Nếu nói năm năm trước,
trong mắt Dương Nám Nám, Ninh Hạo Nhiên cùng lắm chỉ là một chàng thanh niên
đẹp trai có thể gặp đầy rẫy trên khắp các đường phố, vậy thì bây giờ, trông anh
ta hoàn toàn là một tiền bối đẹp trai nhưng thiếu mắt tinh đời.
Thử hỏi khi đi ăn với một đồng nghiệp bình thường,
ai lại chọn phòng ăn dành cho những cặp tình nhân? Ngập tràn phòng ăn là
tiếng nhạc du dương, cuốn hút, ấm áp và đầy hương thơm. Hình như muốn tăng
thêm độ thân thiết của các cặp tình nhân mà chỗ ngồi ở đây hẹp vô cùng.
Đây đâu phải là phòng ăn, đó căn bản là nơi để tăng
thêm hương vị tình yêu đôi lứa.
Khi ngồi xuống, cơ thể của hai người bị kẹt lại, Nám
Nám phải hóp bụng ưỡn ngực mới có thể tránh được luồng khí nóng cuồn cuộn trong
người Ninh Hạo Nhiên truyền qua mấy lớp áo.
Khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt vốn rất tuấn tú của
Ninh Hạo Nhiên cũng được phóng to hơn vài lần, Nám Nám muốn giả bộ mắt mình bị
hoa, cố nhìn ra xa, vậy mà cũng không được.
Mũi thẳng, mắt sáng và sâu, mặt góc cạnh, những nhân
vật nam chính trong tiểu thuyết tình yêu đều đẹp đến độ chuẩn mực như vậy, Nám
Nám vô thức lật quyển sách bên cạnh mình, bên trong không thiếu những từ ngữ
miêu tả chi tiết về ngoại hình của anh ta.
“Năm đó, sau khi ăn tất niên, tôi nhận được thông báo
trở lại trường, vì vậy, tôi đi mà chưa kịp chào mọi người”. Khi nói những lời
này, thái độ của Ninh Hạo Nhiên rất kì lạ, có vẻ chần chừ, anh ta dường như
muốn mượn cớ để gợi lại cái gì đó, lại có vẻ do dự không biết rốt cuộc có nên nói
hay không.
Nám Nám một lần nữa dựa vào thành ghế, tựa sát lưng
vào tay vịn, nói một cách dứt khoát và khách khí: “Thầy Ninh, điều này tôi
biết.”
Năm đó, việc anh ta đột nhiên biến mất đã trở thành
chủ đề yêu thích cho các giáo viên nữ và nữ sinh lớp mười một tò mò suy đoán
suốt một năm, từ phiên bản giết người vì tình đến phiên bản vâng mệnh kết hôn
rồi phiên bản mĩ nhân giang sơn, tất cả những phỏng đoán về sự biến mất đột
ngột của anh ta dường như đều gắn liền với hai chữ: “Tình sắc”.
Đẹp trai không phải là sai, vì vậy, chỉ có thể nói là
nhân phẩm của Ninh Hạo Nhiên có vấn đề.
Buổi liên hoan tất niên năm lớp mười hai, toàn trường
lấy lớp mười hai làm đơn vị tổ chức gói bánh chẻo, một vài nữ sinh trong lớp
muốn mời Ninh Hạo Nhiên tham dự nên đã dùng tất cả các thủ đoạn, từ khóc lóc
đến làm ầm lên rồi dọa thắt cổ tự tử, nhưng vẫn không thể làm lay chuyển bước
chân của anh ta. Khi tất cả mọi người đều cho rằng tính tình anh ta cô độc lập
dị, không thích tham gia những trò vô vị của học sinh thì không ngờ anh ta lại
đến lớp 12/3.
Lớp 12/3 có gì nhỉ?
Đáp: Lớp 12/3 có Dương Nám Nám – người chịu ấm ức.
