Vương Nhuận Tuyết nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền mỉm cười đáp: “Thực ra thì tướng quân nhất mực thông minh như vậy cũng không cần đến thiếp phải nhiều lời làm gì.
nhưng gia phụ vẫn cứ nằng nặc đòi thiếp đi nói cho tướng quân biết, thật thiếp cũng đành phải nghe lệnh của người vậy....
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vội vã lên tiếng nói: “Cô nương nói quá lời rồi, Vương Tể Tướng vốn là quan chức cao nhất trong triều, dĩ nhiên là học rộng tài cao, hiểu biết nhiều thứ.
Chúng ta về sau lại là người cũng một nhà, cô nương không nhắc nhở cho ta, thì lẽ nào lại muốn mắt nhắm mắt mở trông ta phạm sai lầm hay sao?”
“Tướng quân chê cười rồi! Vậy thì thiếp xin được đem những thứ mình biết ra nói cho tướng công được biết, cho tướng công còn biết bề lo liệu!”
Nói xong Vương Nhuận Tuyết liền đem các quy tắc, nghi thức trong việc đưa tiễn, an táng của Hoàng Thượng ra nói cho Đỗ Văn Hạo nghe một lượt.
Sau nửa canh giờ sau thì nàng mới nói cho hắn nghe hết các quy tắc đó.
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì chỉ biết mắt chữ o mồm chữ a.
Không ngờ việc đưa tiễn này lại có nhiều quy tắc đến như vậy, hơn nữa trong đó còn có nhiều mặt có liên quan đến công việc cảnh giới, an ninh của hắn.
Nếu như không biết những quy tắc rườm rà, rắc rối này thì e rằng nhiệm vụ lần này của hắn chắc chắn sẽ không hoàn thành tốt được, mà có khi lại còn làm hỏng việc, như thế thì thật không hay chút nào, thậm chí lại còn phạm vào tội bất kính nữa cũng nên.
Đỗ Văn Hạo nghe xong vội vã chắp tay lên đa tạ Vương Nhuận Tuyết nói: “Đa tạ Vương cô nương đã tận tình nhắc nhở, ngày mai ta sẽ ban bố lệnh cảnh giới, ta biết mình đã phải làm gì rồi!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy liền đưa mắt lên nhìn hắn âu yếm rồi nói: “Tướng quân lẽ nào lại cứ thích khách khí với thiếp như vậy hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe Nhuận Tuyết nói vậy nhất thời sững người một lúc.
Sau đó không nói không rằng sịch mông xích gần đến bên nàng mà ôm lấy chiếc eo kiều diễm, hương thơm từ thân thể Vương Nhuận Tuyết tỏa ra ngào ngạt làm cho Đỗ Văn Hạo càng thêm ngây ngất.
Vương Nhuận Tuyết lúc này e thẹn cúi đầu ngượng ngùng, càng như vậy nàng càng trở nên đẹp đẽ và quyến rũ hơn.
Đỗ Văn Hạo như lạc vào xứ sở thần tiên, cỗ xe của Vương Nhuận Tuyết đã rời khỏi hoàng cung, chiếc rèm che bên ngoài cửa xe cũng đã được đứa nha hoàn kia buông xuống rồi.
Đỗ Văn Hạo liên nhẹ nhàng đặt Vương Nhuận Tuyết nằm lên trên thảm, tay của hắn không ngừng hoạt động như chim gõ kiến tìm mồi, còn Vương Nhuận Tuyết thì cứ nằm im mặc kệ cho hắn thích làm gì thì làm.
Nhưng nói cho cùng thì đây cũng đang là ở ngoài đường.
Đỗ Văn Hạo cũng không dám làm liều, hắn chỉ làm đến chừng mực nhất định nào đó rồi lại thu tay về, không dám dấn vào sâu hơn nữa.
Đang trong lúc hai người tình tự nhau say đắm đê mê như vậy, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng của con nha hoàn bên ngoài nhắc nhở: “Thưa tướng quân, tiểu thư! Chúng ta đã đến phủ đệ của tướng quân rồi đó ạ...!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì giật mình liền vội vã dìu đỡ Vương Nhuận Tuyết ngồi dậy.
