Tống Y

Chương 425: Thống nhất tư tưởng




Bàng Vũ Cầm gật đầu: “Tướng công xưa nay chỉ nghiên cứu y thuật, nay lãnh binh đánh trận cũng là chuyện quá gấp gáp, mà căn bệnh này của quân ta không phải ngày một ngày hai, hơn nữa sự rệu rão cục bộ dễ khiến cả bộ máy ngưng trệ, phải thật cẩn trọng.

Nếu không tướng công đi hỏi mấy vị danh tiếng cầm quân thành công, để họ chỉ giáo cho chút đạo cầm quân, biết đâu lại có được lời khuyên hay cũng nên”

Đúng là câu nói làm người khác tỉnh mộng, Đỗ Văn Hạo gật gù nói: “Nàng nói rất đúng! Ta không phải người trong nghề, phải đi xin người ta chỉ giáo, không thể làm bừa được, dan tướng triều ta rất nhiều, nhưng ai mới là người có uy tín nhất đây?”

“Vẫn nghe tướng công khen Dương gia tướng lợi hại thế này, lợi hại thế kia, tại sao không đến đó nhờ họ chỉ giáo?”

“Đúng! Dương gia tướng! đúng rồi! Đã bảo là phải đi thăm hỏi họ, ban đầu chỉ vì lòng ngưỡng mộ, nay lại có chuyện phải cầu đến họ thật rồi.

Được rồi, sớm ngày mai đến Dương phủ bái kiến! vẫn là phu nhân nhiều cao kiến, chứ cái đầu cá gỗ của ta sao mà nghĩ ra được”

Bàng Vũ Cầm cười tinh nghịch: “Chẳng qua tướng công phức tạp hóa vấn đề nên nhất thời không nghĩ ra đó thôi, bình thướng tướng công rất hay nhắc đến Dương gia, thiếp không nhắc thì tướng quân khắc nhớ ra thôi”

Đỗ Văn Hạo ôm chặt lấy Bàng Vũ Cầm đè nàng ra: “Hì hì, tướng công giờ chỉ muốn kiều thiếp vừa nói vừa cởi áo ra thôi”

Bàng Vũ Cầm cầm lấy tay ngăn Đỗ Văn Hạo lại: “Tướng công, đừng!”

“Sao? Hôm nay không hải đến lượt nàng sao?”

“Đúng, chỉ là … thiếp hình như … hình như lại mang bầu rồi”

“Thật sao?”

Đỗ Văn Hạo mừng rỡ nắm lấy tay Bàng Vũ Cầm bắt mạch, “Để ta xem nào!”

Được một lúc lại reo lên: “Ha ha, đúng là lại có rồi! Vẫn chỉ có phu nhân Bàng Vũ Cầm lợi hại! Liên tục có bầu! Lần này phải giữ cho tốt, không thể để xảy nữa đấy!”

Bàng Vũ Cầm ra vẻ xấu hổ nép vào ngực Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Thiếp cũng nghĩ vậy, tốt hơn vẫn nên cẩn thận.

Tướng công một thê ba thiếp, nhưng không ai có con, chuyện hương hỏa phải có người lo liệu thì mọi người mới yên tâm”

Đỗ Văn Hạo cười hì hì nói: “Chuyện này có gì đâu, nàng mang thai nhưng lại xảy, Thanh Đại tuy đã đến lúc nhưng 3 năm chưa hết tang, đến nay vẫn chưa động phòng, cũng không có cách nào cả, Liên Nhi và Phi Phi còn nhỏ, mới 15 16 tuổi, chưa phát triển đầy đủ, qua vài năm nữa thì sẽ ổn thôi mà”

“Vâng, nhưng thiếp là nguyên phối, nên là người đầu tiên mang thai”

“Nàng nói rất đúng, bây giờ mang thai là tốt rồi, để ta nghe xem là con trai hay con gái!”

Nói rồi hắn áp tai vào bụng Bàng Vũ Cầm nghe thử.Bàng Vũ Cầm nhột quá cười: “Mới có hai tháng thì nghe thấy gì được!”

Chuyện này Đỗ Văn Hạo thừa biết,, nhưng niềm vui được làm cha khiến hắn quên tất, hắn oomg chặt Bàng Vũ Cầm nói: “Hôm nay nàng ngủ lại đây, ta muốn ôm nàng ngủ!”

