Touch Of Enchantment

Chương 20




Tabitha Lennox là một kẻ bại trận.

Cô sinh ra đã là một kẻ bại trận và sẽ chết là một kẻ bại trận và không có tiền bạc hay phép thuật nào có thể thay đổi sự thật cơ bản đó. Cô đã được sinh ra trong quyền lực và đặc ân, nhưng kể từ cái đêm bão tuyết ở Connecticut đó cô đã trải qua từng khoảnh khắc thao thức để loay hoay đi từ sự cố này đến thảm họa khác với tất cả sự trái khoáy không may của một kẻ đột nhập vào buổi tiệc của cuộc đời.

Và giờ cô đã vượt qua hơn bảy trăm năm về quá khứ để tìm thấy người đàn ông trong những giấc mơ của cô và phát hiện ra anh lại thuộc về một người khác.

Mà không phải một người phụ nữ bất kỳ nào, mà là một nàng tiên ngủ trong một tòa tháp và sở hữu sự tinh nhạy láu lỉnh của Audrey Hepburn và vẻ yêu kiều nhỏ nhắn của huấn luyện viên thể dục người Ukraina. Tabitha quan sát Lyssandra đi nhẹ nhàng quanh căn phòng ngủ, lấp đầy sự im lặng ngượng nghịu bằng những lời nói líu lo, cô xém chút đã dòm lén qua vai cô gái để tìm xem có đôi cánh nào không. Cô lấy ngón tay vuốt lên viên ngọc lục bảo, đè nén một thôi thúc hằn học là ước chi có một cái vỉ đập ruồi khổng lồ.

Cô không bao giờ biết được cô đã vượt qua những giờ phút đen tối đầu tiên bên ngoài tòa lâu đài bằng cách nào. Phải cần đến tất cả nghị lực cô có mới trượt khỏi yên ngựa mà không gập đôi người lại.

Nhưng cô đã làm được.

Cô thậm chí còn gắn được một nụ cười rực rỡ lên mặt và nắm lấy bàn tay Lyssandra, bảo đảm với cô dâu sắp cưới đang đỏ mặt rằng cô ấy và Colin chắc chắn sẽ rất hạnh phúc bên nhau. Nếu những ngón tay cắt không còn giọt máu của cô có lạnh như băng đi nữa, Lyssandra cũng quá tế nhị không đề cập đến.

Khổ sở vuốt tay lên gáy, Colin đã loay hoay tìm cách giới thiệu họ. Tabitha có lẽ đã để cho anh đứng đó mà quằn quại nếu cô đã không sợ rằng anh sẽ giới thiệu cô là bà dì chưa chồng của anh. Thế là cô thắp sáng nụ cười cô thêm vài trăm watt nữa và bất chợt tuyên bố cô là em họ Colin đến thăm từ ngôi làng Gotham xa xôi.

Thật không may, việc đó đã dẫn đến khám phá mới rằng vẻ đẹp thoát tục của Lyssandra chỉ bị thua kém bởi tấm lòng rộng lượng của cô ấy. Đôi mắt nâu mượt như nhung của cô gái đã nhìn đầy thông cảm vào bộ váy bẩn vì bụi đường và mái tóc rối của Tabitha. Cô gái trách Colin và Arjon vì sự khinh suất của họ, rồi nhận lấy vai trò bà mẹ đỡ đầu và hối cô lên những bậc thang uốn lượn để chuẩn bị một sự lột xác mang phong cách trung cổ.

Cô thậm chí còn không có cái thỏa chí được ghét hôn thê của Colin. Chỉ sau một buổi chiều bên cạnh cô gái, cô đã rõ mọi người đều yêu mến Lyssandra—từ người hầu thấp kém nhất vội vã đi làm theo lệnh của cô gái đến con chó púc mũi tẹc nằm ườn dưới bàn chân thanh nhã của cô chủ nó, nhìn theo mỗi cử động của cô gái với đôi mắt ướt trìu mến. Nếu mọi người đều yêu mến Lyssandra, làm sao Colin có thể không yêu được chứ? Tabitha nghĩ chua xót.

