[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 20: - Thống lĩnh




Bàn bạc xong tất cả đều thống nhất theo kế hoạch. Tạ Liên vén màn liều đi ra đầu tiên đã thấy Cung Kỷ Minh đứng đó chờ sẵn.

Tạ Liên: "Cung tướng quân, có chuyện gì sao?"

Cung Kỷ Minh cúi đầu chấp tay nói: "Điện hạ bây giờ việc bố trí quân binh phải làm như thế nào đây?"

Tạ Liên quay đầu nhìn Hạ Huyền sau lưng ánh mắt ra hiệu, Hạ Huyền hiểu ý liền gật đầu bước lên hành lễ nói:

"Cung tướng quân bọn ta hiện tại đã thảo luận xong về vấn đề này. Nếu Cung tướng quân muốn biết, xin mời đi theo ta."

Cung Kỷ Minh nghe vậy trong lòng liền thở phào gật đầu: "Được."

Chờ hai người kia đi Tạ Liên theo một tên lính dẫn tới lều dựng riêng của mình, chớp mắt đã thấy ba tên kia đang đứng trước cửa liều với sắc mặt không mấy hòa khí.

Tạ Liên day day ấn đường nghĩ bụng thầm sợ rằng ba người này lại xung đột chuyện gì rồi cũng nên là giả vờ vui vẻ bước tới hỏi:


"Ba người ở đây làm gì đấy? Đang nói chuyện với nhau sao?"

Phong Tín và Mộ Tình đồng thanh hô:

"Có quỷ mới nói chuyện cùng hắn!"

Tạ Liên đưa tay lên trước vội can nói: "Hai người bình tĩnh, bình tĩnh ha..."

Y nhìn qua chỉ thấy Hoa Thành chắp tay sau lưng, gương mặt nghiêm chỉnh đứng thẳng người rất nghiêm túc. Tạ Liên không nhịn cười được dáng vẻ nhỏ nhắn này liền đưa tay ho mấy tiếng nói:

"Hai người các ngươi không thể im lặng và nghiêm túc giống Hoa Thành được sao? Các ngươi nhìn xem...đệ ấy nghiêm túc chưa kìa...?"

Tạ Liên càng nói lại chú ý sắc mặt của Hoa Thành trở nên vặn vẹo, môi mím chặt, cả người run rẩy. Phong Tín và Mộ Tình nhìn hắn một lát rồi quay lại nhìn Tạ Liên bằng gương mặt nghi ngờ hỏi:

"Điện hạ huynh nhìn thấy hắn giống như đang nghiêm túc sao?"

Tạ Liên: "À....thì?"


Mộ Tình cũng không muốn kéo dài thời gian liền nói ngắn gọn:

"Điện hạ, các quân sĩ đang chọn vũ khí trang bị ở phía đông doanh trại. Huynh có muốn tới đó xem thử không?"

Tạ Liên đưa tay sờ cằm nói: "Chọn vũ khí sao? Ta dùng Phương Tâm kiếm cũng đã đủ rồi chọn thêm cũng chẳng có ích gì."

Phong Tín: "Ta sử dụng cung Phong Thần nên không cần phải tới xem."

Mộ Tình cũng gật đầu nói: "Ta cũng có kiếm riêng rồi."

Nhưng Tạ Liên nhớ ra gì đó mở to mắt nhìn Hoa Thành vẫn đang cố gắng ra dáng vẻ nghiêm chỉnh kia, ánh mắt của Tạ Liên dời xuống eo hông của hắn là một thanh kiếm của thân vệ bình thường. Từ lúc hắn đi theo bên cạnh vẫn chưa có vật bảo để dùng Tạ Liên liền nói:

"Ta vẫn nên tới đó một chuyến."

Phong Tín khó hiểu: "Không phải huynh nói đã có Phương Tâm kiếm rồi sao? Sao lại đến đó làm gì?"


Tạ Liên chột dạ quay lưng nói: "À...ừm...ta cũng muốn tới đó xem thử trang bị cho quân binh có tốt không, nếu không thì khi trở về cung tấu lên triều đình để lo việc này."

Hai tên ngốc kia nghe y nói cũng có lý liền gật đầu: "Được, vậy bọn ta theo huynh."

***

Lúc bọn họ đi đến đã thấy các binh sĩ cúi đầu chào, Phong Tín cùng Mộ Tình nói chuyện cũng các quân sĩ một lát.

Tạ Liên đi tới nhìn Hoa Thành chỉ đứng giữa tiếng nói cười của đám đông, y đi tới cầm lấy cánh tay đang căng chặt kia kéo đi.

