Đỗ Văn Hạo nói: “Tiêu công công có gì cứ việc nói!”
Tiêu công công nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền đưa mắt lên nhìn hắn một cái rồi nói: “Nghe nói Đỗ đại nhân lúc mới về có phát sinh hiểu lầm với hai vị Vương Gia là Tào Vương và Ung Vương! Sau đó còn lấy đao lần lượt kề cổ hai người làm con tin.
Thậm chí còn làm cho Tào Vương bị thương nữa, không biết có thật như vậy không?”
“Đúng vậy! Khi đó có cả Tể Tướng Thái Xác và những người khác có thể làm chứng cho bổn quan! Bọn họ vu oan cho bổn quan là tự ý rời bỏ chức trách của mình làm hại Hoàng Thượng, chính vì vậy mà muốn bắt lấy bổn quan vào ngục để trị tội! Bổn quan lúc đó sợ quá, nên đã hành động lỗ mãng bắt lấy Tào Vương, sau đó Ung Vương đứng ra xin đổi bản thân mình làm con tin thay cho Tào Vương cùng với bổn quan đi gặp Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu khi đó đã bế quan tụng kinh rồi, Ung Vương lại đưa bổn quan ra ngoài cửa cung, sau đó còn dặn dò người khác là không ai được phép làm phiền bổn quan và cũng không truy cứu bổn quan về việc này nữa! Sự việc là như vậy, và Ung Vương quả nhiên là giữ đúng lời hứa của mình, ông ta rất nghĩa khí.
Trong mấy ngày hôm nay đều không cho người đến làm phiền gì bổn quan cả!”
Tiêu công công nghe xong thì nghi hoặc vô cùng, ông ta đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nói: “Ung Vương mà gọi là người có nghĩa khí ư? Cái này có lẽ Đỗ đại nhân nên nói chuyện với Thẩm sư gia của mình nghe thì đúng hơn! ”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Thẩm sư gia của bổn quan đã vào trong cung từ lâu lắm rồi, đến tận giờ phút này vẫn chưa thấy quay ra! ”
“Vậy thì đúng rồi! Đỗ đại nhân à! Đại nhân và lão nô đều là những huynh, đệ tốt của nhau, lão nô bây giờ muốn nhắc nhở đại nhân một điều đó là đại nhân đừng có đem lời nói của lão nô đi nói với người khác nhé!”
Tiêu công công nghiêm nét mặt nói.
Đỗ Văn Hạo thấy Tiêu công công nói vậy liền vội vã cúi người nói: “Làm gì có chuyện đó! Công công cứ việc nói, miệng của bổn quan kín vô cùng!”
“ừm..
.vậy thì tốt...!”
Tiêu công công nói xong liền ghé đầu sát vào tai Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Đỗ lão đệ à! Lão đệ nhất thiết phải để ý đến Ung Vương đấy, người này không đơn thuần như lão đệ tưởng tượng đâu!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì sững người kinh ngạc vô cùng hỏi: “Sao vậy? Ung Vương lẽ nào là người không đáng tin cậy hay sao?”
“Cái này thì lão nô không đám nói bừa, vậy nhưng trong tình hình sinh tử trước mắt thế này.
Hơn nữa Đỗ lão đệ lại có quan hệ với lão nô rất tốt, lão nô không nhẫn tâm trông thấy Đỗ lão đệ gặp nguy hiểm mà không ra tay giúp đỡ được! Ung Vương là người như thế nào thì lão đệ đi hỏi Thẩm sư gia của mình là biết ngay thôi! Thẩm sư gia lăn lộn trong triều bao nhiêu năm như vậy, chuyện gì mà ông ta chẳng biết! ”
Đỗ Văn Hạo nghe xong liền đưa con mắt hiếu kỳ lên nhìn Tiêu công công, thấy Tiêu công công vô cùng nghiêm túc không hề có chút gì đùa cợt mình cả.
Đỗ Văn Hạo trong lòng bất giác rùng mình kinh hãi, từ trước mình cứ nghĩ rằng mình lấy đao kề vào cổ của Ung Vương như vậy mà ông ta không hề trách tội mình, cứ tưởng ông ta là người độ lượng hào phóng, nhưng không biết rằng ông ta làm vậy là có chủ ý khác.
Bây giờ ông ta tạm thời tha cho mình để lấy điểm trong mắt mình, muốn mình giúp ông ta hoàn thành nhiệm vụ thuyết khách đưa ông ta ngồi lên ngai vàng, hiện giờ ông ta cần một trợ thủ đắc lực hơn là một kẻ địch.
