Đỗ Văn Hạo lần trước sau khi nhận sự tiếp đón của Nhị Nha, đã từng làm Huyệt Lược cho tướng lĩnh cấp cao, suýt nữa đã biến thành người của mình, nhưng quan quân cấp trung hạ dường như vẫn như cũ.
Đây cũng vốn là tướng quan của Quách Sách, Đỗ Văn Hạo nghư những lời đó của hắn liền biết là có mèo mỡ gì đây, hắn ban đầu chỉ muốn thị sát một doanh trại ở ngoại ô gần thành nhất để tìm hiểu tình hình, không ngờ điểm dừng chân đầu tiên đã gặp trắc trở rồi.Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: “Ngươi có thời gian uống rượu, bản quan lại không có thời gian để hầu người rồi, lập tức triệu tập toàn bộ binh sĩ đến thao trường, quân sĩ nào đến muộn một khắc, phạt ngươi mười quân trượng, ngươi hãy lo cho bản thân mình đi, quân luật quan, ngươi hãy tính giờ đi!”
Quân luật quan “dạ”
rồi lây đồng hồ cát ra bắt đầu tính giờ.Nơi đây chỉ có một quân doanh, theo biên chế, một quân doanh là 500 người, quân doanh lại không lớn, một khắc (15 phút) là đủ rồi.Chỉ huy sử Quách Sách bị dọa cho sợ quá, vội vàng giơ tay, bảo binh sĩ bên cạnh lầm hiệu lệnh trống tập hợp quân sĩ.Hiệu lệnh vang lên, với thời gian một tuần trà, chỉ có hai ba mươi người đến, Quách Sách tức phát ngất, cầm roi chạy về phía các trướng, vừa chạy vừa vụt và hét: “Dậy! Dậy ngay! Quan trên đến thị sát! Đến muộn ta sẽ lấy cái mạng của các ngươi!”
Đây là câu cửa miệng của hắn, lúc này mới có vài người lục tục đi ra, tất cả đều luộm thuộm, mấy người miệng vẫn còn lảm nhảm chuyện thắng thua gì đó, rõ là đang đánh bài, thậm chí có người còn đang ngủ chưa dậy, cho đến khi roi quất vào người mới nửa mê nửa tỉnh lồm cồm bò dậy.Khi quân binh tập trung đầy đủ thì đã 3 khắc trôi qua.Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt hỏi Quách Sách: “Quân doanh này có bao nhiêu người?”
Quách Sách rụt rè nói: “Bẩm tướng quân, 500 người ạ”
“500?”
Đỗ Văn Hạo nhìn khắp thao trường “Ở đây có đủ 500 không? Báo cáo sĩ số cho ta!”
Các binh sĩ lần lượt báo cáo, con số cuối cùng chỉ là 226 người, chưa đến một nửa!Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Những người còn lạ đâu? Đi đâu hết cả rồi?”
Quách Sách sợ hãi đáp: “Dạ…dạ, ra ngoài hết rồi ạ!”
“Nói thừa, không ra ngoài chẳng nhẽ bốc hơi hay chui xuống đất? Bản quan muốn hỏi là bọn họ đi đâu? Đừng nói là ngươi không biết đấy!”
Quách Sách lau mồ hôi trán: “Đa số hồi dịch rồi ạ, một số nhỏ khác ở quán rượu và canh bạc trong thành ạ.Đỗ Văn Hạo sớm đã biết những chuyện hồi dịch này, nhưng lúc đó chỉ là quân trại bình thường, không ngờ cấm quân cũng hoạt động kiểu này, hơn nữa còn huy động hơn một nửa quân số , thậm chí còn đánh bạc, bèn hỏi thêm: “Triều đình cho phép các ngươi làm thế này sao?”
Quân đội kinh thương, dĩ nhiên là triều đình cấm chỉ, nhưng đối mặt với khó khăn, đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua, vì vậy Quách Sách không căng thẳng lắm, dù gì mọi người đều làm vậyHắn cười trừ: “Tướng quân, triều đình không cho phép, nhưng, các anh em cũng cần ăn cơm ạ”
Đỗ Văn Hạo biết đây là vấn đề không chỉ của doanh trại này, mà là vấn đề của cả quân đội, hắn giờ không muốn truy cứu thêm nữa, vốn muốn đánh tên chi huy sứ này vài gậy, nhưng phải xem hắn luyện binh thế nào đã, bèn nói: “Ngươi quá giờ 2 khắc, 20 mươi quân trượng tạm nhớ đấy đã, bản quan muốn xem diễn binh, nếu làm tốt, bản quan miễn tội, nếu không sẽ tính cả vỗn lẫn lãi đó!”
