Tốt, Em Nói Đó

Chương 43




Thể chất Hàn Dĩ Nặc rất tốt, truyền hai chai dịch với ngủ một giấc đã có thể nhảy nhót tưng bừng, không hề có dáng vẻ của một người hôm trước vừa bị bệnh. Bác sĩ Tiểu Tôn để lại đống thuốc cảm mạo phỏng chừng sốt cũng không phát huy tác dụng.

Giờ cũng gần đến cuối năm, lịch trình cũng như năm ngoái, Nghiêm Đông Kỳ chuẩn bị thu dọn quán xá để nghỉ ngơi chuẩn bị cùng người nhà đón tết, cũng vì thế mà mấy ngày mới bận bịu.

Hôm nay hắn phải ra ngoài chính là đến cửa hàng phát tiền thưởng cho nhân viên rồi đóng cửa mấy quán bar ra tết mới bắt đầu làm việc.

Tiết Giai đến thăm Hàn Dĩ Nặc là việc hoàn toàn hắn không thể đoán trước.

Sáng sớm Nghiêm Đông Kỳ mới đi được không bao lâu, Hàn Dĩ Nặc làm hai đề thi toán học, đang chuẩn bị uống nước rồi quay lại làm tiếng anh thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hắn hơi kinh ngạc, Nghiêm Đông Kỳ sáng sớm đã bảo hôm nay sẽ về muộn, cũng phải mời mấy quản lý cùng quản đốc ăn cơm, giờ cũng không biết ai đến đây.

Hắn ló đầu qua mắt mèo để nhìn thì thấy khuôn mặt của Tiết Giai cười đặc biệt xán lạn.

Cửa vừa mở ra, liền nghe thấy thiếu niên ngoài cửa hô to một tiếng: “Surprise~ “

Hàn Dĩ Nặc rất kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”

Tiết Giai cười rạng rỡ lộ ra một hàm răng trắng bóc: “Đương nhiên là đến chúc tết rồi, không hoan ngênh tớ?”

“Không hoan nghênh thì cậu cũng không tới sao, vào đi.” nhìn dáng dấp của Tiết Giai thì hắn đã biết từ chỗ nào tới, gương mặt bị phơi nắng đến thê thảm giờ chỉ mỗi hàm răng trắng phản quang. Hàn Dĩ Nặc có chút bất đắc dĩ mà đem hắn vào.

Tiết Giai cởi áo khoác ném lên sopha rồi tự nhiên mà ngồi phịch xuống ghế, đem túi ni lông trong tay ở trước mặt Hàn Dĩ Nặc quơ quơ: “Quà tặng này.”

Hàn Dĩ Nặc nhận lấy đưa mắt nhìn bên trong một chút, là một hộp hương trầm Tây Tạng, hai vòng tay kiểu nam rất tinh tế.

Món quà rất tốt, nhưng người xách nó lại kiểu tay chơi, nhìn qua chẳng khác mấy người cầm túi ni lông đi chợ mua rau hẹ nấm cà chua đặc biệt không phù hợp.

“Sau khi cùng cậu đi du lịch thì tớ cùng người nhà có đi một chuyến Tây Tạng. Do hưởng tia tử ngoại quá nhiều, sách sách sách, tớ có phải bị nướng đến cháy đen không?” Tiết Giai gãi gãi tóc, ở phòng khách tìm điều khiển ti vi rồi không chút khách khí mở ra xem.

Hàn Dĩ Nặc rất kinh ngạc: “Cậu cũng biết cậu bị nướng đến đen?”

Đâu chỉ là nướng đến đen một chút, quả thực như thay đổi huyết thống, Hàn Dĩ Nặc oán thầm. Thế nhưng hắn thấy việc Tiết Giai tự nhiên đen đi đáng lẽ không chú ý mấy, số lần soi gương trong năm của hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Hai ngày trước hiếm thấy tớ soi gương, thấy răng tự nhiên trắng quá.” Tiết Giai một bên ấn ấn điều khiển một bên hững hờ đáp.

Hàn Dĩ Nặc bất đắc dĩ, đem món quà để sang một bên rồi ngồi xuống bên cạnh: “Không phải, làm sao cậu biết địa chỉ nhà tớ?”