Còn có một điều gì đó nữa cực kỳ quen thuộc về cô gái này. Những câu chuyện trò bâng quơ không ngớt và tiếng cười ngân nga của cô có tác dụng an ủi kỳ lạ. Có lẽ cô ấy là một trong những người hiếm hoi mà bạn chỉ gặp một lần mà cảm giác đã biết nhau cả đời. Hay chí ít là biết nhau cả bảy trăm năm.

Lyssandra bay lướt từ cái giường bốn trụ đến một cái rương trang trí hoa văn, Tabitha sụm người trên cái ghế đẩu cô đang ngồi, càng lúc càng cảm giác như cô là Quasimodo. Mặc dù cô chỉ vừa mới bước ra từ một bồn tắm hương hoa lài, cô đã cảm thấy mình thật tiều tụy—một bông hoa bồ công anh xấu xí mờ nhạt bên cái bóng của một bông hồng.

Lyssandra mở banh cái rương và nhào đầu vào trong, quẳng những cái mạng che mặt sang trái và những cái thắt lưng sang phải trong khi điên cuồng tìm kiếm cái gì đó cho Tabitha có thể mặc trong bữa tiệc lớn mà MacDuff sắp tổ chức để vinh danh người con-rể-tương-lai hào phóng của ông ta.

Thậm chí khi bị vọng lại từ trong rương, giọng Lyssandra vẫn giữ được âm điệu du dương đầy mê hoặc. “Em không hề hay biết Colin có một cô em họ. Thật kỳ lạ vì anh ấy chưa hề nhắc đến chị.”

“Tôi cũng có thể nói vậy về cô đấy,” Tabitha lầm bầm, tự hỏi cô có thể sống trong dằn vặt được không nếu cô nhón chân rón rén đến đầu kia căn phòng và đóng sầm nắp rương lại.

Lyssandra nhảy cẫng lên, tay nắm chặt một bó ruy băng cột tóc. “Hai người có gần gũi nhiều không?”

Đêm qua chúng tôi rất gần gũi, cô trả lời trong đầu, mắt mờ đi bởi hình ảnh hai cơ thể họ dưới ánh trăng đang ôm chặt lấy nhau trong một nụ hôn đam mê. Chớp mắt để giữ lại những giọt nước mắt đang có nguy cơ rơi xuống, cô gắn một nụ cười ung dung lên đôi môi cứng đờ. “Từ nơi mà chị đến, em có thể xem bọn chị là anh em họ gần gũi đến mức ôm hôn để chào nhau.”

Lyssandra ép chặt những dải ruy băng vào trái tim với sự cường điệu của một cô gái trẻ tương tư, mà theo như Tabitha đã để ý, có lẽ cô ấy như thế thật. “Em tin là em sẽ ngất xỉu nếu Colin hôn em.” Cô gái diễn tả cơn chóng mặt của mình bằng cách lảo đảo ngã trở lại vào trong rương. “À há!” cô gái reo lên, nhổm đầu dậy như một cái hình nộm lò xo bất ngờ xuất hiện từ trong cái hộp. “Cái này có thể sẽ vừa với chị đấy. Chúng ta mặc thử nó nhé?”

Giật tấm tơ lụa Đa-mát thêu kim tuyến dài đến vài mét khỏi cái tủ, cô gái còn trẻ con nhảy chân sáo qua phòng, thậm chí còn làm một động tác xoay tròn trên gót chân không chê vào đâu được quanh cái ghế đẩu của Tabitha. Trước khi Tabitha có thể từ chối, cô đã bị kéo đứng lên và cái váy lót không tay cô bị bắt phải mặc sau khi tắm được phủ lên bằng cái váy của cô chủ nhà.