Tuy đã thành thân hơn 1 năm nhưng nghe tướng quân nói câu đó nàng vẫn rất xấu hổ, chỉ gật đầu không nói.Sáng sớm hôm sau, Đỗ Văn Hạo luyện kiếm với Lâm Thanh Đại như mọi khi, 3 ngày nay, với sự chỉ dẫn của Lâm Thanh Đại, kiếm pháp của hắn đã khá hơn nhiều, chỉ cần chịu khó luyện tập là được.Dùng xong bữa sáng, Bàng Vũ Cầm đã chuẩn bị một hậu lễ, sai người hầu bưng đi theo Đỗ Văn Hạo sang Dương phủ bái kiến.Đỗ Văn Hạo mang theo hộ vệ ra ngoài, nhưng người đưa tin của Tam Nha cấp báo, Quân đô bộ thử Lã Công Trứ và phó đô bộ thử Khúc Trân và giám quân Lí Hiến của chuyến Tây chinh đang đợi trước cửa Tam Nha.Đỗ Văn Hạo thân là đại nguyên soái của Tây chinh thảo phạt, phải đưa ra kế sách xuất chinh lần này, phải chỉ dẫn cho binh lính ở tiền tuyến, theo quy định, sau khi ban bố chiếu thư xuất chinh, muộn nhất trong 3 ngày phải xuất phát, quân tình gấp rút, phải hạ chiếu hôm đó xuất phát, không được chậm trễ.

Đỗ Văn Hạo quyết định phải giải quyết chuyện này trước.Hắn cùng các hộ vê đến trước điện nghị sự đường.3 người thấy hắn đến đều đứng dậy hành lễ, Đỗ Văn Hạo vội phẩy tay áo đáp lễ, rồi ngồi vào vị trí chính giữa, hắn không quen biết 3 người này, Lã Công Trứ và Lý Hiến lại là người quen, Lý Hiến đã từng nhiều lần làm giám quân, đã từng làm đến kinh lược sử, vì tác chiến thất bại nên bị chuyển về Khánh sứ Nhậm tuyên ở kinh thành, vì vậy quen biết đại tướng Khúc Trân, nhưng chỉ là xã giao thông thường, Khúc Trân luôn ở biên giới Tây Hạ tác chiến, lại cỉ là phó tổng quản, vì vậy không có duyên quen biết với quyền thần trong triều Lã Công Trứ, vì vậy hai người không quen nhau.Khi 3 người giới thiệu, Đỗ Văn Hạo cũng giới thiệu bản thân mình, rồi lại là màn xã giao thường gặp, Đỗ Văn Hạo thấy Khúc Trân tóc đã bạc phơ, do khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ là nếp nhăn hay là sẹo đầy trên mặt, cho dù có cao to, tráng kiện, nhưng sức khỏe có phần không còn tốt lắm, nhưng hai mắt lanh lợi rất có thần, hắn bèn nói: “Khúc tướng quân, tôi ngưỡng mộ đại danh của tướng quân đã lâu, thường nghe Lý Phổ kể chuyện mọi người tác chiến ở Tây Hạ, rất ngưỡng mộ tài cầm quân của ngài”

Khúc Trân vội đứng dậy hành lễ: “Mạt tướng đâu dám, xin cám ơn sự đề cao của đại tướng quân!”

Lã Công Trứ là một nhân vật nguyên lão trong triều, đến Vương An Thạch do ông ta tiến cử cũng phải kính nể, thấy Đỗ Văn Hạo trẻ tuổi đã leo lên chức vị cao như vậy, thực tình không nhìn ra có chỗ nào hơn người, trong lòng có vẻ khinh thường.

Hoàng Thái Hậu cho ông ta nhận chức đô bộ thử, Khúc Trân chỉ là phó soái, Đỗ Văn Hạo không xưng hô đại nguyên soái ngay mà khen ngợi phó soái trước khiến hắn không vui chút nào, hắn chỉ nói nhạt một câu: “Khúc tướng quân nên cám ở sự đề cao của Đỗ tướng quân, ì Đỗ tướng quân còn trẻ tuổi, nếu đổi lại là một lão thần thì sẽ không đề cao một bại tướng như ông đâu”

Vừa nghe thấy câu đó là mặt Khúc Trân đỏ hết lên, gương mặt tươi cười của Đỗ Văn Hạo như đông lại một lúc, hắn đưa mắt nhìn Lã Công Trứ, trộm nghĩ lão này thật vô lí, vốn nghĩ bật lãi mỉa mai vài câu, nhưng việc còn chưa xuất chinh mà nội bộ đã lục đục thì không hay, bèn giả bộ không nghe thấy, lái sang chủ đề khác, nói huyên thuyên về kế sách của mình.Nghe hết ý tưởng của Đỗ Văn Hạo, Khúc Trân gật đầu nói: “Kế hoạch tác chiến của đại tướng quân rất tốt, từng bước rõ ràng, buộc ta và địch phải giáp chiến quyết đấu, làm tiêu hao sức chiến đấu của địch, phát huy ưu thế về quân số của ta, chỉ cần kế hoạch có thể nghiêm túc thực hiện, nhất định sẽ thành công!”

Lã Công Trứ điềm nhiên nói: “Lão già chỉ sợ không sống nhìn thấy hiệu quả thôi!”

Đỗ Văn Hạo nhìn Lã Công Trứ nói: “Nghe câu này của đô bộ thử thì hình như chiến thuật này kéo dài quá đúng không?”