Quách Sách vội dạ dạ vâng vâng, cùng xem duyệt binh với mấy vị quan quân trên khán đài, Đỗ Văn Hạo ngồi ngay trung tâm, các vị tướng quân khác ngồi ở hai bên.Quách Sách đứng trên cao, sử dụng chiếc cờ trong tay để ra lệnh “Bộ số 1, tiến lên phía trước! lên cung! Chuẩn bị! bắn!Thực ra 1 bộ bin có 100 người, nhưng hơn nửa trong đó đã ra ngoài “làm ăn”
rồi, vì vậy vào vị trí cung thủ chỉ có chưa đến 50 người.50 mũi tên bay ra, đều bay loạn xạ, Đỗ Văn Hạo nhìn theo, suýt nữa thì ngã ngửa từ ghế xuống đất, thấy đám hình nhân bằng cỏ có hơn 10 mũi là bị tên bắn phải! số tên còn lại đều cắm trên bãi cỏ dày đằng sau! Thậm chí một số người còn không căng nổi cung, bắn tên không đi, đứng cúi đầu ở đóQuách Sách đưa mắt nhìn phản ứng của Đỗ Văn Hạo, hắn căng thẳng dằn giọng nói: “Tập trung vào cho ta! Lên cung! Chuẩn bị, bắn!”
Lần này, có lẽ do quá căng thẳng, số tên trượt còn nhiều hơn.“Căng cung lên tên…”
Quách Sách đang định gào tiếp, Đỗ Văn Hạo đột nhiên nói: “Được rồi! đội tiếp theo”
Quách Sách vội tuân lệnh, đổi đội khác, đây cũng là đội cung, thành tích cũng không khác đội trước là bao, hai đội sau là đội nỏ, thành tích càng tệ hơn, thậm chí có một số không không kéo nổi dây cung.Đội cuối cùng là đội súng, tay giữ súng, đề phòng quân địch cưỡi ngựa xông lên, luyện tán kích thuật.Kĩ thuật này là động tác bắt buộc, quân thể quyền tương tự của quân đội hiện đại thực dụng hơn, cự mã thương cần tối thiểu phải kị binh tấn công, súng phải cầm nghiêm chỉnh, nếu không sẽ thất bại và sẽ trở thành vũ khí của địch.Việc này tương đối nguy hiểm.Nhưng diễn hết một lượt tán thích thuật, Đỗ Văn Hạo dở khóc dở cười, không chỉ các bước đều loạn, một số người không biết làm gì với khẩu súng trong tay nữa, dường như đã quên cách sử dụng rồi.Đây có phải là cấm quân bảo vệ kinh thành không! Là tấm bình phong chính phòng ngự kinh thành, trình độ như thế này đây, đừng nói là tinh nhuệ, đến cung thủ bảo vệ nha môn mà hắn biết còn mạnh hơn quân doanh này!Đỗ Văn Hạo đã nắm binh quyền một thời gian rồi, cũng từng nhiều lần được xem diễn binh, lúc đó còn thấy được, tuy có bắn trượt, nhưng không như thế này, không ngờ cách một bức tường thành mà đã như trên trời dưới đất thế này rồi.Đỗ Văn Hạo hạ giọng nói: “Gọi từng cung thủ ra bắn, ta muốn xem năng lực từng người đến đâu!”
“Dạ”
Quách Sách vội vâng lện rồi triệu tập cung thủ lại.Sau khi trắc liên, 60% có thể giương cung 8 đấu, nỏ hai thạch 4 đấu, đạt trình độ trung bình, trong đó có 20% khá tốt.Đỗ Văn Hạo lấy đó làm vui, trong khoảng 200 người, 80% thể chất tốt, chỉ cần chịu khó luyện tập thì có hi vọng, còn về bắn tên trượt, tán thích thuật phối hợp không tốt, nguyên nhân chủ yếu là do lười luyện tập, có thể hiểu được.
cả quân doanh doanh bận làm ăn, làm gì có thời gian luyện tập.Đỗ Văn Hạo còn muốn xem diễn trận tổng hợp, lại nói: “Đánh trống, xếp hàng tập luyện!”