Chờ sau khi ngồi lên được ngai vàng rồi thì lúc đó muốn hỏi tội mình ra sao cũng chưa muộn mà.
Hành động sai Thái Kinh hôm qua đến đây thuyết phục mình đúng là một ví dụ điển hình nhất, e rằng mình giúp ông ta lên ngôi xong rồi, ông ta lại quay lại cho mình một vố cũng nên, vì mình đã cầm đao hạ nhục ông ta trước mặt bao nhiêu người như vậy, không tính sổ với mình mới lạ.
Nghĩ tới đây, Đỗ Văn Hạo bất giác rùng mình toát mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay nói: “Đa tạ Tiêu công công đã nhắc nhở, tiểu đệ sẽ nhất định nghe theo lời chỉ dạy của công công! Tiêu đệ sẽ cẩn thận hơn nữa!”
Tiêu công công nghe vậy liền lắc lắc đầu cười khổ nói: “Cẩn thận? Ha ha ha, việc này chỉ cần cẩn thận là thoát được hay sao hả?”
“Vậy thì...vậy thì xin công công chi đường vẽ lối cho tiểu đệ với!”
Đỗ Văn Hạo nói xong liền móc trong người ra một tập ngân phiếu, rồi đưa hết cho Tiêu công công.
Tiêu công công lần này lại đẩy lại xấp tiền cho Đỗ Văn Hạo rồi nói: “Đỗ đại lão đệ! Tiền của lão đệ lần này lão nô không thể nhận được!”
“Tại sao vậy?”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi.
“Lão nô cùng có một việc muốn cầu cứu lão đệ, và cũng là điều vô cùng then chốt có thể giải quyết vấn đề của lão đệ, mong lão đệ giúp đỡ cho! ”
Tiêu công công chắp tay nói.
Đỗ Văn Hạo nghe mà chẳng hiểu cái gì cả, hắn ngờ ngợ nhìn Tiêu công công lên tiếng nói: “Công công có gì cứ nói, không việc gì phải ngại cả!”
Tiêu Công công liền đáp: “Lão nô hy vọng rằng chút nữa lão đệ gặp mặt Hoàng Thái Hậu, bất kể là lập lục Hoàng Tử hay là lập Ung Vương lên kế vị ngôi báu, mong lão đệ khuyên nhủ Hoàng Thái Hậu mau mau quyết định đi cho nhanh, nếu không thì ”
“Nếu không thì sao?”
Đỗ Văn Hạo cắt ngang nói.
“Theo như lão nô được biết thì mấy ngày hôm nay Ung Vương có những hành động bất thường, lão nô e rằng...ài...tính tình của Hoàng Thái Hậu yếu đuối, nhu nhược quá nếu như....
Ài...! Huyền Vũ Môn Chi Biến không nên tái hiện trong thời buổi này nữa! (Huyền Vũ Môn Chi Biến xảy ra vào đời nhà Đường lúc đó Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông nhân lúc Đường Thái Tổ Lý Uyên vẫn còn chưa biết chọn ai làm Thái Tử kế vị ngôi vua, thì Lý Thế Dân đã mượn thế binh quyền trong tay giết chết anh trai là Thái Tử Lý Kiến Thành và em trai Tề Vương Lý Nguyên Cát, sau đó lên ngôi Hoàng Đế!)”
Đỗ Văn Hạo nghe mà sững người sửng sốt, Huyền Vũ Môn Chi Biến? Đó không phải là Đường Thái Tông Lý Thế Dân vì tranh quyền đoạt vị mà mở ra vụ thảm sát đó hay sao? Lý Thế Dân vì quyền lực mà giết chết cả anh em trai của mình, lẽ nào Ung Vương...? Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đây thì không đám nghĩ thêm nữa, vội vàng chắp tay hỏi: “Ung Vương có những hành động cụ thể nào vậy?”
“Cái này..
.lão nô cũng không rõ lắm.
lão nô chỉ biết rằng trong mấy ngày gần đây Thị Vệ Bộ Quân và Thị Vệ Mã Quân bị điều động đi điều động lại rất nhiều lần, trong Điện Tiền Ti, có nhiều tướng lĩnh chủ chốt cũng sắp bị thay đổi hết cả...
!”
