“Em nói cái gì?” trong nháy mắt Nghiêm Đông Kỳ cứ tưởng lỗ tai của mình có vấn đề.
Hàn Dĩ Nặc mặt không đổi sắc lặp lại một lần: “Em nói lần thi này tệ hại như vậy cũng vì anh.”
Nghiêm Đông Kỳ bị giọng điệu này của hắn làm cho vui vẻ: “Không phải chứ Hàn đại gia, chẳng lẽ đến vấn đề khủng long diệt chủng cũng vì anh? Vì sao lại tại anh?”
Thanh niên bên cạnh trầm mặc quay đầu nhìn ra cửa kính.
Nghiêm Đông Kỳ cũng không thúc dục hắn, lái xe đến một nhà hàng ngon rồi tìm chỗ dừng xe.
“Đi thôi, trước tiên đi ăn đã, còn rất nhiều thời gian cho em chỉ trích anh. em cứ cố gắng bịa ra lý do tốt là được, nếu như lát nữa em không có câu nào giải thích với anh thì em cứ chuẩn bị tâm trạng nhìn anh ăn thôi ha bảo bối.” Nghiêm Đông Kỳ cầm chiếc chìa khóa xoay vòng trên ngón tay, nghiêng người đi xuống xe.
Hai người gọi một bát xương sườn, cảm thấy không đủ lại gọi thêm một dĩa cà tím với một dĩa sườn xào chua ngọt. chờ đến khi xong xuôi thì phòng ăn chỉ nghe được tiếng va chạm của bát đũa cùng với mùi thơm thoang thoảng của thức ăn. Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy bản thân ngây ngốc mấy ngày hôm nay bây giờ lần đầu tiên cảm thấy có chút đói bụng.
“Được rồi, em nói một chút xem vì sao anh trai này lại cản trở đường học hành của em nào? Cho em đạt được thành tích như vậy?” Nghiêm Đông Kỳ nhận lấy ấm trà của nhân viên, rót cho Hàn Dĩ Nặc nửa chén nước.
Hàn Dĩ Nặc nhếch miệng: “Chẳng lẽ không phải vì anh hay sao? vì anh có người yêu đấy.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe được lời này lại trố mắt ngoác mồm, từng chữ từng chữ nghe vào thật sự vô nghĩa khiến hắn muốn nhổ nước bọt.
“Anh hai từ khi có người yêu thì cuối tuần luôn đi ra ngoài, cũn không quan tâm đến em.” Hàn Dĩ Nặc cúi đầu dùng đôi tay bao lấy cái chén, trong giọng nói toàn bộ đều là trách cứ.
“Chuyện này à…” Nghiêm Đông Kỳ vừa mới mở miệng nói thì người phục vụ mang món ăn đến, không thể làm gì hơn là ngượng ngùng ngậm miệng lại, thực ra hắn cũng không biết phải nói gì bây giờ.
Hàn Dĩ Nặc cầm chiếc đũa, trầm mặc cúi đầu đem món ăn gắp lên, thổi thổi rồi cho vào trong miệng.
Nghiêm Đông Kỳ đối diện có chút khó tiêu, hắn cầm chiếc đũa xoay quanh một hồi, suy nghĩ cặn kẽ kỹ càng mới mở miệng: “Dĩ Nặc, em đây là hiểu lầm anh, anh có lúc nào mặc kệ em chứ, cũng không dám nha. Anh đây là sợ chủ nhật ngồi ngốc trong nhà ảnh hưởng đến việc em học tập. em giờ ngồi trong phòng ôn bài anh đến ti vi còn chả dám mở lớn ấy chứ.”
“Vì thế nên anh phải bỏ chạy ra ngoài hẹn hò?”Hàn Dĩ Nặc giương mắt liếc nhìn hắn một cái, gắp cho mình một miếng xương sườn.
