Tống Y

Chương 359: Chiến tích




Kha Nghiêu nhìn bóng dáng người phụ nữ đi xa dần, buồn bực nói: “Người ta vẫn nói dân phủ Tĩnh Giang nhiều tiền nhiều của, thế nhưng họ cũng khá kỳ lạ. Dù gì cũng chỉ có một năm hạn hán thôi mà, vậy đã mang bán ruộng rồi sao?”

Hai người cũng không cố tìm hiểu thêm về điều kỳ lạ này nữa, đi dạo thêm một hồi đến khi trời bắt đầu tối thì hướng vào trong thành trở về.

Lúc bắt đầu nhìn thấy cổng thành xa xa thì hai người cũng nhìn thấy một lão hán ngồi xổm ở ven đường, liên tục nhìn ngang nhìn ngửa có vẻ gì đó rất bồn chồn, vội vã. Bên cạnh lão hán này có một nữ hài tử chừng mười một mười hai tuổi đang ngồi bệt hẳn xuống đất, trên tóc có cắm một cọng cỏ tiêu. Vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu đi qua, lão hán vội vàng nở một nụ cười đầy hữu hảo, đứng dậy xum xoe: “Chào thiếu gia, chào tiểu thư xinh đẹp, nhà các người không biết có cần thêm nha đầu nấu cơm giặt giũ nữa không vậy?”

Kha Nghiêu nhìn thấy thần sắc lão hán mặc dù cố gắng cười tươi nhưng không thể giấu được vẻ tiều tụy mệt mỏi, nữ hài tử ngồi dưới đất cũng tỏ ra đầy mệt mỏi và vô lực. Ánh mắt của cô bé nhìn Kha Nghiêu mà không có một chút nhiệt tình nào, người thừ ra. Kha Nghiêu có chút bất ngờ: “Ngươi muốn bán hài tử này sao?”

Lão hán nghe vậy thì tưởng họ có hứng thú, vội vàng quay đầu lại nói với nữ hài tử: “Oánh tử, mau mau đến cho vị tiểu thư xinh đẹp này xem một chút đi, nếu hợp ý người thì ngươi sẽ được mua về, sau này chuyện ăn mặc sẽ không phải lo nữa rồi.”

Nữ hài tử nọ nghe thấy vậy thì đứng dậy nhưng vẫn với vẻ rất không tình nguyện, nó xoay xoay hai vòng trước mặt Kha Nghiêu. Sau đó nói với giọng rất khẩn thiết nhưng vẫn không giấu được chút ngoài ý muốn: “Tiểu thư xinh đẹp và hảo tâm hãy mua ta về đi. Ta rất chăm chỉ, có thể giặt quần áo cho các người, nấu cơm cho các người, ta cũng ăn không nhiều đâu.”

Kha Nghiêu cảm thấy hai cánh mũi của mình xộc lên một cái gì đó cay xè, nàng đi tới trước mặt nữ hài từ, xoa xoa mái tóc rối bời, ôn nhu hỏi: “Hài tử tội nghiệp, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Nữ hài tử không trả lời ngay mà quay sang nhìn lão hán, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Mười lăm tuổi rồi.”

Kha Nghiêu đương nhiên biết nữ hài tử này không thể đến mười lăm tuổi, quay sang nói với lão hán: “Lão nhân gia, nữ hài tử này là cháu gái của ngươi sao?”

Lão hán gật đầu với đầy vẻ hy vọng trên mặt: “Đúng vậy, tiểu thư xinh đẹp và thiếu gia không biết, Oánh tử của nhà chúng ta thân thể rất khỏe mạnh, có thể làm rất nhiều việc nặng nhọc trong nhà.”

Kha Nghiêu nghe vậy thì hừ lên một tiếng: “Hừ, ta thấy ngươi đang lừa dối bọn ta, đứa nhỏ này rõ ràng không đến mười lăm tuổi, vậy mà ngươi lại bắt nó nói là mười lăm tuổi rồi. Không phải ngươi đang lừa tiền chúng ta sao?”

Lão hán tử cười khổ một tiếng, kéo Oánh tử đến sát bên người mình nói: “Tiểu thư, đây chân chính là cháu gái của ta, ta thực sự đâu có muốn làm như vậy, nhưng chỉ là không còn cách nào khác. Mẫu thân của Oánh tử bị bệnh nằm liệt giường không có tiền chữa bệnh thuốc thang. Oánh tử còn một đệ muội ba ngày rồi không có cơm để ăn, nếu như ta không làm cách này, thật không biết phải thế nào nữa. Tiểu thư nói xem, ai nỡ đem bán bỏ cháu gái mình, khi nó vẫn còn nhỏ như thế này đây?”