Nói đến đây Tiêu công công liền thấp giọng xuống nói với Đỗ Văn Hạo: “Đô Chỉ Huy Sứ nắm quyền Thị Vệ Bộ Quán và Thị Vệ Mã Quân e rằng bây giờ tất cả người bọn họ đều là của Ung Vương hết rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây bất giác lạnh hết cả gáy và sống lưng, nếu như những lời nói của Tiêu công công là sự thật, vậy thì Ung Vương đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi, nếu như không thể nào được kế vị trong giải pháp hòa bình thì ông ta sẽ chọn vũ lực để giải quyết, và nếu cần thì sẽ giết luôn cả đứa cháu ruột lục Hoàng Tử của mình, Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đây liền cúi đầu ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Ung Vương lẽ nào là con người như vậy hay sao?”
“Có phải hay không thì Đỗ lão đệ cứ việc mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ thì biết ngay thôi! Những chuyện như thế này lão nô không tiện nói nhiều!”
Tiêu công công thấp giọng đáp.
Đỗ Văn Hạo lại lên tiếng hỏi: “Vậy thì Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ bây giờ là ai vậy?”
“Là Vi Ngạn Vi đại nhân! Thiên kim tiểu thư của ông ấy ngày trước mắc bệnh, cũng chính là lão đệ đã ra tay cứu chữa, cứu được mạng cho vị tiểu thư đó đấy thôi!”
Tiêu công công đáp.
Đỗ Văn Hạo làm sao lại quên được chuyện này cơ chứ, vị Vi tiểu thư này hát hay múa giỏi, rất được Thái Hoàng Thái Hậu ưu ái, và mến mộ.
Thái Hoàng Thái Hậu còn dự định để cho nàng sau này làm phi tần của lục Hoàng Tử nữa, và cũng chính vì vị Vi tiểu thư thà chết cũng không chịu mổ bụng chữa bệnh mà Đỗ Văn Hạo mới có cơ hội vào cung chữa trị cho Thái Hoàng Thái Hậu, nghĩ lại Đỗ Văn Hạo còn thấy bản thân hắn còn nợ vị Vi tiểu thư một mối ân tình.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy liền chắp tay hỏi: “Ấy! Vị Vi Ngạn Vi đại nhân này không phải là Điện Tiền Ti Đô Ngu Hầu hay sao? Ông ta từ lúc nào đã lên được cái chức Đô Chỉ Huy Sứ rồi?”
Chỉ Huy Sứ là chức vụ cao nhất của Điện Tiền Ti, dưới còn có Phó Chỉ Huy Sứ.
Sau đó thì mới đến Đô Ngu Hầu, tính ra Đô Ngu Hầu thấp hơn Đô Chỉ Huy Sứ tận hai cấp, chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo mới nói Vi Ngạn thăng chức.
Tiêu công công liền nói: “Thái Hoàng Thái Hậu bảo Hoàng Thượng thăng chức cho đấy, hình như là nửa năm trước thì phải!”
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Vi Ngạn Vi đại nhân có thái độ như thế nào về người kế vị ngôi báu sắp tới này?”
“Cái này còn phải hỏi hay sao? Con gái của ông ta đã được chỉ định làm Hoàng Phi rồi.
Một khi mà lục Hoàng Tử đăng cơ lên làm Hoàng Đế, thì con gái của ông ta chắc chắn sẽ làm Hoàng Hậu rồi còn gì nữa! Lão đệ thử nói xem, con gái ông ta làm Hoàng Hậu thì ông ta dĩ nhiên là liều chết để bảo vệ cho lục Hoàng Tử đăng cơ làm vua chứ còn làm gì nữa! Khi Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới băng hà, thì Vi đại nhân đã bố trí Điện Tiền hộ vệ bao vây khắp cả Hoàng cung, vô cùng nghiêm ngặt, không một con ruồi nào có thể lọt qua được, và có lẽ chính vì vậy mà Ung Vương mới chần chừ chưa dám ra tay...!”
Tiêu công công nói.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, Thái Hoàng Thái Hậu đề bạt Vi Ngạn lên làm Đô Chỉ Huy Sứ quả thật là cao tay và có tầm nhìn quả là cao rộng, việc làm này chẳng khác gì tặng cho lục Hoàng Tử một tấm bùa hộ mệnh, trong lúc thập tử nhất sinh, phát huy tác đụng đến tối đa, Thái Hoàng Thái Hậu quả là cao siêu.
Đột nhiên, Đỗ Văn Hạo nhớ ra chuyện gì đó.
Hắn liền lên tiếng hỏi: “Cái này..
.hình như Ung Vương không có quyền cầm binh thì phải vì quyền phát binh nằm trong tay của Xu Mật Viện, không có binh phù thì Ung Vương làm sao mà có thể điều động quân đội được? Lẽ nào...!”
