Tống Y

Chương 437: Vạn sự khởi đầu nan




Khi quay về Ngũ Vị đường, Đỗ Văn Hạo biết Kha Nghiêu và Tuyết Phi Nhi cùng uống rượu, cả hai đều được đưa về phòng ngủ. Chúng nữ còn lại cũng say rượu, ai nấy cũng đều quay về phòng mình. Lúc này Đỗ Văn Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm ngày hôm say Thái Kinh tới thăm hỏi Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo đoán chừng việc này có liên quan tới sứ giả Tây Hạ nên hắn không dám chậm trễ nhanh chóng ra tiếp Thái Kinh.

Quả nhiên Thái Kinh tươi cười nói sứ thần Tây Hạ muốn gặp lại Đỗ Văn Hạo tiếp tục đàm phán. Ông ta hy vọng Đỗ Tể Chấp có thể thay đổi điều kiện cắt đất vùng trường nuôi ngựa Sơn Đan. Đỗ Văn Hạo nói với Thái Kinh là không có điều kiện này không đàm phán.

Thái Kinh thấy thái độ của Đỗ Văn Hạo không giống với việc phô trương thanh thế nên ông ta cũng hiểu Đỗ Văn Hạo coi trọng trường nuôi ngựa này thì đồng ý quay về chuyển lời.

Dau khi Thái Kinh ra về, Đỗ Văn Hạo mang theo đội hộ vệ vào Hoàng cung, bẩm báo tình hình đàm phán với Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao. Thực ra Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao cũng không biết nên đặt điều kiện gì nhưng sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói nàng cảm thấy ba điều kiện đầu đã rất có lợi, cho dù không có trường nuôi ngựa cũng có thể đồng ý. Dù sao có thể hạ bệ Lương Thái hậu đối với Đại Tống vẫn là một chuyện tốt nhưng nàng thấy Đỗ Văn Hạo rất coi trọng trường nuôi ngựa nên lời nói ra tới miệng mà vẫn không dám nói ra, chỉ mỉm cười nói chuyện này do Đỗ Văn Hạo quyết định.

Cao Thao Thao nói với Đỗ Văn Hạo là nàng đã hạ chỉ trong cả nước, chiêu mộ rộng rãi những người thợ giỏi tay nghề trong các lĩnh vực để Đỗ Văn Hạo lựa chọn, thành lập cơ sở nghiên cứu khoa học do Đỗ Văn Hạo định ra làm hắn rất vui mừng.

Tiếp đó Đỗ Văn Hạo rời khỏi Hoàng cung tới bộ công xem xét thành lập cục an toàn quốc gia và quân đội đặc chủng.

Bộ công đã theo yêu cầu của Cao Thao Thao tính toán hai nơi dùng để thành lập hai cơ quan đó. Cục an toàn quốc gia đương nhiên đặt trong kinh thành, ở ngay phía sau Hoàng cung, cách nhà Đỗ Văn Hạo không xa lắm, rất thuận tiện cho hắn kịp thời thu nhận được thông tin. Quân đội đặc chủng cần phải huấn luyện nên được thiết lập ở một khe núi bí mật bên ngoài thành. Đỗ Văn Hạo dẫn theo quan viên bộ công tới quan sát hai nơi đó. Hắn cảm thấy việc thực hiện rất tốt, rất hài lòng. Dù sao đây chính là việc Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao muốn làm nên bộ công đương nhiên phải lựa chọn những nơi tốt nhất.

Đỗ Văn Hạo mời tất cả các quan viên bộ công tham gia thực hiện công việc. Hắn nói yêu cầu của bản thân mình, bộ công phụ trách việc sắp đặt quan viên và tiến hành thiết kế.

Bận rộn tới tận giữa trưa, Đỗ Văn Hạo ăn vội cơm trưa sau đó hắn triệu tập các quan chỉ huy cao cấp của tam nha. Cuộc họp có hai chủ đề. Một chủ đề là làm thế nào tăng cường huấn luyện quân sự, thay đổi lại việc chuẩn bị chiến đấu đã trở nên xao nhãng. Vấn đề thứ hai là thành lập quân đội đặc chủng.