Oánh tử cũng lên tiếng phụ họa: “Tiểu thư, thiếu gia, hai ngài mua ta đi, ta chỉ cần có năm lượng bạc thôi, như vậy đủ cho mẫu thân ta có thể được xem bệnh và đệ đệ ta có cơm ăn rồi.”

Kha Nghiêu xót xa hỏi: “Các người sống ở thôn phụ cận nơi đây đúng không?”

Lão hán gật đầu.

Kha Nghiêu lên tiếng nói: “Như vậy đi, hãy dẫn hai chúng ta về nhà các ngươi xem một chút. Nếu thật sự gia cảnh các ngươi đúng như vừa nói thì chúng ta sẽ xem xét mua cũng chưa muộn.”

Sau đó nàng quay sang hỏi Đỗ Văn Hạo: “Như vậy có được không hả? Ca?”

Đỗ Văn Hạo cười khổ: Ngươi đã quyết định rồi, còn hỏi ta gì nữa cơ chứ? Ta còn có thể nói gì nữa đây?”

Kha Nghiêu le lưỡi làm mặt quỷ cười.

Oánh tử vừa nghe thấy vậy thì vội vàng quay sang lão hán giật giật tay nói: “Gia gia, vị tiểu thư xinh đẹp này nguyện ý mua ta rồi đó. Tiểu thư, vậy mời hai người đi theo ta và lão gia về nhà xem một chút đi. Nhà của chúng ta rất gần nơi đây, chỉ không tới vài dặm đường ở phía trước thôi.”

Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu liền đi theo lão hán cùng hài tử xuống quan đạo phía trước. Trên đường đi, Kha Nghiêu thắc mắc với lão hán: “Đại lão gia, lão bán hài tử sao không đi vào trong thành, đông người có phải dễ dàng hơn không?”

Lão hán nghe thấy vậy thì vẻ mặt trở nên khẩn trương, ngó nghiêng xung quanh một chút rồi mới nói: “Nghe nói ở cấp trên mới phái tới một vị đại quan, cho nên trong thành cấm tuyệt đối không cho bán, nếu để bị bắt được thì sẽ bị nhốt vào trong đại lao! Thậm chí ở khu vực gần ngoài thành cũng không được phép rao bán nữa cơ, nghe nói vì việc này mà rất nhiều người đã bị bắt rồi. Ta thật sự là không có cách nào khác, toàn bộ người nhà đều sắp chết đói hết cả rồi. Chính vì vậy mà không thể làm gì hơn là len lén ở ngoài thành rao bán đứa nhỏ, may mắn là gặp được hai vị. Thật sự là ông trời có mắt mà.”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Thế có nghĩa là trước đây việc bán nữ nhi rất phổ biến sao?”

“Rất rất nhiều là khác! Ôi, tràn ngập hai bên đường cái. Thế mà bây giờ lại cấm tiệt, tuyệt đối không được bán, ngay cả những tên khất cái cũng đều bị bắt đem nhốt hết vào trong đại lao.”

Kha Nghiêu chợt hiểu, nói: “Khó trách trên đường đi ta ngay cả một người xin cơm cũng không nhìn thấy.”

Thời nhà Tống này mặc dù có thể coi là phồn thịnh nhưng từ xưa tới nay việc các triều đại phong kiến có người ăn xin khắp các nơi chợ búa, đường xá là vô cùng phổ biến, không thời nào không có, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.

Đỗ Văn Hạo cau mày nói: “Ai đề ra cái quy định này vậy?”

“Mấy người đó cũng chỉ bị bắt thôi, không bị giết đâu, khụ khụ, thiếu gia và tiểu thư đi thong thả, coi chừng trơn dễ ngã.”

Đỗ Văn Hạo nghe lão hán ấp úng chuyển đề tài thì cũng không tiện hỏi tiếp. Vừa đi vào trong cổng nhà mấy bước thì nhìn thấy trước cửa nhà cỏ dại mọc khá um tùm.

Cửa vừa mở ra, trong nhà xuất hiện hai nam hài tử đang ngồi dưới đất chơi đùa với nhau, Oánh tử thấy vậy thì quay sang giới thiệu với Kha Nghiêu: “Hai hài tử kia là hai đệ muội của ta.”