Tiêu công công thấy vậy liền đáp: “Đúng là như vậy, nhưng bọn chúng đúng là có điều động quân đội thật! Đây là sự thật không thể chối cãi, e rằng Xu Mật Sứ Hàn Chẩn đã là người của Ung Vương mất rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Không đúng! Nếu như Xu Mật Sử đã là người của Ung Vương rồi, thì Ung Vương cũng đã nắm trong tay binh quyền rồi, vậy thì ông ta chỉ việc điều động Điện Tiền Ti Đô Chi Huy Sứ Vi Ngạn ra bên ngoài thành, hoặc là đi nơi khác cho rảnh nợ, đến lúc đó lục Hoàng Tử chắc chắn là cá nằm trên thớt rồi, cần gì phải chần chờ mãi thế này?" Tiêu công công nghe Đỗ Văn Hạo phân tích như vậy xong cũng gật gật đầu Đỗng ý: “Đúng vậy! Nhưng rốt cuộc chuyện là như thế nào thì lão nô cũng không thể hiểu nổi nữa! ”
“Vậy bây giờ ý của Hoàng Thái Hậu ra sao, rốt cuộc là chọn ai lên kế vị, công công có biết không vậy?”
Đỗ Văn Hạo sốt ruột nói.
Tiêu công công nghe vậy chỉ biết lắc lắc đầu nói: “Từ khi Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu băng hà đến giờ, Hoàng Thái Hậu cứ khóc suốt, dường như không nói câu nào cả.
càng không muốn nhắc tới việc kế vị...
“Vậy công công có vào khuyên bảo Hoàng Thái Hậu không vậy?”
Đỗ Văn Hạo hỏi.
“Lão nô chẳng qua chi là Nội Thần (bao gồm Thái Giám.
Thị Vệ, Hộ Vệ), mà Nội Thần thì không được phép can dự vào chính sự, đây là quy tắc từ xưa đến giờ, lão nô cũng chưa nhúng tay vào những chuyện thế này bao giờ cả! Lão nô chỉ hy vọng tất cả mọi thứ đều bình an, thế là tốt lắm rồi.
Vậy nhưng, nói cho cùng thì..
.Đỗ lão đệ..
.việc của lão đệ thì lão đệ cũng nên suy ngẫm một chút....
đừng để Hoàng Thái Hậu chờ lâu quá!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật gật đầu tán đồng, hai người sau đó liền xuống xe đi đến trước cổng Hoàng Cung được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi đưa tấm lệnh bài chứng minh thân phận của mình xong, thì hai người liền lục đục đi vào trong cung, sau đó liền nhanh chân bước tới tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, vì Hoàng Thái Hậu ở đây chịu tang, canh chừng linh cữu cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu sau khi biết tin Đỗ Văn Hạo đã đến, liền cho người ra mời Đỗ Văn Hạo vào tiếp kiến.
Đỗ Văn Hạo vào trong tẩm cung, qua không biết bao nhiêu là hành lang cuối cùng cùng đến được Chính Đường Viện, nơi đây cổng đóng kín mít.
Viên quan dẫn đường liền dẫn Đỗ Văn Hạo đi ở cửa bên vào bên trong, sau khi đi qua một khoảng sân Đỗ Văn Hạo bước tới một lạc viện, trước cổng có một đứa cung nữ đứng đón, thấy Đỗ Văn Hạo đi tới liền cúi người thi lễ, sau đó vén rèm cửa lên mời Đỗ Văn Hạo đi vào bên trong.
Trong phòng lúc này tất cả các cửa sổ đều đóng kín hết cả.
nơi đây cũng không thắp nến, ánh sáng thì yếu ớt, khung cảnh thì ảm đạm, trống rỗng và mênh mông.
Ngay chính giữa căn phòng có một chiếc sạp mềm, trên đó có nằm một quý phụ.
Quý phụ mặc trên người một chiếc váy dài màu đen.
đai lưng thắt bằng một sợi vải trắng xóa như tuyết, vì quý phụ nằm ở trong vùng tối, nên Đỗ Văn Hạo không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn thân hình hắn cũng có thể đoán ra được vị quý phụ này không phải ai khác mà chính là Hoàng Thái Hậu.
Theo như quy tắc trong cung, thì Hoàng Thái Hậu khi gặp những đại thần trong triều đều phải có một tấm rèm che.
Vậy nhưng tấm rèm che lần này được vắn sang hẳn một bên.