Khi Ninh Hạo Nhiên xuất hiện trước cửa lớp, ánh mắt
của tất cả nữ sinh đều đổ dồn về anh ta, chỉ có Dương Nám Nám là không dám nhìn
về phía ấy. Trong lòng cô vừa xấu hổ vừa vô cùng tức giận, phẫn nộ. Trước đó
không lâu, cô mới bị anh ta chế giễu, nếu bây giờ, trước mặt anh ta, cô vẫn
phải giả như không có chuyện gì xảy ra, chuyện này cô thực sự không thể làm
được.
Đáng tiếc, có người dường như không biết trên đời này
vẫn có chuyện ai ghét ai, ai làm cho ai phải phiền lòng.
Nám Nám giống như người vừa bị chọc giận, cô trừng mắt
nhìn Ninh Hạo Nhiên đang nhẹ nhàng bước về phía nhóm của mình, cười nói với mọi
người, còn vui vẻ tham gia hoạt động gói bánh chẻo cùng học sinh. Lúc đó, một
số nữ sinh cùng nhóm với cô mặt mày hớn hở, tất cả các ánh mắt nóng bỏng đều
ngưng tụ lại, khiến khu vực xung quanh nơi anh ta đứng trở thành cái lò nướng,
thoáng một cái đã tăng nhiệt độ lên mức cao nhất. Tất nhiên, Nám Nám đứng bên
cạnh anh ta cũng khó mà tránh được, cô đã bị biến thành con cừu nướng.
“Tôi vốn đã muốn nói lời tạm biệt em, đến lớp tìm em,
nhưng nghe nói em xin nghỉ một tuần, không còn thời gian nên đã không đợi được
em”. Ninh Hạo Nhiên nói.
Lý do xin nghỉ một tuần là vì Nám Nám bị gãy chân,
trong buổi liên hoan, Nám Nám đã uống rượu và không nhớ vì sao mà bị ngã, rồi
về nhà bằng cách nào. Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu óc cô hoàn toàn trống
rỗng, chỉ cảm thấy mắt cá chân rất đau, lúc bố đưa đến bệnh viện kiểm tra mới
phát hiện ra bị bong gân, nằm nhà dưỡng bệnh một tuần mới trở lại trường học
tiếp được. Vừa đến lớp, cô đã được những cái loa phóng thanh của lớp thông báo,
giáo sinh thực tập môn Thể dục, người làm cô xấu hổ đã trở về trường rồi, anh
ta phủi tay ra đi, để lại bao trái tim vỡ vụn, sáng lấp lánh trên mặt đất. Nhưng
bây giờ, Ninh Hạo Nhiên lại nói, khi đó muốn nói lời từ biệt với cô, điều đó có
ý gì đây?
Anh muốn thông qua cô để nói lời tạm biệt với cả lớp
ư?
“Thực ra, thầy Ninh chỉ cần nói với cái loa phát thanh
của lớp thì ngày hôm sau toàn khóa sẽ biết hết, tôi dám chắc như vậy. Không cần
phải nói với tôi, nói với tôi thì cũng chỉ mình tôi biết thôi, không có tác
dụng gì”. Nói đến đây, Nám Nám còn đập bàn một cách khoái chí với một điệu bộ
rất vô tư.
Ninh Hạo Nhiên vốn muốn rót cho cô một ly nước, nhưng
vừa đặt xuống bàn thì bị lực đập của cô làm rung lên mấy cái, nước suýt nữa
tràn ra ngoài. Thấy thế, anh nhíu mày nói. “Em… quên hết rồi sao?”. Ninh Hạo
Nhiên nhíu mày, tựa hồ như phát hiện ra một sự thật không thể tin được.
“Quên điều gì? Thầy Ninh, thầy yên tâm, điều gì đáng
quên, tôi sẽ không bao giờ nhớ, nhưng điều gì không nên quên, tôi nhất định sẽ
nhớ”. Nám Nám vỗ ngực đảm bảo.
Ví dụ, anh ta đã từng đả kích lòng tự trọng trẻ thơ
của cô như thế nào, cô sẽ không bao giờ quên!