Hai đứa nhỏ nghe tiếng của Oánh tử thì ngẩng đầu lên chào một tiếng tỷ.

Lão hán xoa xoa hai tay tỏ rõ sự bối rối, ấp úng nói: “Trong nhà thật là lộn xộn, mẫu thân chúng nó đang đổ bệnh, không có điều kiện dọn dẹp nhà cửa để mời hai vị vào trong. Ôi! Hiện giờ cả cái nhà này hoàn toàn dựa vào ta và Oánh tử mà thôi. Cha chúng nó năm ngoái đổ bệnh mà chết rồi, mẫu thân chúng nó cũng đang theo đó mà đổ bệnh, thật sự chúng ta không biết phải làm thế nào bây giờ đây.”

Kha Nghiêu nói: “Lão cũng không phải ngại gì. Mà mẫu thân của mấy đứa nhỏ bị bệnh gì vậy? Ca ca của ta vừa lúc cũng là một lang trung, nếu các ngươi không ngại thì hãy để huynh ấy xem bệnh cho nàng một chút.”

Hai mắt lão hán sáng rực lên khi nghe nói Đỗ Văn Hạo là lang trung, nhưng ngay lập tức lại trở nên ảm đạm, buồn bã nói: “Thôi quên đi, trong nhà ta hiện giờ ngay cả cơm còn không có mà ăn, lấy đâu ra tiền cho nàng ta chữa bệnh nữa đây?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì trấn an lão: “Không cần phải ngại mấy sự tình đó, hãy để chúng ta trước tiên xem thế nào đã. Như lão nói thì lão đã già rồi mà Oánh tử thì vẫn còn quá nhỏ, nếu có gì không hay thì hai người không thể chống chọi được đâu.”

Oánh tử kéo kéo tay ông lão: “Gia gia, cứ để cho vị thiếu gia hảo tâm này xem bệnh cho nương một chút đi.”

Kha Nghiêu cũng xen vào: “Oánh tử nói rất đúng đó, cứ để ca ta xem bệnh một chút, không có gì phải ngại cả.”

Lão hán biết bọn Đỗ Văn Hạo thật lòng hảo tâm nên cũng không từ chối nữa, khom người cảm tạ rồi dẫn Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu vào trong phòng nhỏ.

Vào đến trong phòng thì thấy một phụ nhân chừng hơn ba mươi tuổi đang ngồi trước cửa sổ cặm cụi may may vá vá. Phụ nhân này nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn.

“Cha, hai vị này là…” Sắc mặt phụ nhân này tái nhợt, môi khô nứt, thân hình gầy gò cảm giác như chỉ có da bọc xương.

Lão hán vội lên tiếng: “Hai vị thiếu gia và tiểu thư này đến nhà ta xem xét một chút, bọn họ muốn mua Oánh tử của chúng ta.”

Vừa nghe thấy vậy, khóe miệng của phụ nhân kịch liệt kích động vài cái, nàng ta xoay mặt qua lau vội nước mắt, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói với bọn Đỗ Văn Hạo: “Tạ ơn, cảm ơn thiếu gia, cảm ơn tiểu thư.”

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, tiến lên ngồi ở phía đối diện với phụ nhân, từ tốn nói: “Đại tỷ, ta và muội muội tới đây để xem hoàn cảnh gia đình của các ngươi, nghe cha ngươi nói ngươi bị bệnh nặng, vừa lúc ta là một lang trung, hay là để cho ta xem qua bệnh tình của ngươi một chút đi.”

Phụ nhân nghe vậy thì lắc đầu.

“Không có tác dụng gì đâu. Cảm ơn thiếu gia, ngài thật là một người tốt. Thế nhưng ý tốt của ngài chúng ta không thể đáp trả lại được. Hôm nay đến lúc thu hoạch rồi mà chưa có được một hạt gạo nào, trong nhà cũng không còn một đồ vật gì khả dĩ có thể ăn được. Hai người có ý tốt mua Oánh tử của chúng ta, chúng ta đã vô cùng cảm tạ rồi, thật không dám cầu gì hơn.”

Đỗ Văn Hạo vẫn từ tốn: “Không có quan hệ gì, ta xem bệnh cho ngươi sẽ không tính tiền gì của các người. Ngươi cảm thấy ở chỗ nào không thoải mái?”

