Tạ Liên bị ôm chặt đến ngột ngạt, y nhẹ đưa tay vỗ vỗ tấm lưng cao lớn kia nói:
"Hoàng thúc, con vẫn khỏe...người có thể bỏ con ra trước được không..."
Tạ Đô vui vẻ buông lỏng sau đó đưa tay xoa đầu Tạ Liên một cách thích thú. Nói đúng hơn là vò đầu của y đến độ rối tung.
Quốc vương nhìn thấy cảnh tượng thúc điệt yêu thương nhau trước mặt cũng có chút chanh chua. Tạ Liên với ngài trước đây cũng có thể thân thiết như vậy nhưng bây giờ không thể giống như hai người họ trước mặt vẫn có thể cười đùa.
"Tạ Đô, đệ không phải nói hôm nay sẽ đến võ khố xem binh tập sao?"
Tạ Đô: "Ban đầu dự định là như vậy trên đường đi thuận tiện nhớ tới thái tử điện hạ của đệ vẫn còn trong nội triều nghị sự liền tới đây thăm."
Tạ Liên bật cười nói: "Hoàng thúc cất công đến đây gặp con như vậy sao?"
Tạ Liên: "Vừa hay tan triều con cũng muốn ghé đến gặp một người, nếu chúng ta thuận đường như vậy chi bằng đi chung đi."
Tạ Đô gật đầu: "Được, hoàng huynh vậy chúng ta xin phép cáo từ trước."
Quốc vương thở dài nói: "Đệ làm gì thì làm nhưng nhớ chiều nay đệ và Tạ Liên đến Thái An điện, đại tẩu nhớ nó muốn chết rồi."
Đợi lúc bọn họ đi khỏi, Chúc Kha Đản từ từ bước chậm tới nói nhỏ bên tai:
"Hoàng thượng, nội các hôm nay có nộp một bản tấu sớ của sứ giả nước láng giềng muốn tới đây ghé thăm."
Quốc vương nhíu mày nói: "Sứ giả nước láng giềng?"
Chúc Kha Đản cúi thấp người: "Là sứ giả của Tu Lê quốc."
***
Tạ Liên cùng Tạ Đô sải chân đi, phía sau bọn họ Cố Tương Y cùng Phong Tín và Mộ Tình nối đuôi theo sát.
Tạ Liên cười nói: "Hoàng thúc chuyện này không có gì để đáng khen cả. Nếu không có sự trợ giúp của Thủy Hoành đại nhân cùng Lý đại nhân thì việc tra án này khó có thể kết thúc êm đẹp."
Tạ Đô: "Việc này khiến cho Quốc thị bây giờ đang bị mất quyền thế trong triều đình, tạm thời lệnh bắt giữ tổng đốc Châu An cũng chưa có hình xử chính thức xem ra lần này những kẻ chia bè kết đảng với Quốc Liễm không tránh khỏi liên lụy."
Tạ Liên: "Thượng thư trưởng lão Úy Chiêu Ninh bây giờ bị bắt giam cắt chức vẫn còn đang thẩm tra về việc này. Hoàng thúc, với một người đứng đầu các bộ như vậy sao lại có lá gan lớn động đến tiền của triều đình chứ?"
Tạ Liên nhăn mày: "Rốt cuộc là ai có thể đứng sau nắm chặt quyền lực như vậy?"
Tạ Đô: "Thái tử điện hạ, con nên biết thế cuộc bây giờ phân tranh đang rất rõ ràng. Hoàng huynh bây giờ chỉ có một mình con sẽ trở thành hoàng đế tương lai nhưng có những kẻ vì mưu cầu chuộc lợi đâu thể dễ dàng một bước để con tiến lên long ỷ ngồi vào sai khiến bọn chúng? Họ có thể nâng con lên cũng có thể kéo con xuống, sớm muộn gì chiêu trò cũng sẽ kết lưới giăng bẫy, con sẽ là con mồi nằm trong tầm ngắm của bọn họ."
Ba người phía sau càng nghe càng trầm mặc, Cố Tương Y bỗng nhiên lên tiếng nói:
"Thái tử điện hạ, người thông minh biết nắm bắt thời cơ vận nước. Bán Nguyệt quốc hiện tại đang quấy nhiễu ở biên thùy Hòa An. Thế cuộc bây giờ sẽ dẫn đến chiến tranh rất sớm, điện hạ tương lai sau này vẫn phải cẩn thận nhiều hơn."