Những quan quân chỉ huy này đều là tâm phúc của Đỗ Văn Hạo nên đương nhiên trước mặt Đỗ Văn Hạo cũng không giấu giếm gì cả. Ai cũng nói việc xao nhãng huấn luyện quân đội, cũng cảm thấy sự cần thiết phải lập lại các hoạt động huấn luyện quy mô lớn nhưng tất cả chỉ e việc quân đã bị bỏ quên khá lâu, các tướng sĩ nhất thời còn chưa quen.

Việc Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao ban chiếu huỷ bỏ chế độ Hồi dịch ( quân đội tham gia buôn bán ) của quân đội đã lan truyền khắp nơi. Đỗ Văn Hạo nói với mọi người phải lấy điều đó làm cơ sở. Tất cả hoạt động của quân đội phải lấy việc huấn luyện làm trọng. Tài liệu huấn luyện quân sự thì dùng "Võ Kinh tổng yếu" do Tống Nhân Tông biên soạn làm tiêu chuẩn. Thực hiện chế độ thưởng phạt, cũng sơ bộ định ra trước lập thu phải tiến hành diễn tập quân sự của cấm quân kinh thành. Tới khi đó sẽ căn cứ vào kết quả diễn tập, tiến hành thưởng phạt, thay đổi tất cả các chỉ huy bất tài.

Những quan quân này đều là tâm phúc của Đỗ Văn Hạo nên ai cũng khom người nhận lệnh, trong lòng thầm quyết tâm muốn huấn luyện quân đội thật tốt. Có viên quan quân mặt dầy hỏi Đỗ Văn Hạo là diễn tập quân sự ở những khoa mục nào. Đỗ Văn Hạo chỉ nói một câu là huấn luyện quân đội chủ yếu trong Võ Kinh tổng yếu. Diễn tập quân sự đương nhiên sẽ không vượt quá phạm vi đó. Nhưng tột cùng là diễn tập những khoa mục nào thì đương nhiên khi đó hắn sự tự mình quyết định.

Nội dung của Võ Kinh tổng yếu hết sức phong phú. Thời gian từ giờ tới khi lập thu chỉ còn hơn một tháng, các quan quân đều hết sức khẩn trương. Ai cũng biết Đỗ Văn Hạo hành xử nhân hậu. Nhưng trong việc cải cách quân sự này việc giết gà doạ khỉ là hoàn toàn có thể xảy ra. Ai nấy cũng chỉ hy vọng bản thân mình không trở thành vật tế thần đáng thương.

Tiếp theo Đỗ Văn Hạo nói chuyện mình muốn thành lập một đội quân đặc chủng với với các quan quân, hắn cũng nói sơ qua công dụng của đội quân đặc chủng, hạ lệnh cho tam nha phụ trách bí mật tuyển lựa nhân sự, lập tức phát công văn tới các nơi đóng quân trong cả nước, đặc biệt là lục lộ Thiểm Tây nơi tiền tuyến, phái tinh binh tới kinh thành tập trung chờ chọn lựa.

Điều kiện của việc chọn lựa thành viên đội quân đặc chủng là: tuổi từ mười tám tới ba mươi, thành thạo công phu đao kiếm, có thể nâng được cung cứng tám đấu, có thể chịu được việc hành quân đường dài. Đặc biệt ưu tiên chọn người đã kinh qua chiến trận, lập chiến công.