Sau đó hai người chỉnh sửa lại quần áo, xong xuôi đâu đấy Đỗ Văn Hạo mới vén rèm xe bước xuống bên dưới.
Đua mắt lên tiễn cỗ xe của Vương Nhuận Tuyết xong.
Đỗ Văn Hạo lẩm nhẩm hát trong miệng vui vẻ đi vào trong viện của mình, mấy đứa hộ vệ thấy hắn đi vào trong phủ rồi mới bắt đầu giải tán.
Anh Tử lúc này thấy Đỗ Văn Hạo đã về liền tiến gần tới nhăn mặt lên nói: “Thiếu gia! Nhị phu nhân bao giờ định về đây vậy?”
Chuyện Bàng Vũ Cẩm đi dạm ngõ ăn hỏi cho Đỗ Văn Hạo đã được mọi người trong nhà biết hết rồi, chính vì vậy mà khi nghe Anh Tử hỏi vậy Đỗ Văn Hạo liền buông thõng một câu: “Cũng nhanh thôi! Ngươi thấy nhị phu nhân là người thế nào?”
“Nghe nói nhị phu nhân là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, không những vậy lại là con nhà dòng dõi, quý tộc hiển hách, chắc chắn là người hiểu biết lễ nghĩa, đoan trang hiền thục, thiếu gia đã chọn thì làm sao mà có thể sai được cơ chứ?”
Anh Tử chua ngoa nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đưa tay lên bẹo vào má của Anh Tử nói: “Con nhóc này biết ăn nói gớm nhỉ! Không sai, cho dù ta cưới nhị phu nhân có phân ngẫu nhiên nhưng không bao giờ ta chọn sai người cả, người ta còn giúp đỡ mình rất nhiều nữa!”
“Được vậy thì tốt, hy vọng là thiếu gia đừng cưới một cái bình hoa di động về là được rồi!”
Anh Tử hậm hực nói.
“Làm gì có chuyện đó, à đúng rồi! Phi Nhi và mấy người kia có ý kiến gì không vậy?”
Đỗ Văn Hạo hỏi.
“Làm gì có ai dám có ý kiến gì cơ chứ.
Thiếu gia là chủ của cả cái nhà này, lại là một tướng quân oai phong lẫm liệt! thiếu gia cứ cưới hết người này đến người khác bọn họ cho dù không thích nhưng có ai dám mở miệng phản đối câu nào!”
Anh Tử rất không cam tâm uất ức thay cho mấy vị phu nhân trong nhà.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền dừng chân quay sang nhìn Anh Tử với con mắt ngạc nhiên rồi nói: “Ngươi nói cái gì thế hả? Sao ngươi dám nói ta là cưới hết người này đến người khác hả? Vũ Cầm là nguyên phối của ta! Liên Nhi là do Trần Mỹ Nhân ban tặng cho ta, ta không thể nào từ chối được! Tuyết Phi Nhi là người con gái đầu tiên đối xử tốt với ta, lại còn một lòng một dạ theo ta nữa, ta không lấy Phi Nhi thì còn mặt mũi nào đi nhìn người khác nữa.
Lương tâm ta cũng bị cắn rứt mà chết! Còn Thanh Đại thì lại càng khỏi phải nói! Thanh Đại đã thu nạp ta, chăm sóc cho ta, ta cũng mới chỉ có một thê ba thiếp, làm gì có chuyện gặp ai cũng lấy về hả?”
Anh Tử nghe vậy liền cười nhạt nỏi: “Bây giờ thêm một Vương cô nương nữa là hai thê ba thiếp rồi còn gì nữa! ”
“Thế thì đã làm sao chứ hả? Người ta ba thê bốn thiếp đầy rẫy kia kìa, ta vẫn còn thiếu hai người nữa cơ!”
Đỗ Văn Hạo phùng mồm trợn má nói một cách vô sì.
“Thiếu gia vẫn còn trẻ.
Quãng đời còn rất dài.
Những cô nương xinh đẹp như Vương cô nương thì rất nhiều, nếu như ai cũng đối xử tốt với thiếu gia, cũng giúp thiếu gia này nọ thì lẽ nào thiếu gia cũng lấy họ về hay sao? Hơn nữa, trong nhà chúng ta lúc này vẫn còn Kha cô nương đang ngồi chờ nữa kia kìa!”