Tạ Liên quay đầu cười ôn hòa nói: "Đa tạ Cố đại soái chỉ giáo."
Cố Tư Y thấy hành xử lễ phép của y liền có chút thiện cảm cười khẽ: "Người trong nhà đều vậy cả thôi."
Tạ Đô tức giận quay đầu lại nói: "Cố Tư Y, đây là cháu của ta. Ngươi dựa vào đâu nói y là người nhà của ngươi vậy hả?"
Cố Tư Y nhướng mày cười nói: "Từ bây giờ điện hạ là người trong nhà của ta. Nếu Tạ Đô ngươi đã xem trọng đứa nhỏ này đến như vậy, Cố Tư Y ta cũng sẽ dốc lòng che chở."
Tạ Đô: "Ngươi tín nhiệm một người dễ như vậy không phải là Cố soái ta biết."
Cố Tư Y nhìn Tạ Liên, ánh mắt có chút sâu xa nói: "Điện hạ tuổi trẻ tài cao, tương lai nhất định có thể gánh vác được trọng trách đất nước."
Bước vào Võ khố các binh sĩ vẫn luyện tập như thường lệ. Cung Kỷ Minh vẫn ra dáng vẻ trang nghiêm đứng nhìn mọi người. Phía bên cổng có người bước vào hắn vừa quay va tấm lưng liền bị đập vào một cái rõ đau:
"Kỷ Minh! Lâu rồi không gặp!"
Cung Kỷ Minh nhìn thấy Tạ Đô nhếch miệng cười toe toét liền hừ mặt mũi nói:
"Ly vương điện hạ xin cẩn trọng một chút!"
Tạ Đô húych tay nói: "Giữa ngươi với ta mà có gì phải phép tắc chứ!"
Tạ Liên bất thần nói: "À...thì?"
Cố Tương Y bước tới vỗ nhẹ trên bả vai y nói:
"Mặc kệ hắn đi, Cung tướng quân với Tạ Đô giao hữu nhiều năm rồi. Từ nhỏ đã là bằng hữu của nhau, Cung tướng quân từng là thư đồng của Ly vương điện hạ. Thái tử, người không cần để tâm."
Tạ Liên giác ngộ: "Hóa ra tình bạn của họ lại thân thiết tới như vậy."
Cố Tư Y bật cười nói: "Huynh đệ với nhau cả mà. Thái tử điện hạ, bên ngoài kinh đô không giống như trong nội triều đấu đá cắn xé lẫn nhau. Ở nơi của bọn ta, chỉ cần cùng chung chí hướng cùng chung kẻ thù liền sẽ trở thành đồng minh. Bởi vậy, Tạ Đô cũng không kiêng dè phép tắc gì ở bên ngoài, về đây luôn phải dè dặt sợ đám cẩu quan nhìn ngó. Bây giờ hắn được gặp lại tri kỉ năm xưa chắc chắn rất vui mừng."
Cung Kỷ Minh bước tới hai người đó cúi đầu chào:
"Thái tử điện hạ, Cố đại soái."
Tạ Liên: "Cung tướng quân lần này ghé đến không phiền chứ?"
Cung Kỷ Minh cười nói: "Lần này lại có thêm Ly vương cùng Cố soái đây quả thật có chút đông vui."
Tạ Đô ngước nhìn xung quanh rồi nói: "Đây đều là tân binh được điều động từ các trấn xã à?"
Cung Kỷ Minh gật đầu: "Đúng vậy, những binh sĩ đã từng ra chiến trận hiện tại đã được điều động qua nơi khác bắn cung rồi."
Tạ Liên ngước nhìn một hồi, Phong Tín liền nói:
"Điện hạ, huynh tìm đứa trẻ kia sao?"
Tạ Liên: "Đúng vậy."
Mộ Tình trợn mắt nói: "Hắn rốt cuộc có gì để huynh phải chú ý thế? Dù gì cũng là tân binh trong tốp thôi mà?"
Tạ Đô ló đầu ra nói: "Ồ? Khi nãy điện hạ nói muốn tìm người, vậy người cần tìm ở đây sao?"
Cung Kỷ Minh: "Nếu điện hạ muốn gặp đứa trẻ kia thì nó ở bên này, xin hãy theo thần."
Tất cả đều theo Cung Kỷ Minh bước qua một chỗ tập khoảnh sân khác, Tạ Liên vừa nhìn đã thấy hình ảnh một cậu bé cầm đao đánh binh sĩ kia không thể nào chống cự liền bất ngờ.
