“Ngươi muốn làm gì?”
Kha Nghiêu giận dữ chỉ thẳng vào mặt Dương Duệ lúc này chưa hoàn hồn mà nói.Dương Duệ oan uổng chỉ xuống chân Kha Nghiêu, lắp bắp nói: “Nàng…nàng suýt nữa thì…”
Kha Nghiêu cúi đầu nhìn, thấy dưới chân mình có một cái hố lớn, một nửa bàn chân đang chân miệng hố, cái hố đó chắc phải sâu đến 3m.“Dương Duệ, ngươi cố ý phải không?”
Kha Nghiêu sầm mặt nói.Dương Duệ đứng dậy, dở khóc dở cười đáp: “Ta cố ý sao? Nếu cố ý ta chỉ cần đào một cái hố chưa đầy 1m là xong, ta đâu có biết trong nàng yếu ớt thế kia nhưng lại có võ công, phất tay là có thể đẩy ta đi xa như vậy, nếu ta thực sự làm thì ta sẽ bị ngã chết!”
Kha Nghiêu nghĩ thấy cũng đúng, hơn nữa cũng do bản thân mình lơ đễnh, bèn nói: “Vậy sao nhà ngươi vô duyên vô cớ đào cái hố to giữa đường thế này làm gì?”
Dương Duệ không nhịn nổi cười: “Cái gì mà giữa đường cơ chứ, nàng tự nhìn xem, nàng đi vào đâu đấy”
Kha Nghiêu đưa mắt nhìn tứ phía, rồi bật cười, thì ra mình đã đi ra sân sau bếp, xem ra cái hố này là để chôn những thứ không cần thiết, đổ đến 1 nửa thì dùng đất lấp lại, năm sau có thể trồng hoa lên, rất nhiều nhà có cách làm như vậy.Kha Nghiêu thấy ngại quá, cho dù có là người mình không thích cũng không ra tay độc ác thế này, bèn cười đáp: “Cũng do ta lơ đễnh, người nên gọi ta lại mới phải”
Dương Duệ đi lên phía trước nói: “Ha ha, thực rat a cũng không để ý, đến lúc phát hiện ra thì không kịp gọi nữa, may là chiêu đó của nàng rất đúng lúc, nếu không ta đã rơi xuốn trước rồi”
Kha Nghiêu cười nói: “Ý ngươi là ta đánh là đúng?”
Dương Duệ gật đầu đang định nói gì đó thì người hầu chạy lại.“Lão gia, lúc nãy người của Đỗ phủ tới báo, Đỗ phu nhân sắp lâm bồn rồi, mong mọi người nhanh chóng quay về, Đỗ công tử bảo tiểu nhân đi gọ Đỗ tiểu thư”
Kha Nghiêu nghe tin liền chạy thục mạng, Dương Duệ đuổi theo đến cửa, chỉ sợ Kha Nghiêu sợ quá mà quên đường.Dương Duệ nhìn theo bóng Kha Nghiêu, tay trái hắn có một quả chuông bạc nhỏ, chắc là rơi từ dây lưng nàng, Dương Duệ cẩn thận đặt vào túi, miệng khẽ mỉm cười.Kha Nghiêu vừa đi thì Long Nhị và Nguyệt Linh mới tới.“Lão gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.
Bọn họ nói đi là đi”
Long Nhị thấy Dương Duệ nhìn mãi theo bóng Kha Nghiêu, trong lòng cảm thấy bị tổn thương.“Nàng phái người đến hỏi thăm xem, dù gì thì họ cũng lần đầu trải qua chuyện này, có rất nhiều thứ sẽ không được chu toàn, ngoài ra đến tiệm thuốc xem có thuốc gì bổ máu bổ khí thì đem qua luôn, còn nên chuẩn bị gì thì nàng tự quyết nhé”
Nói rồi Dương Duệ sai người chuẩn bị xe, hắn muốn đến Mị Nhi một chuyến, trong người thấy nóng như lửa đốt, hắn muốn hạ hỏa.
Đi được vài bước thì hắn quay người lại , thấy Long Nhị đứng đó, trong lòng hắn thấy áy náy dù gì người ta đã tối mắt từ sáng đến giờ, thế là hắn quay lại ôm Long Nhị vào lòng, ôn tồn nói: “Vất vả cho nàng quá!”