Ninh Hạo Nhiên nhếch nhếch mép rồi lập tức im lặng với
những suy nghĩ kín đáo, một lát sau mới nói: “Ồ, tốt, vậy hãy nhớ tuần sau,
chúng ta còn phải thi bơi nữa nhé!”
Như vậy mới đúng, Ninh Hạo Nhiên buộc phải nhận thức
rõ tình hình, không nên cho rằng nhờ mối quan hệ mà đi cửa sau thì có thể xóa
đi tất cả những chuyện ân oán của quá khứ. Tuy buổi nói chuyện hôm nay dường
như rất kì lạ, hàm chứa rất nhiều chân lí huyền diệu, nhưng Nám Nám hiểu rõ đạo
lí hiếu kì giết chết mèo, đối với những lời khi nghe cảm thấy kì lạ thì không nhất
thiết phải quan tâm, tuyệt đối không tăng thêm sự bới móc sâu hơn. Đây cũng là
sự khác biệt lớn nhất giữa cô với người chị em tình nghĩa sâu nặng Oa Oa.
Trong vài giây, Nám Nám đã kịp ổn định lại tinh thần,
bắt đầu dửng dưng với chuyện cũ để vùi đầu vào những món ngon bày trước mắt, cô
vừa múa đũa, vừa nói một cách mơ hồ: “Lát nữa thanh toán, chúng ta sẽ chia đều,
nhưng khi trả tiền thì hãy để tôi, khi nào ra ngoài thì hãy trả phần của anh
cho tôi, chứ không nên chia tiền tại đây, tránh thái độ không hay của nhân viên
phục vụ.”
Ừm?! Ninh Hạo Nhiên cau mày, không ngờ khi gặp lại
anh, cô vẫn có thể có ý nghĩ tính đĩa trả tiền, anh nhìn thẳng vào hai mắt Nám
Nám một cách giận dữ: “Em quên thật rồi sao?”
Nám Nám lập tức cảnh giác liếc anh một cái, cố nghĩ về
điều mà Ninh Hạo Nhiên cứ nhấn mạnh vài lần trước đó. Liệu có khả năng cô đã
mượn tiền của anh ta mà chưa trả không nhỉ? Cô liền gặng hỏi: “Có điều gì cần
tôi phải nhớ thật sao, thầy Ninh? Hay là thầy nhắc lại cho tôi đi! Đã lâu quá
rồi, tôi không còn nhớ rõ nữa.”
Đôi mắt sáng lóe lên, Ninh Hạo Nhiên lạnh lùng
nói: “Không cần nữa. Lát nữa nhớ thanh toán, cô nợ tôi!”
Ngữ khí bực bội của anh khiến Nám Nám cảm thấy khó
chịu nhưng lại ngại, không tiện hỏi nhiều, cô chỉ còn biết cúi đầu tập trung
vào ăn. Biểu hiện kì lạ của anh làm cô nghĩ hình như thực sự cô đã từng nợ anh
ta điều gì đó. Cô cố vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không có bất kì manh mối nào
cả.
Cho tới khi cô nhận tờ hóa đơn thanh toán thì một vầng
sáng đột nhiên xuất hiện, cuối cùng cô đã nhớ ra…
Ninh Hạo Nhiên chọn món A, giá một trăm sáu mươi tám
tệ một suất.
Cô vẫn chưa được nhận lương, tiền làm thêm tháng trước
đã đưa cho Oa Oa mua đồng phục công ty rồi, cả túi chỉ còn lại mấy đồng tiền lẻ
bố cho. Vì vậy lúc này, thái độ của cô rất khiêm tốn, run lên một lúc, cô mới
lôi ví ra, cắn răng đưa ba trăm năm mươi tệ cho nhân viên phục vụ.
Cô rất xót ruột, vừa ra khỏi cửa đã lẩm bẩm: “Thực ra,
tôi không cần phải mời anh, chúng ta là đồng nghiệp, chia đều thì tốt hơn.