Cái áo lộng lẫy, quá chật ở vai, quá rộng ở ngực, chỉ dài đến trên đầu gối cô một chút.

“Chị tin cái váy trong của chị bị lộ ra rồi,”

“Ồ, thế thì không được rồi.” cái bĩu môi thất kinh của Lyssandra là cái gương duy nhất Tabitha cần để biết cô hẳn phải trông như một con hưu cao cổ đang mặc một cái váy xòe của vũ nữ múa ba lê. Vẻ mặt cô gái tiu nghỉu đến mức Tabitha suýt chút đã xin lỗi vì làm cô gái thất vọng.

Rồi cảm hứng lấp lánh thắp sáng đôi mắt hơi xếch dáng quả hạnh. “Đừng từ bỏ hy vọng. Tất cả vẫn còn cứu vãn được. Em biết đúng thứ chúng ta cần đây.”

Vị hôn thê của Colin đi ào ra khỏi phòng, Tabitha ngồi sụp xuống trên ghế đẩu, còn buồn nản hơn lúc trước. Mong mỏi được có sự bầu bạn của Lucy, cô đưa tay vỗ lên con chó púc. Nó nhe hai hàm răng lộn xộn và gầm gừ với cô.

Tabitha và con vật cáu kỉnh vẫn còn đang quắc mắt giận dữ với nhau khi Lyssandra đi lướt vào phòng, một bộ váy lụa xanh thẫm lung linh như vẻ đẹp lộng lẫy của buổi sáng nằm gọn trong hai cánh tay cô gái.

Cô gái vuốt tay lên lớp vải đẹp tinh tế như thể nó được dệt bởi ánh trăng và tơ nhện. “Đây là của mẹ em đấy. Bà đã mất khi em được năm tuổi, nhưng em vẫn còn nhớ bà tha thướt và duyên dáng như thế nào.” Lyssandra mỉm cười dịu dàng với Tabitha. “Như chị vậy.”

Tabitha đứng bật dậy, gần như vấp chân ngã úp mặt lên cái ghế đẩu, và lùi lại. “Ồi, không, chị thật sự không thể nhận được. Chị là một kẻ vụng về kinh khủng. Chị chắc sẽ vướng chân vào gấu váy hay làm bắn nước trái nho xuống vạt trước váy mất.” Cô nâng hai bàn tay lên trong một cử chỉ khẩn nài, nhưng những đường chỉ nối trên vai áo cô đang mặc rướn lên một tiếng kêu ca thảm não. “Thấy chưa! Đó chính xác là điều chị muốn nói đấy.”

“Ôi dào,” Lyssandra nói. “Tấm giẻ rách cũ đó chẳng có ý nghĩa gì với em hết.” Như thể để chứng tỏ cho lời nói đó, cô gái xé tấm áo khỏi người Tabitha theo đúng nghĩa đen, rồi thả rơi mớ nhung lụa bồng bềnh đó qua đầu.

Trong khi Lyssandra kéo ở chỗ này rồi xắn ở chỗ khác trên cái váy của mẹ cô, Tabitha thở dài cam chịu. Làm sao ta có thể phản đối một người đã thật sự nói những thứ như “Ôi dào”? Và cô phải thừa nhận, khi cô len lén nhìn trộm xuống, rằng cái váy vừa vặn cứ như nó đã được đo may cho riêng cô bởi Christian Dior.

Lyssandra vắt một thắt lưng màu vàng bản rộng quanh hông cô trước khi lùa cô trở lại ghế đẩu. Tabitha ngoan ngoãn ngồi thụp xuống, đã bị tước mất ý chí cưỡng lại cô nhỏ bạo chúa này.

Lyssandra bắt đầu làm những thứ bí ẩn với mái tóc cô, sử dụng một cây lược sứ cứ như nó là một cây gặt. Tabitha hỏi, “Chẳng phải sáu năm là một khoảng thời gian đính hôn dài hay sao?”

