Tống Y

Chương 352: Ỷ thế khinh người




Trang phục của nữ tử này cực kỳ xinh đẹp diêm dúa, đôi mắt to như biết cười, nàng ta nhìn xuống, nói: "Ha ha ha. Ngốc tử, nhìn ngươi lâu như vậy, ngươi đang làm gì đấy?" Nữ tử cười to, ánh mắt khiêu khích nhìn nam nhân quần áo hoa lệ nhã nhặn ở bên dưới.

Nữ tử này ngôn hành cử chỉ đều lộ ra một cỗ tao vị, chắc không phải là nữ tử gia đình tử tế. Đỗ Văn Hạo lười chẳng muốn trả lời, ném hoa sang một bên, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

"Ê, bản tiểu thư gọi ngươi đó!" Nữ tử lớn tiếng gọi.

Đỗ Văn Hạo mắt điếc tai ngơ.

Nữ tử đó tức giận, để chân trần lộp cộp chạy xuống lầu bước tới cạnh Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo không ngẩng đầu lên, trong mũi ngửi thấy một cỗ ám hương. Hắn biết đây là mùi hoa lan, khi lần đầu tiên gặp Kha Nghiêu, trên người nàng ta cũng có mùi này.

Nữ tử nọ không chút khách khí ngồi xuống đối diện Đỗ Văn Hạo, lại đặt chéo hai tay lên bàn, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo lúc này mới ngẩng đầu lên mắt đối mắt với nàng ta.

Không thể không nói, nếu nữ tử này đúng là hạng trăng hoa từ cái loại địa phương đó ra, cũng tuyệt đối là xếp đầu bảng.

Nử tử hé môi hồng để lộ ra hai hàm răng trắng bóng, đầu lưỡi liếm xung quanh mội một vòng rồi trở về trong miệng, nói: "Ê, ngươi sao không để ý đến ta, sợ ta ăn ngươi à?"

Đỗ Văn Hạo thực sự không có hứng thú đối đáp với loại nữ tử này, hắn đứng dậy vỗ vỗ áo, chắp tay sau lưng bước lên lầu.

Nữ tử nghiêng đầu rất lấy làm kỳ quái nhìn Đỗ Văn Hạo, lập tức cũng xách quần đi theo.

Chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng "ối chà", Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nữ tử nọ đang ngồi trên cầu thang, mày nhíu chặt hai tay nắm lấy mắt cá chân, nũng nịu nhìn hắn, nói: "Đồ ngốc, còn không mau tới đỡ người ta dậy?"

Đỗ Văn Hạo cười nhạt một tiếng, nói: "Chiêu này của ngươi vô dụng đối với ta." Nói xong liền bước thẳng lên phòng mình ở trên lầu rồi đóng cửa lại.

Nữ tử trước giờ chưa từng bị thất bại như thế này, mặt đầy oán độc nói: "Coi như là ngươi độc! Ngươi cứ đợi đó!"

Lúc cơm tối.

Bọn Bàng Vũ Cầm không muốn ngồi trong phòng ăn cơm, sợ ngột ngạt, cho nên Lãnh chưởng quỹ liền lưu lại mấy cái bàn ở chỗ gần cửa sổ trên tầng hai cho họ.

Đỗ Văn Hạo và chúng nữ ngồi một bàn, Tiền Bất Thu và bọn Lý Phổ ngồi một bàn. Đỗ Văn Hạo gọi thức ăn, bảo Lãnh chưởng quỹ tới bên cạnh: "Quý điếm phải chăng là có một nữ tử yêu diễm vào ở?"

Lãnh chưởng quỹ cười bồi, nói: "Đúng vậy, nàng ta là cô nương của Vạn Xuân Uyển ở dưới núi, tên là Mị Nhi. Thực sự là xin lỗi. Nàng ta nghe nói ngài giúp ta trị khỏi bệnh cho chuyết kinh, cho nên rất là hiếu kỳ, khăng khăng đòi sống ở cạnh phòng ngài. Nếu làm phiền ngài nghỉ ngơi, ta lập tức bảo nàng ta đổi phòng!"

Đỗ Văn Hạo nói: "Bỏ đi, cô nương xuân lâu, hắc hắc."

Lãnh chưởng quỹ cười gian, nói: "Nghe nói là giá khá đắt."

Đỗ Văn Hạo cười cười: "Được rồi, ngươi đi làm việc đi."

