"Đây rốt cuộc là sử sách gì vậy?"
Tạ Liên ngồi an tĩnh trên chiếc bàn hợp kim đầy sắc sảo. Y cầm một quyển sách và đọc thầm rồi lầm bầm:
"Cái gì mà thông minh sáng dạ? Gương mặt thanh tú?? Ta thấy các vị đại nhân của viện Sử Quốc có vẻ đề cao ta quá rồi."
Mộ Tình đang đứng bên cạnh, tay cặm cụi mài mực, điềm đạm nói:
"Thái tử điện hạ, sử sách ghi rõ không thể bàn cãi."
Tạ Liên: "Ta biết, nhưng như thế cũng thật sự là quá mức xuyên tạc về bản thân ta rồi. Ngươi nhìn xem?"
Y vẫn cho rằng mình không hoàn hảo như trong tưởng tượng của bọn họ, chỉ là cái hư danh vô thực không đáng để được ca tụng. Song, Tạ Liên không thể nghĩ lẩn quẩn được bao lâu, Phong Tín đã từ trong gõ cửa vào điện.
"Vào đi."
Phong Tín bước vào, hai tay chấp lại cung kính nói: "Thái tử điện hạ, hoàng hậu cho gọi người đến Thái An điện."
Thoáng qua một nén nhang, Tạ Liên đã đứng trước cổng viện. Thái An điện nơi đây là chỗ ở của vương hậu, y từ nhỏ đã thường xuyên đến đây luyện kiếm hoặc chép kinh văn. Mỗi lần đến đây hai bên trong khuôn viên trải đầy rừng hoa đào nở rộ. Mẫu hậu của y rất thích hoa anh đào nên từ lâu quốc vương đã cho người trồng ở đây. Mãi sau này y lớn lên, những cái cây này đã trở thành cổ thụ to lớn với những bông hoa tuyệt đẹp.
Trước sau cũng vậy, đã ngần ấy năm mãi vẫn không thay đổi.
Tạ Liên bước vào cổng, hai lính canh bên cạnh đã cúi chào, Phong Tín và Mộ Tình đi theo sau. Vừa bước vào cửa điện, đã có một người phụ nữ đứng chờ đó từ lâu, nàng cúi đầu mỉm cười rồi nói:
"Thái tử điện hạ, hoàng hậu đang chờ ở bên trong."
Vũ Lan vốn đã theo hầu mẫu thân của y từ khi còn trẻ, khi Tạ Liên mới ba tuổi đã được nàng trở thành vú nuôi và săn sóc yêu thương như mẹ con ruột thịt. Đến khi lớn lên, y vẫn quen miệng kêu nàng hai tiếng "Vũ nương" như thể hiện lòng tôn trọng và biết ơn.
Tạ Liên nhanh chóng bước vào trong điện Thái An. Vừa vào đến, đã thấy một thân hình mặc áo phụng bào, khuôn mặt đầy sắc xuân. Người vừa thấy y liền đã vui mừng khôn xiết, ngoắc tay gọi:
"Hài nhi, mau lại đây."
Tạ Liên ngoan ngoãn đến bên cạnh vương hậu. Nàng mỉm cười nhìn y nói:
"Đứa trẻ này, đã lớn đến chừng này rồi, cả năm không về thăm ta lấy một lần, không còn coi ta là nương của con nữa sao?"
Tạ Liên: "Xin mẫu hậu thứ tội, nhi thần vừa trở về cung có chút không khỏe vừa định nghỉ ngơi một chút liền vào cung thăm người. Ngờ đâu đã để người sốt ruột, xin người tha thứ."
Tạ Liên cười rõ tươi lộ ra khuôn mặt rất hạnh phúc nói: "Mẫu hậu, nhi thần lớn rồi có thể tự lo cho bản thân không cần người nhọc lòng như thế."
Vương hậu nhìn y đầy trìu mến, thở dài mà nói: "Con ở mãi chỗ quốc sư, ngàn năm mới thấy trở về cung. Ta có chút mong chờ đến quên mất con cũng còn chính sự."
Tạ Liên liền đáp lời: "Xin mẫu hậu đừng trách mình, thứ cho nhi thần không báo trước."