Nghiêm Đông Kỳ chớp chớp đôi mắt, cũng không rõ bản thân bây giờ rốt cục là im lặng hơn hay bất đắc dĩ nhiều hơn: “Không phải chứ, anh có bạn gái lại trêu chọc đến em hay sao? anh trai em cũng đã là đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi, em cũng phải cho người anh này thỏa mãn nhu cầu sinh lý với nhu cầu tình cảm chứ?”
“Ồ.” Hàn Dĩ Nặc không mặn không nhạt đáp một tiếng.
“Em giờ bày ra cái vẻ mặt này là sao đây.” Nghiêm Đông Kỳ cảm giác bản thân đời trước chắc chắn đã đắc tội với nguyệt lão nếu không đời này làm sao ông ta không cho hắn đi tìm tình yêu đây.
Lúc ở trường học thì giáo viên không ưa, sau khi hết sự quản thúc của giáo viên thì lại gặp Chu Hải vừa già lại quái gở luôn nói hắn vì sắc quên bạn, chờ đến khi Chu Hải không có thói quen quản thúc mình. Đang định cân nhắc rồi tùy tiện tìm người nói chuyện lại chẳng ngờ bị Nghiêm Chỉ một hai lảm nhảm nói không thích người ta thì có thể đi đùa giỡn tình cảm của người khác sao, thực sự làm ôi nhiễm bầu không khí trong lành của xã hội.
Khoảng thời gian này Nghiêm Chỉ đã bắt đầu yên tĩnh, vừa thoát ra lại vớ phải Hàn Dĩ Nặc.
Hắn cũng chưa từng nói đến chuyện sẽ quyết định kết hôn, nhưng nói chuyện tình yêu rồi hưởng thụ khoái hoạt thì vẫn có thể chứ?? Sao từng người từng người liên tiếp ngăn cản hắn tìm đối tượng như thế, đây chẳng phải là tre già măng mọc hay sao, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, không từ gian khổ, nhẫn nhục chịu khó, còn lấy những lý do cực kỳ khoa học thề sống thiếu chết đem tình cảm còn chưa kịp nảy sinh đã đập thành mãnh vỡ.
Quả thực thần kỳ.
“Vậy em có ý kiến gì đây? em đây không phải là không ưng Trịnh Hiểu Hiểu chứ?” Nghiêm Đông Kỳ nhìn người thanh niên đối diện ăn rất ngon miệng, nói người phục vụ đưa lên món cuối cùng rồi bắt đầu cầm đũa.
“Rất phiền.” Hàn Dĩ Nặc trả lời thẳng thắn dứt khoát, nghiến răng nghiến lợi: “Ăn một bữa cơm còn chẳng khác gì nhai xương, ăn ăn nói nói không ngừng mà còn rầm rầm rì rì nữa chứ, em còn muốn cho cô ta hai viên thuốc uống.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe khẩu khí của hắn lại thấy hớn hở nói: “A, nói nửa ngày như thế là vì em không thích cô ấy chứ gì?”
Thực ra Nghiêm Đông Kỳ cũng thấy cô gái này tàm tạm mà thôi.
Trước đây thời gian còn rảnh rỗi thoải mái hắn vẫn thi thoảng nghĩ nên kiếm một cô gái nói chuyện vui chơi, nhưng từ khi hắn cùng Hàn Dĩ Nặc ở với nhau thì đâu còn thời gian nghĩ đến chuyện trai gái nữa, tất cả thời gian đều lo lắng suy nghĩ làm sao bồi bổ cho tên tiểu tử này. Mà kết quả lại cực kỳ ấn tượng, từ một hạt đậu nhỏ bắt đầu lên mầm mét bảy đã thành một cây ngô đồng của Pháp cao mét tám sáu.
Hắn nhớ tới khi mình cùng Trịnh Hiểu Hiểu quyết định quan hệ đã gọi Hàn Dĩ Nặc ra ba người cùng dùng cơm.vốn lần trước vì Hàn Dĩ Nặc nên quan hệ hai người mới xung đột, ngày ấy Trịnh Hiểu Hiểu như ăn phải cái gì đặc biệt tích cực hứng thú dào dạt muốn thiết lập mối quan hệ với Hàn Dĩ Nặc. Kết quả tiểu tử này căn bản không để ý đến món nợ cũ, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú ăn, khuôn mặt vẫn duy trì ở mức lạnh tanh như miếng thịt được đặt trong tủ lạnh âm mười tám độ.