Phụ nhân thấy Đỗ Văn Hạo thật tâm giúp đỡ, liền cảm kích cười nhẹ, thấp giọng nói: “Kỳ thật bình thường lúc trước cơ thể của ta vẫn rất tốt. Chỉ là kể từ sau khi cha của mấy hài tử ra đi vào năm ngoái, ta đổ bệnh khá nặng, không biết bệnh gì nhưng mãi không khỏi. Chung quy lúc nào cũng có cảm giác thở hổn hển, buồn bực trong ngực. Đi đường chỉ cần nhanh một chút là cảm giác đầu óc choáng váng, đừng nói gì tới làm việc.”

Lão hán ở bên cạnh nói chen vào: “Con trai ta và vợ của nó tình sâu nghĩa nặng. Lúc con trai ta chết, vợ nó nằm trên giường sốt li bì ba ngày liền, sau đó thì bị như vậy. Suốt từ đó tới nay cũng cứ như thế này thôi, năm nay ruộng đồng đến mùa gặt mà không thu hoạch được, trong nhà ngày càng trở nên khó khăn.”

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, sau đó lại hỏi thêm về tình hình giấc ngủ. Sau đó hắn suy nghĩ thêm một chút rồi nói: “Đặt tay lên bàn để ta chẩn mạch cho ngươi.”

Phụ nhân có chút chần chờ rồi mới ngập ngừng đặt tay lên bàn.

Đỗ Văn Hạo ngưng thần chẩn mạch một lúc, sau nó lại nhìn lưỡi tượng.

Kha Nghiêu lúc này mới sốt ruột hỏi Đỗ Văn Hạo: “Ca, ngươi xem bệnh tình của đại tỷ đây có nghiêm trọng không vậy?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Vị đại tỷ này kỳ thật trong người không có một chút bệnh tật gì cả. Chỉ có đúng một bệnh đó là ăn uống không đủ dinh dưỡng.”

Lão hán nghe vậy thì kinh ngạc nhìn phụ nhân.

Phụ nhân kia thì đỏ mặt: “Đại phu, ta, ta, ta không có giả bộ bị bệnh mà!”

Đỗ Văn Hạo cảm thấy cách mình nói có chút không phải, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, ta không có ý nói ngươi giả bộ, đừng hiểu lầm. Ý ta là ngươi cũng có bệnh, không, thật sự là có bệnh. Thế nhưng bệnh này có chút đặc biệt. Thân thể của ngươi không có khuyết điểm gì, ngươi sở dĩ cảm thấy ngực đập nhanh chậm thất thường, toàn thân vô lực, tất cả đều do sầu bi kết lại mà thành. Bi làm ảnh hưởng phế. Từ việc phế bị ảnh hưởng sẽ khiến tim đập nhanh hơn, tinh khí đi qua phế cũng bị ảnh hưởng, những cái này cộng lại đồng thời khiến ngươi thêm sầu bi. Tất cả tạo thành một vòng luẩn quẩn nên ngươi không thể khỏi bệnh được. Tuy nhiên, cái này chữa rất đơn giản, ta khai cho ngươi một đơn thuốc bổ, sử dụng cam mạch đại tảo thang, dùng vài bữa là lập tức khỏi ngay.”

Nói xong, Đỗ Văn Hạo gọi Oánh tử đi tìm giấy bút, viết một đơn thuốc đưa cho lão hán. Đỗ Văn Hạo lại lấy trong người ra một tấm ngân phiếu, đưa cho lão hán nói: “Đây là tấm ngân phiếu năm lượng bạc, cầm lấy mà đi mua thuốc. Chúng ta cũng đi luôn đây!”

Lão hán liên thanh cảm tạ, còn phụ nhân thì khóc lóc nói với Oánh tử: “Hài tử, sau này đi theo tiểu thư và thiếu gia phải thật tốt, hầu hạ tiểu thư và thiếu gia thật chu đáo nghe chưa!”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười khoát tay nói: “Tiền này chúng ta cho các người, đứa nhỏ này chúng ta cũng không mua, nó dù sao cũng chỉ có mười tuổi, còn rất nhỏ, không làm được việc gì đâu.”

