Tống Y

Chương 396: Mừng vui và bi thương




Hoàng Thái Hậu nói: "Tiểu Tiêu tử, ngươi cùng Đỗ tướng quân đi truyền khẩu dụ của Ai gia để cho hai người Trần mỹ nhân và Mai mỹ nhân tự xử chết theo Hoàng Thượng.

Còn mấy người Dụ Cáp Nhi, Tô tài nhân cùng Thái y thừa Nguỵ Triển miễn tội chết".

Tiêu công công vội vàng khom người nói: "Dạ! Xin nhận ý chỉ của Hoàng Thái Hậu".

Đỗ Văn Hạo vội hỏi: "Hoàng Thái Hậu, vi thần cũng đi tuyên chỉ sao?" "Ừ" Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói: "Ngươi tốn sức thuyết phục Ai gia miễn tội chết cho ba người.

Phần ân tình này hãy để các nàng ấy ghi tạc trên người ngươi.

Tương lai sau này hãy để các nàng ấy kết cỏ ngậm vành báo đáp ngươi".

Đỗ Văn Hạo cười hà hà nói: "Đây đều là ân điển của Hoàng Thái Hậu, vi thần hoàn toàn không có chút công lao nào.

Khi vi thần tuyên chỉ sẽ nói rõ".

Lúc này từ xa vang lên tiếng kẻng cầm canh, nghe âm thanh thì lúc này đã là canh hai như vậy chỉ còn cách hạn tự vẫn cuối cùng một canh giờ.

Hoàng Thái Hậu nói: "Mau đi đi, xong xuôi sớm thì đi nghỉ sớm.

Ngày mai khiêng linh cữu, ngươi còn trọng trách cảnh giới ven đường.

Trách nhiệm rất lớn đó".

Đỗ Văn Hạo khom người nói: "Dạ! Vi thần cáo lui".

Đỗ Văn Hạo cùng Tiêu công công đi ra, mang theo một nhóm thái giám và cung nữ đội Nội thị đi thẳng tới trong điện ở bên cạnh điện Phúc Ninh.

Linh cữu của Tống Thần Tông quàn tại điện Phúc Ninh.

Bốn phi tần Dụ Cáp Nhi đang chờ chết theo ở ngay trong điện bên cạnh.

Tiêu công công hiểu rằng Hoàng Thái Hậu muốn Đỗ Văn Hạo đảm đương vai người tốt nên trên đường đi ông ta nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tướng quân, lát nữa ngài đừng vội vàng tuyên ý chỉ của Hoàng Thái Hậu.

Đợi khi chúng ta cũng kính tiễn đưa hai vị nương nương kia lên đường, ngài hãy tuyên chỉ.

Thứ nhất hiển lộ ân đức của Hoàng Thái Hậu.

Thứ hai cũng là để nhị vị nương nương tưởng có bạn, yên tâm quy thiên, trong lòng sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Thế nào?" Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Chủ ý của công công cực kỳ nhân từ.

Ty chức há có thể không tuân theo sự sắp xếp sao?" Sau khi hai người thống nhất xong lại dặn dò thái giám và cung nữ đi cùng.

Lúc này đoàn người đã tới trước điện.

Ở bên trong trắc điện, bốn vị nương nương cùng với thị nữ thân tín đang khóc lóc nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài điện, tiếng quát mắng thị vệ lui ra thì hiểu rằng đại nạn đã tới lập tức tiếng khóc bốc lên vang trời.

Tiêu công công mở cửa điện, nghiêm mặt đi vào trong nội đường, nhìn đám nữ tử đang ôm nhau khóc, cất giọng the thé, lạnh lùng nói: "Chúng ta phụng ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, tống tiễn các phi tần tuẫn táng.

Những nha hoàn bên cạnh hãy mau mau tránh ra".

Những nữ tử này nào ai có lá gan dám kháng chỉ, các nàng cũng hiểu rằng có cầu xin công công tuyên chỉ cũng vô ích bèn khóc lóc thối lui sang bên cạnh, quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết ngay tại chỗ.