Đang nói chuyện thì chỉ nghe thấy một tiếng cười trong trẻo từ cầu thang vang lên, chỉ có Đỗ Văn Hạo biết rằng không ai có kiểu cười phóng đãng này, ngoại trừ Mị Nhi đó.

Khách sạn này của Lãnh chưởng quỹ sinh ý rất tốt, người lên núi du lãm dâng hương rất nhiều, mà phần lớn đều sống ở khách sạn của hắn. Chỗ ngồi trên lầu gần như bị ngồi hết, mọi người nghe thấy tiếng cười của ả ta, đều đồng loạt nhìn lên.

Bàng Vũ Cầm nhíu mày, thấp giọng nói: "Con gái con đứa ở tửu quán mà lại phóng đãng như vậy, chẳng ra thể thống gì cả!"

Tuyết Phi Nhi cũng bĩu môi, nói: "Vừa nghe đã biết không phải là nữ tử con nhà lành rồi."

Theo tiếng cười, Mị Nhi yêu diễm đó tay phe phẩy quạt, dẫn hai tỳ nữ chậm rãi từ trên lầu bước xuống.

Thực khách trên lầu mắt đều rực sáng, nam tử trẻ tuổi thì nhìn đến mắt lồi cả ra ngoài, người già thì cảm thấy già rồi mà còn nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta thì không hay liền cúi đầu ăn cơm, chỉ dám nhìn lén mấy cái, các phu nhân thì bĩu môi dè bỉu.

Mị Nhi hồn nhiên như không, cười khanh khách nhìn xuống bên dưới, khi nhìn thấy Đỗ Văn Hạo thì õng ẹo bước tới cạnh hắn, phát hiện ra mấy hộ vệ đầu nhìn chằm chằm vào ả ta, liền liếc mắt đưa tình một cái.

Mấy hộ vệ càng trở nên ngây ngốc.

Mi Nhi khẽ phe phẩy quạt, mùi hương hoa lan tỏa ra, khiến người ta càng ngất ngây. Đỗ Văn Hạo thì chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ như phong cảnh ngoài cửa sổ khiến hắn mê say hơn.

Mị Nhi đi tới chỗ Đỗ Văn Hạo, cười khúc khích nói: "Ê, Đỗ lang trung, nhường chỗ cho bản cô nương!" Lời này rõ ràng là nói với Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo lại lờ đi như không nghe thấy.

Tỳ nữ ở bên cạnh cũng lớn tiếng nói với Đỗ Văn Hạo: "Tên mặc áo trắng kia, cô nương nhà chúng ta nói chuyện với ngươi đó. Mau mau nhường chỗ! Cô nương nhà chúng ta sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu!"

Kha Nghiêu bật cười, nói: "Dám hô to gọi nhỏ với ca ca của ta à. Các ngươi ăn gan báo hả? Không biết ca ca của ta là ai sao?"

Một tỳ nữ khác cũng bật cười, nói: "Chẳng phải là một thổ lang trung vác cờ chạy lung tung sao. Đối với dạng người này thì hô to gọi nhỏ cần gì phải ăn gan báo mới dám, không phải là trị khỏi cho lão bà của Lãnh chưởng quỹ ư? Sao hả? Tự cho rằng mình là thái y trong hoàng cung chắc?"

"Ngươi thông minh đấy…" Kha Nghiêu đang muốn nói là ả ta đoán đúng thì Đỗ Văn Hạo ho khẽ một tiếng, hơi lắc đầu. Kha Nghiêu biết Đỗ Văn Hạo không muốn tiết lộ thân phận, vội vàng ngậm miệng.

Lãnh chưởng quỹ vội vã đứng giữa giảng hòa, nói: "Xin lỗi, Mị Nhi cô nương, xin cô sang bên này ngồi, ta dọn cho cô một chỗ khác."

Mị nhi phe phẩy quạt, nói: "Ta là chỉ thích cái bàn dựa vào cửa sổ của Đỗ lang trung thôi. Hỉ nhi, cho hắn một xâu tiền!"

Nha hoàn tên là Hỉ nhi từ trong ngực lấy ra một sâu tiền, ném keng một tiếng lên bàn: "Cầm lấy! Mau mau nhường chỗ đi!"

Kha Nghiêu giận đến nỗi bật cười, quay người nói với Tuyết Phi nhi: "Phi nhi tỷ, bọn họ có phải là điên rồi không?"

"Không phải, là mắt chó!"