Anh Tử nói.
“Kha Nghiêu là em gái ta, ta nói là ta không lấy rồi!”
Đỗ Văn Hạo nói đến đây thì thần sắc của hắn trở nên nham hiểm, dâm tà và đê tiện nhìn vào Anh Tử nói: “Còn với ngươi hả? Tuy là nha hoàn nhưng ta vẫn chấp nhận được...
Anh Tử nghe vậy tức đến đỏ hết cả mặt, dậm chân thình thịch nói: “Thiếu gia đừng quá đáng như thế! Đừng đem người ta ra đùa cợt như vậy!”
“Ai đùa với ngươi chứ hả!”
Đỗ Văn Hạo nói xong liền liếc nhìn thân hình của Anh Tử.
Bỗng nhiên nhớ tới lần hắn chẳng may nhìn trộm thấy thân thể của nàng qua khe tường, bất giác trong lòng sôi lên, ngó nghiêng trước sau không thấy có người liền choàng tay ôm lấy eo của Anh Tử, bẹo vào mông nàng một cái rồi nói: “Con nhóc này! chỉ cần ngươi mang bầu sinh cho ta em bé, bất luận là gái hay trai, ta vẫn sẽ nạp người làm thiếp, được không hả?”
Anh Tử nghe vậy thì vừa mừng vừa xấu hổ cúi đầu nói: “thiếu gia sao cứ thích đùa cợt người khác nhưvậy, thiếu gia có bao nhiều là phu nhân đấy rồi còn gì nữa Làm sao lại để ý đến một đứa thân phận nha hoàn như nô tỳ! ”
“Nàng không phải nha hoàn, nàng là một người rất biết thương yêu chăm sóc người khác! Nàng cứ yên tâm, ta cũng không phải là người lăng nhăng, cũng chẳng bao giờ có chuyện gặp ai là cưới người đó ngay được! Ta chỉ cần có nhị thê bốn thiếp cũng đã mãn nguyện lắm rồi! Vậy nhưng, nàng phải sinh, cho ta một em bé trước mới được, phu nhân của nàng vừa mới mang bầu đã lại mất rồi, còn mấy người kia thì lại chả thấy có động tĩnh gì cả.
Nếu như nàng là người đầu tiên sinh nở cho ta, thì nàng đã lập được công to rồi đấy!...!”
Anh Tử nghe xong ngại ngùng cúi đầu giọng nói nhẹ như tơ hồng: “Chuyện này thì người ta làm sao một người có thể làm được cơ chứ?" Đỗ Văn Hạo nghe xong thì như mở cờ trong bụng, hắn đưa tay ra ôm ngay lấy người Anh Tử nói: “Hay là đêm nay nàng đến ngủ với ta!”
Anh Tử nghe xong kinh hãi xua tay lên nói: “Không không được đâu thưa thiếu gia.
Hôm nay đến lượt phu nhân, nô tỳ không dám!”
Đỗ Văn Hạo trông bộ dạng vừa mừng vừa xấu hổ lại vừa hoảng loạn của Anh Tử thì không cầm được muốn hôn lên đôi môi nàng, bỗng nhiên lúc này có tiếng nói từ trong phòng vọng ra: “Tướng công mới về rồi đó hả?”
Đỗ Văn Hạo nhận ra giọng nói đó là của Bàng Vũ Cầm.
Hắn liền không hề chậm trễ buông luôn Anh Tử ra.
Anh Tử thấy vậy liền nhìn hắn với ánh mắt tinh nghịch sau đó nhẩy cẫng lên đi vào bên trong.
Bàng Vũ Cầm lúc này đã vén rèm bước ra ngoài nhìn Đỗ Văn Hạo mỉm cười.
Đỗ Văn Hạo hắng lên một tiếng rồi nói: “ừm...
Cái này...
trong nhà chúng ta nha hoàn có vẻ hơi bị ít.
Ngày mai ta ra ngoài kia kiếm vài đứa về làm.
Nếu không cả cái phủ này chỉ có mỗi Anh Tử lo liệu thì đúng là cũng có phần khổ thân nó!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy liền gật đầu tán đồng nói: “Vâng! Mấy ngày nữa thiếp sẽ ra ngoài kiếm!”