Tiêu công công vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì khác, ông ta khoát tay ra hiệu.

Tám thái giám bưng bốn cái khay mạ vàng, bên trên có đặt bốn dải lụa trắng cùng với bốn bình sứ nhỏ tinh xảo.

Tiêu công công nói: "Bốn vị nương nương, ngày mai đưa tang Hoàng Thượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu.

Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu đã chỉ rõ: Trước giờ tý tối nay xin mười bốn vị nương nương tự tiện.

Đây là dải lụa trắng cùng với Hạc Đỉnh Hồng.

Bốn vị nương nương hãy chọn lấy một thứ mà quy thiên".

Dụ Cáp Nhi mặt đẫm lệ, nghe xong mấy lời này của Tiêu công công, nhất thời cả người run rẩy giống như chim bồ câu nhỏ, tuyệt vọng nhìn Đỗ Văn Hạo, buồn bã nói: "Tướng quân, cứu ta".

Bây giờ Đỗ Văn Hạo muốn tận mắt chứng kiến nhị vị nương nương tự sát.

Mặc dù hắn hiểu rõ Dụ Cáp Nhi đã được miễn tội chết theo nhưng hiện tại không thể nói ra nên chỉ đứng yên lặng mà không có biểu hiện gì.

Thị nữ thân tín của Dụ Cáp Nhi vội vàng quay người dập đầu với Đỗ Văn Hạo cầu khẩn xin tha mạng.

Trần mỹ nhân ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ vốn đã bị Hoàng Hậu cào nát, một mắt bị mù, lại giả điên lâu ngày, dung nhan sớm đã tiều tuỵ nhưng dù sao ham sống là lẽ thường tình của con người.

Mặc dù trong thâm tâm Trần mỹ nhân biết không thể thoát khỏi nạn này nhưng sau khi nghe Dụ Cáp Nhi cầu khẩn Đỗ Văn Hạo.

Lại nghĩ tới việc Đỗ Văn Hạo đã từng cứu mạng trước đây nên không khỏi có kỳ vọng nay thấy hắn cũng tới lại nghĩ hắn tới cứu mạng như trước kia tức thì hai đầu gối mềm nhũn, Trần mỹ nhân quỳ dạp xuống đất, cất giọng khàn khàn, buồn đau nói: "Tướng quân, cứu mạng".

Đương nhiên thị nữ của Trần mỹ nhân cũng quỳ xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo, khóc buồn bã cầu khẩn cứu mạng.

Lúc này Tô tài nhân vốn đã sợ tới mức ba hồn bảy vía đã bay đi hết, người đã giống như một hành thi, chỉ còn chờ chết.

Bây giờ thấy hai người Dụ Cáp Nhi cùng quỳ xuống dập đầu cầu khẩn, sợ chết là bản tính tự nhiên của con người, huống chi lại còn bị ép chết theo nên trong lòng càng không cam tâm, hiểu rõ vị Đỗ đại tướng quân này là người một tay che trời ở trong triều, là người tâm phúc bên cạnh Hoàng Thái Hậu.

Cầu khẩn người ta có khi giữ được tính mạng của mình thì cần gì chú tâm tới mặt mũi nữa, nghĩ vậy Tô tài nhân cũng buồn bã quỳ dạp xuống cầu khẩn nhưng lại quá hoảng sợ, tuyệt vọng nên không thể mở miệng.

Thị nữ thân tín của Tô tài nhân cũng khóc như mưa dập đầu như giã tỏi, miệng không ngừng cầu khẩn: "Tướng quân, đại tướng quân.

Van xin ngài hãy cứu lấy nương nương của chúng nô tỳ.

Hãy để cho nô tỳ chết thay nương nương".

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tiếng khóc đột ngột vang lên giống như tiếng trống đánh thùng thùng trong phòng.

Tiêu công công tức giận, phất tay áo, lạnh lùng nói: "Tuẫn tiết theo Hoàng Thượng, quy thiên hầu hạ Hoàng Thượng là cực kỳ vinh hạnh.

Các người hết lần này tới lần khác làm ra dáng vẻ đau khổ, thật không ra gì cả.