"Ngươi!" Tỳ nữ chỉ vào Tuyết Phi nhi, tức giận nói: "Ngươi chỉ là nữ nhân của một thổ lang trung, thần khí cái rắm, cô nương chúng ta..."

Tuyết Phi Nhi thuận thế nắm lấy cổ ta ả ta vặn một cái. Nữ tỳ đó ối chà một tiếng, cổ tay thiếu chút nữa thì gãy, ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Một tỳ nữ khác nóng nảy muốn bước lên trước động thủ, nhưng người ta đông người, cô nương vừa rồi vừa ra tay đã biết là hành gia, càng không dám xuất thủ, vội vàng đỡ tỳ nữ kia dậy.

Mi Nhị gập quạt lại, ồ một tiếng, nói: "Á, nhìn không ra, thổ lang trung này cũng rất lợi hại đó. Lãnh chưởng quỹ, lai lịch của hắn thế nào mà dám động đến người của bản cô nương?"

Lãnh chưởng quỹ trán túa mồ hôi, trước khi Đỗ Văn Hạo vào ở đã trịnh trọng dặn dò là không cho phép hắn tiết lộ thân phận Đề hình quan của mình, cũng không cho phép tri châu tá quan của nha môn Hành Châu lên núi làm phiền hắn, hoặc là tiết lộ hành tung của hắn. Cho nên trong khách điếm không có ai biết Đỗ Văn Hạo là ngự y bên cạnh hoàng thượng, hơn nữa còn là đề hình quan của đại Tống chuyên cai quản các loại hình ngục.

Mị nhi này đương nhiên là không biết, có điều ả ta có quan hệ không tồi với Lãnh chưởng quỹ, nghe nói có đại phu chữa khỏi bệnh cho phu nhân của hắn, cho nên mới hiếu kỳ tới xem, còn cho rằng Đỗ Văn Hạo chỉ là một đại phu bình thường.

Lãnh chưởng quỹ kéo tay áo của Mị nhi, mặt đầy vẻ van cầu, nói: "Cô nãi nãi của ta ơi, cầu xin người, nể mặt ta đi, đừng trêu vào vị này, ngươi qua kia ngồi đi!"

"Hả? Mị nhi ta chẳng lẽ dễ trêu ư?" Mị nhi phe phẩy quạt, liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, nói: "Cũng không chịu nghe xem hậu đài của Mị nhi ta là ai ư?"

Tỳ nữ ở bên cạnh tiến lên một bước, chỉ vào đám người Đỗ Văn Hạo, nói: "Ngồi cho vững vào nhé! Nghe cho rõ đây! Cô nương của chúng ta là người của Hành Châu Hoàng Thế Vinh Hoàng tri châu? Sao hả? Sợ chưa? Còn không mau cút đi!"

Kha Nghiêu làm ra vẻ như đang kinh sợ, vỗ vỗ bộ ngực nở nang, nói: "Ái chà, mẹ của ta ơi, người của tri châu đại nhân ư, đáng sợ quá!"

Tuyết Phi Nhi cười khúc khích, đứng dậy đi tới trước mặt Mị nhi, nói: "Nói thật nhé, ca của ta ngươi không chọc được, tri châu lão già của các ngươi cũng không dám, nếu không tin, về hỏi tri châu lão gia của các ngươi xem ca ta là ai, sau đó hãy tới tìm chúng ta!"

Đỗ Văn Hạo đứng dậy, nói: "Bỏ đi, chúng ta đi, mấy con ruồi nhặng này kêu vo ve phiền quá, chúng ta tới cầu Hội Tiên đi, đồ ăn ở đó chắc rất ngon đấy."

Nói xong, không thèm nhìn Mị nhi lấy một cái, chắp tay sau lưng bỏ đi. Bọn Kha Nghiêu cùng với bọn Lý Phổ, Tiền Bất Thu cũng đều đi theo,

Tỳ nữ bị Tuyết Phi Nhi vặn tay chỉ vào bọn Đỗ Văn Hạo, hét: "Ê! Nói ai là ruồi nhặng hả? Cô nương, bọn họ mắng chúng ta là ruồi nhặng, tìm người tới cho chúng một trận đi, nếu không thì sao mà lăn lộn được ở Hành Sơn này!"

Mị nhi không nói gì. Ả ta thấy nhiều người theo sau Đỗ Văn Hạo, có chút ngây ngốc, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Đỗ Văn Hạo tới xuất thuần.

