Tống Y

Chương 97: Tĩnh Từ sư thái




Tuyết Phi Nhi cũng Bàng Vũ Cầm hai người vừa nghe, vội vàng đặt bát đũa xuống, phủ thành đại phu, hơn nữa người bệnh lại là một ni cô, điều này quả thật rất mới mẻ, phải đi xem một chút.

Đỗ Văn Hạo cũng hơi sửng sốt, không hiểu sao trong đầu lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tiểu ni cô Nghi Lâm trong tiểu thuyết của Kim Dung 'Tiếu Ngạo giang hồ', dáng điệu mảnh mai nằm trên giường bệnh. Vội vàng bước nhanh đi ra ngoài. Mấy người Tuyết Phi Nhi cũng đi theo tới tiền đường.

Quả nhiên, trong tiền đường đứng đầy người, bốn năm người mặc cà sa ni cô, còn có bảy tám nam nhân khoác trường bào, mặc đoản sam (1), các loại trang phục đều có, chỉ là đều cùng một màu sắc màu trắng, đã có chút giống với các kiểu dáng đồng phục khác biệt. Mọi người đang cẩn thận nâng một cái giường gỗ, đem một bệnh nhân vào trong hiệu thuốc. Tiền Bất thu cùng một lão giả đang đứng ở một bên thấp giọng nói gì đó.

Thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào. Tiền Bất Thu vội vàng bước lên trước, khom người chắp tay nói: "Sư phụ, thật xin lỗi, quấy rầy người dùng cơm rồi, có một trọng bệnh rất khẩn cấp, từ phủ thành đường xa tới đây tìm người cứu trị". Một ngón tay chỉ vào lão đầu gầy gò kia: "Vị này chính là đại phu tới từ phủ thành Cung Minh Cung đại phu, chính là chưởng quỹ kiêm tọa đường đại phu của Nhất Hoàn Đường lớn nhất thành phủ, bởi vì Minh đại phu lúc khám bệnh cho người ta thường thường chỉ dùng một quả dược hoàn là có thể trị khỏi bệnh, cho nên đường của hắn có tên là Nhất Hoàng đường, chính là thần y tiếng tăm lừng lẫy ở phủ thành".

Sau khi cùng Đỗ Văn Hạo chào nhau, Cung Minh nói: "Tiền thần y quá khen rồi, có lẽ chúng ta nên trở lại chuyện chính đi, người bị bệnh chính là Tĩnh Từ sư thái trụ trì Bạch Vân am ở phủ thành".

Đỗ Văn Hạo sửng sốt, liếc mắt một cái nhìn ni cô trên giường bệnh. Không sai, nhưng mà đó lại là một lão ni cô, mặt đầy nếp nhăn, xương gò má nhô cao, gương mặt hóp vào, ngay cả lông mi cũng đã hoa râm rồi. Nhớ tới suy nghĩ của mình vừa rồi không khỏi âm thầm buồn cười.

Cung Minh tiếp tục nói: "Bệnh của Tĩnh Từ trụ trì lão hủ đã chẩn sát qua, phủ thành đại phủ nổi danh hay không nổi danh cũng đã mời tới xem xét, lần lượt sau một ngày trời đánh đành bó tay với căn bệnh này, giờ đã hấp hối. Nghe nói quý huyện có Ngũ Vị Đường Đỗ Văn Hạo Đỗ đại phu am hiểu thần kỹ của thần y Hoa Đà ngay cả thần y Tiền Bất Thu cũng bái nhập môn hạ. Lão hủ cùng mấy vị đại phu thương lượng, vốn định phát thiếp thỉnh Đỗ đại phu tới thành phủ chẩn bệnh cho Tĩnh Từ sư thái, nhưng lại sợ chậm trễ trên đường đi, lại thêm lo lắng Đỗ đại phu ở đây có sự tình không thể đi ra ngoài, như vậy ngược lại càng chậm trễ việc điều trị. Vì thế ngay lập tức lên đường, hộ tống Tĩnh Từ sư thái tới nhà cầu y".