Đương nhiên anh không đưa thì tôi cũng không chủ động đòi, nhưng nếu anh đưa
thì tôi cũng không khách khí.”
Mấy chữ “đồng nghiệp” lập tức khiến sắc mặt Ninh
Hạo Nhiên tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đang tính từng đồng không
chịu thôi của Nám Nám, miễn cưỡng nén cơn giận đang cháy hừng hực trong lồng
ngực, lấy ví tiền từ trong túi ra, đưa cho Nám Nám bốn trăm: “Bữa cơm hôm nay
tôi mời, hãy nhớ cuộc đấu tuần sau!”
Nám Nám vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận tiền nên
khi nhìn thấy đồng nhân dân tệ, cô lập tức như được tái sinh, nên cơ bản đã
quên là phải giả vờ từ chối để thể hiện sự rộng rãi, lịch sự, cất thẳng tiền
vào túi và gật đầu một cách đầy tự tin: “Yên tâm, thầy Ninh, tuần sau nhất định
tôi sẽ dốc toàn tâm toàn sức để nghênh chiến.”
“Ngoài ra, thầy có thể nhắc cho tôi rốt cuộc là chuyện
gì không? Tôi thực sự không nhớ nổi nữa rồi”. Nám Nám hỏi một cách ngây ngô.
Ninh Hạo Nhiên bị câu nói của cô kích thích, không đợi
cô có thêm phản ứng nào nữa, liền gật đầu với Nám Nám một cách thờ ơ và rời
khỏi đó trước mà không hề quay đầu lại, bộ đồ thể thao màu trắng mặc trên
người anh bay bay theo gió.
Ừm, trông rất quyết đoán đấy!
Nám Nám đứng ngẩn người ra đó rồi sờ ví tiền trong
tay, nhíu mày nhìn theo bóng anh mà suy nghĩ…
Chẳng lẽ cô thực sự đã nợ tiền của anh? Nhìn thái độ
giận dữ của Ninh Hạo Nhiên thì rất có khả năng cô đã từng mượn tiền của anh.
Nhưng vì sao anh lại không trực tiếp bảo cô trả chứ?
Lẽ nào do cô đáng thương quá nên dẫn đến tình huống
người lẽ ra phải trả nợ lại nhận được sự thương cảm của chủ nợ, và sau đó, chủ
nợ không những không lấy lại tiền mà còn đưa thừa cho cô năm mươi tệ?
Nhân viên phục vụ phụ trách việc đóng mở cửa thấy Nám
Nám vẫn chưa đi, hai mắt tròn xoe nhìn về phía Nám Nám, trong bụng thầm cảm
thán: cô gái này thật đáng thương, bị bạn trai đá mà chỉ được có bốn trăm tệ.
Nám Nám ngẩng đầu quay lại nhìn một lúc, cảm thấy
mình cần phải nói gì đó để xua tan cái không khí lúng túng, khó xử lúc này. Vì
vậy, cô cười với nhân viên phục vụ một cách ngượng ngùng: “Này anh, chỗ các anh
không lấy tiền boa ư?”
“Oa Oa, chuyện em uống say vào buổi liên hoan tất niên
năm lớp mười một, chị còn nhớ không?”. Nám Nám nằm trên giường, nhíu mày hỏi.
“Nhớ chứ, đó là lần duy nhất trong đời em uống say mà.
Về đến nhà, nằm trên giường như một con lợn chết, mẹ gọi thế nào em cũng không
tỉnh, mẹ ngồi cạnh giường em, khóc thảm thiết, còn tưởng em chết luôn tại trận
cơ, sau đó, bố phải lôi mẹ ra, không thì em đã bị chết chìm trong nước mắt của
mẹ rồi. Sao, bây giờ em mới cảm thấy hối hận ư? Đúng rồi, đêm đó, em còn ra sức
ngăn không để chị lột quần áo, giãy giụa liên tục, suýt nữa đánh chị thành
người tàn phế rồi, thật đen đủi cho người đã đưa em về hôm đó…”. Oa Oa để hai
chân trên đầu giường, không ngừng lắc đi lắc lại, tay cầm một quyển hướng dẫn
về thị trường việc làm, đang nghiên cứu làm thế nào để thâm nhập sâu hơn vào
nội bộ Hoa Hạo để nghe ngóng tin scandal nhiều hơn.