“Đúng vậy”

“Vậy theo cao kiến của bộ thử thì trận này nên đánh thế nào?”

“Rất đơn giản, chia binh ra nhiều hướng, đánh xuyên tâm và bao vây, cắt đứt đường rút lui của địch, lợi dụng ưu thế binh lực để đánh lui địch”

Đỗ Văn Hạo chỉ cười nói: “Đô bộ thử, quân ta gặp quá nhiều trận như thế rồi, không thể để bi kịch tái diễn nữa!”

Lã Công Trứ nhếch đôi mày đậm đã bạc trắng: “Đại tướng quân, chiến thuật là chết, người là sống, chiến thuật có thể tạo ra kì tích, cũng khiến đội quân chiến bại, chỉ cần biết dùng là phát huy tác dụng”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngài nói không sai, nếu quân ta có thể nhanh chóng tiến công, lại có nghị lực và sức chiến đấu dẻo dai, đánh xuyên tâm rồi bao vậy sẽ tiêu diệt được địch.

Thế nhưng, quân ta đang phải đối diện với quân Tây Hạ với kị binh là chủ lực, người có hai chân sao nhanh được bằng ngựa có 4 cẳng, hơn nữa quân địch là trọng giáp kị binh, quân ta muốn đánh xuyên tâm lại không mang theo trọng giáp được, cứ cho là bao vây được quân địch, thì quân địch với ưu thế trọng giáp kị binh sẽ sớm phá vỡ vòng vây của chúng ta thôi.

Vì vậy chúng ta bao vây được địch nhưng chưa chắc thắng được chúng.

Điều này đã được chứng minh qua rất nhiều chiến dịch rồi”

“Vậy là chủ soái chỉ huy bất lực rồi!”

Lã Công Trứ lanh đạm nói.“Nói vậy, đô bộ thử rất tự tin vào tài chỉ huy quân sự của bản thân phải không?”

“Không phải lão già ngông cuồng, cho dù lão chưa từng cầm binh đánh trận, sự tự tin vẫn có.Nếu lần này lão lãnh 5 vạn binh mã, có thể thảo phạt theo ý lão, bảo đảm thành Vĩnh Lạc chiến bại ê chề!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Quân ta hiện nay không thích hợp với chiến thuật đó”

“Đại tướng quân lo thừa rồi, cầm binh đánh trận, bắt buộc phải gan lớn, tướng quân như vậy thì chỉ có chiến bại mà thôi”

Đỗ Văn Hạo lúc này quá tức giận rồi, nhưng vẫn cố kiềm chế, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh: “Lã đại nhân, tác chiến chậm chắc, kế hoạch này do tể tướng quyết định, kế hoạch này…”

“Kế hoạch này không được! Quá bảo thủ!”

Lã Công Trứ sầm mặt vào không bằng lòng, “đánh như vậy đến bao giờ mới thắng được Tây Hạ? Ta đường đường là nước lớn đi ‘dạy bảo’ nước nhỏ, chỉ cần uy thế hùng hậu xuất chinh, không có chuyện không thắng được.

Đánh như tướng quân thì phải đợi đến 50 năm hay 100 năm?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Quân ta bây giờ mà so với quân của Tây Hạ, trừ ưu thế về số lượng, còn lại đều không bằng, tư tưởng khinh địch và nhanh chóng thắng lợi mới là kẻ địch lớn nhất của chúng ta!”

“Tướng quân như thế là rùa rụt cổ đó!”

Đỗ Văn Hạo phát hiện ra mình nhẫn nhịn lão già này đúng là thất sách, bây giờ thánh chỉ đã giáng xuống, không thay đổi được, chỉ có thể thuyết phục lão ta không tiến công.

Hắn cố gắng nuốt nước miếng, chậm rãi nói: “Lã đại nhân, chúng ta không tranh cãi nữa, kế hoạch của tôi đã được Hoang Thái Hậu thông qua rồi”

“Thông qua rồi thì sao? Sai thì nên sửa!”

Lã Công Trứ liếc Đỗ Văn Hạo, “Chiều hôm qua Hoàng Thái Hậu triệu kiến dặn dò tôi nên nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của đại tướng quân, còn bảo tôi chịu khó lắng nghe ý kiến của phó soái Khúc Trân, nói kế hoạch ông ấy phản đối tôi không được thực hiện.

Lão lúc đó đã nói với Hoàng Thái Hậu, có cái gọi là ‘tướng tại ngoại quân lệnh hữu sở bất thụ’, chiến trường biến hóa vô cùng, chiến thuật cũng phải thay đổi theo, chỉ có thể tùy cơ ứng biến! phó soái có thể nêu ý kiến, nhưng phải tuân theo lệnh của chủ soái! Nếu không chuyến xuất xhinh này không có cách nào đánh cả!”

“Vậy ông muốn như thế nào?”

“Là đô bộ thử, lão cầu xin tướng quân cho phép lão có quyền tự quyết kế hoạch tác chiến!