Bên cạnh chiếc sạp mềm của Hoàng Thái Hậu lúc này đã đặt một chiếc ghế ngồi sẵn ở đó.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền bước tới, cúi người thi lễ một cái rồi nói: “Hạ thần Đỗ Văn Hạo, tham kiến Hoàng Thái Hậu!”
Giọng nói của Hoàng Thái Hậu lúc này có vè khàn khàn, bà đưa tay lên vẫy vẫy nói: “Đứng dậy đi! Ngươi ra linh đường cúng tế, bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu trước đi.
Sau đó quay lại đây nói chuyện với ta!”
“Thưa vâng!”
Đỗ Văn Hạo đáp.
Đỗ Văn Hạo lúc này đứng thẳng người dậy đang định hỏi linh đường của Thái Hoàng Thái Hậu được đặt ở đâu, thì bên tai hắn văng vẳng có tiếng người tụng kinh niệm phật, và những tiếng khóc thút thít vọng lại quanh đây.
Hắn đưa mắt đảo một vòng thì phát hiện bên cạnh hắn có một cánh cửa được mở sẵn, và tiếng động được truyền từ đó ra.
Đỗ Văn Hạo hiểu ngay là linh đường được đặt ở trong đó.
Liền cúi người cáo lui.
Sau đó bước sang phòng bên cạnh, quả nhiên trong này là một phòng rất rộng.
Trên trần giăng đầy những tấm vải trắng, lấp ló sau những tấm vải trắng kia là một chiếc quan tài màu đen.
Cạnh đó có hai dãy hòa thượng ngồi gõ mõ tụng kinh siêu thoát.
Phía mé trước linh đường có mấy vị nương nương ngồi quỳ ở đó.
Ai cũng mặc một bộ Đỗ trắng toát, tuy là ánh sáng trong này khá tối, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn nhận ra được bọn họ là những ai.
Đó là Hoàng Hậu, Chu Đức Phi, Lâm Tiệp Trữ...
Ngay chính giữa linh đường là một bài vị được dựng thẳng ngay ngắn, phía trước bài vị có bày rất nhiều Đỗ cúng và một bát hương, trong bát hương có cắm những nén vương vừa to vừa đầy, khói bay nghi ngút.
Đỗ Văn Hạo đi đến trước linh đường đưa mắt lên nhìn linh vị của Thái Hoàng Thái Hậu.
nghĩ tới những gì mà Thái Hoàng Thái Hậu làm cho mình, bất giác cảm thấy đau xót vô cùng.
Đỗ Văn Hạo vén áo lên quỳ xuống, sau đó khóc rống lên một cách đau khổ.
Hắn vừa mới cất tiếng khóc thì mấy vị nương nương cũng theo đó mà khóc theo, nhất thời cả cái linh điện này tiếng khóc, tiếng sụt sịt vang lên rần rần không dứt.
Trông thấy mấy vị nương nương cùng gào khóc theo mình.
Đỗ Văn Hạo lại cảm thấy ngại ngùng không dám khóc nữa, nhưng vì lúc nãy hắn khóc nên những gì bức xúc, bực bội đè nén trong lòng bấy lâu nay cũng được giải tỏa ra ngoài không ít.
Sau đó hắn liền dập đầu chín cái cúi lạy linh bài của Thái Hoàng Thái Hậu.
Hắn vừa lạy xong liền len lén đưa mắt lên nhìn, thì cũng thấy mấy vị nương nương cũng đưa mắt lên nhìn hắn, những gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia trông thấy hắn liền cảm thấy an ủi rất nhiều, cứ như họ vừa gặp được cứu tinh của mình vậy.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền miễn cưỡng nở một nụ cười đáp lại, đang định đứng dậy thì ánh mắt của hắn bắt gặp một bóng hồng làm cho hắn không thể nào dời mắt khỏi nàng nửa giây Bóng hồng đó mặc trên mình một bộ Đỗ trắng toát, lông mày lá liễu của nàng nhẹ nhàng như khói phủ, đôi môi mọng đỏ anh đào, làn da trắng hồng, nhưng nét mặt của nàng lại buồn đau thê thảm, điệu bộ của nàng làm cho người ta càng nhìn lại càng thương, nàng không phải ai khác mà chính là Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu vốn xinh đẹp tuyệt trần, giờ đây lại mang thêm những nét u sầu, thảm thương làm cho Đỗ Văn Hạo càng ngắm càng say.