Lãnh chưởng quỹ vội vã chạy ra theo, cúi đầu khom lưng xin lỗi. Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cái này không liên quan gì tới ngươi cả. Ngươi không tiết lộ thân phận của bản quan, làm rất tốt. Sau này cũng đừng nói lung tung, nhớ đấy!"

"Vâng vâng! Tiểu nhân không dám. Tiểu nhân không dám!" Lãnh chưởng quỹ luôn miệng đáp ứng.

Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu trên đường không nói gì, sắc mặt rất không tốt, bèn hỏi: "Nha đầu, nghĩ gì vậy?"

Kha Nghiêu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Không nghĩ gì cả?"

"Muội có tâm sự gì ư?"

"Ha ha, muội vừa rồi có lợi hại không? Cha muội nói muội không đoan trang văn tĩnh, không giống như con gái."

"Con gái thì sao? Không được hung dữ à, để người ta trèo lên cổ mình mà không được tức giận chắc? Hắc hắc."

Kha Nghiêu cũng cười nói: "Tẩu tử rất văn tĩnh, đoan trang hiền thục."

Bàng Vũ Cầm nghe vậy liền bật cười: "Lúc ta còn nhỏ cũng rất tinh nghịch. Có một lần ta vì ra ngoài xem hoa đăng, lo lắng cha ta không để cho ta đi, ta liền nhân lúc trời tối mà định trèo tường ra ngoài."

Kha Nghiêu ngạc nhiên nói: "Hả? Tẩu tử, tẩu còn từng trèo tường ư?"

Bàng Vũ Cầm có mấy phần đắc ý, nói: "Thế thì tính là gì, lúc nhỏ ta còn theo nam hài tử đi đánh nhau nữa, còn cào xước mặt con nhà người ta, hại cho mẹ ta phải bồi tiền bồi thuốc. Có điều không mắng ta mà chỉ than thở rằng con tương lai như thế này thì không có ai cưới đâu."

Kha Nghiêu cười khúc khích, nói: "Tẩu không phải là đã lấy được chồng rồi ư? Còn lấy được một vị quan lớn như ca của ta nữa?"

Tuyết Phi Nhi vẫn còn hiếu kỳ về chuyện trèo tường mà Bàng Vũ Cầm vừa rồi đã nói, bèn hỏi: "Vũ Cầm tỷ, vậy lần đó tỷ có ra ngoài xem hoa đăng được không?"

Bàn Vũ Cầm thở dài một tiếng, nói: "Xem cái gì mà xem, ta khó khăn lắm mới bò lên được đầu tường, nhưng lại phát hiện bên ngoài có một ngươi đang đứng nhìn chằm chằm vào ta."

Kha Nghiêu hiếu kỳ, hỏi: "Ai vậy!"

Bàng Vũ Cầm nói: "Tất nhiên là cha ta rồi."

Mọi người đều bật cười.

Bọn họ về khách điếm thì biết được Mị Nhi đó đã dẫn hai tỳ nữ rời đi rồi.

Buổi tối.

Khách điếm Phật Âm đột nhiên có mấy tráng hán bước vào, mỗi người trên tay đều cầm đại đao. Lãnh chưởng quỹ dẫu sao cũng là trải nhiều việc đời, mở khách điếm ở trên núi này mấy chục năm rồi, loại người gì cũng từng gặp qua, thế là bèn tiến lên trước chào hỏi.

Dẫn đầu là một người mặt đen, mắt trợn trừng lên, không đợi Lãnh chưởng quỹ nói gì đã một chưởng đẩy hắn ra xa. Mấy hỏa kế ở đằng sau đang định xông lên thì Lãnh trưởng quỹ đánh mắt ra hiệu cho họ, bảo họ đừng khinh cử vọng động rồi mỉm cười lại bước tới trước mặt người đó, cúi người nói: "Khách quan, không biết là ăn lót dạ hay là nghỉ trọ?"

"Phì!" Người đó nhổ một cái vào mặt Lãnh chưởng quỹ, nói: "Ngươi là Lãnh chưởng quỹ ư?"

"Vâng, khách quan là?"

"Tên thổ lang trung trị bệnh cho lão bà của ngươi ở đâu?"

"Nói mau!" Mấy đại hán cầm đao ở phía sau cũng cao giọng quát.

Lãnh chưởng quỹ giật nảy mình, lắp bắp nói: "Chỗ chúng tôi làm gì có lang trung, mấy vị đại gia không phải là tìm sai chỗ chứ?"