Người đâu, mau kéo mấy nha hoàn ra, hầu hạ bốn vị nương nương quy thiên".

Lập tức thái giám và cung nữ cùng trả lời rồi xông tới chỗ những thị nữ đang quỳ gối trước mặt Đỗ Văn Hạo, nắm tóc, lôi kéo chân tay kéo ra bên ngoài điện.

Tám thái giám đồng loạt quỳ xuống, giơ cao khay.

Thân thể Tô tài nhân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, sợ hãi tới đờ đẫn cả người, không cả khóc được nữa.

Dụ Cáp Nhi có thể gắng gượng bình tĩnh, thấy Đỗ Văn Hạo không nói gì, sắc mặt không biểu hiện biết là không hy vọng, bàn tay run rảy đưa ra, sờ soạng chạm phải dải lụa trắng lại lấp tức rụt tay về như bị điện giật.

Dưới sự thúc ép nghiêm ngặt của cung nữ ở bên cạnh đưa tay run run cầm lấy bình Hạc Đỉnh Hồng nhưng lại không có dũng khí mở nắp bình, nước mắt đoạn tuyệt giống như trân châu rơi xuống.

Trần mỹ nhân vẫn phủ phục trên mặt đất cầu khẩn cứu mạng.

Chỉ có Mai mỹ nhân vẫn đứng im từ trước tới giờ.

Nàng chậm rãi đi tới trước, nhìn lướt qua hai vật trên khay, lưỡng lự một lát rồi đưa tay cầm lấy dải lụa trắng, chọn một chỗ thích hợp dưới xà nhà.

Ngay lập tức có thái mang tới một chiếc bàn trà để đứng chân.

Mai thị bước chân làn bàn, quăng dải lua lên xà nhà, buộc thắt nút đầu lại với nhau, kéo thử, thấy rất chắc chắn, hai tay nắm chặt dải lụa, Mai mỹ nhân ngửa mặt lên trời than: "Hoàng Thượng, thiếp thân tới làm bạn với người đây".

Mai mỹ nhân thản nhiên tự vẫn chết càng làm ba vị nương nương còn lại cực kỳ hoảng sợ.

Trần mỹ nhân nghe thấy tiếng khóc đột nhiên bốc cao, ngẩng đầu nhìn thì thấy một thi thể đang đung đưa ở giữa phòng, tức thì sợ hãi tới mức hồn phi phách tán, thân thể mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, không khống chế được tiểu tiện.

Tiêu công công cười nhạt, nghiêng đầu nói với cung nữ và thái giám bên cạnh mình: "Các người hãy nhìn xem, Trần nương nương đã sợ tới mức són đái ra quần.

Xem ra bản thân không thể nào tự ra đi.

Các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì? Hãy hầu hạ nương nương quy thiên".

Bốn, năm cing nữ, thái giám vội vàng chen nhau tiến tới.

Hai người ôm tay Trần mỹ nhân kéo đứng dậy, hai người ôm chân để không cử động, một người giật tóc để ngẩng đầu lên.

Một cung nữ khác vóc người cao lớn, tay trái nắm mũi Trần mỹ nhân, tay phải mở rộng ra đặt vào hai bên má, dùng hết sức bóp mạnh để miệng Trần mỹ nhân há ra.

Một thái giám lấy bình Hạc Đỉnh Hồng để trên khay, mở nắp bình, đổ một ít bột phấn màu đỏ trong bình vào miệng Trần mỹ nhân, tay kia cầm bình trà do thái giám khác cầm tới, nhét vòi bình trà vào trong miệng Trần mỹ nhân rồi dốc hết nước trong bình trà ra.

Hiển nhiên người cung nữ to cao đã nhiều lần làm những chuyện này nên thủ pháp rất thuần thục.

Khi đổ nước, nàng kéo ngửa đầu Trần mỹ nhân, tay bấu mạnh vào miệng làm cho Trần mỹ nhân không thể nhổ ran ngoài.

Tay bóp mạnh để Trần mỹ nhân không thở được phải nuốt vào.