Triều Tống đã nhiều lần tiến hành lựa chọn Cấm quân. Cấm quân chia làm ba loại: thượng, trung và hạ đẳng. Những người không lọt vào tam đẳng đó thì xếp vào Sương quân. Tiêu chuẩn cơ bản để lựa chọn khi ấy là thân hình cao. Yêu cầu của "Thiên Vũ đệ nhất quân" Cấm quân khi đó đã lên tới một mét tám, ngoài ra lực bắn cung có thể tới chín đấu chính là người thượng đẳng. Một khi được xếp vào Cấm quân thượng đẳng, không chỉ có thể ở dưới chân Thiên Tử làm rạng rỡ tổ tổng, ngày thường kiêu căng tự mãn. Đặc biệt chế độ đãi ngộ, lương bổng và các loại đãi ngộ khác cao hơn Cấm quân khác vì vậy các địa phương tham gia tuyển chọn Cấm quân rất nhiệt tình.

Điều kiện Đỗ Văn Hạo đặt ra cho lần tuyển chọn lần nay lại không quá giống với các lần tuyển chọn Cấm quân thượng đẳng. Hắn không có yêu cầu với thân hình cao lớn. Yêu cầu với lực bắn cung cũng chỉ ở mức trung bình nhưng yêu cầu phải chịu đựng được hành quân đường dài. Một điều kiện ưu tiên khác đó chính là đã tham gia đánh trận, lập công đặc biệt.

Việc tác chiến của quân đội đặc chủng có yêu cầu rất cao với tố chất tâm lý cùng kỹ năng quân sự thực chiến. Hai điều này rất khó đạt được trong huấn luyện. Việc tham gia thực chiến đối với hai hạng mục này không thể thay thế được vì vậy Đỗ Văn Hạo mới chú trọng tới điều kiện đó. Hắn cũng muốn tận dụng lựa chọn trong những tướng sĩ đã tham gia tác chiến với Tây Hạ, chỉ có những tướng sĩ đã trải qua khói lửa chiến tranh mới là những tướng sĩ tốt nhất.

Quyền chỉ huy quân sự đối với quân đội đặc chủng này đương nhiên phải nằm trong tay hắn nhưng việc huấn luyện thường ngày thì phải giao cho một người tâm phúc. Đương nhiên đối tượng được tuyển là Lý Phố đã trung thành và tận tuỵ đi theo hắn. Đỗ Văn Hạo đặt tên cho đội quân này là "Chiến đội Rắn hổ mang'. Hắn hy vọng đội quân này có thể lặng yên tiến tới gần kẻ thù không một tiếng động như rắn hổ mang, bất thình lình giáng cho kẻ thù một đòn trí mạng. Chính Đỗ Văn Hạo là Chỉ huy sứ, Lý Phố là phó chỉ huy sứ. Việc chọn lựa thành viên cụ thể sẽ do Lý Phố phụ trách.

Sau khi sắp đặt xong mọi công việc liên quan, Đỗ Văn Hạo lại tới Tư Thiện đường ở Hoàng cung kiểm tra việc học tập của Hoàng thượng. Lần trước đã kiểm tra về Tứ thư ngũ kinh, kết quả không tệ lắm. Xem ra Hoàng thượng không còn lơi là việc học tập như trước kia.

Sau khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối.

Đỗ Văn Hạo đang định về nhà thì Thái Kinh tới nói cho Đỗ Văn Hạo biết một tin tức nửa vui nửa buồn. Đó là sau khi Thái Kinh truyền đạt lại lời nói của Đỗ Văn Hạo, Sứ thần bí mật Nguy Mã của Tây Hạ biết đây chính là điều kiện kiên quyết nhất của Đại Tống.Nhưng bởi vì có liên quan tới vấn đề cắt đất, đặc biệt là khu vực tài nguyên chiến lược quân sự trường nuôi ngựa Sơn Đan nên Nguy Mã không thể làm chủ được. Ông ta đã quyết định quay về Tây Hạ, bẩm báo với Hoàng thượng của mình. Đợi sau khi Tây Hạ Huệ Tông quyết định thì sẽ tiếp tục đàm phán.