“Ta có thể làm việc, thiếu gia, ta làm việc được mà, cầu xin người hãy mua ta!” Oánh tử tưởng rằng Đỗ Văn Hạo đổi ý, vội vàng lôi kéo tay áo Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngươi còn nhỏ, nhưng lại rất biết điều, thật là ngoan. Nhưng là, ngươi cũng nên biết, gia gia ngươi tuổi cao rồi, mẫu thân thì bệnh chưa khỏi, trong nhà tất cả đều phải dựa vào ngươi, nếu ngươi rời đi, người nào sẽ chiếu cố đệ muội của ngươi đây? Yên tâm đi, mẫu thân ngươi dùng xong thuốc của ta nhất định sẽ khỏi bệnh.”

Lão hán nghe vậy thì tỏ ra nóng nảy, đưa ngân phiếu trả lại cho Đỗ Văn Hạo: “Không, không thể thế được! Chúng ta dù gì cũng nhất định không lấy tiền cho không của các người được.”

Đỗ Văn Hạo cau mày nói: “Ngươi nếu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mấy đứa nhỏ chứ? Bọn chúng ba ngày nay không có cái gì vào bụng. Ngươi có thể nhịn đói nhưng những hài tử này thì không thể. Hơn nữa ngươi còn phải mua thuốc cho con dâu của mình, nàng khỏi bệnh thì cuộc sống của các người mới khá lên được.”

Kha Nghiêu cũng lên tiếng thuyết phục: “Đúng vậy, lão nhận lấy đi. Ca của ta là một người nhân hậu. Huynh ấy xem bệnh cho người nghèo chưa bao giờ lấy tiền, nhìn gia cảnh nhà các người khó khăn, còn giúp cho một chút. Đây cũng không phải là lần đầu tiên huynh ấy giúp người khác như vậy. Ca của ta xem bệnh cho người giàu thì lấy rất nhiều tiền, sau đó lại cho những người nghèo, hắn nói đây cũng có thể coi là kiếp phú tế bần!”

Đỗ Văn Hạo trong bụng cười thầm, ta nói qua lời này lúc nào vậy? Bất quá ngẫm nghĩ một chút thì chính mình cũng thật sự làm như vậy.

Lão hán cùng phụ nhân nghe xong lời của Kha Nghiêu thì cầm lại tờ ngân phiếu, cảm động khóc nấc lên. Sau đó làm cho Oánh tử quỳ xuống dập đầu cảm tạ hai người Đỗ Văn Hạo.

Kha Nghiêu vội vàng dìu đỡ Oánh tử lên, vỗ vỗ đầu nó nói: “Cuộc sống khổ cực coi như là quá khứ rồi, dù sao các người cũng có ruộng đồng. Cố gắng sống qua hôm nay là mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Phụ nhân nghe vậy thì rơi lệ nói: “Không thể nhịn được nữa! Ngày đó giết…”

“Khụ khụ!” Lão hán nặng nề ho khan vài tiếng, hướng phụ nhân nháy nháy mắt mấy cái, phụ nhân nói tới đó vội vàng dừng lại.

Kha Nghiêu tò mò nhìn phụ nhân một cái, rồi lại quay sang lão hán, mắt tròn xoe dò hỏi, không rõ tại sao lão hán lại muốn ngăn cản phụ nhân. Nhân gia không cho nói, hiển nhiên ở đây có vấn đề bất hảo.

Thế nhưng cả lão hán và phụ nhân cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa, nói vài câu cảm tạ ân đức của hai người để lảng tránh.

Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu cũng không dò hỏi, cáo biệt vài câu trong sự cảm tạ liên thanh của cả nhà Oánh tử rồi rời đi trở vào thành theo đường cũ.

Sáng sớm hôm sau.

Đỗ Văn Hạo vừa mới rời giường thì Anh Tử đến bẩm báo nói tri phủ Liêu Quý Binh tới thăm. Đỗ Văn Hạo mặc quan bào, đi tới phòng khách. Liêu Quý Binh vừa nhìn thấy đã bước tới khom người hỏi: “Đại nhân đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?”

Đỗ Văn Hạo vươn vai một cái, uể oải nói: “Liêu đại nhân thức dậy thật là sớm đó. Đêm qua mưa nhỏ vừa rơi một cái là ta đã ngủ rồi.”

Liêu Quý Binh cao giọng cười nói: “Ty chức thực sự tuổi đã cao, ngủ không được lâu, không giống như Đỗ đại nhân đây, không những tiền đồ vô cùng sáng lạn mà đến cả giấc ngủ cũng rất tốt. Ty chức thật sự là rất hâm mộ.”