Sau khi nhìn thấy cả nước và thuốc đều trôi xuống dưới, Trần mỹ nhân cũng vì không thở nổi, mắt trắng dã mới buông ra.

Trần mỹ nhân không ngừng thổi phì phò, ho khan, muốn thò tai vào cuống họng móc ra nhưng hai cánh tay đã bị cung nữ, thái giám giữ chặt, không sao cử động được.

Trần mỹ nhân ngửa mặt lên trời gào lên 'ôi ôi ôi", không biết đó là khóc hay cười.

Một lát sau bụng Trần mỹ nhân đau giống như đao xoắn, thân thể không ngừng giãy giụa.

Cung nữ, thái giám đang giữ hai tay nàng hiểu độc tính trong bụng đã bắt đầu phát tác lúc này mới hất Trần mỹ nhân ra, vất xuống đất.

Trần mỹ nhân ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, hơi thở gấp gáp.

Trần mỹ nhân giãy giụa quỳ trên mặt đất, đưa tay móc cổ họng.

Oạ, oạ, nôn khan ra một ít nước chua.

Tiếp đó Trần mỹ nhân nằm xụi lơ trên mặt đất, con mắt còn lại trắng dã, vừa nôn khan vừa thở phì phò nói: "Nước, khát nước, cho ta nước".

Đỗ Văn Hạo hiểu rõ đây chính là biểu hiện của tình trạng ban đầu khi trúng độc Hạc Đỉnh Hồng, sau đó còn khó chịu gấp bội.

Quả nhiên một lát sau, Trần mỹ nhân liền ôm bụng kêu gào thảm thiết, cả người lăn lộn trên mặt đất, không ngừng nôn khan, thở hổn hển.

Tiếp theo đó là mùi thối của phân và nước tiểu.

Thân thể của Trần mỹ nhân dính đầy nước tiểu và phân màu vàng nhạt.

Tiêu công công cùng các thái giám, cung nữ bịt mũi cuống cuồng lùi lại sau.

Tiếp đó Trần mỹ nhân khàn khàn kêu đau đầu, đập đầu binh binh xuống mặt đất, máu tươi chảy đầm đìa trên trán, hết lần này tới lần khác mà vẫn không chết.

Kéo dài một lúc thì nằm yên lặng, co quắp trên mặt đất, con mắt còn lại trợn trừng, hơi thở gấp gáp, chỉ còn biết thở ra, thân thể không ngừng run rẩy.

Một hồi lâu sau, thân thể Trần mỹ nhân co giật vài cái, hơi thở ngừng lại, khuôn mặt bất động đầy vết thương, méo mó trông rất đáng sợ, chỉ có con mắt vẫn trợn trừng như trước, nhìn chằm chằm lên trần nhà, giống như đang nhìn vào một vật gì đó.

Tiêu công công liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy hắn không bước tới kiểm tra xem Trần mỹ nhân đã chết hay chưa liền bước tới, bịt mũi ngồi xổm trước người Trần mỹ nhân, thử hơi thở sau đó lại dùng hai ngón tay sờ động mạch bên gáy.

Sau khi xác nhận quả thực Trần mỹ nhân đã chết, Tiêu công công liền đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo, mỉm cười nói: "Tướng quân, phận sự của chúng ta đã xong.

Việc còn lại giao cho ngài".

Đỗ Văn Hạo không nói một lời, hắn chắp tay sau lưng tiến tới chỗ Tô tài nhân và Dụ Cáp Nhi.

Tô tài nhân nhìn thấy bộ dáng trung độc chết thảm của Trần mỹ nhân, sợ tới ngây người, không khống chế được tiểu tiện.

Giữa hai chân đã ướt sũng màu nước tiểu vàng nhạt, ánh mắt đờ đẫn nhìn Đỗ Văn Hạo.

Dụ Cáp Nhi không còn ảo tưởng nữa.

Nàng nhìn thấy dáng vẻ đó của Trần mỹ nhân nên hạ quyết tâm treo cổ tự vẫn giữ cho thân thể sạch sẽ.