“Có vẻ như vậy ạ.” Tiếng thở dài tiếc nuối của cô gái sôi lên thành tiếng cười khúc khích. “Nhưng Colin và em đã đính hôn gần mười ba năm rồi, từ khi em được năm tuổi và anh ấy mười một.”

Tabitha không biết phải thấy phấn khởi hay kinh hãi. “Chắc phải là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy nhỉ,” cô nói yếu ớt.

Cuộn một món tóc bất hợp tác của Tabitha quanh ngón tay, Lyssandra gật đầu. “Em sẽ không bao giờ quên cái lần đầu tiên em thấy anh ấy. Anh ấy đến để làm tiểu đồng dưới trướng Papa khi em mới bốn tuổi và lúc đó anh ấy mười tuổi. Anh ấy là cậu bé ưa nhìn nhất chị có thể tưởng tượng được, với đôi mắt sáng lấp lánh và những lọn tóc xoăn đen.”

Tabitha vặn vẹo trên cái ghế đẩu. Sự tôn sùng không che đậy của cô gái quá quen thuộc với cô.

“Thậm chí khi chỉ là một cậu bé, Colin đã luôn rất dịu dàng và kiên nhẫn với em.” Lyssandra nhăn cái mũi hếch, chỉ càng khiến cô trông đáng yêu hơn. “Không như cái người Norman chơi ác kia.”

Tabitha ngạc nhiên đến mức phải bật cười. “Ngài Arjon ấy à?”

“Đúng vậy, là Arjon. Em đã cầu xin Papa trả anh ta về lại Normandy, nhưng ông đã hứa với cha của Arjon sẽ cố gắng truyền đạt nỗi sợ Chúa vào trong anh ta. Anh ta là cậu bé khủng khiếp nhất. Lúc nào cũng giật tóc em và thả mấy con gián xuống lưng em.” Giọng nói êm ái của cô gái chứa đầy sự khinh miệt. “Em ghê tởm anh ta.” Lyssandra thở dài. “Nhưng Colin yêu dấu của em luôn có mặt ở đó để bảo vệ em. Một lần anh ấy đã thách đấu tay đôi với Arjon vì em. Papa chỉ cho phép họ sử dụng những cây gậy, tất nhiên, nhưng Colin nện Arjon mạnh đến mức lật anh ta bổ nhào vào máng ăn ngựa. Em đã cười đến đau cả bụng.”

Tabitha đặt một bàn tay lên bụng cô. Cô đang bắt đầu cảm thấy thật sự buồn nôn và cô đoán chẳng phải do thiếu thức ăn. Cô không nghĩ cô có thể nghe thêm bất cứ chuỗi câu chuyện nào nữa về Colin và cô tiểu thư xinh đẹp của anh.

Lyssandra tha cho cô khỏi sự tra tấn đó khi bẹo nhẹ vào hai bên má cô và kéo cô đứng lên. Rồi Tabitha được đẩy đến một góc phòng thắp nến sáng bưng. Tại đó có một cái gương khổng lồ treo trên một cái khung mạ vàng được trang trí toàn bộ bằng những hình bàn tay quyện chặt vào nhau. Tabitha tống khứ một thôi thúc ngớ ngẩn muốn hỏi ai là người đẹp nhất trong số họ. Cô không muốn nghe câu trả lời.

Nhưng khi Lyssandra thúc cô đến gần hình ảnh phản chiếu lung linh của cô trong gương, cô nhận ra cái gương nhất định đã bị phù phép. Bởi vì người phụ nữ đang e dè nhìn lại cô là một người hoàn toàn xa lạ.

Người phụ nữ này không lóng ngóng vụng về, mà đẹp oai nghiêm. Chiếc áo khoác lụa phủ cô trong sự thanh tao vương giả, đuôi váy dài lê thê xếp nếp của nó xòe quanh gót chân cô như một thác nước. Sắc màu đậm của lớp vải phủ bóng lên đôi mắt cô cho đến khi cô gần như có thể vờ như mắt cô có màu xanh dương phảng phất thay vì một màu xám bình dị.