Lúc ấy hắn cũng không thấy có gì quan trọng, cứ tưởng vì Hàn Dĩ Nặc yêu thích đàn ông nên với mấy người con gái lạnh nhạt như thế. cũng vì sở thích mới gây ra thành kiến không muốn nói chuyện.
Chính hắn một người thông minh bây giờ chẳng khác gì kẻ say trở thành ngu ngốc.
“Vậy ý của em chính là muốn anh chia tay cô ấy hả?” Nghiêm Đông Kỳ từ đáy nồi lấy một miếng khoai tây thổi thổi cho vào miệng.
Hàn Dĩ Nặc gật gù: “Hừm, nhưng ý của em anh sẽ nghe theo sao?”
“Nghe chứ, sao có thể không nghe, cả ngày em đều nhìn anh nhăn mặt nhó mày hơn nữa đến cả công lao xuống hạng lần này cũng là do anh thưởng, em xem anh còn dám không nghe sao?” Nghiêm Đông Kỳ bĩu môi: “Có thể cân nhắc đem chuyện này lên báo hàng ngày rồi, giờ anh cũng cảm thấy nói chuyện rất nhàm chán.”
Nói xong còn cảm khái một câu: ”Thực sự là có tuổi rồi, hiện tại ngay cả mấy em gái cũng không hứng thú tán tỉnh, thực sự chán chết.”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này hơi nhếch khóe môi: Hoá ra vừa vặn như thế.
“Hơn nữa…” thanh niên đối diện lại bổ sung một câu: “Anh chủ nhật ngồi ngốc trong nhà em mới có tinh thần tốt để học tập, em rất thích cái bộ dạng của anh muốn xem ti vi nhưng lại không thể đem âm thanh mở to lên khi ở trong phòng khách đấy ạ.” Hàn Dĩ Nặc nói xong còn ngẩng đầu cười một cái vô tội.
Nghiêm Đông Kỳ quả thực trợn mắt ngoác mồm: “Hàn Dĩ Nặc, Hàn đại gia, anh làm sao vẫn không phát hiện được em hiện giờ đã ranh ma quỷ quái thế hả?”
Hai người sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Dĩ Nặc muốn đến quán trà sữa gần đại học để kiếm đồ uống, liền cầm nhanh chiếc chìa khóa xe đi nhanh về bãi đỗ. Nghiêm Đông Kỳ chậm rãi theo phía sau nhìn bóng lưng cao to kiên cường của Hàn Dĩ Nặc, cả người vui vẻ miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Sáng sớm hôm sau Hàn Dĩ Nặc đến trường đêm hành trình hôm qua đơn giản nói qua một lần, giọng điệu vừa đắc ý vừa khoe khoang trên mặt nở nụ cười tươi rói.
“Cứ như vậy?” Tiết Giai trợn mắt lên, một mặt không thể tin tưởng.
Hàn Dĩ Nặc liếc mắt nhìn hắn: “Không phải như thế còn muốn thế nào nữa? ý của cậu là hai chúng tớ chiều hôm qua nên trực tiếp bay sang Hà Lan đem giấy chứng nhận về chứ?”
“Tớ không có ý đó…” Tiết Giai có chút không hiểu: “Ngày hôm qua là một cơ hội tốt, cậu sao không trực tiếp tỏ tình với anh ấy không phải xong rồi ư, phí nhiều công sức như vậy hóa ra lại lãng phí thời gian à?”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này trầm mặc một lát, sau đó mím chặt môi, hơi lắc lắc đầu.
Tiết Giai thiếu kiên nhẫn cau mày: “Phản ứng của cậu là gì đây? cũng quá đàn bà đi. trước đây tớ ở trước mặt Nghiêm Chỉ thừa nhận tình cảm tốc độ lưu loát tinh thần huyễn khốc đây? làm sao cậu đến thời khắc mấu chốt nhìn qua thiếu đạo đức thế.”