Lúc này khuôn mặt nàng đã tái nhợt, không còn chút máu.

Nàng bước tới sau lưng những thái giám, cung nữ, cười sầu thảm nói với Đỗ Văn Hạo: "Tướng quân, đa tạ ngài tới tống tiễn ta".

Nói xong nàng quay đầu cầm lấy dải lụa trắng trong khay thái giám đang cầm, quay đầu nhing bà vú đang khóc như mưa ở cửa đại điện nói: "Nương...Nhi đi".

Nàng xoay người bước lên bàn trà, run rẩy tung dải lụa lên trên xà nhà.

Đỗ Văn Hạo bước tới, đá tung chiếc bàn trà dưới chân Dụ Cáp Nhi.

Dải lụa trắng của Dụ Cáp Nhi vẫn còn chưa bay lên tới xà nhà.

Dưới chân nàng không còn cái gì đỡ.

Nàng kêu "a" một tiếng ngã xuống dưới.

Đỗ Văn Hạo đưa tay đỡ lấy thân thể nàng, hắn đặt nàng xuống, mỉm cười nói: "Nương nương, người không cần chết".

"Hả?" Dụ Cáp Nhi kinh ngạc kêu lên, nàng trừng mắt nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì.

Bàn tay Đỗ Văn Hạo nắm chặt bả vài nàng, hắn cao giọng nói: "Hoàng Thái Hậu có khẩu dụ: Miễn trừ tuẫn táng cho Dụ Cáp Nhi và Tô tài nhân".

Thân hình Dụ Cáp Nhi chấn động, nàng đứng lặng tại chỗ.

Tiêu công công cũng khàn khàn nói: "Nhị vị nương nương, đây là ân điển của Hoàng Thái Hậu, cũng là kết quả do Đỗ tướng quân cầu khẩn Hoàng Thái Hậu, cần phải nhớ kỹ trong lòng" Nói xong Tiêu công công phất tay, dẫn theo thái giám và cung nữ rời khỏi điện.

Thị nữ thân tín của Dụ Cáp Nhi và Tô tài nhân nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy tức thì giống như tiếng sấm mùa xuân vang lên giữa trời quang, tâm trạng mừng vui như muốn nổ tung, không thể tin được sự thật trước mắt mình.

Sau khi nhìn thấy Tiêu công công dẫn người đi, lúc này mới thực sự hoàn toàn tin tưởng, thoáng cái tất cả tràn vào trong điện.

"Nương nương! Nương nương đã thoát chết.

Đa tạ Bồ Tát.

Cám ơn trời đất.

Đa tạ Hoàng Thái Hậu.

Đa tạ Đỗ tướng quân...".

Chúng nữ vây quanh nhị vị nương nương, dáng vẻ tung tăng như chim sẻ.

Nhưng trong sự mừng vui đó, Dụ Cáp Nhi vẫn ngây người đứng tại chỗ, cầm dải lụa trắng trong tay, kinh ngạc nhìn Đỗ Văn Hạo, hai hàng lệ không ngừng trào xuống.

Tô tài nhân ngã ngồi trên mặt đất vẫn đang ngây ngốc tại chỗ, giống như không nghe thấy lời nói của Đỗ Văn Hạo vậy.

Bà vú của nàng kéo nàng vào trong ngực khóc to: "Con của ta! Hoàng Thái Hậu ân điển, con không cần phải chết theo.

Con của ta, con đừng doạ nương vậy nha.

Con khóc đi.

Hãy khóc đi".

Rốt cuộc hồn phách của Tô tài nhân cũng loạng choạng quay về thân thể mình.

Nàng kinh ngạc nhìn bà vú, nhìn thấy nước mắt, sự mừng vui trên gương mặt già nua, lại nghe thấy thị nữ vây quanh mình đang khóc hu hu nói có ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, miễn cho nàng khỏi chết theo Hoàng Thượng, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra, ôm lấy bà vú khóc ròng.

Đỗ Văn Hạo nhìn mấy người cười rồi quay người bước đi nhưng bị Dụ Cáp Nhi gọi giật lại: "Tướng quân, xin chờ một chút".