“Có người đưa em về ư? Ai?”. Nám Nám ngạc nhiên đến
nỗi đang nằm liền đứng bật dậy.
Oa Oa không thèm nhìn cô một cái, trả lời một cách
lạnh lùng: “Đàn ông.”
“Đây chẳng phải là lời nói thừa ư? Người đàn ông như
thế nào? Có phải dáng người to cao và rất đẹp trai không?”. Nám Nám không để ý
rằng mình đang tâng bốc Ninh Hạo Nhiên.
Oa Oa liếc nhìn Nám Nám một cái. “Mơ à? Em còn tưởng
có bạch mã hoàng tử xuất hiện sao? Bên cạnh em xuất hiện người to cao, đẹp trai
khi nào vậy?”
“Lẽ nào không phải?”. Trong lòng Nám Nám đầy hoài nghi
rồi hụt hẫng, không xác định được ý tứ trong lời nói của Ninh Hạo Nhiên chiều
nay. Cô dường như không có hồ sơ phạm tội của một kẻ say rượu gây chuyện, làm
sao anh ta có thể đề cập đến chuyện hôm tất niên rồi dựng lông mày lên mà
nghiến răng nghiến lợi chứ?
“Không biết, chị không nhìn thấy”. Oa Oa ngáp và tiếp
tục suy nghĩ, rốt cuộc đó là ai chứ? Một nam giới trung niên hay là một nữ minh
tinh Sơn Tây khiến anh ta thích nhỉ? Không được, ngày mai đến công ty, nhất
định ta phải đánh vào nội bộ quân địch chứ không thể cứ đoán này đoán nọ, thật
hao phí tinh thần quá.
Xem ra không phải là anh ta. Nám Nám kéo chăn, lẳng
lặng nằm xuống. Oa Oa thấy cô không nói gì nữa liền tắt đèn, rèm cửa đã ngăn
tất cả những tia sáng từ bên ngoài, chỉ còn lại một màu tối đen phủ khắp
phòng, làm hồi ức giống như vực sâu không đáy không thể nào với tới được. Rốt
cuộc chân tướng của buổi tối hôm đó là thế nào đây?
Trời ơi, sao lại giống như đi săn tìm kho báu thế này?
Ôi, thật đau đầu quá! Thôi, không quan tâm đến nó nữa, đi ngủ cái đã! Trời có
sập thì rơi xuống người to cao trước mà, chưa đến lượt mình.
Oa Oa vừa nằm xuống đã ngủ say rồi, còn Nám Nám vẫn
trở mình, trằn trọc, thao thức không sao ngủ nổi.
Quả thực chuyện này, cô không thể để trong lòng, vì
vậy, cô đã lặng lẽ bò ra khỏi giường, cầm điện thoại và gửi tin nhắn cho tất cả
những đứa bạn ham chơi của cô: “Các huynh ơi, rốt cuộc tiểu đệ đã làm gì sau
khi buổi liên hoan tất niên năm lớp mười một kết thúc nhỉ?”
Mười phút sau, tin nhắn trả lời đến liên tục.
Nhị
Mao: Trời, cậu lại chuyển đổi giới tính rồi ư? Chẳng phải
lần trước, khi uống rượu, cậu đã đánh vào đầu tớ và bắt tớ gọi là chị sao? Còn
nói chính vì cách xưng hô của tớ đã làm lỡ mất mấy chuyện tình duyên của cậu,
sao mới có mấy ngày lại muốn trở về thời thơ ấu huynh đệ rồi? Lẽ nào tình duyên
đã hết mùa?