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Ba ngày sau thì linh cữu của Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu sẽ được đưa đi an táng, ta mấy ngày nữa chắc chắn sẽ rất bận, phải phụ trách tình hình an ninh, cảnh giới, các việc trong nhà nàng lo liệu giúp ta nhé!”
Bàng Vũ Cầm gật đầu đáp: “Tướng công cứ việc an tâm! Trong nhà thì làm gì có việc gì to tát đâu.
Ngoài tiệm thì đã có Tiền Bất Thu lo hết cả rồi.
hơn nữa cũng đã nhận thêm mấy vị đại phu nữa rồi, không đến nỗi bận bịu cho lắm...! ”
“ừm..! Chuyện ba ngày tiễn đưa tới này chúng ta phải ăn chay đấy.
Nàng đừng quên nhắc nhở mọi người, còn nữa! Nàng và Thanh Đại hai người được lệnh đi theo an táng Thái Hoàng Thái Hậu đấy, đừng quên!”
“Thiếp nhớ rồi.
Tướng công cứ an tâm!”
Bàng Vũ Cầm đáp.
Hai người sau đó nói chuyện thêm một lúc rồi mới đi lau rửa rồi lên giường đi ngủ.
Nằm trên giường lúc này Đỗ Văn Hạo lại cảm thấy bất an, cứ nghĩ mãi về chuyện khi trước nói với Anh Tử, đúng vậy, mình mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã có nhiều phu nhân như vậy.
Cuộc đời của mình vẫn còn dài.
Nếu như gặp ai mà cũng lấy họ về thì đúng là quá đáng quá thể quá.
Mình phải có một nguyên tắc, một chuẩn mực nhất định mới được, nếu không về sau trong nhà toàn là đàn bà phụ nữ với nhau, khi đó có khi lại thành tai họa.
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đến Điện Tiền Ti.
Thời hạn cho hắn làm công tác chuẩn bị cảnh giới chỉ còn có hai ngày nữa thôi.
Hắn phải hoàn tất nhiệm vụ, sắp xếp công việc chu đáo trước khi lễ an táng được cử hành.
Đông Kinh cách Hoàng Lăng tại Hà Nam (Lăng mộ của vua chúa, công tôn) cũng đến cả trăm dặm.
Trong vòng ba ngày hắn phải chuẩn bị xong công tác an ninh từ đây tới đó thật chu đáo.
Chính vì vậy mà công việc vô cùng gấp gáp, không thể nào bê trễ thêm được nữa.
Đỗ Văn Hạo liền điều các chức từ Ngu Hầu trở lên đến các cấp tướng lĩnh trong Tam Nha triệu tập hết cả lại.
Sau đó tuyên bố quyết định của Hoàng Thái Hậu, rồi đưa bản đồ từ Kinh Thành đến Vĩnh Dụ Lăng (nơi an táng) để phân bố sắp xệp nhiệm vụ cảnh giới.
Không những vậy Đỗ Văn Hạo còn làm theo đúng như những lời chỉ dẫn của Vương Nhuận Tuyết, bố trí những kế hoạch phòng chống thích đáng.
Sau khi nghiên cứu nên sắp xếp công tác an ninh ra sao, binh lực điều động thế nào.
Đỗ Văn Hạo liền kéo thêm Ngự Lâm Quân đích thân đi thăm dò tình hình anh ninh trên đường từ kinh thành đến Vĩnh Dụ Lăng, không những vậy hắn còn kiểm tra cả những điều cấm kỵ nên xử lý ra sao.
Ngày hôm đó Đỗ Văn Hạo dẫn dám Ngự Lâm quân đến Vĩnh Dụ Lăng thăm dò tình hình bố trí an ninh ở đây ra sao vì nơi đây rất quan trọng, nên hắn và đám Ngự Lâm Quân bận tối mắt tối mũi đến tận đêm khuya.
Đỗ Văn Hạo chỉ chợp mắt có hai canh giờ.
Sau đó hắn lại thức dậy.
Trời vẫn còn chưa sáng tỏ Đỗ Văn Hạo đã lại lặn lội cũng đội Ngự Lâm Quân quay ngược về xem tình hình an ninh sắp xếp ra sao.
Đến tận chiều tối hắn mới về tới kinh thành.