Đỗ Văn Hạo đứng lại.

Dụ Cáp Nhi tiến lên hai bước.

"Rầm" một tiếng, nàng quỳ dạp xuống dập đầu khóc không thành tiếng: "Đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân.

Cáp Nhi Đỗ Văn Hạo định đưa tay đỡ Dụ Cáp Nhi dậy thì Tô tài nhân ở bên kia cũng phủ phục bò tới dập đầu nói: "Đa ta đại ân cứu mạng của tướng quân".

Đỗ Văn Hạo xua xua tay nói: "Nương nương xin đứng dậy.

Nhị vị nương nương hãy mau mau đứng lên.

Đây tất cả đều là ân điển của Hoàng Thái Hậu.

Vi thần không dám nhận đại ân này".

Nhị vị nương nương đã quỳ xuống, tất nhiên những thị nữ thiếp thân kia cũng lập tức quỳ theo, vui mừng xen lẫn xót thương dập đầu tạ ơn.

Lúc này bên ngoài cửa có mấy thái giám và cung nữ tiến vào tháo thi thể của Mai mỹ nhân đang treo giữa nhà xuống, cùng với thi thể vặn vẹo của Trần mỹ nhân trên mặt đất lên đặt lên giường sau đó đi khiêng đi trang điểm, chuẩn bị sáng ngày mai khiêng linh cữu thì chôn theo.

Những thị nữ của hai vị nương nương mới chết ở bên ngoài điện nhìn thấy thi thể của hai nương nương bị khiêng đi tức thì dập đầu khóc lóc dậy đất.

Du Cáp Nhi, Tô tài nhân cũng chúng nữ ở trong phòng thì cảm xúc hỗn loạn, càng cảm kích ơn cứu mạng của Đỗ Văn Hạo, lại bắt đầu dập đầu tạ ơn.

Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng an ủi mấy câu, hắn thấy trời đã khuya liền sai thị nữ thân tín của hai vị nương nương đỡ hai vị nương nương quay lại tẩm cung tạm nghỉ.

Hắn nói sáng sớm ngày mai còn phải đưa tang theo linh cữu của Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu.

Dụ Cáp Nhi cùng Tô tài nhân càng cảm kích sự săn sóc chu đáo của Đỗ Văn Hạo, lại một lần nữa tỏ vẻ biết ơn và cám ơn rồi mang theo thị nữ rời đi.

Đỗ Văn Hạo rời khỏi cung Phúc Ninh, Tiêu công công và đội Nội thị thái giám, cung nữ đã đang chờ bên ngoài.

Hai người lại ngồi kiệu đi tới thiên lao.

Thái y thừa Nguỵ Triển vẫn đang còn ở đó chờ chết, cả hai phải tới đó sớm để tuyên chỉ xá tội chết.

Thiên lao ở góc Tây bắc bên ngoài Hoàng thành.

Ở nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt.

Trên đường đi Đỗ Văn Hạo và Tiêu công công thương lượng với nhau.

Vì để điều ntra thêm rõ ràng tình huống vụ án nên tạm thời không công bố ý chỉ xá miễn tội chết cho Nguỵ Triển.

Vì thế khi hai người tới Thiên lao, Tiêu công công liền ở bên ngoài phòng trực đợi.

Một mình Đỗ Văn Hạo đi vào phòng giam tra hỏi tình hình.

Đỗ Văn Hạo đi vào hầm ngầm nơi giam giữ tử tù của Thiên lao.

Nguỵ Triển là khâm phạm.

Ông ta bị giam giữ một mình trong một phòng giam âm u ẩm ướt ở sâu nhất trong hầm ngầm.

Thậm chí Đỗ Văn Hạo còn cảm thấy không khí cực lạnh lẽo, bất chợt hắn rùng mình một cái.

Ánh sáng trong hầm ngầm mờ mờ, Đỗ Văn Hạo chỉ nhìn thấy bóng một người nằm cuộn mình trong góc phòng giam, trên cổ đeo một cái gông gỗ, hai chân và hai tay đều bi xiềng xích sắt dài, to bằng ngón tay cái.