Sợ Đỗ Văn Hạo không coi trọng, dừng một chút lại trầm giọng nói: "Đỗ đại phu, Tĩnh Từ trụ trì là một đời cao tăng, tại phủ thành tín đồ vượt qua vạn. Lần này bệnh nặng, chúng tín đồ trong lòng lo lắng, những tín đồ này hòa nhập vào cùng chúng đệ tử thành kính cố ý hộ tống đại sư từ nhà tới đây. Trong lòng thành kính mới có thể thấy được ánh sáng. Tất cả đều theo, hiện giờ toàn phủ thành tràn đầy tín đồ, mọi nhà dâng hương khấn vái cầu phúc, chờ đợi đại sư sớm ngày khỏe lại. Hiện giờ cuối cùng đã tới được đây, xin Đỗ đại phu cứu chữa cho Tĩnh Từ sư thái đi".

Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Các ngươi không có biện pháp, ta có thể có biện pháp gì chứ. Bà ta bệnh thế nào chứng ra sao?"

"Dạ dày đau đớn! Đã ngất đi rồi".

Những người u mê này lẩm bẩm như vậy làm gì? Đỗ Văn Hạo cười khổ: 'tu tiên khoáng choáng chắc!' Vội vàng bảo Tuyết Phi Nhi lấy kim châm tới. Nếu là đau bụng cấp. Có khả năng dẫn tới thủng ruột thay đổi bệnh lý. Nên phải tuyệt đối cấm ăn uống. Vì vậy trước khi rõ tình huống không thể dùng thang thuốc cứu chữa. CHỉ có thể sử dụng châm cứu kháng đơn sốc.

Châm vào Đại Chuy, Khúc Trì, Nhân Trung, Thái Xung, Túc Lâm Khấp, các loại huyệt trên. Chỉ trong chốc lát Từ sư thái từ từ tỉnh lại.

Thừa dịp trong khi châm cứu kháng cơn sốc. Đỗ Văn Hạo bảo Cung Minh kể lại quá trình sinh bệnh.

Cung Minh nói: "Trước đó vài ngày Tĩnh Từ sư thái liên tục giảng kinh thuyết pháp cho tín đồ vì vậy vô cùng mệt mỏi. Bốn ngày trước trong lúc giảng kinh liền phát bệnh. Nhưng sư thái vẫn cố gắng giảng cho xong. Đau nhức tới mức té xỉu trên đài. Tín chúng đưa bà về thiện phòng. Phái người mời lão hủ xuất chẩn. Lúc ấy sư thái đã tỉnh táo, lão hủ vấn chẩn biết được: 'Ngoài việc bụng đau dị thường còn không thể di động, sắc mặt tái nhợt, tứ chi lạnh lẽo, mồ hôi lạnh lẽo hơi thở đứt đoạn kèm theo nôn mửa. Nước tiểu ít và đỏ. Mạch hồng sổ'".

"Ngươi biện chứng ra sao?"

"Lão hủ chẩn vì tà bệnh xâm nhập làm rối loạn dương minh vị phủ, dồn nén không thông mà sinh nhiệt, độc xâm nhập tạng phủ, là chứng nhiệt độc thịnh. Cần được thanh nhiệt giải độc, lương huyết khai thông thì dùng 'hoàng liên giải độc thang' cùng với 'đại hoàng mẫu đơn bì thang'. Đồng thời châm cứu những huyệt Lương Môn, THiên Xu, Nội Quan cùng Túc Tam Lý. Nhưng mà..., ài!"

"KHông có hiệu quả sao?"

Lắc đầu cười khổ: "Không chỉ không có hiệu quả, bệnh tình ngược lại càng nặng hơn! Hôm qua vào giữa trưa, đại sư đột nhiên đau bụng, bộ dạng như dao cắt, nằm ngửa hai chân cong lên không thể di động, có hiện tượng hôn mê bất tỉnh. Lão hủ bất đắc dĩ đành mời đông đảo danh y thành phủ tới hội chẩn. Nhưng mà, sau khi mười vị đại phu tới chẩn sát, chia làm ba phái, không ai chịu nghe ai. Lão hủ chủ lực phái thứ nhất là nhiệt độc thịnh chứng; Thông Tân đường Kha Huyên Kha đại phu chủ lực phái 'thấp nhiệt uẩn kiết chứng', cho rằng phải thanh nhiệt hóa thấp tiêu trừ ứ đọng; phương thuốc là 'cát căn hoàng cầm hoàng liên thang' đã qua gia giảm; Quý Chi Đường Hà Vĩnh Lương đại phu một phái, chẩn là vì ứ nhiệt nội kết chứng, cho rằng cần hóa ứ thanh nhiệt, giải độc giảm đau; phương thuốc là "đại hoàng mẫu đơn bì thang' cùng với 'ngũ vị tiêu độc ẩm' . Nhiều ý kiến rối ren, khó có thể kết luận. Cuối cùng, quyết định trước tiên dựa vào phương của lão hủ phục một thang, nếu không được thì đối phương đổi phương thuốc khác".