Khi vừa mới tới cổng của hoàng cung thì đội quân của hắn bị chặn lại.
Đội trưởng hộ vệ Hứa Hoa Cường vội vã chạy tới bẩm báo với hắn.
Nói rằng có mẫu thân và thê tử của Ngụy Triển đến tìm hắn.
Cả hai đang dập đầu lạy tạ cầu xin hắn cứu mạng Ngụy Triển.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cau mày lại, thầm nghĩ mình không phải là đang điều tra đây hay sao, hai người này làm gì mà nóng vội thế.
Nghĩ vậy liền cho người ra gọi hai người đó lại.
Qủa nhiên đúng là hai người đó.
Cả hai vừa tới nơi đã lại quỳ rạp luôn xuống đất ôm mặt gào khóc, dập đầu xuống đất kêu cỗm cộp cầu xin Đỗ Văn Hạo cứu mạng.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta bây giờ đang lo vụ án này! Hai người cứ quay về kiên nhẫn chờ đợi một thời gian đi đã!”
“Không thể nào đợi được nữa rồi thưa tướng quân!”
Mẫu thân của Ngụy Triển lúc này dường như nằm liệt dưới đất khóc lóc thảm thương: “Bọn họ ngày mai sẽ đem con trai của dân phụ ra hành quyết rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng nói: “Phu nhân nói cái gì cơ? Ai nói với phu nhân như vậy?”
thê tử của Ngụy Triển lúc này liền lên tiếng giải thích: “Trưa ngày hôm nay có hai vị sai dịch trong Nha Môn đến thông báo nói rằng trưa ngày mai dân phụ đến pháp trường thu nhận thi thể!”
Đỗ Văn Hạo lại hỏi rõ xem rốt cuộc đây là lệnh của ai, nhưng cả hai người đều nói không biết, sau đó lại ôm mặt khóc lóc, cầu xin Đỗ Văn Hạo mở lòng từ bi mà ra tay cứu giúp.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Việc này ta vẫn còn chưa được biết, được rồi ta sẽ vào cung hỏi ngay bây giờ đây! Hai người cứ về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ xử lý việc này giúp cho!”
Hai người nghe vậy lại lạy tạ ân đức của Đỗ Văn Hạo.
sau đó mới chịu đứng dậy ra về.
Đỗ Văn Hạo ngay lập tức dẫn người đi vào trong hoàng cung, hắn là Đô Chỉ Huy Sứ của Tam Nha trong đó còn phụ trách cả an ninh trong hoàng cung, chính vì vậy mà ra vào hoàng cung dễ như đi chợ.
Đỗ Văn Hạo liền chạy thẳng tới tẩm cung tìm Hoàng Thái Hậu, rồi đem chuyện này kể cho bà nghe, không ngờ Hoàng Thái Hậu không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào chỉ chậm rãi nói: “Việc này đều là do các vương công đại thần trong triều muốn vậy.
Ai gia cũng đã đồng ý rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong mà kinh hãi vô cùng, hắn hoa mày chóng mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, vội vã hỏi lại: “đây có phải là chủ ý của Tể Tướng Thái Xác không ạ?”
Hoàng Thái Hậu có phần kinh ngạc gật đầu nói: “ừm...! Cũng không hẳn là chủ ý của ông ta, có rất nhiều vương công đại thần đều tán đồng!”
Đỗ Văn Hạo hoảng sợ nôn nóng nói: “Bẩm Hoàng Thái Hậu! Vi thần đang điều tra về vụ án này, sự tình chưa được điều tra rõ ràng thì không được phép chém Ngụy Triển, nếu như chém rồi mà vụ án có sai lầm thì ta sẽ không lật lại được nữa đâu!”
“Có lẽ là trong vụ án này có nhiều điểm nghi ngờ, nhưng bất kể cái gì đi chàng nữa thì Ngụy Triển hôm đó đúng là đã không làm tròn bổn phận của mình, ông ta không cứu chữa được cho Hoàng Thượng, đây là sự thật, chỉ riêng với điểm này thôi thì ông ta đáng bị chém để cúng tế cho Hoàng Thượng rồi!”
Hoàng Thái Hậu nói.
Đỗ Văn Hạo nghe mà muốn nổ tung đầu: “Giết Ngụy Triển để cúng tế cho Hoàng Thượng?”