Rosa: Cả
một đất nước rộng lớn như vậy, việc đại sự ai mà biết hết được, việc này phải
hỏi trưởng thôn chứ!
Tiểu
Lục: Đồ dở hơi! Nửa đêm rồi còn không ngủ, gửi tin nhắn
làm phiền vợ chồng người ta đang ân ái, sau này cái đó của tớ mà có vấn đề gì
thì cậu phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đấy!
Cẩu
Đản: Này người anh em, cậu gửi nhầm rồi, lớp mười một tớ
không học cùng với cậu, nếu có người bám đuôi cậu, tớ dám lấy đầu mình ra để
đảm bảo, chuyện đó nhất định không phải do tớ làm!
Đại
Nhãn: Lớp mười một? Gì vậy? Trời, cậu đã mượn rượu để cướp
của ư? Giờ đi đầu thú vẫn còn kịp đấy, nghe nói vẫn chưa mãn hạn đâu.
Một
người anh kết nghĩa: Lại ăn no rửng mỡ đấy à? Không có việc gì thì ra
ngoài mà đi dạo, đừng có ngồi đoán mò nữa! Năm cậu học lớp mười một, tớ ra nước
ngoài, ai mà có thời gian để ý cậu làm gì chứ!
Một
cậu em kết nghĩa: Đại huynh, lúc đó đệ mới vào tiểu học, câu hỏi này
khó quá, huynh muốn thách đố chỉ số IQ có hạn của đệ ư?
Tinh
Tinh Quân (bạn nữ duy nhất): Đáng ghét, biết ngay kể từ lúc đó,
cậu bắt đầu có ý định xấu với người ta mà. Nói đi, chuyện đó khi nào?
Một
bạn nam quen trên mạng đã từng gặp mặt: Kì thực, tớ vẫn muốn
nói với cậu, cậu không phải là mẫu người mà tớ thích, tớ rất xin lỗi, vì đó chỉ
là ảo giác của tớ đối với cậu.
Một
người bạn thời đại học đã từng làm tổn thương cô: Hôm
qua tớ tập tạ, cơ tay bị căng ra nên không có thời gian giúp cậu nhớ lại
chuyện vớ vẩn đó được!
Các bạn học cùng lớp mười một, mười hai là có tình người
nhất, gửi đi mười tám tin thì trả lời lại hẳn năm tin.
Lớp
phó học tập: Hôm đó, cậu đã uống rất nhiều (rất ngắn gọn, giống y
như tướng mạo của cậu ta).
Lớp
phó lao động: Cậu đã ôm chổi và hát bài Đau lòng
Thái Bình Dương tới mười ba lần
(thật không hổ là lớp phó lao động, kết quả của sự hồi tưởng cũng liên quan đến
dụng cụ mà cậu hăng hái chiến đấu bao năm).
Lớp
phó văn nghệ: Tối hôm đó, cậu hát một câu mà không đúng giai điệu
(đây đúng là tố chất nghề nghiệp, cần phải được thừa nhận).
Tổ
trưởng: Chỉ chú ý đến việc ăn bánh chẻo nên không biết gì
hết (tổ trưởng từ đầu chí cuối chỉ để mắt tới việc làm bánh).
Lớp
trưởng: Cậu kéo tay tớ và thừa nhận việc lần trước, khi tổng
vệ sinh, cậu đã đuổi chuột và làm vỡ kính cửa sổ. Việc này bọn tớ đã điều tra
một năm rưỡi, mấy lần lấy cậu làm mục tiêu để điều tra, nhưng đều không đoán là
cậu, không ngờ… cậu lại giấu anh em lâu như vậy, thật uổng phí sự tín nhiệm của
các anh em. Sau đó, tớ nói với mọi người, đợi cậu tỉnh rồi thì cũng không cần
nhắc lại nữa, vì người ta khi uống nhiều rồi thì lời nói cũng không có hiệu lực
pháp lý.