Đỗ Văn Hạo trong lòng cười khổ, thật sự là? Nhiều công khó chống thuyền, chỉ sợ càng hội chẩn càng rối loạn.

Quả nhiên, Cung Minh lắc đầu nói: "Dùng xong thang thuốc của lão hủ, không tới nửa canh giờ, sư thái liền nhiệt vào càng sâu chết ngất đi, vội vàng dùng nhân sâm cứu chữa, sau đó thì tỉnh táo hơn, rồi lại phân biệt dùng thang thuốc của Kha đại phu cùng Hà đại phu. Kế quả đều như nhau, nhanh chóng bất tỉnh lần nữa. Mọi người lúc này mới trợn tròn mắt, thấy sư thái lúc này đã âm vong dương thoát (2) chi chứng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả dùng tới 'sinh mạch tán' cứu âm hồi dương cũng không có tác dụng. Sau khi vội vã thương nghị, quyết định suốt đêm lên đường, đưa tới quý đường cầu y".

Cung Minh nói xong, nữ ni cùng với cư sĩ tín chúng quỳ xuống một mảng, dập đầu cùng hô lên: "Cầu xin thần y cứu mạng!"

Đầy là lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo nghe thấy người ta chính thức gọi mình là thần y, nhìn xuống một phiến tín chúng cùng nĩ ni quỳ xuống, cảm thấy một loại ý thức trách nhiệm trước nay chưa từng có.- Nhưng mà loại cảm giác này rất có phần quá nặng nề. Dù sao, đã được mười mấy phủ thành đại phủ nổi danh hội chẩn cùng không thể chữa trị được chứng bệnh, bản thân mình cuối cùng cứu mệnh đạo thảo, loại áp lực này không thể coi thường.

Đỗ Văn Hạo vội vàng bảo mọi người đứng lên, suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên nghe qua ý kiến của những người khác. Tại Tống triều không có thiết bị kiểm nghiệm hiện đại, rất nhiều căn bệnh phải dựa vào kinh nghiệm lâm sàng của thầy thuốc, nghe nhiều một chút cũng có lợi. Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Tiền Bất Thu: "Ngươi từng chẩn sát qua cho Tĩnh Từ trụ trì chứ?"

Tiền Bất Thu gật đầu: "Vừa mới chẩn sát qua".

"Ngươi thấy thế nào?"

"Lão hủ nghĩ rằng, Tĩnh Từ cố gắng dùng ý chí duy trì chống lại cơn đau bụng một lúc lâu, càng ương ngạnh chống đỡ thì càng nghiêm trọng, cả phần bụng cứng như bàn thạch, hơi thở ngắn khó khăn, trên lưỡi khô và thiếu nước, lưỡi hồng, đài màu vàng, mạch trầm khẩn, đây là thủy nhiệt hỗ kết chi kết hung chứng. Lúc này nên dùng đại 'hãn hung thang' chủ trì để tả nhiệt trục thủy".

Cung Minh cười khẩy nói: "Cái này nữa, lại thêm một ý kiến, làm sao bây giờ?"

Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ở bên người Tĩnh Từ sư thái, ngưng thần chẩn mạch, lại nhìn lưỡi tượng thấy chất lưỡi hồng, đài vàng cảm thấy theo như quan điểm của Cung Minh cùng Tiền Bất Thu đều có đạo lý nhất định. Nếu bàn về biện chứng luận trị, bản thân so với lão trung y thời Tống triều mà nói, chỉ sợ còn không bằng. Nếu muốn ra đơn thuốc cao minh hơn để phục dụng thì cũng không thể nghĩ ra được.

Trước kia, chứng đau bụng cấp chứng cần phải dùng phương pháp ngoại khoa giải phẫu mới có thể giải quyết, không dùng tới thuốc thang. Mà về điểm này mình có ưu thế tuyệt đối.

Vừa rồi hắn từ lời kể về tình huống bệnh của Tĩnh Từ sư thái, rất giống với triệu chứng viêm màng bụng cấp tính và mạn tính. lúc nãy, theo như giả thuyết của Tiền Bất thu là kết hung chứng, đã bao gồm chứng bệnh viêm màng bụng cấp tính và mạn tính, có thể dùng 'đại hãm hung thang' để trị liệu.