“Đúng vậy! Các nhà chiêm tỉnh đã bói quẻ xong hết cả rồi.
Bọn họ nói rằng Hoàng Thượng chết oan nên linh hồn không được siêu thoát, cần máu của kẻ thù để cúng tế an táng!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong mà tức đến hộc máu mồm, mặc dù ở thời nhà Tống đã văn minh hơn thời Xuân Thu chiến Quốc rất nhiều rồi, nhưng vẫn còn rất ngu muội và rất lạc hậu.
Hình phạt lăng trì tàn khốc cũng do đây mà ra cả.
Đỗ Văn Hạo trong bụng tuy là vô cùng căm phẫn, nhưng lại không dám phê phán cái chế độ cúng tế như thế này.
Vì dù sao thì đây cũng là thời đại cũ, thời đại phong kiến lạc hậu.
Nghĩ vậy liền cúi người nói: “Nếu như Ngụy Triển mà chết thì vụ án không thể nào điều tra tiếp được nữa! ”
Hoàng Thái Hậu nghe vậy liền nói: “Cũng chẳng sao cả.
Vụ án này ngươi điều tra tiếp cũng chẳng sao, mà chẳng điều tra ra cái gì cũng chẳng có gì, vì người dù sao cũng đã chết rồi!”
Hoàng Thái Hậu nói đến đây liền ngập ngừng giây lát, giọng nói thêm phần bi thương: “Nếu như ngươi điều tra ra Ngụy Triển là oan ức, thì ai gia sẽ bù đắp tổn thương cho gia đình nhà ông ấy vậy! Ta cũng chẳng biết sao nữa, thôi thì đành xin lỗi ông ta vậy, cứ để ông ta ở bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng cũng được!”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì cũng hiểu ra vấn đề, ý của Hoàng Thái Hậu đã rõ ràng, đó chính là bắt Ngụy Triển phải hy sinh trong vụ cúng tế lần này.
cho dù có giết nhầm đi chăng nữa, thì lời nói, mệnh lệnh cũng đã ban bố rồi vua muốn thần chết thì thần bắt buộc phải chết, những điển tích như vậy trong lịch sử xuất hiện quá nhiều rồi.
Hoàng Thái Hậu thấy Đỗ Văn Hạo vẫn ngẩn người ra như vậy liền tiếp tục nói: “vẫn còn một chuyện nữa! Ngươi có lẽ cũng không biết, đó là ai gia đã hạ chỉ cho mấy vị phi tần mà Hoàng Thượng sủng ái tự tiện theo Hoàng Thượng rồi.
Trong đó bao gồm Trần Mỹ Nhân, còn có cả Dụ Cáp Nhi nữa...
Đỗ Văn Hạo nghe mà chẳng hiểu cái từ tự tiện ở đây có nghĩa là gì nữa, hắn đưa mắt lên nhìn Hoàng Thái Hậu, nhưng lại không dám mở miệng ra hỏi.
Hoàng Thái Hậu dường như cũng nhận ra được rằng Đỗ Văn Hạo đang không hiểu mình nói cái gì, liền cười lên chua chát nói: “Đây là ý của Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu lúc còn sống đã nói với ai gía rằng, Hoàng Thượng đặc biệt yêu thương Trần Mỹ Nhân và Dụ Cáp Nhi, chính vì vậy mà khi Hoàng Thượng quy tiên sẽ cho cả hai người bọn họ đi cũng để hầu hạ Hoàng Thượng...!”
Đỗ Văn Hạo bây giờ đã nghe hiểu rồi, và hắn dĩ nhiên là nghe những lời này như sấm đánh ngang tai, lắp ba lắp bắp nói: “Ý của Hoàng Thái Hậu là....
là muốn...
là muốn Trần ...
.Trần Mỹ Nhân với Dụ Cáp ...
Cáp Nhi đi theo cũng Hoàng Thượng lên tiên cảnh...?”
Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đây là ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu! Ai gia cũng đã cho người đi đón Trần Mỹ Nhân quay về cung rồi, giờ tý đêm nay Tiêu công công phải lo cho xong chuyện này..!”