“Không được.” Hàn Dĩ Nặc chỉ là thấp giọng nói hai chữ, âm thanh mơ hồ, không rõ là nói cho hắn nghe hay đang nói cho bản thân nghe.
Tiết Giai muốn thay hắn gấp gáp cũng vô dụng, đơn giản quay đầu trở lại đọc sách văn học.
Sau khi tiết học kết thúc, rất nhiều bạn học đều nằm nhoài trên bàn ngủ bù, Tiết Giai đang định đem đồng phục kéo lên cổ định nằm xuống ngủ một lúc thì nghe Hàn Dĩ Nặc bên cạnh mở miệng nói chuyện: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”
“Cậu nói cái gì?” Tiết Giai cúi đầu kéo khóa áo nhất thời không nghe rõ.
Hàn Dĩ Nặc xoay đầu lại, trong mắt hắn chưa từng thấy sự chắc chắc cùng chăm chú như vậy: “Bây giờ còn chưa được. tớ nhất định phải trở thành người cho hắn ỷ lại, tớ phải trở nên mạnh mẽ độc lập. tớ cũng không thể một bên xin xỏ tiền học phí bên kia lại chân thành tỏ tình với hắn, như vậy đến chính tớ cũng phải tự xem thường bản thân.”
“Chờ một thời gian nữa đi, không bao lâu nữa.” Hàn Dĩ Nặc âm thanh rất thấp: “Chuyện này tớ tuyệt đối không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào để thua cuộc.”
Tiết Giai sững sờ nhìn gò má Hàn Dĩ Nặc đang cúi xuống chuyển động cùng tư liệu trên bàn, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Hắn cảm thấy có thể thấy được tương lai của hắn và Nghiêm Đông Kỳ, hai người cùng nhau.
_________________
Lúc Nghiêm Đông Kỳ đến quán bar đã hơi trễ rồi, hắn định vào văn phòng xem chút tài liệu bảng biểu nguyên vật liệu rồi sẽ quay về nhà ngủ, gần đây không biết có phải vì thời tiết hay không, bản thân hắn thấy dù ngủ thế nào cũng không đủ. Kết quả mới bước chân vào quán bar đã thấy Mục Tử Lễ ngồi ở quầy vẫy tay chào hắn.
Hai người dạo này gặp nhau rất nhiều lần, mỗi tuần Nghiêm Đông Kỳ sẽ chở Nghiêm Chỉ vào chiều thứ năm với thứ sáu đến học vẻ vời của Mục Tử Lễ, tác dụng của Nghiêm Đông Kỳ chỉ là lái xe đưa đón em gái, ngồi chờ em gái hai giờ lại chở về nhà.
Vì thế ở trong phòng vẽ tranh của hắn có thể thấy được cảnh tượng như vậy, một người đẹp trai như thần linh Hi Lạp sau khi bố trí cho học sinh làm bài tập đều cùng một người đàn ông khác tựa người trên lan can sân thượng tán gẫu.
Bọn học sinh đều thấy giáo sư bình thường nghiêm túc thận trọng khi tán gẫu nói chuyện phiếm trên mặt cùng trong mắt đều tràn đầy ý cười, gò má anh tuấn chuyên nghiệp khiến mấy học sinh trong lớp phải đỏ mặt tim đập rộn ràng.
Chỉ có người ngồi ở đầu tiên, so với những người khác đều trẻ hơn, là một học sinh cao trung, vừa vẻ thi thoảng sẽ nhìn qua bên ánh, cả khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ.
Nghiêm Chỉ nhìn khuôn mặt của anh trai mình khi nói chuyện với người ta đều thả lỏng, phóng túng, còn có nụ cười khi nhìn giáo sư đối diện, càng thấy số mệnh đau khổ sau này.
Thực sự là trốn tránh không khỏi số mệnh làm gay.