Phân tích của Tiền Bất Thu thêm một bước xác minh dự đoán của Đỗ Văn Hạo.

Nguyên nhân có thể gây ra viêm màng bụng cấp tính và mạn tính là rất nhiều. Giờ đây quan sát, Tĩnh Từ sư thái viêm màng ruột đã vô cùng nghiêm trọng, rất có thể là do nguyên nhân thủng ruột dẫn tới viêm màng ruột cấp tính, hơn nữa dường như thủng ruột còn rất nghiêm trọng, dược thang đã không còn có thể khống chế bệnh tình. Nhưng cuối cùng là do nguyên nhân gì thì bây giờ không có phương pháp cũng không có thời gian để hắn từ từ kiểm tra. Tĩnh Từ sư thái tùy lúc có thể chết đi. Nguyên nhân gây ra đau bụng cấp tính rất nhiều, chỉ có thể tiến hành phẫu thuật ở bụng để kiểm tra.

Đỗ Văn Hạo trong lòng cầu nguyện, hy vọng ông trời không quá làm khó bản thân, để cho mình có thể giải quyết bằng việc giải phẫu.

Đỗ Văn Hạo cầm lấy cánh tay khô gầy của Tĩnh Từ sư thái, nhìn hô hấp của sư thái giống như ngọn đèn trong gió, như là khô mùa thu. Đột nhiên nhớ tới bản thân mình trước khi xuyên qua có một lần mẫu thân bệnh nặng, ở trên giường bệnh cũng là bộ dáng thê lương bất lực như thế này, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác muốn khóc.

Sư thái thần trí nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ nhìn thấy ánh mắt hắn, lại mỉm cười, môi giật giật, nhẹ nhàng nói một câu: "Không ngại sự tình...".

Đỗ Văn Hạo thân thể chấn động, nhớ tới lúc ấy mẫu thân cũng trấn an bọn họ như vậy, vành mắt cũng không khỏi đỏ lên, hắn cầm lấy tay Tĩnh Từ sư thái, con ngươi trừng lên, thu nước mắt về, nhẹ giọng nói: "Đại sư, người cảm thấy thế nào? đau bụng phải không?"

Sư thái khẽ nhíu mi tâm, sau đó giãn ra, khẽ gật đầu.

Đỗ Văn Hạo biết viêm màng bụng cấp tính rất đau nhức, người bình thường không thể chịu đựng được, nhưng mà sư thái lại phảng phất như không có chuyện gì phát sinh, không biết đã dùng bao nhiêu nghị lực để chống đỡ sợ đau đớn, vẫn duy trì sự tôn nghiêm tới cùng, một loại sùng kính tự nhiên nảy sinh, nắm tay bà nhẹ giọng nói: "Sư thái, bệnh của người không cần lo lắng, ta có thể giúp người chữa khỏi! Nhưng mà, ta muốn phẫu thuật ổ bụng xem xét bệnh tình cho người, người đồng ý chứ?"

Tĩnh Từ sư thái nhẹ nhàng gật đầu: "Được, làm phiền ngài rồi...". Dứt lời, chậm rãi khép hai mắt lại.

Cung Minh nghe được mấy câu đó, vừa mừng vừa sợ hỏi: "Đỗ đại phu, ngươi quả thật có thể dùng thần kỹ phẫu thuật chữa thương của Hoa Đà?"

Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn không rảnh để tán dóc vào lúc này. Bây giờ phải tranh thủ từng giây từng phút. Phân phó tuyết Phi Nhi cùng Bàng Vũ Cầm lập tức lấy ra dụng cụ để chuẩn bị giải phẫu.

Án theo chỉ thị của Lâm Thanh Đại, tín chúng đem Tĩnh Từ sư thái nâng tới phòng giải phẫu tạm thời ở hậu viện, nơi này ban đầu vốn là nơi Lưu bộ khoái sau khi thương thế lành xuất viện cho nên có phòng bệnh trống. Lâm Thanh Đại trước đó đã trừ độc chuẩn bị đầy đủ, cũng ra lệnh cho các công tượng thi công xây dựng phòng ốc tạm dừng, để tránh ảnh hưởng tới việc Đỗ Văn Hạo làm giải phẫu.

(1) Đoản sam: Áo ngắn.

(2) Âm vong là hiện tượng mất nước do ra mồ hôi, tiêu chảy nhiều. - Dương Thoát là hiện tượng dương khí bị thoát mất do trúng hàn, nhiệt tà quá mạnh.