Đỗ Văn Hạo cười bồi đáp ứng rồi hỏi: “Không biết Liêu đại nhân tới sớm như vậy có chuyện gì không?”

Liêu Quý Binh cười nói: “Đỗ đại nhân dù gì cũng mới đến vùng này, ty chức nghĩ ngài đại khái cũng muốn du lãm một chút sơn thủy của Tĩnh Giang chúng ta, cho nên…”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Liêu đại nhân thật là lịch sự, nhưng là cũng không cần thiết phải khách sáo như vậy. Liêu đại nhân là người bận rộn, hay là trước tiên cứ giải quyết công việc đã, sau đó chúng ta đi du lãm cũng được. Bất quá ta đi du lãm một mình cũng không sao.”

Liêu Quý Binh vội vàng nói: “Cái này không thể như thế được, tiếp đãi Đỗ đại nhân chu đáo chính là đại sự hàng đầu của ty chức. Ngài đến với Tĩnh Giang là vinh hạnh của ty chức, làm gì có đạo lý nào để đại nhân phải đi du lãm một mình. Đại nhân hãy để ty chức tháp tùng ngài, cũng là giúp cho đại nhân không phải tốn thời gian và công sức đi du lãm ở những nơi không xứng đáng, thuận tiện ty chức sẽ giới thiệu với đại nhân những danh thắng cổ tích của Tĩnh Giang. Về việc tập hợp y giả bồi chẩn, ty chức cũng đã cho hỏi thăm rồi. Trong thành hiện nay thật ra không có người mắc các cấp chứng bệnh tật nhưng nghi nan hỗn tạp chứng thì cũng không phải là ít. Bất quá chuyện này cũng không cần phải nóng nảy vội vàng. Về phần bồi chuyện với đại nhân, sợ rằng phải qua vài ngày mới chuẩn bị được. Giang sơn vùng Ly giang sơn mỹ thủy tú, Đỗ đại nhân nên dành nhiều thời gian để du lãm. Những việc khác chúng ta còn nhiều thời gian, làm sau cũng chưa muộn.”

Đỗ Văn Hạo thấy Liêu Quý Binh nhiệt tình như vậy thì cũng không cố gắng từ chối nữa, liền gật đầu nói: “Nếu đã là như vậy thì khách tùy theo chủ vậy. Kính mời Liêu đại nhân chủ trì sắp xếp.”

Liêu Quý Binh nghe vậy thì cao hứng nói: “Đỗ đại nhân, ty chức đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Trước tiên chúng ta đi ăn điểm tâm sáng tại Lũng Phi. Ty chức rất hân hạnh được dẫn đại nhân và mấy vị phu nhân đi nếm thử tửu điếm nổi danh nhất thành về điểm tâm. Sau đó chúng ta sẽ theo bè trúc xuôi theo sông, vừa đi vừa du ngoạn, tới nơi nào đại nhân cảm thấy đói bụng thì chúng ta sẽ lập tức dừng ở đó nghỉ tạm ăn cơm. Đại nhân thấy thế nào?”

Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Rất tốt, cứ theo ý Liêu đại nhân đi, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.”

Liêu Quý Binh nói: “Tốt, để ty chức đi chuẩn bị xe ngựa, sau đó sẽ chờ đại nhân và các vị phu nhân tại cửa.”

Liêu Quý Binh vừa đi khuất, Đỗ Văn Hạo nghe thấy mấy tiếng động từ phía sau, quay lại nhìn thấy thấy Lâm Thanh Đại và mấy nữ nhân đi ra.

Lâm Thanh Đại nói: “Tri phủ đại nhân này thật đúng là người nhiệt tình.”

Kha Nghiêu cười nói: “Đúng vậy, bất quá hắn làm quan cũng có chỗ khác người. Ngay cả bữa sáng cũng đều phải ra ngoài phố để ăn. Tiết kiệm như vậy có chút thái quá.”

Liên Nhi nói: “Tri phủ này rất tiết kiệm, như vậy cũng không hẳn là quá. Tối ngày hôm qua chúng ta qua nhà bếp, thấy mấy người hầu hạ đang thắng chế củ cải. Ta thấy ngạc nhiên liền hỏi. Ngươi biết hạ nhân nói thế nào không? Nàng ta nói lão nhân gia nói rằng năm nay mùa màng không được thuận lợi, không nên ăn uống hoang tàn, lấy củ cải đem chế biến một chút, để dàng tới mùa đông là có thể ăn được.”