Hắn muốn tiến tới ôm nàng vào lòng, rồi dùng môi của mình hứng hết những dòng lệ trên gương mặt đáng yêu của nàng, sau đó đưa đôi tay của hắn lên an ủi vuốt ve khuôn mặt trắng mịn như ngọc, nói với nàng những lời an ủi tràn đầy yêu thương nhất.
Đang trong lúc Đỗ Văn Hạo ngắm nhìn Hoàng Hậu hồn siêu phách lạc, thì bỗng nhiên bên tai hắn vang lên tiếng chuông gõ mõ của các hòa thượng nơi đây, làm cho hắn như tỉnh giấc nồng vội vã ngoảnh mặt sang chỗ khác không dám nhìn lâu.
Sau đó, Đỗ Văn Hạo lồm cồm bò dậy cầm lấy ba nén hương cắm vào bát hương, rồi lại quỳ xuống cúi đầu lạy tạ sau đó mới đứng dậy dời khỏi linh đường.
Khi trở lại căn phòng ở bên cạnh, Đỗ Văn Hạo vẫn còn ngẩn ngơ tiếc nuối không nỡ dời.
Hắn tiến đến bên Hoàng Thái Hậu cúi người thi lễ mà quên mất là mình nên nói cái gì nữa.
Hoàng Thái Hậu lúc này dường như cùng quên đi sự tồn tại của Đỗ Văn Hạo.
Bà vẫn nằm trên chiếc sạp mềm một lúc sau mới đưa tay lên vẫy Đỗ Văn Hạo, sau đó chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình, ra ý bảo Đỗ Văn Hạo ngồi xuống đó.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống một lúc lâu rồi mà Hoàng Thái Hậu vẫn cứ im lặng không nói gì cả.
Hoàng Thái Hậu không nói câu gì.
Đỗ Văn Hạo cũng không đám mở miệng lên tiếng, chỉ biết ngồi ngây như khúc gỗ ở bên cạnh bà.
Lại thêm một lúc lâu nữa, Hoàng Thái Hậu mới buồn bã thở dài nói: “Ai gia có chuyện vô cùng phúc tạp muốn tìm người đứng ra quả quyết cho ai gia! Mấy ngày hôm nay nghĩ đi nghĩ lại mãi mà chỉ có mỗi mình ngươi là thích hợp nhất!”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì giật thót lên một cái.
Thái Kinh và Tư Mã Quang quả là đã đoán đúng, hai con cáo già trong triều này đúng là cao thủ trong chính trị, khả năng đánh hơi của hai người này quả nhiên sắc bén.
Mình so với bọn họ đúng là tay mơ không hơn không kém.
Muốn đọ với bọn họ thì mình đúng là không phải đối thủ.
Hoàng Thái Hậu nói: “Hoàng Thượng đột nhiên băng hà.
không để lại bất kỳ di chiếu nào cả.
Thậm chí còn chưa kịp lập Thái Tử kế vị ngôi báu nữa.
Trong triều bây giờ các đại thần đã chia thành hai phái.
Một phái do Thái Xác cầm đầu ủng hộ Ung Vương, còn phe còn lại là do Tư Mã Quang cầm trịch ủng hộ lục Hoàng Tử kế vị, sau đó để ai gia buông rèm chấp chính! Ai gia bây giờ không biết nên làm thế nào cho phải, nên quyết định thế nào cho đúng! Ngươi...
.ngươi là người ngoài cuộc, ngươi đưa ra chủ ý giúp ai gia được không?”
Đỗ Văn Hạo cũng biết Hoàng Thái Hậu sẽ hỏi mình về vấn đề này.
Suốt đọc đường đi hắn cũng suy nghĩ suốt, nhưng bây giờ khi Hoàng Thái Hậu đột nhiên hỏi hắn làm cho hắn trong óc trống rỗng không biết nên trả lời ra sao nữa.
Hắn cũng không ngờ rằng Hoàng Thái Hậu vừa mới gặp hắn đã đi vào vấn đề một cách trực diện như vậy.
Nên nhất thời cứ ngẩn người không đáp.
Nhưng, Đỗ Văn Hạo không biết được rằng vì cái vấn đề này mà suốt bảy ngày bảy đêm gần đây, Hoàng Thái Hậu không thể nào chợp được mắt.
Trong đầu của bà cứ vương vấn cái vấn đề này.
Chính vì vậy mà bà không hề vòng vo tam quốc mà đi thẳng luôn vào vấn đề.