“Muốn biết thì có gì khó đâu, ngày hôm qua tớ gọi điện cho Nghiêm Chỉ nên thuận tiện hỏi một cái, muốn đem quà đến tận tay cậu. hai vòng tay ấy cho anh trai cậu một cái, báo đáp ân cứu mạng ở lễ giáng sinh năm ngoái.” Tiết Giai chuyển sang kênh nhạc rồi lấy một quả táo trong dĩa hoa quả trên bàn bắt đầu ăn.

Hàn Dĩ Nặc nghe thấy tên Nghiêm Chỉ thì sửng sốt một chút, sau không dấu vết liếc nhìn Tiết Giai nhưng không nói gì.

Hắn cũng không chờ Tiết Giai mở miệng đã nói, âm thanh mang theo ý cười: “Đại ca, cậu giờ mới báo đáp không phải có chút muộn, đã hơn một năm rồi.”

“Quân tử báo ân, mười năm không muộn mà.” Tiết Giai đem quả táo cắn “Soạt soạt soạt soạt”

“Được rồi.” Hàn Dĩ Nặc nhún vai một cái, cũng từ dĩa đựng trái cây trên bàn lấy một quả táo: “Bài tập cậu làm thế nào rồi?”

Động tác ăn táo của Tiết Giai dừng lại, quăng tới một vẻ mặt ai oán: “Cậu nhất đinh phải nói chuyện này?”

Chưa chờ Hàn Dĩ Nặc nói đã thay đổi một bộ mặt nịnh nọt tươi cười: “Vì thế tớ mới đến tìm cậu nha.” Nói xong còn nhướng mày cười *** tà.

Hàn Dĩ Nặc bất đắc dĩ: “Tớ cũng chưa làm xong này.”

“Không thể được, cậu còn chưa làm xong thì làm sao tớ mượn bài tập của cậu được?” Tiết Giai không thể tin mà trừng Hàn Dĩ Nặc, dường như muốn phát tiết lửa giận mà cắn mạnh quả táo.

Hàn Dĩ Nặc thấy vẻ mặt như muốn chết của hắn, vui vẻ mà nở nụ cười: “Thế nhưng tớ đã làm hết bài thi rồi.”

“Hàn thiếu, anh Hàn, Hàn đại gia, cậu mau mau cho tớ mượn đi. mẹ tớ nói nghỉ đông đã chơi dã ngoại thoải mái rồi, nếu không đem bài tập làm xong trong năm nay thì chết tớ.” Tiết Giai thổi hạt táo tới bàn trà rồi bắt đầu lấy lột bao kẹo cam: “Anh em suy nghĩ một chút đi, ba mươi tết nha, tớ chỉ cô đơn ở nhà mà cặm cụi làm bài tập, con bà nó cái này không phải một năm xui xẻo a.”

Hàn Dĩ Nặc suy nghĩ về mẹ của Tiết Giai một chút, tính cách bà này nhất định nói được làm được, liền thoải mái gật gù: “Được rồi, lúc về thì cầm bài vở của tớ về.”

Hai người nhìn TV, đem dĩa đựng trái cây ăn sạch sành sanh liền cảm thấy đói bụng, Tiết Giai hỏi một câu: “Anh trai cậu hôm nay về không? Trưa nay chúng ta ăn gì?”

“Anh ấy không về, hai ta gọi thức ăn ngoài đi. cậu muốn ăn cái gì?” Hàn Dĩ Nặc mím mím môi, hơi hơi lay động đầu.

Tiết Giai có chút thất vọng buông mắt: “A? anh trai cậu hôm nay không trở về à? Tớ nên tìm lúc anh ấy ở nhà mà đến lần nữa mới được.”

Bây giờ Hàn Dĩ Nặc đã bị việc Nghiêm Đông Kỳ tìm bạn gái với cô Trịnh Hiểu Hiểu làm căng thẳng tinh thần, giờ nhìn ai cũng cảm thấy người ta có ý tứ với Nghiêm Đông Kỳ, hắn nghe Tiết Giai nói thế lại nhíu mày nói: “Cậu tìm anh trai tớ làm gì? Cậu cùng hắn cũng không phải thân quen!!”

“Không quen thì không thể tìm sao? sau này sẽ quen thuộc thôi.” Tiết Giai bất mãn là lườm hắn một cái.

“Cậu tìm hắn có chuyện gì?” Hàn Dĩ Nặc nhíu mày càng chặt.