Tuyết Phi Nhi bĩu môi nói: “Đường đường là một tri phủ đại nhân, là quan phụ mẫu đứng đầu cả một phủ, vậy mà cũng sai hạ nhân đi thắng chế củ cải để ăn, người khác phát giác ra không phải là buồn cười sao? Quan binh dưới quyền hắn nghe vậy chắc cũng uất ức không chịu nổi.”

Bàng Vũ Cầm nói: “Không thể nói như vậy, làm quan thanh liêm là chuyện tốt mà. Vì dân chúng mà tạo phúc là chuyện tốt mà.”

Kha Nghiêu lên tiếng tham gia: “Ta không nhìn thấy mấy điều đó. Ngày hôm qua ta cùng ca ca đi ra ngoài thậm chí còn nhìn thấy có một lão hán đem rao bán nữ hài tử của mình.”

Tuyết Phi Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng: “Không thể nào? Ngày hôm qua chúng ta vào thành, rõ ràng một người rao bán như vậy cũng không thấy, ngay cả một tên khất cái cũng không có?”

“Điều đó chẳng có gì là ngạc nhiên cả! Tất cả bọn họ đều bị quan phủ bắt vào trong đại lao rồi!”

“Cái gì? Tại sao lại như vậy?”

Lâm Thanh Đại nói chen vào: “Thế mà cũng phải hỏi, đương nhiên là đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại. Người ta làm vậy để phô trương chiến tích cai quản địa bàn của mình chứ sao. Liêu tri phủ này quả nhiên không phải là người đơn giản.”

Ấn tượng của Bàng Vũ Cầm đối với Liêu tri phủ là rất tốt, nàng chưa thể bị thay đổi ngay được, lắc đầu nói: “Có lẽ không phải là chủ ý của hắn. Ta nhìn người này là một vị quan tốt không có sai đâu. Liêm khiết công tư rõ ràng, nhất tâm vì dân.”

“Làm giả bộ dáng như vậy thực cũng không phải là quá khó.”

Đỗ Văn Hạo đối với những loại sự tình này ở trên quan trường thì thực ra cũng không có khó khăn lắm để giải thích, khoát tay nói: “Được rồi, đừng có đoán loạn lên bậy bạ lung tung như vậy nữa. Lời của lão hán kia dù sao cũng chỉ là của một bên. Rốt cuộc có chuyện này hay không thì chúng ta sẽ từ từ mà điều tra, mấy người trước tiên không nên nói lung tung nữa. Hơn nữa, việc mại nhi mại nữ (bán gái bán trẻ con) hay khất cái ở đường, ngay cả ở kinh thành tùy ý cũng có thể thấy được, có gì mà phải ngạc nhiên? Cho dù hắn vì tuyên dương chiến tích của mình, tạm thời không cho bán phụ nữ, bán trẻ em, lại đem mấy tên khất cái nhốt vào nhà lao, chờ chúng ta đi rồi mới thả ra thì cũng không phải là vấn đề gì đó quá lớn lao. Người nào chẳng muốn biểu hiện tốt một chút, tạo ấn tượng với lãnh đạo.”

Lâm Thanh Đại nói: “Đỗ Văn Hạo nói điều này cũng đúng. Vậy thì chúng ta cũng nên nhanh chóng làm xong công việc ở đây đi, rời đi sớm một chút là được. Đừng bởi vì chúng ta mà ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của dân chúng.”

“Giờ cũng nên chuẩn bị, chúng ta sẽ đi du ngoạn Li Giang. Sơn thủy vùng Quế Lâm vang danh khắp thiên hạ, tới nơi đây rồi mà không hảo hảo du lãm một phen, chẳng phải là đáng tiếc sao? Đi thôi.”

Nếu như nói Quế Lâm là một cơ thể có tính mạng thì Li Giang tuyệt đối chính là linh hồn của Quế Lâm. Sơn thủy của Quế Lâm trùng điệp được Li Giang uốn lượn bao quanh như dải lụa ngọc, tạo nên những phong cảnh không nơi đâu có được.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Liêu Quý Binh đã an bài trên bờ Li Giang bốn chiếc bè trúc. Trừ mấy người bọn Đỗ Văn Hạo, Liêu Quý Binh không mang theo bất cứ một người nào.