Đỗ Văn Hạo trước khi đến đây vốn là muốn thuyết phục Hoàng Thái Hậu ủng hộ Ung Vương lên kế vị, vậy nhưng khi nghe Tiêu công công khuyên mình như vậy, hắn lại chần chừ, nếu như những lời của Tiêu công công nói là đúng, thì Ung Vương là người không giữ chữ tín, lại hay trở mặt.
Một khi ông ta mà lên ngôi xong xuôi đâu đấy rồi quay lại cắn mình một nhát, vậy thì cái mạng bé nhỏ của mình cũng tiêu tùng theo rồi còn gì nữa! Chuyện này quan hệ đến tính mạng của mình, nhất thiết không được vội vàng hấp tấp, phải bình tĩnh mới được.
Chính vì vậy mà khi nghe Hoàng Thái Hậu lên tiếng hỏi như vậy, Đỗ Văn Hạo liền cúi người nói: “Vi thần đa tạ Hoàng Thái Hậu đã tin tưởng vi thần, Ung Vương và lục Hoàng Tử mỗi người đều có thế mạnh của riêng mình, đúng là rất khó chọn lựa...! Không biết ý của Hoàng Thái Hậu là muốn chọn ai ạ?”
Hoàng Thái Hậu nghe vậy liền buồn bã đáp: “Nếu như ai gia đã có ý định của riêng mình rồi thì việc gì phải hỏi ngươi cơ chứ?" “Bẩm Hoàng Thái Hậu! Tuy là nói như vậy, nhưng sớm muộn gì người cũng phải đưa ra quyết định của mình chứ ạ!”
Đỗ Văn Hạo muốn thăm dò xem Hoàng Thái Hậu rốt cuộc là chọn ai, sau đó mới lên tiếng phụ họa theo.
Hoàng Thái Hậu lúc này đã coi Đỗ Văn Hạo là một tâm phúc của mình, nên chẳng có gì giấu diếm hắn cả.
Nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, bà chỉ biết thở dài nói: “Theo như quy củ thì nên để cho con trưởng nối ngôi, đây là truyền thống của các triều đại! Để cho Hoàng Tôn của ta kế vị thì rất hợp vói tổng thể.
Vậy nhưng khi Hoàng Tôn lên kế vị, thì ai gia chắc chắn sẽ phải buông rèm chấp chính, nhưng ai gia không hiểu chút gì về chính trị cả.
Không biết sẽ chấp chính kiểu gì đây? Suy đi nghĩ lại.
Ai gia thấy hai đứa con trai của ta đều là những người có tài trị quốc, là trụ cột của muôn dân.
Nếu như Hoàng Tôn nhường ngôi cho bọn họ thì ai gia cũng an lòng lắm rồi nhưng mấy người đại thần như Tư Mã Quang lại không chịu.
ài...! Hơn nữa Nghiêm Nhi (Ung Vương) và Cố Nhi (Tào Vương) đều là hai người hiếu thắng, từ nhỏ muốn gì là phải lấy cho bằng được, bây giờ nếu bảo hai đứa chúng nó không thể kế vị, e rằng cả hai sẽ làm khó dễ cháu của mình mất.”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cúi đầu nói: “Hoàng Thái Hậu quả là anh minh!”
Hoàng Thái Hậu sững người lại hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Hoàng Thái Hậu cũng đã nhận ra Ung Vương có dã tâm muốn đoạt ngôi như vậy, thì vi thần cũng nghĩ như vậy.
Vi thân bây giờ cho rằng bây giờ lập ai lên kế vị đều không quan trọng!”
Đỗ Văn Hạo đáp.
Hoàng Thái Hậu nghe vậy kinh ngạc vô cùng: “Vậy thì vẫn còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này hả?”
“Dĩ nhiên là có chứ ạ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Huyền Vũ Môn Chi Biến đang sắp sửa tái diễn!”
“Hả?”
Hoàng Thái Hậu bảy ngày gần đây đều đóng cửa trốn ở trong cung, làm gì biết được những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, cộng thêm bản tính của Hoàng Thái Hậu lại yếu ớt, trù trừ.
Giờ lại bị mọi người đẩy lên làm người đứng đầu quyết định hết toàn bộ những việc quan trọng! Hoàng Thái Hậu chỉ là người biết ngâm thơ làm phú, ca hát múa vui.
Chứ nói đến việc cai trị đất nước thì làm gì có khả năng! Chính vì vậy khi nghe Đỗ Văn Hạo nhắc tới huyết án thê thảm đời nhà Đường Huyền Vũ Môn Chi Biến làm cho bà hoảng hốt lo lắng vô cùng, trong thâm tâm Hoàng Thái Hậu cũng lo sợ nhất là việc đầu rơi máu chảy vì quyền lợi.