Chao ôi các anh em… Thật mất công bồi dưỡng. Đúng vào
giờ phút quan trọng mà không cung cấp được một thông tin nào hữu ích, có điều
từ trong từng câu, từng chữ của họ cũng không khó để nhận ra rằng tối hôm đó,
quả thực cô đã uống rất say, nếu vậy thì chuyện ân oán giữa cô và Ninh Hạo
Nhiên rất có thể đã phát sinh trong lúc cô không ý thức được và việc đó gây
vướng mắc cho đến tận bây giờ.
Kinh hoàng!
Cay nghiệt như Ninh Hạo Nhiên, nếu thực sự phải trả
thù cho ân oán trước đây…
Anh ta sẽ không đổ axit nitric xuống bể bơi vào tuần
sau chứ?
Run rẩy…
Cô vô thức sờ sờ vào cánh tay của mình đã nổi hết da
gà từ lúc nào, nuốt nước bọt ừng ực, lẩm bẩm nói: “Cái gọi là người uống nhiều
không lạ, các anh em sẽ không đoạn tuyệt là như thế phải không?”
Nhìn từ việc năm lần bảy lượt nhắc nhở của Ninh Hạo
Nhiên, chắc hẳn những kí ức của anh ta về chuyện này vẫn như mới, mức độ khắc
cốt ghi tâm thế này nhất định khiến cho anh ta sẵn sàng giở trò hiểm độc với
cô.
Xem ra cuộc thi bơi tuần sau phải mặc đồ bơi da cá mập
rồi!
Hừm, cứ làm như vậy đi, phòng ngừa bất trắc là thượng
sách.
Thoáng cái đã một tuần trôi qua, trời khô ráo, nhiệt
độ thích hợp, Dương Nám Nám phụ trách dẫn đội đến bể bơi của trường, thật không
may, lần này lại là lớp của cô Từ.
Dọc đường đi, sinh viên lặng lẽ theo sau lưng cô, bên
cạnh tiếng chân đi lộn xộn là chủ đề không bao giờ kết thúc của cô Từ, cùng với
những con quạ bay quanh trên đỉnh đầu của Nám Nám.
“Thầy Ninh đẹp trai quá!”
“Thầy Ninh không hút thuốc, không uống rượu.”
“Nhà thầy Ninh ở Hồng Viên, rất gần trường mình.”
“Bố mẹ thầy đều sống ở nước ngoài, thầy là con một.”
Thoáng cái, gia cảnh của của thầy Ninh bị cô Từ tiết
lộ ra, Nám Nám bất đắc dĩ sờ lên trán: “Cô Từ, những điều này em đều biết hết
rồi.”
Vốn dĩ Nám Nám chỉ muốn tìm một cái cớ để né tránh
những câu nói luôn miệng của cô Từ, không ngờ cô Từ lại lập tức nhảy nhót mừng
vui: “Thế thì tốt quá rồi, hai người thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ thuở
bé, biết rõ gốc rễ của nhau. Em có cần cô đi làm bà mối, nói với thầy ấy một
tiếng không? Cô biết em vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn quá trẻ, nhất định là còn
xấu hổ, nhưng chuyện này ra tay trước thì sẽ tốt hơn. Hai lớp chúng ta cùng học
là do thầy Ninh chủ động đề xuất, đây có lẽ là cơ hội ngàn năm có một, em hãy
nhân lúc này mà nhanh chóng bật đèn xanh, sau này, ngộ nhỡ có người chạy đến
cạnh tranh thì cũng không sợ.”
Cô Từ càng nói càng hưng phấn, ngay sau đó, chiến lược
đối địch đã bị tan biến, Nám Nám chỉ có thể bất lực nhìn trời, giả vờ như mình
không nghe thấy gì cả. Cô Từ có lẽ cũng cảm thấy một vở kịch độc diễn chẳng có gì
thú vị cả nên tự động ngừng lại. Nám Nám chưa kịp hoan hô đã lại nghe thấy
tiếng cô Từ tiếp tục phấn khích nói: “Em nhìn kìa, thầy Ninh đến rồi đấy!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn suýt nữa hoan hỉ của Nám Nám lập
tức chuyển sang ủ rũ, cô uể oải nói: “Thầy Ninh cũng có giờ dạy, đương nhiên
phải đến rồi ạ.”