Xuất phát từ Tĩnh Giang phủ, lúc buổi sớm là thời gian nước sông khá yên tĩnh, mấy chiếc bè trúc chầm chậm trôi theo dòng mà đi. Tốc độ không nhanh mà cũng không quá chậm, đủ để mọi người đưa vào tầm mắt tất cả những nét của bức tranh bích thủy thanh sơn. Từ người mục đồng ngồi thổi sáo trên lưng trâu, ông lão nhàn nhã ngồi câu trên thuyền, đến cảnh những mái nhà điền viên dọc hai bờ sông. Tất cả tạo nên một sự tươi mới khiến người xem cảm thán không thôi.

Trên bè trúc có bố trí những chiếc ghế trúc. Vốn dĩ người dân nơi đây sinh sống chủ yếu bằng nghề sông nước, những chiếc bè này được làm hết sức khéo léo và chắc chắn, ngồi trên ghế trúc trên bè mà cảm giác như đang ngồi trên mặt đất phẳng.

Trên bè, Liêu Quý Binh đã cố ý cho làm một chiếc ghế trúc lớn cho mình và Đỗ Văn Hạo ngồi cùng. Ai dè Kha Nghiêu tính tình trẻ con, bộc trực, nhất định cứ bám theo Đỗ Văn Hạo, từ đầu đã ngồi luôn lên đó rồi. Vậy là Liêu Quý Binh cũng không nói năng gì. Thế như nha đầu Kha Nghiêu đây là lần đầu tiên ngồi trên bè trúc, hình như có chút sợ hãi, dọc đường đi cơ hồ mắt lúc nào cũng trợn ngược, nhưng không phải là xem xét, thưởng ngoạn phong cảnh, mà là tập trung bám chặt vào ghế trúc. Hai tay và cả cơ thể lúc nào cũng căng ra, chỉ sợ té xuống dòng sông.

Đỗ Văn Hạo đứng ở đầu thuyền, Liêu Quý Binh cũng đứng ở bên cạnh. Hai người suốt dọc đường đi ít khi nói chuyện, ngẫu nhiên nói một vài câu cũng chỉ là khen cảnh đẹp của Li Giang mà thôi.

“Hai vị đại lão gia. Chúng ta sắp đi qua một đoạn dòng sông chảy xiết, xin hai vị đại lão gia ngồi xuống.” Lão hán chèo bè quay đầu lại nhẹ giọng nói.

Kha Nghiêu nghe thấy vậy thì đôi mắt mở to hơn rất nhiều, sợ hãi nói: “Ca, mau mau lại đây, ngồi xuống đi nào.”

Đỗ Văn Hạo xoay người thấy Kha Nghiêu có bộ dáng vô cùng sợ hãi, liền đi tới cười nói: “Mới đứng lên chưa được một chén trà nhỏ công phu, sao đã lại muốn ta ngồi xuống rồi?”

Kha Nghiêu vươn một tay túm ống tay áo Đỗ Văn Hạo: “Ngươi không nghe lão hán vừa nói sao? Chúng ta sắp đi qua một đoạn dòng sông chảy xiết, vạn nhất không cẩn thận ngã xuống thì làm sao?”

Liêu Quý Binh cũng trở lại chỗ ngồi của mình, trấn an Kha Nghiêu: “Tiểu thư không nên sợ hãi, cùng lắm chỉ là có chút xóc nảy mà thôi. Tất cả mấy chiếc bè trúc này đều đã được tuyển chọn rất kỹ, người điều khiển cũng đều là những lão ngư ông có nhiều năm kinh nghiệm. Như lão hán đây có thể ở dưới nước bắt cá, hết thời gian một bữa cơm mới ngoi lên thở cũng không có vấn đề gì. Cho nên cứ yên tâm đi, tuyệt đối không có gì nguy hiểm đâu. Ha ha, lão hán, nếu như lúc nữa thực sự có chuyện gì không hay xảy ra, ngươi trước hết cứu tiểu thư đây, sau đó cứu Đỗ đại nhân, cuối cùng mới cứu đến ta.”

Ông lão nghe vậy thì quay đầu lại cung kính mỉm cười đáp ứng: “Vâng!”

Đỗ Văn Hạo cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Kha Nghiêu: “Vậy giờ ngươi yên tâm rồi chứ?”

Kha Nghiêu có chút không ý tứ, buông tay Đỗ Văn Hạo ra, ngượng ngùng nói: “Li Giang này cái gì cũng tốt, cái gì cũng đẹp, chỉ có mỗi mấy cái bè trúc này là khiến người khác có chút sợ hãi.”