Long Nhị thấy mũi mình cay cay, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nói: “Lao gì nói gì vậy, đây là chuyện cảu các chị em trong nhà, lão gia đi giải quyết chuyện của mình đi”
“Hay thế này đi, nàng xuống bếp xem có gì làm xong chưa rồi đem sang nhà họ Đỗ luôn, nhà họ bận thế chắc không có thời gian làm cơm đâu”
“Lão gia, vậy thiếp đích thân đi một chuyến vậy, lão gia lo chuyện của lão gia đi, chuyện lão gia giao cho thiếp nhất định sẽ làm thật tốt.Long Nhị làm việc thì Dương Duệ không phải lo lắng gì cả, hắn buông tay Lonh Nhị ra, hôn lên trán nàng, thấy Long Nhị cúi mặt xấu hổ, hắn cười, rồi quay gót đi.Linh Nhi nãy giờ quay mặt đi, cho đến khi Long Nhị nhắc mới quay mặt lại.Linh Nhi đi đến bên chủ nhân, thấy mặt nàng vẫn đỏ như gấc, khóe mắt lạ có nước mắt nữa, tuy nhỏ hơn chủ nhân vài tuổi nhưng luôn đi theo chủ nhân, nên cũng hiểu tâm sự cả nàng.“Nhị phu nhân, lão gia thực ra rất thương chị đó”
“Thật không?”
Long Nhị thoáng cười, ánh mắt pháng phất một nỗi buồn vô hạn.Sơn trang Vân Phàm.“Thằng ngốc, phu nhân sao rồi, đã gọi bà đỡ chưa?”
Vương Nhuận Tuyết hỏi.Người đến Dương gia báo tin chính là thằng ngốc, bọn Đỗ Văn Hạo đi chưa đến 1 canh giờ thì Bàng Vũ Cầm trở dạ, Liên Nhi sao Anh tử đi gọi bà đỡ trước đó đã hẹn trước, còn mình và mẹ của thằng ngốc thì ở bênh cạnh Bàng Vũ Cầm.Thằng ngốc kể lại mọi chuyện cho Vương Nhuận Tuyết, lúc này bọn Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đang đi vào phòng của Bàng Vũ Cầm rồi.Liên Nhi nghe thấy có tiếng động thì quay người ra ngoài cửa xem.“Lão gia, mọi người về rồi!”
Đỗ Văn Hạo thấy Liên Nhi lo lắng đến nỗi phát khóc lên nên an ủi: “Nàng làm tốt lắm, đừng lo, không phải còn có vợ ngốc đó sao? Cô ấy đã từng sinh, có kinh nghiệm hơn”
Lúc này vợ thằng ngốc Đàm thị đi ra: “Lão gia, ngài về nhanh vậy? Đúng rồi, bà đỡ vẫn chưa đến sao?”
Trong phòng có tiếng kêu thảm thiết, Đỗ Văn Hạo nghe thấy muốn chạy vào xem nhưng Đàm Thị và Lâm Thanh Đại ngăn lại: “Lão gia, phụ nữ sinh đẻ đàn ông không được vào, nếu không đen đủi lắm!”
“Văn Hạo, chàng ở ngoài đợi, thiếp và Kha Nghiêu chạy vào xem thế nào”
Đang nói thì Anh Tử quay về cùng với một người phụ nữ trung niên.“Tham kiến Đỗ lão gia”
Đỗ Văn Hạo xua tay: “Mấy người cẩn thận nhé, đại phu nhân rất sợ đau, đừng hét, đừng mạnh tay quá, đừng …”
Hai bà đỡ cười, Vương Nhuận Tuyết quay ra lườm hai bà mới thồi, nhưng vẫn bịt miệng cười.“Thôi đi, còn đứng đó làm gì, còn không mau vào xem đại phu nhân sao rồi!”
Vương Nhuận Tuyết lên tiếng.Hai bà đỡ chào hỏi dh rồi theo Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu vào phòng.Vương Nhuận Tuyết thấy Đỗ Văn Hạo lo lắng bèn nói: “Tướng công, hay đến phòng bên cạnh ngồi đi, dù gì thà chàng cũng không thể vào, đứng ở đây lại làm bọn người dưới a hoàn sợ chết khiếp”
Lúc này Kha Nghiêu chạy ra.“Huynh, đừng lo, bà đỡ nói cái thai nằm đúng vị trí, nước ối vỡ rồi, nhưng không cho muội và tẩu ở trong đó nói là… tóm lại là không cho ở trong đó, nhưng tẩu vẫn ở lại vì sợ không có ai thân thuộc thì tẩu Vũ Cầm sợ, chỉ có muội đi ra thôi”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Vẫn là Thanh Đại nghĩ chu toàn, những bà đỡ đo ta thừa biết, để đứa trẻ ra được thì chuyện gì cũng làm, Thanh Đại có chút kiến thức y học, ở lại ta cũng yên tâm”
Trong phòng lại vọng ra tiếng thét, Đỗ Văn Hạo định xông vào là bị Kha Nghiêu giữ lại: “Huynh à, chúng ta sang phòng bên ngồi đợi đi, huynh thế ày thì mấy bà đỡ sẽ chỉ cười huynh mà thôi, làm gì có tâm trạng đỡ đẻ nữa chứ?”