Tiêu công công đứng ở bên cạnh đó nghe vậy liền cúi người đáp: “Lão nô đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, xin nương nương cứ an tâm!”
Cho dù sau đời nhà Hán, thì tục lệ tuẫn táng (đua người sống chôn cũng với người chết, gọi là tế lễ, người chết bình thường quý những ai, yêu ai nhất khi chết rồi thì cho dù là người kia vẫn còn sống thì vẫn bị chôn cũng với người chết, cái này gọi là tuẫn táng) đã bị phế trừ rồi, nhưng trong các triều đại thì vẫn tổ chức cái tục lệ đã man này, đời nhà Tống cũng như vậy, chính vì vậy mà trong quyển sách có đề cập tới vấn đề này, ví dụ như Tống Cao Tông trước lúc chết rất yêu quý Tài Nhân Lý Thị, Vương Thị chính vì vậy mà Hoàng Hậu khi đó rất lấy làm ghen ghét, khi Tống Cao Tông băng hà thì Tống Hiếu Tông vô cùng hiếu thuận đã đem Lý Thị và Vương Thị đi tuẫn táng cũng với Tống Cao Tông.
Đỗ Văn Hạo không ngờ đợt vượt thời gian quay về quá khứ lần này lại được tận mắt chứng kiến cái cảnh tuẫn táng này, hắn không biết nên nói thế nào.
Nếu như là Ngụy Triển bị tuẫn táng thì nói cho cũng là ông ta cũng đã lơ là trong việc chăm sóc Hoàng Thượng, nên có thể miễn cưỡng hiểu được.
Nhưng để cho các phi tần của Hoàng Thượng tuẫn táng thì rất khó mà có thể giải thích được.
Đỗ Văn Hạo tức giận đến cũng cực, phẫn nộ tới cực điểm.
Hắn nắm chặt lấy thành ghế như muốn bóp nát nó thành trăm mảnh vậy.
Hoàng Thái Hậu dường như cũng nhìn ra được ý nghĩ trong đầu của Đỗ Văn Hạo.
Bà chỉ thở dài ra một tiếng rồi phất tay lên ra hiệu.
Tiêu công công đứng cạnh đó hiểu ý liền đưa tất cả các cung nữ và thái giám cũng với mình ra hết bên ngoài rồi khép cửa lại cho Hoàng Thái Hậu với Đỗ Văn Hạo được một mình ở trong này.
Hoàng Thái Hậu sau khi thấy mọi người đã đi hết liền lên tiếng nhẹ nhàng nói: “Văn Hạo, chàng lại đây...!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền ngập ngừng giây lát mới đứng dậy, lầm lầm lũi lũi bước tới chiếc sạp mềm của Hoàng Thái Hậu ngồi xuống bên cạnh, nhưng vẫn còn cách một đoạn.
“Sao vậy? Không vui sao?”
Hoàng Thái Hậu hỏi.
“Vi thần không dám!”
Đỗ Văn Hạo hậm hực đáp.
Hoàng Thái Hậu kinh ngạc đưa mắt lên nhìn hắn, rồi bà tự động nhích gần đến bên hắn, đưa tay lên nắm lấy tay của hắn rồi nhìn âu yếm nói: “Ta đưa Ngụy Triển, Trần Mỹ Nhân và Dụ Cáp Nhi đi tuẫn táng cũng với Hoàng Thượng nên chàng mới không vui phải không?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
Nhưng hắn không thể nào cười nổi, cố gắng lắm vẫn chỉ cười khô đáp: “Làm sao mà có thể trách nàng được, nàng đã quyết định rồi ta chỉ biết phục tùng mà thôi, nàng là vua còn ta chỉ là thần mà thôi...!”
Hoàng Thái Hậu nghe vậy thì buồn buồn nói: “Ta cũng biết làm như vậy là không tốt.
Vậy nhưng các vương công đại thần ở trong triều đều nói như vậy.
Người ra quẻ bói toán tế lễ cũng không sai.
Chúng ta phải nghe theo ý trời, ta cũng không còn cách nào khác cả!”
“Nếu như vẫn muốn tuẫn táng thì tại sao không thay bằng mấy tên tử tù có phải hơn không?”
Đỗ Văn Hạo cố gắng giải thích.
Hoàng Thái Hậu nghe vậy mỉm cười nói: “Xem chàng nói kìa.