“Thật kì lạ, chàng trai này thường ngày đều lên lớp
đúng giờ, hôm nay sao lại đến sớm vậy? Xem ra anh ta đã cố ý đến sớm trước mười
phút”. Sự phấn khích của cô Từ thoắt cái đã biến mất, còn lời khen ngợi trái
lại lại biểu hiện rõ rệt ra ngoài.
Trời ạ, chỉ là Ninh Hạo Nhiên đến sớm mười phút thôi
mà. Là một người nhạy bén, từ việc này, cô Từ cũng có thể nhìn ra chồi non tình
yêu đang chớm nở giữa hai người!
Cô ấy định làm cho người ta không sống nổi đây mà!
Cô đang định giải thích thì nhìn thấy Ninh Hạo Nhiên
đi thẳng về phía hai người, điềm tĩnh chào hỏi: “Cô Từ và cô Dương đến sớm
quá!”
“Chào… chào thầy. Hôm nay, thầy Ninh cũng đến sớm
thật, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi tìm người quản lí để điền vào đơn”.
Cô Từ biết ở đây tôi-là-người-thừa nên nhanh chóng rút lui với bộ dạng sớm đã
biết hai người này sẽ nói chuyện yêu đương.
“Cô Từ, để tôi đi!”. Nám Nám gọi lại từ sau lưng cô
nhưng cô Từ không nghe thấy, vừa đi đã biến mất.
“Ha ha ha ha, vì chuyện thi đấu của hai chúng ta mà cô
Từ còn lo lắng hơn cả người trong cuộc”. Nám Nám cười khẩy, khóe miệng khẽ
động đậy. Cứ nghĩ đến việc mình từng uống rượu rồi gây chuyện, tạo ra những
tổn thương không thể xóa nhòa đến tình thầy trò với Ninh Hạo Nhiên là khắp
người cô lại cảm thấy khó chịu.
“Chút nữa thực sự sẽ thi đấu?”. Ninh Hạo Nhiên nhíu
mày hỏi. Cho dù là Nám Nám đã quên hết mọi chuyện của năm năm trước, nhưng khi
gặp cô, dù chỉ phải đối mặt với thực tại nhưng cũng đủ khiến cho người ta phải
đau đầu rồi.
Câu hỏi anh buột miệng nói ra khiến cho Nám Nám sững
sờ trong giây lát, ngay sau đó, cô nghĩ đến cái hồ bơi đóng băng mà hôm qua, cô
không hề nghĩ đến, trong người căng thẳng, khóe miệng cũng vì thế mà run rẩy.
Thấy cô trầm mặc, Ninh Hạo Nhiên cũng không nói gì.
Biết tính khí của cô, chưa biết chừng cô lại nghĩ ra thứ quái quỷ gì đó, anh
không nói lời nào, chỉ vẫy tay ra hiệu cho sinh viên. Đám sinh viên lập tức
tự động phân thành hai nhóm, một nhóm đi theo Dương Nám Nám, một nhóm đi theo
Ninh Hạo Nhiên đến phòng thay đồ nam nữ.
Hai nhóm đi lướt qua nhau, Nám Nám cảm thấy sau lưng
mình đang bị những cặp mắt sắc nhọn theo dõi. Cô run rẩy, một lần nữa cảm thấy
việc mang theo bộ đồ bơi da cá mập của mình thật là đúng đắn.
Ngộ nhỡ năm đó, cô đã từng có hành động bạo lực với
người con trai kia…
Được rồi, chút nữa, trước khi xuống nước, cô sẽ đeo
thêm một chiếc kính bơi để bảo vệ mắt!