Thiếu những cái hamburger Big Mac và kem Haagen-Dazs mà cô đã ngốn vì buồn chán hơn là vì đói đã khắc những đường hõm hấp dẫn dưới hai gò má cô. Nếu cô nheo mắt nhìn, cô gần như có thể bắt gặp một hình ảnh phản chiếu của cấu trúc gương mặt huyền thoại của nhà Lennox đã luôn khiến cha cô trông như một hoàng tử vùng Nordic.

Mặt trời đã gột sạch vẻ tái nhợt thành thị của cô, đánh bóng da cô và tắm mái tóc cô thành màu vàng mật ong. Những lọn tóc sáng bóng hơi cuộn lại trên vai cô, lồng vào một gương mặt đã đổi đi vẻ cứng cỏi của nó để lấy sự mỏng manh phù hợp với một phụ nữ đang yêu. Ngay cả đôi môi cô dường như cũng mềm mại và đầy đặn hơn, như thể vẫn đang nếm trải ký ức về những nụ hôn của người tình. Với cảm giác kinh ngạc pha lẫn tuyệt vọng, Tabitha chạm những đầu ngón tay lên môi, như Colin đã dịu dàng chạm lên đêm qua.

“Chị đúng là một người đẹp hiếm có, phải không tiểu thư?” Lyssandra nói nhẹ trước khi rên rỉ thống thiết. “Tại sao, ôi, tại sao em không thể cao như mẹ em thay vì đậm người như Papa chứ?” Cô gái dậm bàn chân đi dép của mình. “Nếu em đứng quá gần chị tối nay, chắc có người sẽ tưởng lầm em là một trong những chú lùn của Papa mất.”

Tabitha bật cười không thể kiềm nổi. Dường như cô đã mắc một sai lầm khủng khiếp. Vị hôn thê của Colin thật ra không phải là một nàng công chúa trong truyện cổ tích, mà là một bà tiên đỡ đầu, đủ rộng lượng để ban những đôi giày thủy tinh cho cả những cô nàng Cinderella đa nghi nhất. Chính trong khoảnh khắc đó cô nhận ra tại sao Lyssandra lại quen thuộc với cô đến đau đớn như vậy.

Cô gái gợi nhắc về mẹ cô.

Thậm chí khi đôi mắt sáng long lanh vì nước mắt, Tabitha không thể không kéo cô gái vào vòng tay và cười vui vẻ.

Colin uống cạn cốc rượu thứ ba của anh, ánh mắt anh lảng vảng càng lúc càng nhiều vào mái nhà hình vòm trong đại sảnh của MacDuff.

Mặc dù bữa yến tiệc của MacDuff đang được tổ chức để vinh danh anh, anh cảm giác như một tên đần hơn là một vị khách. Anh thậm chí sẽ không nhăn mặt nếu một người pha trò đi đến và đập cây gậy vào đầu anh. Anh xứng đáng bị như thế vì làm tan vỡ cả hai trái tim dịu dàng được giao phó vào bàn tay không xứng đáng của anh.

Một bộ ba người thổi kèn túi thổi một điệu nhạc du dương. Những quý cô mỉm cười rạng rỡ và những kị sĩ nổ tràng pháo tay thích thú khi một người lùn biểu diễn màn lộn nhào qua một dải lụa được căng ngang sàn phòng lát đá. Colin từ lâu đã đoán rằng MacDuff giữ những người lùn ở trong lâu đài để luôn luôn có ai đó thấp hơn ông ta.

Cứ như vị chủ nhà sõi đời của anh cảm nhận được suy nghĩ không tử tế của anh, MacDuff bắt gặp mắt anh và nâng cái cốc cẩm đá của ông ta để thực hiện một lời chúc mừng khó hiểu. Sứ giả của Brisbane đã đến trước khi bữa tiệc lớn bắt đầu và Colin có thể hình dung rõ những thứ độc dược mà gã kị sĩ mặt rỗ, râu ria xồm xoàm kia đang rót vào lỗ tai ân cần của MacDuff.