Em gái cũng không thể giúp được anh, chỉ có thể hi vọng thời điểm bị mẹ đánh gần chết em còn có cơ hội dâng cho anh một bình dầu hoa hồng.
Cùng chính vì Nghiêm Chỉ nên Nghiêm Đông Kỳ càng có thời gian để hiểu thêm về người đàn ông tên Mục Tử Lễ này. Nói tóm lại, đây là một người tương đối khá, chính là kiểu người ném vào vòng của bạn sẽ làm bạn tăng thêm sự bức bách.
“Hôm nay tới hơi trễ nhỉ.” Từ khoảng cách thật xa Mục Tử Lễ đã nâng chén rượu nhìn hắn quơ quơ, Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là vòng qua đi lại phía hắn.
Hắn không uống rượu, nói một nhân viên tạp vụ vào văn phòng rót cho mình cốc nước lọc.
“Nhìn trạng thái tinh thần như thế là gặp chuyện gì không tốt sao?” Mục Tử Lễ nghiêng đầu, buông mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là hai ngày nay không lên được tinh thần. Xuân mệt mỏi thu thiếu ngủ, ngủ không tỉnh đến tiết trời tháng ba. Không phải có câu này sao.”
Mục Tử Lễ nghe xong cười ha hả: “Vậy thì một năm bốn mùa cho cậu ngủ cả năm ấy nhỉ.”
Nghiêm Đông Kỳ cũng theo sau mỉm cười.
“Tôi nhớ trước đây có nói chuyện bạn gái, là cô gái tóc dài tình cờ tôi gặp ở nhà hàng sao?” Mục Tử Lễ đột nhiên chuyển đề tài.
“Ừm.” Nghiêm Đông Kỳ cũng không để ý, thuận miệng nói một câu: “Cũng mới quan hệ chưa lâu, giờ con đang cân nhắc chuyện chia tay đây.”
“Làm sao lại nghĩ đến chuyện chia tay?” Mục Tử Lễ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Nghiêm Đông Kỳ hít một hơi, khều một lọn tóc dài che trước trước trán: “Còn có thể làm sao, vì em của tôi chứ sao nữa, người ta không cho tôi nói chuyện, không ưng cô gái này.”
Hắn một bên chăm chú oán giận, không thấy vẻ mặt người đàn ông bên người trong nháy mắt có chút vi diệu.
Mục Tử Lễ cách một lúc mới mở miệng: “Vậy thì tốt.”
“Cái gì vậy thì tốt? cậu không phải là thấy bạn bè cùng với đối tượng chia tay mà vui vẻ chứ?” Nghiêm Đông Kỳ oán trách liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu nhẹ nhàng trêu chọc một câu.
“Không. Tôi cảm thấy cậu với cô gái kia cũng chẳng ra làm sao. quãng thời gian trước không biết tại sao lại chạy đến trong cửa hàng của tôi nói là bạn bè của tôi muốn xin số điện thoại.” Mục Tử Lễ hời hợt nói: “Sau đó còn hẹn tôi ra gặp mặt, nói muốn làm bạn bè.”
Nghiêm Đông Kỳ có chút sững sờ: “Có chuyện như thế?”
Mục Tử Lễ nhìn thấy phản ứng của hắn khẽ cười lên: “Nhìn phản ứng này của cậu xem ra là thật sự không thích người ta.”
“Anh em, rất cảm ơn.” Nghiêm Đông Kỳ ở trên bả vai Mục Tử Lễ vỗ vỗ: “Tớ trước còn thấy chia tay với cô ấy còn thấy hổ thẹn đây, giờ tự nhiên thấy thoải mái hơn nhiều.”
Mục Tử Lễ chỉ cười, không nói thêm gì.
Mdk vừa về tới nhà đã gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Hiểu.
Bình thường hai người gọi điện thoại nói chuyện với nhau thì tâm tình hắn cũng không quá để tâm, Trịnh Hiểu Hiểu vừa mới gặp mặt thì hắn thấy rất điềm đạm đáng yêu, không nhiều lời, nói đến mấy chuyện vặt vãnh tình yêu tình tứ cũng có thể lôi kéo tán gẫu đến hơn một gờ, thời gian dài như vậy cái gì cũng không thể làm, cứ luôn phải nghe cô ấy líu ra líu ríu trong điện thoại.