Đỗ Văn Hạo cũng không biết Tây Hạ Huệ Tông có đồng ý với điều kiện của hắn hay không. Nếu đổi là chính hắn thì hắn cũng cho rằng điều kiện đó rất hà khắc. Thế nhưng Đỗ Văn Hạo tin tưởng rằng: lần trước Tây Hạ Huệ Tông đã thất bại trong việc trong ứng ngoại hợp, chính hắn đã chuẩn bị dâng phần đất phía nam hành lang Hà Tây cho Đại Tống để đạt được mục đích Đại Tống trợ giúp đoạt lại Hoàng quyền. Nhưng lần này không tính trường nuôi ngựa Sơn Đan thì diện tích nhỏ hơn rất nhiều. Điều kiện lần này tuy có hà khắc hơn lần trước nhưng vì đã có căn bản lần trước nên Đỗ Văn Hạo hy vọng có thể thành công.

Đây chính là một canh bạc. Điều làm Đỗ Văn Hạo lo lắng chính là điều kiện lần này quá cao, có thể bức bách Tây Hạ Huệ Tông tìm sự trợ giúp của Đại Liêu, kết đồng minh với Đại Liêu. Khi đó đúng là lợn lành chữa thành lợn què.

Đây là một canh bạc chỉ có bảy phần thắng nhưng cho dù là như thế tâm trạng của Đỗ Văn Hạo vẫn rất háo hức.

Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ còn mỗi cách kiên nhẫn chờ đợi.

Mấy ngày sau đó Đỗ Văn Hạo đều bận rộn tiến hành thành lập cục an toàn quốc gia, trụ sở của đội quân đặc chủng cùng viện khoa học. Cao Thao Thao đã ban cho hắn một khoản tiền không lồ dùng để xây dựng ba nơi đó.

Việc xây dựng phần cứng hắn chỉ việc đưa ra yêu cầu. Bộ công phải tiến hành sắp xếp và thi công. Đây là hạng mục đã có ý chỉ của cấp cao nhất, đương nhiên đã được bật đèn xanh. Hơn nữa việc kiến thiết phủ nha thời cổ đại đều do bộ công thống nhất tiến hành, không tồn tại cái gọi là giao cho các ban ngành chủ quản phụ trách, ra giá tuyển chọn người thi công, tiến hành giám sát chất lượng cùng với thời gian. Việc khởi công tiến hành rất nhanh. Công việc của Đỗ Văn Hạo với những việc này cũng tương đối đơn giản. Đối với hắn mà nói quan trọng nhất vẫn là vấn đề con người.

Việc cơ sở nghiên cứu khoa học cũng đã tàm tạm. Cao Thao Thao cũng đã ban chiếu chiêu hiền đãi sĩ. Hai hạng mục còn lại thì đau đầu hơn rất nhiều.

Đầu tiên là cục an toàn quốc gia. Muốn cục này phát huy tác dụng thì phải xây dựng được mạng lưới tình báo trong nước và ở nước ngoài. Một mạng lưới như vậy rất khó có thể thành lập trong khoảng thời gian ngắn. Phải có trong tay rất nhiều tiền thì mới dễ dàng xử lý công việc. Tiền có thể xui ma khiến quỷ, mua chuộc gián điệp cũng không khó khăn lắm. Thế nhưng nếu muốn mua chuộc được những quan viên cao cấp, thu hoạch được những tin tức chính trị, quân sự có giá trị tuyệt mật thì thực sự khó khăn hơn rất nhiều.Vạn sự khởi đầu nan. Trong gian đoạn đầu ở Đại Tống, Đỗ Văn Hạo thành lập hai bộ phận. Trong hai bộ phận đó lần lượt là sở đặc vụ tình báo đối ngoại cùng sở đặc vụ tình báo đối nội. Sở tình báo đối ngoại phụ trách việc thu thập tin tức tình báo về chính trị, quân sự của hai nước Đại Liêu và Tây Hạ vân vân, cũng tiến hành các hoạt động phá hoại, ám sát, quấy rối. Sở đặc vụ tình báo đối nội phụ trách việc thu thập tình báo trong nước, thu thập các thông tin phản nghịch của quần thần, tiến hành bắt bớ người tình nghi, thẩm vấn và kết án.