Tạ Đô quan sát một tí nói: "Đứa trẻ cầm đao quả thật thủ pháp không tồi. Nếu có thể dễn hắn ra chiến trường tương lai sẽ trở thành thủ tướng hùng mãnh."
Cung Kỷ Minh: "Nhờ có lần trước thái tử điện hạ một phen so chiêu cùng hắn nói hắn cầm đao là thích hợp nhất. Ta liền đổi thử cách dạy khác về đao chiến quả thật đứa trẻ này học rất nhanh. Thủ pháp võ nghệ phải khiến người ta kinh ngạc."
Cố Tư Y: "Ồ? Không ngờ điện hạ lại am hiểu về vũ khí đến như vậy."
Tạ Liên nhìn thấy đối chiến đã tạm dừng liền vơ vơ tay vẫy gọi: "Chút hiểu biết thôi, Cố đại soái không cần phải khen ngợi. Hồng Hồng Nhi!"
Hồng Hồng Nhi vừa nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, mồ hôi trượt dài trên cần cổ. Hắn lấy tay lau lau mặt nhìn thấy Tạ Liên liền vui sướng chạy tới gần:
"Thái tử điện hạ!"
Phong Tín và Mộ Tình bỗng nhiên thấy quan hệ của hai người này thật sự không tầm thường.
Chỉ mới gặp nhau một lần, mà tên binh sĩ này đã phải để Tạ Liên chú tâm đến thật khiến người ta hoài nghi tột độ.
Tạ Đô nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia chỉ cao tới ngực Tạ Liên liền vuốt cằm nói:
"Hóa ra tên Hồng Hồng Nhi sao? Cái tên thật sự rất dễ thương!"
Hồng Hồng Nhi nhìn người đứng kế Tạ Liên liền cúi đầu chấp tay có chút rối túng nói:
"Ly...Ly vương điện hạ."
Tạ Đô bật cười nhìn dáng vẻ lúng túng kia không ngần ngại cúi thấp xuống nhìn cho rõ gương mặt bị quấn vải che phân nửa, đưa tay xoa đầu Hồng Hồng Nhi nói:
"Nhìn ngươi thật sự không tồi đó! Ta lại có cảm giác sau này nếu ngươi đi theo Tạ Liên chắc chắn sẽ rất có tương lai."
Tạ Liên ngước mắt nhìn Tạ Đô hỏi: "Hoàng thúc, người cũng thấy đứa trẻ này thật sự rất có tài sao? Con cũng thấy như vậy."
Tạ Đô quay đầu nhìn Phong Tín và Mộ Tình mỉm cười nói: "Bên cạnh con có hai thân vệ, một cung một kiếm. Nếu để đứa trẻ này đi theo bên cạnh sẽ là bảo đao quân cờ mạnh nhất đó."
Đối với thân vệ trong triều, một người tối đa chỉ có hai thân vệ đi theo bên cạnh hầu hạ nhưng nếu là hoàng thất việc tiếp nhận thêm một thủ vệ bên cạnh cũng không phải là chuyện quá khó.
Cung Kỷ Minh nghe vậy liền nói: "Nếu điện hạ đã để tâm đến đứa trẻ này, dù sao võ nghệ hắn cũng đã cao hơn những tân binh bình thường. Hắn cũng đã học hết các binh pháp của võ khố, bây giờ có đi theo điện hạ cũng là một ý hay."
Hồng Hồng Nhi nghe vậy, tim đập cuồng nhiệt, ánh mắt sáng lên nhìn Tạ Liên trông chờ tiếp theo sẽ nói gì.
Hắn sẽ được bên cạnh y.
Bảo vệ y.
Cùng y mọi lúc.
Tạ Liên cúi đầu nhìn xuống vẻ mặt nhìn mình hớn hở không rõ liền bật cười nói:
"Ta cảm thấy không tồi. Nếu như vậy thì ngày mai sẽ đến nội điện thỉnh xin phụ hoàng thử xem sao."
Hồng Hồng Nhi nghe thấy liền vui mừng quỳ xuống nói:
"Đa tạ thái tử điện hạ."
Tạ Đô nhìn hắn một lúc mãi không dứt ra liền gật đầu ngẫm nghĩ: "Hảo cảm!"
----------- CÒN TIẾP ---------
Tác giả có lời muốn nói: Tương lai sắp có một số nhân vật quen thuộc lên sàn rồi.