"Đệ ngây ra đó làm gì vậy? Mau đi theo ta."

Cánh tay đột nhiên bị nắm đi Hoa Thành bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn người mặc cương giáp kia. Tay của Tạ Liên được đeo găng tay sắt bảo hộ nên sự lạnh lẽo của kim loại truyền từ từ tới cánh tay đang mang y phục mỏng. Hoa Thành chớp mắt bị Tạ Liên kéo theo liền hỏi:
"Điện hạ...chúng ta đi đâu?"

Tạ Liên quay đầu nhìn hắn nhướng mày: "Lúc trước không phải ta hứa với đệ sẽ kiếm một bảo đao tốt nhất sao?"

Hoa Thành mím môi rũ mi mắt không nói gì nữa. Tạ Liên nhìn qua một loạt các kiếm đao chỉ thấy toàn những kiếm đao bình thường không mấy ấn tượng. Mộ Tình bỗng nhiên xuất hiện đằng sau khoanh tay nói:

"Điện hạ, không phải huynh nói không chọn vũ trang sao? Huynh đứng đây đã được nửa nén nhang rồi?"

Phía sau lưng bất thình lình phát ra tiếng nói như bắt quả tang Tạ Liên giật nảy mình quay đầu lại đổ mồ hôi hột cười nói ngớ mấy câu không rõ:

"Đúng là ta không chọn kiếm....nhưng mà ta muốn...chọn...Thành...à... ha ha.."

Chân mày Mộ Tình giật giật mấy cái, hắn trợn tròn mắt tức giận nói:

"Đừng tưởng ta không biết huynh đây là đang chọn kiếm bảo cho cái tên ngốc này."
Tạ Liên như bị nói trúng tim đen liền gãi gãi mặt cười nói: "Ha ha...Mộ Tình ngươi cũng không cần phải trợn mắt như vậy với ta chứ...ha?"

Mộ Tình hừ lạnh quay lưng bước đi nói:

"Lúc huynh đến đây hoàng thượng cũng cho người mang theo các kiếm bảo được dâng tặng từ cống phẩm đến cho huynh. Nếu huynh muốn chọn cho hắn vũ khí tốt có thể trở về lều của huynh xem thử."

Nói xong hắn rời đi không nói thêm, Tạ Liên ngẩn ra mới nhớ lại đúng là kiếm pháp cho hoàng tử đều sẽ được chuẩn bị rất nhiều mang theo lên đường liền nhìn Hoa Thành nói:

"Hay chúng ta trở về nhìn xem thử."

Hoa Thành cũng chỉ có thể gật đầu cùng Tạ Liên trở về. Y bước vào liều nhìn qua một lượt các kiếm bảo được cất kĩ trong các hộp mạ vàng. Sau đó nhìn thấy một hộp bạc ánh kim sáng lên, Tạ Liên đi tới mở ra.
Bên trong chiếc hộp ấy là một bảo đao trắng bạc tinh xảo, cán đao được chạm khắc các hoa văn tinh tế hơn nữa đường lưỡi đao rất sắc bén. Ở giữa lại gắn lên một hạt châu đỏ ngầu có vệt đen pha lẫn nhìn giống như một con mắt đang nhìn.

Tạ Liên nhìn thấy đao này liền cảm thấy rất ưng ý liền đóng nắp hộp này quay người bước ra vén màn lều lên. Hoa Thành đang đứng trước đó chờ sẵn, thấy y ra cầm một chiếc hộp to lớn đưa cho mình.

"Ta thấy thứ này rất hợp với đệ, từ nay đệ dùng bảo đao này theo bên cạnh mìmh có lẽ sẽ tốt hơn."

Hoa Thành cúi đầu nhận lấy rồi mở nắp hộp ra liền thấy ánh sáng kim loại bạc sáng lên, mắt của hắn mở to nhìn bảo đao này rất hứng thú.

"Điện hạ, thứ này quá quý giá..." Hoa Thành có chút nghẹn họng.

Tạ Liên liền khom người xoa đầu hắn nói:
"Ta dù sao cũng không rành về đao thuật, nó đi theo bên đệ chắc chắn sẽ tốt hơn."

Hoa Thành liền quỳ xuống chấp tay: "Đa tạ điện hạ."

"Đứng lên đi." Tạ Liên đưa tay miễn lễ sau đó lại nói tiếp:

"Bảo đao này cũng cần có một cái tên cho nó, Hoa Thành đệ hãy đặt cho nó một cái tên đi."

Hoa Thành nhìn chăm chăm im lặng suy nghĩ một lúc liền ngẩng đầu lên, khóe miệng cong nhè nhẹ ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Tạ Liên nói:

"Điện hạ ta muốn đặt tên cho nó là Ách Mệnh."