Những người tuẫn táng thì toàn là người đi hầu hạ Hoàng Thượng cả.
Đưa tử tù đi tuẫn táng cũng Hoàng Thượng, cái chủ ý như vậy mà chàng cũng nói ra được sao?”
“Vậy thì tại sao cứ phải là Ngụy Triển? ông ta tuẫn táng rồi thì sao? Có thể xem bệnh cho Hoàng Thượng ư? Hơn nữa Hoàng Thượng lần này băng hà đã có nhiều điểm khả nghi! Nếu như giết Ngụy Triển thì vụ án này đành bỏ dở giữa chừng thôi, chứ biết làm sao!”
Đỗ Văn Hạo không cam tâm nói.
“Ta đã nói rồi.
nếu đúng là ông ta oan ức thì ta sẽ bù đắp cho gia đình ông ấy.
Hơn nữa ông ta lần này đúng là đã thất chức, không làm tròn bổn phận, ông ấy phải trả giá!”
Hoàng Thái Hậu nghiêm giọng nói.
“Vậy Dụ Cáp Nhi và Trần Mỹ Nhân thì sao? Bọn họ làm gì có tội tình gì đâu?”
Đỗ Văn Hạo nhăn mặt nói.
“Trần Mỹ Nhân dĩ nhiên là có tội rồi, nó làm loạn nơi hậu cung đáng phải chịu tội chết, chẳng qua là Hoàng Thái Hậu quá đỗi nhân từ nên đã tha cho nó.
Nó sớm đã đáng chết rồi, bây giờ đưa nó đi tuẫn táng là cả một vinh dự cho nó rồi! Hơn nữa, Hoàng Thượng yêu thương nó như vậy, đưa nó tuẫn táng cũng lẽ nào không tốt hay sao?”
Hoàng Thái Hậu đanh mặt lại nói.
“Vậy còn Dụ Cáp Nhi thì sao? Dụ Cáp Nhi làm gì có tội tình gì?”
Đỗ Văn Hạo nói.
Hoàng Thái Hậu nghe hắn nói vậy thì buồn bã, giọng của bà như sắp khóc thấp giọng nói: “Ta cũng biết là Dụ Cáp Nhi không có tội gì, nhưng Hoàng Thượng rất yêu quý Dụ Cáp Nhi, và nó cũng rất quý và nghe lời Hoàng Thượng! Ta ngày nào cũng nằm mơ thấy Hoàng Thượng nói ta rằng Hoàng Thượng ở cõi âm một mình lẻ loi cô đơn, ta tỉnh lại khóc hết cả nước mắt.
Để Dụ Cáp Nhi xuống cõi âm nói chuyện với Hoàng Thượng cho Hoàng Thượng đỡ buồn!”
Đỗ Văn Hạo nghe giọng nói của Hoàng Thái Hậu như sắp khóc thì cũng cảm thấy lòng đau như cắt.
Hắn thở dài một tiếng rồi vòng tay ôm lấy eo của Hoàng Thái Hậu, ấp bà ta vào trong lòng của mình rồi nói: “Ta biết, ta biết nàng là một người rất lương thiện.
Hoàng Thượng mất rồi nên nàng rất buồn, nỗi buồn của nàng ta rất hiểu! ”
Lời nói của hắn càng làm cho Hoàng Thái Hậu buồn hơn.
Bà gục vào ngực của Đỗ Văn Hạo khóc lên hu hu.
Đỗ Văn Hạo lại vuốt vuốt mái tóc của bà nhẹ nhàng hôn lên trán Hoàng Thái Hậu một cái rồi nói: “Ta biết tất cả những thứ này đều là do Thái Hoàng Thái Hậu và các vị vương công đại thần trong triều sắp đặt cả.
Đó cũng không phải là ý nguyện của nàng, đúng không?”
Hoàng Thái Hậu nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta làm như vậy có tàn nhẫn quá không?" Đỗ Văn Hạo nhìn vào gương mật đẫm lệ của Hoàng Thái Hậu liền đưa môi mình lên hôn bà ta một cái.
Hoàng Thái Hậu cũng hưởng ứng lại bá lấy cổ của hắn hôn lấy hôn để, vừa hôn vừa khóc.