Ngoài cửa truyền tới giọng của một nữ nhân: "Hôm nay còn ở đây mà, chẳng lẽ chạy rồi ư, vào tìm đi!"

Lãnh chưởng quỹ không cần nhìn cũng biết người vừa nói là tỳ nữ của Mị Nhi, buổi chiều bị Tuyết Phi Nhi vặn cổ tay nên muốn tìm bọn Đỗ ngự y gây phiền phức. Hiện tại nếu để mấy vị đại hán này tìm được Đỗ ngự y thì xui xẻo rồi. Lãnh chưởng quỹ lập tức sợ đến toát mồ hôi, vội vàng bước lên trước ngăn lại: "Cô nương, cô đừng làm loạn, vị Đỗ đại phu này không phải là người bình thường đâu!"

Tỳ nữ rít lên: "Vậy cô nương nhà chúng ta chẳng lẽ là người bình thường à? Cút ra! Các ngươi tìm cho ta !"

Đại hán dẫn đầu đẩy Lãnh chưởng quỹ ra, giơ tay lên vẫy một cái, cao giọng quát: "Tìm từng căn phòng một cho ta, tên đó mặc trường bào màu trắng, dẫn theo mấy ả đàn bà. Tìm được rồi thì lôi tên nam nhân đó xuống cho ta, đánh gãy chân chó của hắn rồi cắt mũi hắn, xem hắn còn vênh váo được không! Còn mấy ả đàn bà đó thì để lại ở phòng cho ta, ta sẽ tới chiếu cố họ, ha ha ha."

Mấy đại hán đều cười dâm, hô lên một tiếng rồi chạy lên lầu, dọa cho những lữ khách khác trong khách điếm vội vàng né tránh.

Lãnh chưởng quỹ sắp khóc tới nơi rồi: "Đừng làm loạn, ngàn vạn lần đừng làm loạn! Ái chà cô nương ơi, cô gây ra họa lớn rồi! Trời đất ơi!" Nghĩ đến vạn nhất Đề hình quan đại lão gia và gia quyến bị thương trong khách điếm của mình, bị lăng nhục thậm chí là bị hại, vậy thì một nhà già trẻ lớn bé của hắn sẽ phải bồi táng theo. Huống chi đại lão gia người ta còn trị khỏi chứng bệnh nhiều năm của lão bà mình, tri ân báo đáp cũng là điều nên làm.

Lãnh chưởng quỹ vội vàng chạy tới hậu đường, gọi các hỏa kế cầm dao ra, nói là có giặc cướp.

Hắn không nói có giặc cướp còn đỡ, các hỏa kế nghe thấy bên ngoài ầm ỹ vốn không biết là gì, vừa nghe thấy có giặc cướp thì mấy hỏa kế trẻ tuổi lập tức chạy trốn, những hỏa kế già còn lại thì cho dù không chạy nhưng cũng co ro ngồi trong một góc.

Lãnh chưởng quỹ tức giận chửi lớn, tự mình cầm một con dao phay xông ra ngoài, mấy hỏa kế già thấy chưỡng quỹ như vậy, những người này đều làm trong khách điếm mấy chục năm, tuy là có quan hệ chủ tớ với Lãnh chưởng quỹ, nhưng cũng giống như là huynh đệ, cũng đều cầm gậy gộc, dao bổ củi xông ra.

Tỳ nữ đó vừa thấy vậy, sợ hãi chạy ra ngoài cửa nhanh như một làn khói, chỉ vào Lãnh chưởng quỹ, nói: "Ngươi! Ngươi phản rồi! Quay về cô nương của chúng ta sẽ nói với tri châu đại lão gia đóng cửa khách điếm của ngươi lại!"

Lãnh chưởng quỹ lập tức cả người run rẩy, phải biết huyện quan không bằng hiện quản, vị đề hình quan ở trên lầu tuy là triều đình phái tới, so với tri châu thì hơn tới mấy cấp, nhưng đề hình quan rồi cũng có lúc phải đi, không thể che trở cho mình cả đời, mà tri châu thì lại là địa đầu xà, muốn xử mình thì chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Hắn đang do dự thì mấy hỏa kế già đã xông tới, lưng tựa lưng hoảng hốt hô: "Chưởng quỹ, giặt cướp ở đâu, giặc cướp ở đâu."

Đúng vào lúc này liền nghe thấy vang lên tiếng binh khí chạm nhau leng keng, tiếp theo thì có người hô thảm.