Tạ Liên: "Loan đao Ách Mệnh? Tên không tồi rất hợp với phong thái của đệ."

Hoa Thành được y xoa đầu cảm thấy rất vui, Tạ Liên lại nói:

"Đêm nay chúng ta sẽ phải đánh áp quân địch. Hoa Thành, đây là lần đầu tiên của đệ ra chiến trường chắc chắn sẽ gϊếŧ người. Đệ có sợ không?"

Hoa Thành lắc đầu: "Ta không sợ chỉ cần có thể bảo vệ huynh ta sẽ không sợ. Điện hạ huynh đang lo lắng sao?"
Tạ Liên cũng cười theo: "Ta cũng có một chút lo lắng nhưng thấy đệ kiên cường như vậy ta cảm thấy mình cũng không nên bận tâm quá nhiều."

***

Giờ Sửu mùng hai tháng Tám, kỵ binh Tiên Lạc cùng trú quân Tây Bắc tiến thủ đánh úp trại giặc phá tan vòng vây cánh trái thiết kỵ Hòa An.

Trận chiến buổi tối diễn ra rất khốc liệt, ánh lửa cháy xén, máu chảy nhuộm đỏ cả một mảnh rừng. Phong Tín dùng cung tiễn một phát ba mũi tên kích trúng tướng lĩnh dẫn đầu, cổ họng hắn bị mũi tên sắt xuyên qua rách họng mà chết.

Tạ Liên chỉ cầm kiếm vung tay đánh xuống đã đầu chảy máu rơi nhưng cả người của y không hề dính lấy một giọt bẩn nào. Tạ Liên quay đầu hét lớn:

"Cung tướng quân, tiến thủ!"

Cung Kỷ Minh nghe lệnh cưỡi ngựa cùng Hạ Huyền chia ba cánh quân chạy về thiết kỵ Hòa An tác chiến cùng mười quận An Lục.
Sau khi đã gϊếŧ hơn mấy trăm người, Tạ Liên quay người lại nhìn ánh lửa cháy bùng lan ra khắp cả khu rừng xung quanh toàn rực lửa, thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Hoa Thành đang cầm đao chém xuống, một đường vào ngực đã khiến năm tên lính ngã gục chết ngay tại chỗ. Tạ Liên cười hét lên:

"Hoa Thành, làm tốt lắm!"

Hoa Thành nghe thấy cả người cứng lại, không may cùng lúc này từ đâu trong bụi phía sau lưng hắn nhảy ra một tên lính cầm kiếm đâm tới Tạ Liên mắt thấy liền thốt lên:

"Cẩn thận!"

Ngay tức khắc, Mộ Tình chạy đến chổng vó ngựa dùng kiếm cắt ngang cổ hắn một nhát tên lính kia chết ngay tại chỗ, Mộ Tình tức giận mặt đanh lại quát:

"Tập trung cho kĩ vào! Lơ là một chút là ngươi lên chầu ông bà luôn đó!"

Tạ Liên cưỡi ngựa chạy tới vỗ vai Mộ Tình đầy nể phục, y mở miệng hô hào:
"Mộ Tình ngươi có công lớn đấy!"

Mộ Tình hừ lạnh một tiếng, Phong Tín cũng chạy đến bẩm báo:

"Điện hạ, sáu trăm kỵ binh của Bán Nguyệt ở đây đều đã bị diệt hết rồi,bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Tạ Liên ngẩng đầu nhìn ánh lửa phập phồng đang cháy, mắt sắc lên nhếch miệng nhàn nhạt:

"Đến thành trì Hòa An cùng bọn họ đánh tới. Ba ngày nữa chúng ta phải đánh đổ ba thành trì còn lại của Bán Nguyệt quốc."

...

Rạng đông mùng ba, bộ binh cùng quân Tây Nam tập hợp đánh thẳng vào Bán Nguyệt quốc diệt gọn đường lui của kẻ địch. Đế vương Bán Nguyệt hoảng hốt cho quân trở về giữ lại thành trì cuối cùng.

Tạ Liên chạy tới thành trì thứ bảy đã thấy Cố Sương Nhân cùng Cố Tư Y đứng đó chờ sẵn, y kéo dây cương ngựa dừng lại các binh lính phía sau cũng dừng chân.
Cố Sương Nhân bước tới quỳ xuống hành lễ: "Thần Cố Sương Nhân bái kiến điện hạ."

Hạ Huyền dẫn ngựa lên phía trước, sắc mặt tối sầm hỏi:

"Tình hình sao rồi?"