Anh cho là anh sẽ sớm biết đó là việc gì thôi. Khi vị hôn thê của anh đến tham gia và họ đi qua đám đông yêu mến họ đến vị trí ghế ngồi danh dự trên bệ đài.

Anh trở lại ngây người nhìn một cách khổ hạnh lên trần nhà khi Arjon ngồi vào băng ghế dài bên cạnh anh. “Trông chờ nó sụp đổ trên đầu cậu bất cứ lúc nào đấy à?”

“Tôi mà được may mắn thế sao.” Colin với tay đến cái bình rượu chỉ để thấy nó trống rỗng.

Bạn anh chộp lấy cái bình rượu từ một tiểu đồng đi ngang qua và đẩy nó vào tay anh. “Thật may là cậu đã từ bỏ phụ nữ thay vì rượu ngon.”

Colin rên rỉ. “Lẽ ra tôi nên cứ sống trinh bạch và trở thành một thầy tu.” Anh dợm rót cho mình một cốc rượu khác, rồi nhún vai và bắt đầu uống trực tiếp từ bình rượu. “Hay một tên thái giám.”

Arjon nhăn mặt và khoanh hai chân đi tất dài của anh ta. “A, nhưng như thế thì cậu sẽ mãi mãi bị chối từ những khoái lạc âu yếm của xác thịt. Mà nhất là khoái lạc tuyệt vời từ Tiểu thư Tabitha.”

Bạn anh đã biết anh quá lâu và quá rõ. Colin không thể làm gì để che đi khao khát quá rõ ràng trong đôi mắt anh. Thế là anh chỉ chuyển ánh mắt trở lại lên trần nhà và lầm bầm, “Bọn họ có thể làm cái quái gì trên đó chứ? Giật tóc nhau đến hói sao?”

“Từ ánh mắt giết chóc khi cô tiểu thư của cậu khám phá ra sự bội bạc của cậu, tôi cá là cô ấy sẽ muốn giật tóc cậu đến hói hơn. Hay biến cậu thành con dê dâm ô mà cô ta nghĩ về cậu ấy.”

Kinh hãi, Colin bật dậy. “Ôi, lạy Chúa, tôi đã gần như quên mất khả năng siêu nhiên của Tabitha. Nếu cô ấy biến Lyssandra thành một con chuột cống thì sao?”

Arjon chụp lấy cánh tay anh và kéo anh ngồi xuống. “Thì sẽ rất hợp với tính khí đanh đá của con nhỏ đó chứ sao.”

Colin giật cánh tay ra, nhẹ nhõm khi tìm được một mục tiêu cho sự bức bối trong anh.

“Lyssandra là một cô gái dễ thương. Cậu chỉ không ưa cô ấy bởi vì cô ấy là người phụ nữ duy nhất cậu không thể quyến rũ.”

Anh chàng người Norman khịt mũi vào cái ly của anh ta. “Tôi thà đi quyến rũ một con rắn hổ mang còn hơn.”

Họ cùng uống rượu trong sự im lặng bất đồng trong nhiều phút trước khi Arjon thúc cùi chỏ vào Colin. Rùng mình, anh ta hất đầu về phía cầu thang. “Giờ thì đó mới là một cảnh tượng làm đông máu một người đàn ông đấy.”

Colin nhìn theo ánh mắt bạn anh và thấy người tình cùng vị hôn thê của anh tay trong tay đi xuống lầu, hai mái đầu vàng và đen của họ nghiêng vào nhau như thể đang chia sẻ những bí mật của cả một đời người. Nếu điều đó còn chưa đủ khiến anh toát mồ hôi lạnh, anh hầu như dám thề anh nghe thấy một người thì thầm tên anh và người kia đáp lại bằng một tràng cười vui vẻ.