Lãnh chưởng quỹ sợ hãi, nếu Đề hình quan mà có ba dài hai ngắn gì ở khách điếm nhà mình, mà mình thì biết rõ mà lại tụ thủ bàng quan, không cần đợi tri châu bóp chết mình, triều đình e rằng sẽ diệt cả nhà mình trước. Lãnh chưởng quỹ cũng là một người quyết đoán kịp thời, vung dao phay trong tay lên, chỉ lên lầu, nói: "Ở bên trên! Đang muốn cướp bọn Đỗ đại phu. Các huynh đệ, theo ta xông lên cứu người! Giết!"

Lãnh chưởng quỹ giống như là phát điên, xách dao phay chạy lên trên. Các hỏa kế già cũng xông lên theo.

Lên tới được một nửa cầu thang thì nghe thấy trên không trung có tiếng kêu thảm, khiến cho bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cái bóng đen từ giữa không trung hoa chân múa tay rơi xuống chỗ bọn họ.

Lãnh chưởng quỹ và mấy hỏa kế thường ngày phải chạy lên chạy xuống nghênh đón khách, đâm ra phản ứng cũng rất nhanh. Vội vàng nghiêng người dựa vào cầu thang, cầu thang khá rộng, cho nên người đó không đụng trúng bọn họ, rầm một tiếng ngã lên cầu thang, vừa lăn xuống như hồ lô vừa kêu cha gọi mẹ, sau khi chạm đất thì không bò dậy nổi nữa, trong miệng kêu thảm không ngớt, nhưng đó lại chính là một trong các đại hán vừa rồi xông lên lầu.

Lãnh chưởng quỹ quay đầu lại nhìn lên trên, khi muốn dẫn người xông lên thì lại có mấy tiếng hô thảm vang lên, các đại hán vừa rồi giết lên lầu liên tiếp đằng không bay lên, rồi ngã lộn cổ xuống chỗ bọn họ. Bọn Lãnh chưởng quỹ lại vội vàng né tránh, những đại hán đó ngã lên cầu than, một mạch lăn xuống lầu, đều bị gãy tay gãy chân, nằm dưới đất rên rỉ không ngớt.

Lúc này, lại nghe thấy thấy tiếng chém giết vang lên ở hậu viện, một đám người tiến vào, chính là đám hỏa kế còn lại trong điếm.

Thì ra sau khi bọn họ chạy ra khỏi khách điếm thì không thấy bọn Lãnh chưởng quỹ chạy ra theo, đều cảm thấy mình quá không trượng nghĩa, không biết là ai hô quay lại liều mạng, một đám hỏa kế được tăng thêm lòng can đảm, từ hậu viện lấy gậy gỗ khảm đao rồi xông về, chỉ thấy những đại hán này đang giống như hồ lô từ trên lầu ngã xuống, không rõ là sao, nhưng cũng đoán chính là giặc cướp, giơ dao gậy lên ngăn chúng lại.

Lúc này, trên lầu đã không có tiếng chém giết, một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến tới cửa cầu thang, tiếp theo là xuất hiện bóng lưng của một nam nhân, trên cổ còn mang theo một thanh đoản nhận lạnh căm căm, chính là đại hãn dẫn đầu lúc trước hô hoán xông lên lầu bắt người.

Chỉ thấy bước chân của hắn trầm trọng, từng bước từng bước lui tới cửa cầu thang, sợ hãi nhìn nữ tử đang cầm đoản nhận dí vào cổ hắn.

Nữ tử này chính là Lâm Thanh Đại.

Lâm Thanh Đại lạnh lùng nói: "Tên dâm tặc ngươi, không chỉ có ý đồ làm thương hại tướng công nhà ta mà còn dùng lời lẽ bẩn thỉu mạo phạm chúng ta. Không thể tha cho ngươi được!" Đơn chưởng tung ra, rắc một tiếc, bóp nát xương cổ của đại hán đó.

Đại hán ngay cả một tiếng kêu cũng không phát ra được, bị một chưởng đánh bay ra ngoài.

Giữa không trung, chỉ thấy đoản nhân trong tay Lâm Thanh Đại lóe hàn quang, huyết quang bắn tung tóe, chân phải của đại hán đó đã lìa khỏi thân thể, theo thân hình đang ở trong không trung của đại hán rơi lên cầu thang, vẩy ra một đường máu rồi lăn xuống dưới lầu.