta thì có sao chứ? Ha ha, nợ máu phải trả bằng máu, người vô tội chết oan uổng như thế. Ta muốn ông ta bị đoạn tuyệt không có dòng dõi kế thừa, ta muốn Tiên Lạc quốc này không còn triều đại mang tên Tạ gia!!! Các ngươi đều đáng chết!!!"
Giây phút này đây Tạ Liên chưa bao giờ thấy một Lý Sâm điên cuồng tàn nhẫn đến như vậy. Những lời hắn nói ra đều chứa nỗi uất ức tự mình gồng gánh xiềng xích mấy chục năm, rốt cuộc đứa trẻ nhỏ khi ấy đã phẫn nộ đến như thế nào để mài giũa nên một con người sống vì thù hận?
"Đáng tiếc, ta vẫn không thể trả được mối thù này..." Lý Sâm khóc đến thê lương thở dài nói:
"Điện hạ huynh biết không lúc ta còn nhỏ. Mẹ của ta người nói thích nhất là hoa mẫu đơn, cha ta cả đời cũng chỉ chung tình với bà. Cha ta đã từng hứa sau khi từ Vĩnh An trở về sẽ tặng bà một chậu hoa mẫu đơn....nhưng cuối cùng, ông ta đã không giữ lời hứa, ông ta đã chết mãi mãi không trở về..."
Tạ Liên ngồi yên lặng nghe hắn khóc nấc lên, hết khóc rồi lại cười.
Điên loạn cùng cực.
Thống khổ đến cực điểm.
Y chỉ rũ mi mắt nói: "Lý đại nhân, cho dù lúc đó ta vẫn chưa hiểu chuyện. Nhưng sử sách ghi lại mười ba năm trước, Lý Nhưỡng Sâm lúc ở Vĩnh An cấu kết với giặc man mở cổng đánh vào thành trì. Lúc đó Minh Nghi tướng quân mười lăm tuổi tự thân xung phong đánh ép lại tố trạng về triều đình. Tất cả đều có bằng chứng, cha của ngươi khômg hề chết oan. Ông ta chính là tạo phản, phản bội con dân Tiên Lạc, phản bội tiên đế. Ngươi đã thống hận mù quáng rồi."
Lý Sâm quay phắt đầu, ánh mắt nỗi lên lửa đạn điên cuồng la hét:
"Không! Ngươi nói dối! Tất cả chỉ là giả! Cha của ta trung thần một lòng của Vĩnh An đều là thật không thể nào có chuyện này!!!"
Hắn khụy gối xuống ôm lấy đầu, nước mắt tuôn chảy trên mặt thê thảm không tả nổi.
Tạ Liên đứng dậy chỉnh lại y phục đã gấp nếp nhăn nhìn hắn nói:
"Sự thật chính là như vậy, nếu Lý đại nhân không tin ta cũng không còn gì để nói."
Lúc này cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào Chúc Kha Đản cầm phất trần cùng một thái giám phía sau bưng đến một khay nhỏ.
Chúc Kha Đản cúi đầu hành lễ với Tạ Liên.
"Chúc công công."
Chúc Kha Đản quay đầu nhìn Lý Sâm vẫn đang quỳ thất thần ở đó liền cao giọng:
"Lệnh theo ý chỉ của hoàng đế, Lý Sâm ngươi mưu đồ bất chính, có ý đồ hại chết hoàng tự. Hôm nay ban tặng Ngũ Phế, xem như là hình phạt, hậu nhân của Lý gia từ nay tru vi cửu tộc. Sau này ai mang họ Lý đều không được phép vào cung."
Lý Sâm đờ người ngước nhìn vẻ mặt đã chết lặng của Tạ Liên, hắn lắc lắc đầu tự nhủ:
"Không...không..."
Chúc Kha Đản đưa tay: "Lý đại nhân, mời."
Tiểu thái giám bước đến đưa cái chén nhỏ đã có sẵn thuốc đen ngòm đựng bên trong. Lý Sâm sợ hãi lùi xuống vài bước sau đó bật cười. Tiếng cười của hắn vang dội khắp cả căn phòng.