Tiết Giai vừa nhắc tới Nghiêm Đông Kỳ thì vẻ mặt có chút sùng bái: “Cũng không có chuyện gì, tớ cảm thấy anh cậu rất trâu bò, là đại gia nhưng không câu nệ, trò chuyện rất thoải mái. Tớ cảm thấy bản thân đối với anh có chút ngu ngốc có chút ngóng trông.”

Hàn Dĩ Nặc gật gù: “Đúng là rất ngu ngốc.”

_________________

Hai thanh niên non nớt đói bụng trong việc chọn cơm với pizza thì chọn pizza, chỉ một bữa ăn trưa đã khiến cả căn phòng tràn ngập hương vị pho mát.

Cơm nước xong xuôi, Tiết Giai yên lặng làm tổ trên sô pha xem ti vi, theo lời nói của hắn chính là: “Từ khi du lịch Tây Tạng trở về, mẹ tớ đã muốn tớ hồi phục lại như ban đầu nên ngoại trừ tủ lạnh thì đồ thiết bị da dụng tớ vẫn chưa thể động qua đấy. Cậu phải cho tớ bồi bổ lại không thì tớ bị mẹ chỉnh cho điên mất.”

Hàn Dĩ Nặc thấy Tiết Giai bị mẹ quản như thế lại khổ cực, hơn nữa những học sinh bị mẹ quản như thế ở trong trường quả thực đếm không xuể. Nếu so sánh phải trái thì hắn cảm thấy bản thân có một cuộc sống không buồn không lo vô tư lự.

Tiết Giai xem ti vi một lúc rồi quay lại máy tính của Hàn Dĩ Nặc chơi game, Hàn Dĩ Nặc đối với game cũng không hứng thú lắm chỉ ngồi một bên xem, trên màn thình là một đống đầu màu sắc sặc sỡ, thỉnh thoảng còn nhảy ra khung đối thoại, nhìn một lúc hắn đã thấy đôi mắt mệt mỏi rã rời.

Tiết Giai đến nhà hắn chúc tết tinh thần thoải mái hẳn lên, phút cuối cùng khi ra cửa đột nhiên nhìn xung quanh hành lang dò xét rồi từ trong túi lấy ra USB, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhét vào trong tay Hàn Dĩ Nặc.

“Cái quái gì thế này?” Hàn Dĩ Nặc giơ USB lên, đầu một mảnh mờ mịt.

Tiết Giai gảy gảy cằm, lộ ra một vẻ mặt “Cậu hiểu, tớ hiểu mọi người đều hiểu”: “Đây là quà cảm ơn cậu đã tiếp đón nhiệt tình tớ, hai ta là anh em nên tớ mới đưa cho cậu đấy, tớ còn chưa xem, hôm trước cướp được của thẳng bạn, vẫn là đồ nóng hổi!!”

Hàn Dĩ Nặc nghe được như rơi vào sương mù: “rốt cục là cái gì?”

Lúc này Tiết Giai thực sự sửng sốt: “Cậu thực sự không biết?”

Hàn Dĩ Nặc bị dáng vẻ đang nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn mà tự cảm thấy thiếu kiên nhẫn, ở trên vai hắn đánh một cái: “Biết cái đếch gì, cậu muốn nói gì thì nói nhanh đi.”

Kết quả Tiết Giai đưa tay vỗ vai Hàn Dĩ Nặc một cái, lại một bộ “Cậu sao có thể trâu bò đến thế” nói: “Anh em sao có thể như thế, cậu à, tớ phục cậu, không trách có thể thi ở vị trí đầu bảng như thế. một người thanh tâm quả dục, tiêu chuẩn tinh thần Platon.

“Cậu một là nói tiếng người không thì lăn.” Hàn Dĩ Nặc thực sự không biết hắn đến cùng đang nói cái gì, không lẽ đi du lịch trên cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng nên đại não thiếu oxi, đến giờ vẫn chưa thể hồi phục.

Tiết Giai ý tứ sâu xa mà liếc mắt nhìn hắn: “Anh em, cho cậu xem cái này là tớ muốn mở ra cho cậu một chân trời mới.”

