Angelina hơi bất ngờ trước lời đề nghị đường đột của Tony, cô không hiểu nổi hỏi lại: “Cậu muốn gặp nữ thanh tra đó?”
“Vâng, tôi muốn gặp cô ý, trước khi quá muộn.” Tony đáp.
Khi nghe tin nữ thanh tra Monica khả năng không sống được bao lâu nữa, Tony bất chợt nghĩ tới một việc. Cậu có thể cứu sống cô. Mặc dù cậu cũng không chắc về việc mình có thể cứu sống được cô hay không. Một vết thương ở não nghiêm trọng như vậy, sẽ cần rất nhiều điểm sinh mệnh lực, Tony không biết liệu số điểm cậu đang có, có đủ để cứu sống cô, dù vậy cậu vẫn muốn thử.
“Nữ thanh tra đang bị hôn mê và nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Trừ bỏ y bác sĩ làm việc ở phòng chăm sóc đặc biệt, người ngoài không được phép ra vào. Cô ý còn được cảnh sát bảo vệ. Không phải ai cũng có thể tiếp xúc. Tôi chỉ là một y tá bình thường, tôi nghĩ mình không giúp được cậu.” Angelina từ chối nói.
“Tôi biết yêu cầu của mình làm khó cô, nhưng tôi không biết phải nhờ ai vào lúc này… tôi thật sự cần gặp nữ thanh tra đó. Tôi có việc phải làm, trước khi không còn cơ hội…” Tony nói với ánh mắt khẩn cầu.
Angeline bối rối không biết phải làm gì trước sự khẩn cầu tha thiết này của Tony. Cô bất đắc gĩ hỏi: “Lý do cậu nhất thiết phải gặp cô ý là gì?”
“Cha mẹ tôi từng bị một đám tội phạm bắt giữ, chúng là những phần tử nguy hiểm và thanh tra Monica chính là người giải quyết vụ đó… Tôi còn chưa nói được lời cám ơn với cô ý… Tôi… đáng nhẽ phải làm việc này sớm hơn… Nếu cha mẹ tôi biết việc này chắc chắn họ sẽ rất buồn.” Tony vẻ mặt buồn rầu kể ra lý do.
Một lý do mập mờ, mà Tony nói không rõ ràng và quả thật nó đã có hiệu quả tác động đến tâm lý của Angelina. Angelina đã hiểu nhầm và cô nghĩ thanh tra Monica, là người đã giúp cứu sống cha mẹ Tony khỏi tay lũ người xấu. Và khi biết nữ thanh tra không còn sống được lâu, Tony mới nhờ cô giúp cậu được gặp nữ thanh tra, để cậu có thể nói một lời cám ơn với cô. Dù lời cám ơn đó có vẻ muộn màng và Monica cũng không nghe được vì đang hôn mê. Như vậy thì vẫn tốt hơn là nói trước mộ... Angelina cũng vừa được giải thoát khỏi một tình huống nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, cô biết cảm giác mang ơn với người đã cứu mình là thế nào.
Angelina trầm ngâm một lúc lâu sau khi hiểu ra lý do Tony nhất quyết muốn gặp nữ thanh tra, cuối cùng cô nói: “Chuyện này thực sự không dễ dàng, nhưng tôi nghĩ mình có cách. Chỉ là việc này phải xem bạn tôi có đồng ý giúp cậu hay không.”
Angelina vẫn là quyết định giúp Tony. Cô thật sự cảm thấy áy náy nếu không giúp được người đã mạo hiểm mạng sống để thế chỗ cho cô trong lúc nguy hiểm.
“Cám ơn cô! Nếu bạn cô thật sự không thể giúp tôi, tôi chỉ có thể tự trách mình, đã không làm việc này sớm hơn.” Tony nói.
Angelina nói: “Trước đó chúng ta cần tới bệnh viện của tôi đã.”
Bệnh viện Đa khoa Massachusetts. Mười năm phút sau.
“Cậu bị điên sao? Mà muốn mình làm vậy.” Một nữ bác sĩ kéo Angelina vào góc phòng nói, rồi lén nhìn Tony đứng cách đó không xa.