Đỗ Văn Hạo biết thực lực của mình có hạn, không thể quan tâm hết tới hai vấn đề này vì vậy hắn muốn tìm hai trợ thủ đảm nhiệm việc này thay cho hắn, chia nhau phụ trách hai sở này.

Sở nội vụ hắn đã có một ứng cử viên rất tốt. Đó chính là Thẩm sư gia, rất quen thuộc với các đại thần trong triều cũng như các nha môn của triều đình.

Đỗ Văn Hạo gọi Thẩm Thăng Bình tới thương lượng. Sau khi Thẩm Thăng Bình nghe Đỗ Văn Hạo nói về chức trách của sở nội vụ này, ông ta rất vui vẻ. Trước kia khi phụ tá cho hai vị Tể tướng, ông ta cũng tiến hành khá nhiều những hoạt động thu thập tin tức tình báo này, tự biết mình có thể đảm nhiêm nên rất vui vẻ nhận lời.

Đối với người phụ trách sở đặc vụ đối ngoại, Đỗ Văn Hạo nghĩ tới ngay Thái Kinh kia. Ông ta có đường dây khắp Đại Tống, tổ tông đã từng buôn bán ở biên giới Đại Tống, rất quen thuộc lĩnh vực này. Đây chính là một vấn đề rất quan trọng.

Đỗ Văn Hạo cũng gọi Thái Kinh tới thương lượng. Đương nhiên Thái Kinh cũng đồng ý ngay.

Thái Kinh có một người thân thích là Thái Đầu, có thể cho người này phụ trách công việc thu thập tình báo biên giới. Tốt nhất là hắn phải bí mật ở một nơi gần đó thám thính tin tức vì vậy không phù hợp với việc quay lại kinh thành phụ trách sở ngoại vụ nên Đỗ Văn Hạo phải chọn người khác. Chuyện này đương nhiên phải do người có quan hệ mật thiết với Thái Đầu. Vì vậy dù Đỗ Văn Hạo không thích Thái Kinh như thế nào nhưng vì đại cục hắn vẫn quyết định để Thái Kinh quản lý sở tình báo ngoại vụ.

Đỗ Văn Hạo vốn muốn sau khi thu phục xong việc Tống Hạ, hắn sẽ tìm cơ hội giết chết Thái Kinh nhưng bây giờ hắn lại muốn Thái Kinh thu thập các thông tin tình báo. Hắn sẽ chờ sau khi công việc này tiến hành thuận lợi, sẽ tìm cơ hội giết Thái Kinh.

Mặc dù Thái Kinh là phủ doãn phủ Khai Phong, nhưng quan viên triều Tống thay đổi như đèn kéo quân, không phải như xã hội hiện đại đã lên là không thể xuống. Quan viên triều Tống có thể một bước lên trời nhưng cũng có thể té ngã. Vì vậy nếu muốn ngồi vững chắc ở một vị trí nào đó thì nhất định phải tìm được chỗ dựa vững chắc. Thái Kinh đã sớm hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt công việc Đỗ Văn Hạo giao phó, tranh thủ tình cảm của Đỗ Văn Hạo, cuối cùng trở thành tâm phúc của Đỗ Văn Hạo và dựa vào Đỗ Văn Hạo để leo cao.

Nếu Thái Kinh sớm biết trong lòng Đỗ Văn Hạo đã sớm có ý nghĩ giết ông ta. Ông ta tuyệt đối sẽ hối hận vì suy tính của mình.Sau khi Đỗ Văn Hạo xác định được người phụ trách sở nội vụ và ngoại vụ tình báo, giao cho hai người phụ trách triển khai các công việc có liên quan còn chính hắn phải gấp rút xử lý chuyện khác.

Công việc cần hắn xử lý rất nhiều. Trong đó có một việc rất khẩn cấp. Đó là hôn lễ sắp tới rồi.