Cố Tư Y: "Hiện tại bọn chúng đang lui quân về cung điện bây giờ nếu chúng ta đánh tới lập tức sẽ có thuận lợi."

Tạ Liên: "Hoàng thúc hiện tại vẫn ổn chứ?"

Cố Tư Y: "Bẩm điện hạ, Ly Thân Vương hiện tại đang được dưỡng thương ở An Lạc quậ đã bình phục lại không ít có thể đi lại bình thường rồi nhưng vẫn còn phải nghỉ ngơi thêm."

Cố Sương Nhân lúc này cười nói:

"Điện hạ, hai thành trì chúng ta chiếm được cũng không thể không nhắc đến công danh của một tài kiệt. Một mình hắn đã có thể diệt hàng trăm quân địch thật sự là một nhân tài."

Tạ Liên sững người, ánh mắt nhíu lại trầm nghi hỏi:
"Ồ? Cố đại nhân có thể cho ta biết là ai có tài kiệt xuất sắc đến như vậy?"

Cố Sương Nhân: "Hắn là một người xuất thân Vĩnh An. Ba hôm trước đến biên quận xin cầu có thể được vào trong đội ngũ, xưng là Lang Thiên Thu."

Tạ Liên thoáng bất động, sắc mặt trở nên trầm hơn. Phong Tín thấy y im lặng liền thấy khó hiểu nói:

"Điện hạ, có chuyện gì sao?"

Tạ Liên nhìn Cố Sương Nhân rồi nói: "Sau khi đánh phá thành trì cuối cùng của Bán Nguyệt quốc kêu hắn đến gặp ta."

Cố Sương Nhân cảm giác có sự bất thường nhưng cũng không dám nghĩ ngợi nhiều cúi đầu đáp: "Vâng."

Mười ba vạn quân thủ của Tiên Lạc chạy trên bão cát sa mạc. Bán Nguyệt quốc địa thế chỉ toàn là cát phẳng hoàn toàn không có cây che phủ rất khó để có thể ẩn nấp tập kích. Lần này chỉ có thể tiến thẳng đánh lên.
Khi chạy đến cổng thành cuối cùng, phía sau là cả một cung điện đồ sộ, Tạ Liên đứng giữa cả một đội quân hùng mãnh trước khoảnh sa mạc rộng lớn. Y ngước lên cao đã thấy một bóng dáng cao lớn vạm vỡ đứng đó, nét mặt hung tợn đang nhìn chằm chằm vào phía dưới.

Cố Tư Y nhăn mặt nói lớn: "Khắc Ma, đến lúc kết thúc tất cả mọi chuyện rồi. Ngươi huyên náo biên cương cùng mười quận An Lục đã nhiều năm bây giờ đầu hàng trước còn kịp."

Khắc Ma cười lớn sau đó giận dữ hô: "Đã đấu cũng phải đấu cho tới cùng! Cho dù ta chỉ còn một thành trì cũng không vì vinh danh của đất nước mà chết trong tay bọn Trung Nguyên của các ngươi!"

Sau đó Khắc Ma quay đầu lại nói bằng giọng Bán Nguyệt:

"Mở cổng! Gϊếŧ!"

Tạ Liên giọng vững vàng nói trấn định:

"Tiến thủ! Gϊếŧ hết quân địch không bỏ sót lại tên nào! Hôm nay nơi này chính là lịch sử chấm dứt Bán Nguyệt quốc!"
"LÊN!"

Cổng thành mở ra ngàn vạn quân địch như kiến vỡ tổ chạy đến. Hai bên quân địch xông pha đánh nhau, trên thành trì mũi tên hướng thẳng dây cung bắn tới như xả trận.

Tiếng keng keng của thanh sắt kim loại nghe lạnh người như muốn xé nát thân thể. Tạ Liên rút Phương Tâm kiếm vung lên hạ xuống một thủ pháp quá nhẹ đã khiến nhiều quân sĩ Bán Nguyệt ngã trận.

Phong Tín rút mũi tên sau lưng nhắm mắt sau đó buông thả. Mũi tên theo hướng bắn tới lên thành trì xuyên qua đỉnh đầu của một tên lính khiến hắn ngã quỵ xuống.

Khắc Ma nhìn xem tình thế cảm thấy đang không ổn liền tự thân mình xuống  thành dẫn thêm ba vạn kỵ binh lập tức đánh trả.

Cố Sương Nhân cầm chui kiếm chém người này tới người khác quay đầu thấy Cung Kỷ Minh và Hạ Huyền đã dẫn hai vạn kỵ binh chạy rẽ qua đường phía sau liền tức giận quát:
"Cái đệt mẹ! Người ở đây vẫn còn đang chiến đấu, ta thao *** các ngươi lại dẫn người đi đâu thế!"