Nữ bác sĩ mắng Angelina là Irene, người bạn làm ở phòng chăm sóc đặc biệt trong cùng bênh viện với Angelina mà trước đó cô có nhắc tới. Irene cùng Angelina ngoại trừ là đồng nghiệp trong cùng một bệnh viện, thì hai người còn là bạn học với nhau từ hồi trung học, sau này là bạn cùng trường y, rồi đi làm cùng một nơi. Hai người họ đã làm bạn với nhau rất nhiều năm. Chính vì vậy Angelina mới dám đề nghị Irene giúp đỡ Tony như vậy.
Irene có cảm giác không ổn, với lời đề nghị giúp Tony lén lút gặp nữ thanh tra nói: “Nhỡ anh ta làm gì nguy hiểm với nữ thanh tra…”
Angelina nói: “Cậu nghĩ gì vậy? Đây đâu phải trong phim, cậu làm như ai cũng là kẻ sát nhân giết người.”
“Mình chỉ biết là nữ thanh tra đó bị người khác nhằm vào. Cảnh sát cũng nói qua việc để ý vấn đề an ninh với đội ngũ y tế chăm sóc cô ý.” Irene nói.
“Cậu cũng biết chuyện hôm quá tớ bị kẻ xấu bắt giữ làm con tin uy hiếp cảnh sát rồi đấy. Tony chính là người đã cứu tớ. Cậu cũng có mấy năm trong nghề rồi, thừa hiểu trường hợp như nữ thanh tra là không có khả năng qua khỏi. Tony sẽ giết một người sắp chết? Để làm gì? Tony có cầm mạo hiểm làm điều thừa này không? Irene... tớ cũng kể rõ lý do cho cậu rồi, cậu xem, có thể giúp Tony chuyện này không?” Angelina nói.
Đối mặt với cô bạn thân nài nỉ, Irene bất đắc dĩ đồng ý, nói: “Được rồi mình sẽ giúp cậu chuyện này.”
Mười phút sau, Tony mặc một bộ đồng phục của nhân viên bệnh viện đi theo phía sau nữ bác sĩ Irene tiến về phòng chăm sóc đặc biệt. Hiện tại thanh tra Monica đang nằm trong danh sách đối tượng cần được bảo vệ, cho nên trước cửa phòng bệnh luôn có hai viên cảnh sát được trang bị vũ khí canh giữ.
“Bác sĩ Irene không phải cô sắp tan ca sao?” Một nhân viên cảnh sát nói với nữ bác sĩ khi thấy cô đi tới.
Irene trong lòng lúc này rất là căng thăng, cô không ngờ được, có ngày mình sẽ lừa dối cảnh sát như vậy, cố giữ cho mình thật bình tĩnh, cô mỉn cười nói: “Chính vì sắp tan ca tôi mới tới. Trước khi về tôi muốn kiểm tra các chỉ số của nữ thanh tra.”
“Vất vả cho cô rồi bác sĩ.” Viên cảnh sát chân thành nói. Nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác nhìn Tony rồi hỏi: “Cậu là ai? Lại đây làm gì?”
Irene nghe vậy trong lòng vẫn là lộp độp một tiếng, tim cô nhảy loạn lên, may là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Irene nhanh miệng nói: “Cậu ý là nhân viên kỹ thuật. Màn hình chiếc máy Monitor theo dõi bệnh nhân lúc chiều có chút trục trặc, hiển thị không được tốt, tôi muốn cậu ý vào kiểm tra xem sao.”
“Vâng, tôi là Tony nhân viên kỹ thuật của bệnh viện.” Tony nói và cậu cũng không thèm nói dối tên mình.
“Thôi được rồi, hai người vào đi. Nhớ kiểm tra cho kỹ, đừng để trục trặc gì xảy ra... Hi vọng thanh tra có thể sớm ngày tỉnh lại.” Viên cảnh sát nói.
Irene, Tony hai người được một phen hú hồn đi vào.
Tích... Tích... Tích... Phòng bệnh yên ắng tới mức có thể nghe thấy âm thanh từ những máy móc thiết bị y tế phát ra. Trên giường bệnh, đầu nữ thanh tra quấn băng, khuôn mặt trắng bệch như không còn một giọt máu, làn da nhợt nhạt không có sức sống. Đôi mắt dài nhắm chặt như đang ngủ, hơi thở lại rất mỏng manh, tùy thời có thể tắt bất cứ lúc nào.