“Đại gia Tiết, cậu đây là muốn chỉnh tớ sao?” Hàn Dĩ Nặc cúi đầu liếc nhìn USB màu bạc trong tay, ngẩng đầu nhìn Tiết Giai một cái: ”Trong này rốt cục có cái quái gì, đừng để cho máy tính của tớ nhiễm virut độc hại là được.”

“Hàn thiếu à, trong này có cái gọi là người đàn ông lãng mạn.” Tiết Giai nở một nụ cười hèn hạ rồi xoay người đi.

Nam nhân lãng mạn, FML đây là cái quỷ gì? Hàn Dĩ Nặc lại một lần nữa hoài nghi đại não Tiết Giai bị thiếu dưỡng khí không nhẹ.

Hắn xoay người trở về phòng, do dự mãi mới đem USB cắm vào máy tính, chờ máy tính nhận chạy cả người có chút căng thẳng.

Chờ đến khi mở tệp trong USB ra thì toàn thấy một đống video, tên rất mơ hồ, tất cả đều là Một. Hai. Ba. Bốn. Năm. Sáu. Bảy theo kiểu đánh số, Hàn Dĩ Nặc nhíu mày, tiện tay mở một video.

“ya, phút bay bướm.” – âm thanh không kịp phòng bị từ loa máy tính truyền tới. lúc nãy Tiết Giai chơi game, âm thanh được mở lớn giờ đang vang vọng một thứ mềm mại đáng yêu làm người ta chấn động không thôi.

Hàn Dĩ Nặc nhìn trên màn hình vi tính là hình ảnh hai người một nam một nữ đang trần truồng quấn quít lấy nhau không phẩm hạnh mà sửng sốt vài giây, sau đó lộ ra một vẻ mặt có chút căm ghét.

Màn hình phản ra một khuôn mặt thiếu nên không hề có cảm xúc, thậm chí nhìn qua có chút thờ ơ lãnh đạm. Hắn hoàn toàn không giống những thiếu niên khác khi nhìn những hình ảnh này, chỉ hững hờ xem một chút rồi mở cái kế tiếp.

Cứ như vậy đến cái thứ ba, ngón tay đặt trên chuột đột nhiên dừng lại.

Trên màn hình là hai người đã được thay đổi. tuy rằng mỗi một video thì nhân vật chính sẽ khác nhau, nhưng cái này có vẻ không đúng lắm…

Hai người đàn ông.

Một người nhìn qua có vẻ cường tráng, người kia lại thiên về vẻ trắng nõn tinh tế, thân thể mang theo cảm giác dẻo dai mềm mại. hai người nói chuyện với nhau, mỉm cười rồi hôn môi, cứ thế thuận lý thành chương hôn đến trên giường.

Hàn Dĩ Nặc trầm mặc nhìn hình ảnh trong máy vi tính, vẻ mặt vẫn như trước bình tĩnh không hề dao động, nhưng trong trong mắt đen láy ở nơi sâu xa như có cái gì đang cuồn cuộn lên.

Hình ảnh khác trước, hai người đàn ông thân mật theo theo sức mạnh nhưng không có chút nào xa cách chán ghét lại mang theo một loại… như Tiết Giai nói, đàn ông lãng mạn.

lãng mạn của đàn ông.

Tiết Giai nói không sai, hắn xác thực đã mở ra một thế giới mới cho Hàn Dĩ Nặc, theo một ý nghĩa nào đó.

Hàn Dĩ Nặc chỉ cảm thấy cả người tỏa nhiệt, hô hấp dồn dập nhưng vẫn không thể đem tầm mắt dời đi chỗ khác. Hắn đem toàn bộ video xem xong mãi đến khi phần mềm tự động chuyển sang cái kế tiếp là ân ái nam nữ hắn mới phục hồi được tinh thần.

Hắn đưa tay đóng video, rút USB, cả người yên tĩnh ngồi trên ghế không nhúc nhích, mượn hô hấp để giảm bớt sự xao động bất an trong cơ thể.

Hắn muốn gọi điện thoại cho Nghiêm Đông Kỳ nhưng âm thanh vẫn khàn khàn, hô hấp gấp gáp nóng bỏng. Hắn sợ người đàn ông khôn khéo này sẽ nghe ra được điều gì đó.

Thiếu niên cứ yên lặng ngồi như thế, đến khi con chuột không còn nhấp nháy, màn hình máy vi tính tắt ngúm, mãi khi tia sáng ngoài cửa sổ dần tối đi.