Bà giờ đây không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, run run hỏi lại Đỗ Văn Hạo: “Có thật không vậy?’ Đỗ Văn Hạo cũng biết Hoàng Thái Hậu không bao giờ hỏi về các vấn đề chính trị quan trọng trong triều, nên không biết chính trị nó dã man và ghê gớm ra sao nên hắn cúi người nói: “Ngự Lâm Quân trong kinh thành phân ra làm ba bộ phân, đó là Điện Tiền Thị Vệ Ti, Thị Vệ Bộ Quán Ti và Thị Vệ Mã Quân Ti, ba đạo quân này đêu không chung một vị quan chỉ huy, và chỉ nghe lời của Hoàng Thượng, không một ai có quyền điều động ba đạo quân này khi không có binh phù, và binh phù thì lại nằm trong tay của Xu Mật Sứ.
Vậy nhưng hiện giờ không biết tại sao, khi Hoàng Thượng băng hà, thì Ung Vương đã khống chế được hai lộ binh là Bộ Quán và Mã Quân, còn lục Hoàng Tử thì khống chế được Vi Ngạn, và Vi Ngạn là người cầm đầu Điện Tiền Thị Vệ!”
“Hả? Sao lại có thể như vậy được cơ chứ?”
Giọng nói của Hoàng Thái Hậu run lên bần bật.
“Đúng vậy! Tuy là Ung Vương đã có trong tay hai lộ quân, và Vi Ngạn chỉ có trong tay có một lộ quân, nhưng quân của Vi Ngạn là Điện Tiền Thị Vệ, là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống, giờ lại đang khống chế được Hoàng Cung, dựa vào thành trì vững chắc, kiên cố của Hoàng Cung làm điểm cố thủ.
Chính vì vậy mà lực lượng hai bên bây giờ vẫn ngang sức ngang tài.
Chính vì vậy mà bất kể Hoàng Thái Hậu người quyết định ai lên kế vị làm vua thì chắc chắn sẽ tạo cho một bên có lý do dùng vũ lực để cướp ngôi! Đến lúc đó, cảnh tượng Huyền Vũ Môn Chi Biến sẽ được tái diễn, hình ảnh bi kịch huynh đệ tương tàn sẽ một lần nữa diễn ra!”
Hoàng Thái Hậu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy giật mình cái thót, bà nắm chặt lấy chiếc dây nịt màu trắng buộc ngang hông của mình, lo lắng hỏi: “Không phải chứ? Ngươi làm sao biết được!”
“Là Tiêu công công khi cùng với vi thần đến đây nói cho vi thần biết! Vậy nhưng vi thần vẫn chưa đi xác nhận nó xem có đúng hay không? Nếu như Hoàng Thái Hậu cảm thấy cần thiết, thì vi thần có thể phái người đi dò la tình hình, nhưng xin Hoàng Thái Hậu phải có sẵn kế sách để đối phó! Nếu không, e rằng khi người tuyên bố người kế vị cũng là ngày tận thế của Đại Tống chúng ta! Cho dù tin tức này có là giả đi chăng nữa, thì chúng ta cũng phải chuẩn bị kỹ càng để ứng phó với mọi điều có thể xảy ra, không nên mất bò mới lo làm chuồng!”
Sắc mặt của Hoàng Thái Hậu giờ đây trở nên tái xanh, cắt không còn giọt máu.
Giọng của bà vốn đã khàn khàn giờ lại cộng thêm sự run rẩy trông đáng thương vô cùng: “Vậy...
.vậy theo ngươi thì ta nên làm thế nào đây?”
“Chúng ta phải thu hết binh quyền của cả hai bên lại!”
Đỗ Văn Hạo quả quyết nói.
“Thu lại kiểu gì? Bọn chúng không chịu thì sao?”
Hoàng Thái Hậu lo lắng nói.
Đỗ Văn Hạo nghe Hoàng Thái Hậu nói vậy thì sững người kinh hãi.
Hắn đúng là chưa nghĩ đến nước này.
Thôi tốt nhất là nên về thương lượng với Thẩm sư gia trước đã.
Nói vậy liền đứng dậy ôm quyền nói: “Bây giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng cho lắm nên vi thần vẫn chưa có đối sách!”
“Vậy thì làm thế nào?”
Hoàng Thái Hậu tuyệt vọng nói.