Mộ Tình chém gϊếŧ được mấy tên nghe tiếng rỗng của Cố Sương Nhân làm cho nhức màng nhĩ liền quay đầu trợn mắt:

"Con mẹ nó ngươi lo tập trung đi! Thế trận vẫn còn đang rất trắc trở còn gặp ngươi hét om sòm như thế! Bọn họ làm theo kế hoạch đã được bàn luận từ trước đó rồi!"

Bên này Tạ Liên không hề dùng sức chỉ phân nửa đã gϊếŧ được mấy trăm tên, Hoa Thành cưỡi ngựa chạy phía sau lưng y đánh cản những người đang muốn xông tới. Tạ Liên quay đầu thấy hắn cả người dính máu trên mặt nhưng khí chất rất bất phàm thật sự như một sát thủ khát máu! Hắn cầm Ách Mệnh một đao bổ xuống đã có mấy tên phải ngã xuống đất.

Khắc Ma càng đánh càng thấy không ổn một tên quân lính phía sau la lớn:
"Tướng quân! Không xong rồi! Cổng thành phía sau đã bị phá vỡ! Bọn chúng hiện tại đang đánh bao vây trong cung điện rồi!"

Khắc Ma đổ mồ hôi hột hét lên: "Cái gì?"

Một lúc sau người trong thành trì đều bị gϊếŧ quá nữa, số quân còn lại vẫn đang đánh trận. Tình thế bây giờ chỉ có nước diệt, Khắc Ma liền giơ đao trong tay hét lớn:

"Những người còn lại đi theo ta!"

Nói xong hắn cưỡi ngựa cùng một vạn quân lính khác chạy rút theo đường kia vào cánh rừng phía Tây Nam. Tạ Liên nhìn thấy trong thành đã bị vây phá liền quay đầu nhìn Phong Tín và Mộ Tình nói:

"Đuổi theo!"

Các chiến mã chạy khiến cho mặt đất đá rung chuyển, ba vạn kỵ binh chạy theo Tạ Liên theo hướng rừng đuổi theo. Phong Tín cầm cung tiễn nhắm phía xa mình mười trượng bắn mũi tên, ngay đích trúng chân một con ngựa của giặc, thế là một người ngã xuống đất.
Các kỵ binh có cung tiễn đều liên tục giương cung bạt kiếm mà bắn tới. Ngay lúc này trong một nhoáng, ánh sáng của một thanh kim loại từ phía ngoài bắn tới sượt qua hướng tới Tạ Liên.

Tạ Liên nhanh mắt cảm nhận được một mũi tên liền muốn né người lập tức có tiếng gọi:

"Điện hạ!"

Hoa Thành nhanh mắt cưỡi ngựa chạy thẳng đến nhảy ra khỏi ngựa dùng thân che trước mặt Tạ Liên.

Trước mắt Tạ Liên nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bay lên giữa không trung chắn trước mặt mình, mũi tên hướng thẳng tới đâm xuyên qua bả vai hắn.

"Ư!"

Ngay lúc này trong rừng lại có một dốc núi, Hoa Thành bị trúng mũi tên liền lập tức ngã xuống khỏi ngựa những quân lính khác chạy tới không kịp kéo dây cương một chân của ngựa đạp vào lưng hắn một cái.

"A!"

Tạ Liên hốt hoảng: "Hoa Thành!"

Hắn nghe tiếng nói của Tạ Liên cố gắng hướng mắt nhìn nhưng cuối cùng chỉ có thể gục đầu xuống ngã ra. Sau đó cả người bị mũi tên kịch độc lan khắp thân thể đau đớn như bị xé thành trăm mảnh.
Tạ Liên nhìn thấy thân ảnh nhỏ kia ngã lăn xuống dốc núi sâu liền mở to mắt muốn chạy tới. Phong Tín cùng các quân khác bao vây y, liên tiếp mười mấy mũi tên hướng tới thẳng.

"Mau ở đó làm gì! Hộ giá! Mộ Tình dẫn các người còn lại đuổi theo bọn chúng!"

Mộ Tình không nói nhiều cưỡi ngựa dẫn các quân binh còn lại đi khỏi.

Tạ Liên lúc này trong lòng tim đập nhảy dưng, lồng ngực căng lên đầu óc muốn nổ tung y chỉ có thể hét lên một tiếng:

"HOA THÀNH!!!!"

------------ CÒN TIẾP -----------

Gòi hết truyện =))))