Ngay khi Đỗ Văn Hạo vẫn chưa nhận ra người đó là ai, người nọ đã vui mừng, ngạc nhiên hô lên khi nhận ra hắn: "Đỗ đại nhân? Là ngài sao, Đỗ đại nhân?" Chỉ cần nghe âm thanh Đỗ Văn Hạo cũng có thể nhận ra đó là giọng nói của Thái y thừa Nguỵ Triển, hắn liền nói: "Nguỵ đại nhân, ta là Đỗ Văn Hạo.

Ta nghe nói đại nhân bị tống tử lao, ngày mai xử chém nên đặc biệt tới tiễn đưa".

Nguỵ Triển đương nhiên cũng biết tin ngày mai sẽ bị xử chém, nghe vậy ông ta cười sầu thảm nói: "Đa tạ tấm lòng trượng nghĩa của Đỗ đại nhân, lão hủ không dám nhận".

Đỗ Văn Hạo căn dặn cai ngục mang tiệc rượu tới.

Lao đầu Thiên lao biết rõ sự lợi hại của vị tướng quân trước mặt này nên liên tiếp gật đầu đồng ý.

Hắn nhanh chóng đặt mua một tiệc rượu thuộc loại hảo hạng mang tới, bày bát, đũa trên chiếc bàn trong phòng giam.

Đỗ Văn Hạo lại hạ lệnh tạm thời tháo gông cổ của Nguỵ Triển.

Đương nhiên đích thân lao đầu giúp tháo gông trên cổ cho Nguỵ Triển.

Đỗ Văn Hạo cho lao đầu cùng ngục tốt đều tháo lui ra bên ngoài sau đó hắn mời Nguỵ Triển ngồi xuống.

Sau khi cáo lỗi, Nguỵ Triển liền nghiêng người ngồi xuống.

Sau khi cạn chén rượu đầu, Đỗ Văn Hạo nói: "Nguỵ đại nhân, nghe nói hôm Hoàng Thượng băng hà, ngài mải mê rượu chè mà hỏng việc, không kịp thời cứu chữa Hoàng Thượng, phải không?' Nguỵ Triển cầm chén rượu.

Uống một hơi cạn rồi cúi đầu nói: "Đại nhân, ty chức không thể cứu chữa Hoàng Thượng, quy tội như vậy, ty chức không có oán thán gì, dù chết cũng không oán.

Nhưng vấn đề là ty chức không ham rượu.

Nhiều năm nay ty chức không uống rượu.

Hơn nữa đại nhân cũng hiểu Ngự y trực trị bệnh bất kỳ lúc nào cũng túc trực bên cạnh Hoàng Thượng.

Ở nơi đó có cơ hội uống rượu sao? Làm gì có rượu mà uống".

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Lúc ây đã xảy ra chuyện gì? Ngài có thể nói ta nghe một chút không?" Nguỵ Triển thở dài một tiếng nói: "Ngày mai đã xử chém.

Nói những điều này còn tác dụng gì không? Không bằng hãy nâng ly một hồi, uống say mơ màng ra pháp trường" Nói xong Nguỵ Triển tự tay rót một bát lớn, hắn chắp tay hướng Đỗ Văn Hạo nói: "Đa tạ đại nhân ban thưởng rượu" Nói rồi ông ta nâng bát uống một hơi cạn sạch rồi ho khan một hồi lâu.

Đỗ Văn Hạo đợi cho Nguỵ Triển ho xong mới trầm giọng nói: "Thực không dám dấu giếm, Hoàng Thái Hậu đã hạ chỉ để cho ta điều tra vụ án của ngài.

Nếu như thực sự như ngài nói, có lẽ có cơ hội xoay chuyển".

Nguỵ Triển cười gượng nói: "Cơ hội xoay chuyển? Trưa ngày mai đã bị xử chém, xoay chuyển làm gì? Hơn nữa lão hủ đã luôn nói không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì làm thế nào rửa nỗi oan khuất?"