"Được rồi, đừng nói việc này nữa. Nè mau lại đây, hôm nay ta đã kêu ngự thiện phòng làm vài món con thích. Mau thử xem."
"Vâng."
Thế là hai mẫu tử họ đã ở cùng nhau luyên thuyên suốt một ngày. Chờ đến khi y hồi cung, vương hậu đã khéo nhắc nhở y ngày mai phải đến thỉnh an quốc vương. Y cũng vâng lời, lễ phép mà lui.
Trên đường trở về, Tạ Liên không ngồi kiệu mà thong thả tản bộ cùng hai thân vệ của mình. Phong Tín bên cạnh liền nói:
"Điện hạ, huynh vừa trở về đã phải gặp hoàng hậu có lẽ rất mệt hay là ta báo cho Chúc công công hẹn ngày khác đến thỉnh an hoàng thượng—"
Còn chưa nói xong, Tạ Liên liền cắt ngang nói: "Không cần, ngày mai đích thân ta đến thỉnh an phụ hoàng."
Phong Tín cũng chỉ lẳng lặng đáp: "Vâng."
Tạ Liên quanh năm không hề ở trong cung điện mà thường xuyên chạy tới chỗ các đồng môn của mình ngày ngày luyện võ, học pháp kinh. Cả năm được mấy dịp trở về cung nên khiến cho quốc vương và vương hậu rất bất mãn.
Y và quốc vương cũng không thân thiết như ngày trước, thường xuyên bất đồng với nhau nên y luôn vốn muốn né tránh. Lần này vương hậu lại một mực khuyên y đến thăm quốc vương nên y cũng đành hết cách.
Từ sau chuyện lễ Thượng Nguyên năm mười bảy tuổi, y không chỉ bị các sư phụ mình khiển trách mà cũng bị chính cha của mình trách phạt. Tạ Liên cho rằng cứu người là chuyện tốt, nếu năm đó y không cứu đứa trẻ ấy thì có lẽ lễ Thượng Nguyên cũng sẽ không kết thúc êm đẹp.
Chính vì vậy, thái tử điện hạ và quốc vương quan hệ mâu thuẫn, khắp chốn cung ai ai cũng biết nhưng không dám hó hé nửa lời.
Tạ Liên ngước mặt lên thở dài hỏi: "Phong Tín."
Phong Tín liền đáp: "Có thần."
"Ngày lễ Thượng Nguyên năm đó...đến nay đã là bao lâu rồi?"
Phong Tín nghe xong, liền có chút lúng túng: "Chắc khoảng hai...ba năm..?"
Mộ Tình từ đầu đến cuối chung thủy im lặng, lần này liền lên tiếng: "Năm năm rồi."
Tạ Liên nghe xong, thoáng có chút bừng tỉnh, nghĩ thầm: "Năm năm rồi sao..."
Từ ngày ấy, sau khi cứu đứa bé xong, chưa kịp gì đã bị quốc sư định họa nó là thiên sát cô tinh, gây họa cho quốc gia. Nó nghe thấy thế, đã khóc thét lên một mực không muốn ai đến gần. Chỉ có y đã có thể xoa dịu được nó nhưng ngày hôm sau đến thái y viện đã không còn thấy thân hình bé nhỏ hao gầy ấy. Biến mất tăm không một bóng dáng...
Tạ Liên nghĩ bụng: "Đứa trẻ ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ?"
Y hiện tại cũng đã hai mươi hai tuổi, là giai đoạn đẹp và rực rỡ nhất của một nam trung. Còn đứa trẻ kia, khi ấy mới có mười mươi tuổi liệu năm năm qua nó vẫn sống chứ? Đã trở thành thiếu niên hay đã...
Còn chưa suy nghĩ sâu lắng được bao nhiêu, bên tai y đã văng vẳng giọng của Phong Tín:
"Thái tử điện hạ, đã đến cung rồi."
Tạ Liên như bị tỉnh lại, quay người nhìn lên phía tấm bảng điện: Hưng An điện.
Thoáng chốc, đã về tới nhà rồi sao?
------------- CÒN TIẾP ------------