Đỗ Văn Hạo không chịu: “Có gì mà cười chứ, đó là vợ ta cơ mà chứ có phải ai đâu”
Đến lúc này thì cả Nhược Vũ cũng cười.“Lão gia, đàn ông nhà người ta khi vợ sinh thì ở ngoài đợi hay ra hậu viện chờ chứ không ở ngoài lải nhải như ngài đâu”
“Vô phép, sao dám nói với lão gia thế hả!”
Vương Nhuận Tuyết nói.Đỗ Văn Hạo cười trừ: “Nhược Vũ nói cũng phải, chúng ta căng thẳng quá, ngày thường vẫn nói vậy mà? Đừng trách nó”
Nhược Vũ biết Đỗ Văn Hạo xưa nay nền tính, không bao giờ xét nét kẻ dưới, nhưng mấy vị phu nhân thì ai cũng ghê gớm, nhưng nghe Vương Nhuận Tuyết nói vậy thì cũng lui xuống.Mọi người đợi ở phòng bên được một lúc rồi nhưng vẫn chưa nghe dộng tính gì, thế là lại ra cửa đợi.“Ai vào xem có chuyện gì đi.
Sao lâu quá vậy?”
Đỗ Văn Hạo thúc giục, chỉ sợ Bàng Vũ Cầm đau quá mà chết ngất đi mà mình lại không được vào.Kha Nghiêu định chạy vào thi một a hoàn bưng một chậu nước nhuốm đỏ máu đi ra.Kha Nghiêu vội hỏi: “Sao rồi? Sao ra nhiều máu thế ày?”
“Tiểu thư yên tâm, bà đỡ nói không sao, đại phu nhân vẫn bình thường”
Đỗ Văn Hạo sốt ruột: “Cái gì mà vẫn bình thường, sao không có động tĩnh gì vậy, lúc nào mới sinh đây? Các người sao thế hả?”
A hoàn chưa thấy Đỗ Văn Hạo to tiếng quát mắng như thế bao giờ, sợ quá đứng chết trân không nói được gì.Kha Nghiêu đỡ lời: “Được rồi, đi làm việc của ngươi đi, ta vào trong xem thế nào”
A hoàn định cản nhưng nhìn nét mặt Đỗ Văn Hạo và tiểu thư lại thôi, bưng chậu nước đi vội.“Trời ở, tiểu thư, đã bảo là không được vào rồi mà?”
“Ta chỉ vào xem tẩu tẩu có sao không rồi sẽ ra ngay”
“Sao nhanh thế được, mới hết nửa tuần hương, mọi người nóng vội quá!”
“Ta không vội sao được? Tẩu tẩu rất sợ đau, các ngươi toàn người mạnh tay”
“Tiểu thư à, đứa con đầu lòng sinh rất lâu, cái này…thôi…nói tiểu thư cũng không hiểu, mau đi ra đi”
Đỗ Văn Hạo áp tai vào cửa nghe, chỉ thấy Kha Nghiêu bị bà đỡ đẩy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.Kha Nghiêu biũ môi: “Gì chứ, phụ nữ chưa sinh nở đi vào đứa trẻ sẽ xấu hổ không chịu ra, hàm hồ, lừa đảo!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Nào, nghe lời đi, bà đỡ đã nói vậy thì chúng ta cứ ở ngoài đợi đi”
“Lão gia, Nhị phu nhân của Dương gia cầu kiến”
“Cái gì mà cầu kiến, lúc này còn cầu kiến gì chứ, không thấy bọn ta đang bận sao?”
Vương Nhuận Tuyết cười: “Xem chàng kìa, chưa thấy chàng nóng như vậy bao giờ, để thiếp đi xem thế nào”
Nói rồi Vương Nhuận Tuyết cùng Nhược Vũ đi ra tiền viện.