Bản thân Tể Chấp đương triều, tam nha Đô Điểm Kiểm, người tâm phúc của Thái Hoàng Thái Hậu thành hôn, hơn nữa tân nương lại chính là thiên kim của Tể tướng Vương Giai, người đứng dưới một người trên vạn người. Hai nhân vật hùng mạnh này liên kết với nhau. Văn võ bá quan trong triều ai không dám tới?

Vì vậy chưa tới ngày hôn lễ, có rất nhiều nhân vật quan trọng ở kinh thành tới chúc mừng. Lễ vật thay nhau cung kính chuyển tới.

Trước khi thành thân một ngày Cao Thao Thao gọi Đỗ Văn Hạo vào Hoàng cung.Sau khi hai người thân mật với nhau một lát, Cao Thao Thao tựa sát vào người Đỗ Văn Hạo, ngẩng gương mặt xinh xắn hỏi: "Vương Nhuận Tuyết, con gái của Vương Giai được xưng là đệ nhất mỹ nữ kinh thành. Ngươi cưới được mỹ nhân như vậy, còn nghĩ tới ta không?'

Đỗ Văn Hạo ôm Cao Thao Thao, hôn nàng một cái rồi trịnh trọng nói: "Yên tâm. Địa vị của Thao Thao trong lòng ta không ai có thể thay thế được".

"Thật vậy sao? Vậy nếu ta không phải là Thái Hoàng Thái Hậu, trong tay không chút quyền lực, ngươi có còn thích ta không?'

Đỗ Văn Hạo cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Nói thực là hắn có tình cảm với Cao Thao Thao chủ yếu là lâu ngày nên nảy sinh tình cảm. Hắn bị Cao Thao Thao khơi dậy tình yêu. Trong lòng hắn không muốn dùng quyền lực này để mưu cầu danh lợi, hắn căn bản cũng không muốn dùng thân thể mình để đổi lấy quyền lực. Sau này khi áp dụng biến pháp có chút kết quả, Cao Thao Thao thăng chức cho hắn mới nảy sinh tình cảm này.Vì vậy Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt nói: "Thao Thao, nàng đừng xem thường ta. Ta chỉ yêu nàng chứ không yêu quyền lực của nàng, lại càng không muốn lợi dụng nàng để có quyền lực. Dù nàng trao quyền cho Hoàng thượng, trở thành một phụ nữ bình thường ta vẫn yêu nàng, vẫn gắn bó với nàng như cũ. Thưởng hoa dưới trăng, nghe mưa trên đảo giữa hồ, dạo bước trên cỏ xanh, múa kiếm ca hát, sát cánh bên nhau…".

Cao Thao Thao như mở cờ trong bụng, nàng duỗi tay ôm cổ Đỗ Văn Hạo, ánh mắt nàng bừng sáng nhìn hắn. "Ngươi có dám thề không?'

Đỗ Văn Hạo cúi đầu hôn nàng một cái rồi hắn giơ cao tay phải lên trời, cao giọng nói: "Ta Đỗ Văn Hạo, thề có trời đất, tất cả những điều ta vừa mới nói là sự thật. Nếu ta làm ngược lại, trời giáng thiên lôi, chết không chỗ chôn".

Phần lớn người cổ đại tin vào ông trời, thần linh, sự linh nghiệm của lời thề. Sau khi Đỗ Văn Hạo thề độc xong, mắt Cao Thao Thao mọng nước, nàng kiễg chân lên hôn hắn, hai người hôn nhau một lúc lâu.

Một lát sau, miệng Cao Thao Thao lướt qua gương mặt Đỗ Văn Hạo, nàng ghé sát vào tai hắn, nói như muỗi vo ve: "Văn Hạo…".

"Ừ, Thao Thao".

"Ta…ta nghĩ…".

"Nghĩ gì?" Đỗ Văn Hạo mỉm cười hỏi.

Cao Thao Thao lại hôn mặt Đỗ Văn Hạo rồi dáng điệu vô cùng thẹn thùng, nàng nỉ non vào tai hắn: "Ta nghĩ…giao thân thể…cho ngươi".