"Ha ha ha ha..."
Chúc Kha Đản phất tay nói: "Hành động."
Tiểu thái giám nghe lời, đưa tay cầm chén bóp chặt miệng của Lý Sâm đổ vào.
"Ưʍ..."
Thuốc đắng rót vào trong miệng, Lý Sâm bị sặc đến ho khan gục cả người. Tiểu thái giám cầm khay trở về chỗ cũ, Chúc Kha Đản quay đầu nhìn Tạ Liên nói:
"Nô tỳ đã hết việc, xin phép lui trước."
Tạ Liên nhìn gương mặt nhăn nhó biến dạng của Lý Sâm chỉ có thể thở dài, trong lòng của y hiện tại cảm xúc ngổn ngang không thể nào tả được.
Lý Sâm ôm bụng nằm đau quằn quại dưới nền đất rên lên, hắn cố gắng đưa mắt nhìn Tạ Liên cười.
Đây là một nụ cười thật sự rất thanh thản.
"Điện hạ, cho dù ta đã có ý gϊếŧ huynh nhưng cũng chỉ có huynh xem ta là người bằng hữu bên cạnh. Lý mỗ hổ thẹn không thể đáp trả được....A...."
Tạ Liên nhắm chặt mắt quay đầu sau đó cũng quay đầu lại mỉm cười với hắn.
Đây cũng chính là nụ cười chân thành nhất y đáp trả lại hắn.
"Lý đại nhân cho dù huynh có như thế nào, Tạ Liên ta đối với huynh chưa từng thay đổi. Nếu có kiếp sau, hy vọng huynh sẽ sống trong một gia đình bình thường, có thể báo đáp phụng dưỡng cha mẹ."
Lý Sâm rớt nước mắt đau lòng không thể tả chỉ gắng gượng nở nụ cười:
"Nếu có kiếp sau.....ư....ta hi vọng...có thể...báo đáp.....a..."
Tạ Liên gật đầu vẻ mặt thương cảm nhìn hắn rồi nói: "Lý Sâm, vĩnh biệt!"
Điện hạ, vĩnh biệt.
Hi vọng sau này ta có thể trở thành một Lý Sâm tự do tự tại có thể vui đùa, là một thiếu niên trong gia đình bình thường không vướng mắc thù hận.
....
Phong Tín thấy Tạ Liên đóng cửa bước ra liền nói:
"Điện hạ hắn...."
Tạ Liên thở dài: "Đều đã kết thúc rồi."
"......."
"Phong Tín ngươi nói xem ta thật sự rất thất bại phải không?" Tạ Liên nâng mặt nhìn chậu cây hoa mẫu đơn trắng thuần khiết đang đung đưa.
"Điện hạ?"
Tạ Liên: "Ta đã để mất hai người ta trân trọng."
Lý Sâm.
Hoa Thành.
Phong Tín thở dài: "Điện hạ huynh không cần phải quá đau thương...mọi chuyện đã qua rồi..."
Hắn không giỏi ăn nói nên cũng không biết phải dỗ dành Tạ Liên thế nào. Tạ Liên hiểu, y chỉ nhìn hắn rồi nói:
"Chuyện ta kêu ngươi cho người cứu Lang gia đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
Phong Tín gật đầu: "Hiện tại đã chuẩn bị nơi ở tốt trong Đông Lạp trấn, Lang Thiên Thu có thể trở về gặp họ."
"Thế là tốt rồi."
***
"Đại nhân phía bên Lý phủ cho người truyền tới, hắn đã chết rồi."
Quốc Liễm ngồi trên bồ đoàn tay vẫn không dừng động tác, đặt một cờ đen lên trận cờ rồi khàn giọng nói với người kia:
"Đã chết rồi sao?"
Người kia: "Vâng. Đã chết được hai canh giờ rồi."
Quốc Liễm nheo mắt: "Chết rồi càng tốt."
Không khí gió lạnh thổi qua cửa sổ, Quốc Liễm nhìn ra ngoài sân vườn nói:
"Thế cuộc bây giờ hiện tại chỉ có thể im lặng vài năm rồi..."
------------ CÒN TIẾP -----------