Hơn nữa hắn còn phải giả bộ đang cực kỳ hứng thú chăm chú lắng nghe, thi thoảng còn phải đáp lại vài câu cho có lệ.
Nghiêm Đông Kỳ nghĩ lại chuyện quá khứ tự nhiên thấy buồn cười. căn bản trước đây hắn mặc kệ là dùng phương thức gì yêu đương, cho dù có thấy phiền cũng không bao giờ đề cập tới chuyện chia tay, nghĩ nghĩ như vậy thực sự rất mình co bệnh, cứ một lúc một lúc cưa gái rồi thi thoảng còn nói mấy câu vô nghĩa về yêu đương tình tứ cũng chẳng ngại phiền hà.
Lúc bắt đầu gọi điện thoại đi, tâm tình Nghiêm Đông Kỳ thực sự trở về thời trẻ trung tung bay.
Chưa đánh hai hồi chung đầu bên kia đã bắt mắt, giọng điệu của Trịnh Hiểu Hiểu có vẻ rất vui mừng: “Đông Kỳ, ngày hôm nay thế nào anh lại có gọi cho em?”
“Há, anh muốn nói với em chuyện này…” Nghiêm Đông Kỳ lúc nói những lời này vẫn dừng một chút, đem tâm trạng như ép bức mãi mới miễn cưỡng mở miệng: “Chúng ta chia tay đi.”
Ngày hôm qua còn gọi điện thoại nói chuyện tình cảm như thế, hôm nay đột nhiên nói chia tay, đổi là cô gái nào cũng không thể chịu được.
“Anh có ý gì?” âm thanh cô gái bên kia nghe có chút cứng ngắc.
Nghiêm Đông Kỳ xoa nhẹ tóc trên đầu, tìm sô pha ngồi xuống: “Thì ý trên mặt chữ thôi. Anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
“Nghiêm Đông Kỳ, anh nói lời này là có ý gì? Đang tốt đẹp sao đột nhiên nói chia tay là chia tay?” âm thanh Trịnh Hiểu Hiểu đột nhiên trở nên sắc bén: “Anh không phải là đang đùa giỡn với em chứ?”
“Anh cần phải đùa giỡn sao? anh chỉ cảm thấy không thích hợp thì chia tay, mọi người ai đi đường nấy đừng lãng phí thời gian.” Nghiêm Đông Kỳ thở dài, bứng chén muốn uống ngụm nước, kết quả nước sôi để nguội như kết thành băng đi vào nơi sâu xa nhất của dạ dày.
“Chúng ta có gì mà không hợp nhau? Em trước đây cũng cảm giác được anh căn bản không yêu em? Vì sao còn muốn làm người yêu với em chứ?” âm thanh Trịnh Hiểu Hiểu cao lên mấy phần.
Nghiêm Đông Kỳ tự nhiên nghĩ không ra, rõ ràng họ không thích cô gái đó tự nhiên cô ta còn xung phong đồng ý nhận lời thì bản thân mới là người ngu ngốc chứ. Cũng có thể xung quanh mọi người đều đổ xô yêu đương nên mình có lẽ cũng muốn được như người ta đi.
“Anh có thích em hay không cũng không quan trọng, thế nhưng em không phải đi khắp nơi tìm người sao? không phải em còn muốn đi hỏi số điện thoại của Mục Tử Lễ sao? đúng không? Vì thế em đừng có ở đó là tùy tiện viện cớ nói linh tinh được không?”
Thanh âm trong điện thoại im bặt đi.
Nghiêm Đông Kỳ thả lỏng thở ra một hơi: “Cứ như vậy đi.” Sau đó giơ tay cúp điện thoại, rửa mặt qua loa rồi ngã người xuống chăn gần như cứ thế ngủ.
Vừa thoải mái vừa thanh tĩnh.