Quách Sách vâng lệnh, ra cờ hiệu, trống nổi lên, các binh sĩ cầm cung sẵn sàng, vác súng và cờ, bắt đầu dàn hàng, tìm đến vị trí của mình trong đội hình chiến đấu, qua một tuần trà mà đội hình vẫn chưa hình thành, vì có một số ít thậm chí còn không biết vị trí chiến đấu của mình ở đâu, vẫn chạy lung tung trong đội hình.Đỗ Văn Hạo “mặt sắt”
đi đến phía trước khán đài, không thèm nhìn Quách Sách, lạnh lùng nói: “Đây chính là đội quân mà ngươi dẫn dắt? đến đội hình còn không xếp được thì chiến đấu kiểu gì đây?”
Quách Sách đỏ mặt lí nhí: “tì chức đang chết, xin tướng quân giáng tội, tì chức về sau nhất định sẽ chú trọng chuyện luyện tập”
“Hừ, ta cho ngươi một khắc, hãy chấn chỉnh lại đội hình ngay, phía sau cần xung phong, phòng thủ, chuyển quân doanh.
Ta hi vọng không nhìn thấy đám ô hợp này nữa!”
“Vâng!”
Quách Sách phất cờ lệnh, phải khó khăn lắm mấy binh sĩ kia mới tìm được vị trí của mình, chẩn chỉnh được đội hình, hắn lạ hò hét mấy lần quân lệnh, thấy đã hết giờ mới chạy về khán đài, ra hiệu bằng cờ, trống nổi lên bắt đầu cho thao luyện.Tiếc là gần trăm năm nay không có chiến sự, quân bị lỏng lẻo, quân đội của hắn lâu lắm rồi chưa được luyện tập chính quy, làm sao trong một tuần trà có thể chỉnh đốn hàng ngũ cơ chứ.Ngay động tác đầu tiên đã có vấn đề rồi, đáng nhẽ cần làm các động tác khác nhau dựa vào màu cờ và tín hiệu trống, kết quả lại toàn làm ngược lại, đến nỗi dẫm đạp lên nhau.Các binh sĩ phía sau kêu toáng lên, úp mặt ngồi xổm trên đất, máu vây đầy trên các đầu ngón tay!Các binh sĩ khác bắt đầu hoảng, tất cả vây lại.Đỗ Văn Hạo dằn giọng: “Các binh sĩ bị thương sẽ có quân y lo liệu, không có quân lệnh mà đã tự ý rời bỏ vị trí thì làm sao mà thắng địch đcượ chứ!”
Các binh sĩ lập tức như bị đông cứng lại.Đỗ Văn Hạo hét lớn: “Quân y! mang người đi cho ta! Quân y!? quân y đâu?! Quân y đâu hết rồi?”
Quách Sách sợ hãi đáp: “Quân y… quân y vào tiệm quân dược trong thành hành nghề trong đó rồi”
Quân đội đã đi làm ăn ở tất cả các bộ phận rồi, thậm chí còn xen cả vào việc làm ăn của quân dược rồi, thật khiến cho Đỗ Văn Hạo không còn gì để nói.Hắn lớn giọng: “Dừng thao luyện, ta sẽ chữa trị cho họ!”
nói rồi nhảy xuống khỏi khán đài.Mọi binh sĩ đều nghe thấy giọng của Đỗ Văn Hạo, ai cũng biết trước kia đại tiếng quân là ngự y, có đại nhân lo liệu thì yên tâm rồi, thấy đại nhân xuống, mọi người lập tức quay ề vị trí.Hứa Văn Cường và bọn hộ vệ cũng đi theo, Đỗ Văn Hạo dặn dò bọn hộ vệ đưa binh sĩ bị thương về mấy cái ghế cạnh thao trường, để cầm máu hai tay cho họ, phát hiện ra hàng lông mày của họ bị cứa một đường dài, xém nữa thì đi đôi mắt rồi, thật là trong cái rủi có cái may.