Tống Y

Chương 336: Bệnh viêm nhiễm




Kha Nghiêu thấy tên điên này đột nhiên lên tiếng hỏi mình, làm cho bao nhiêu người đều đổ dồn về phía mình, bất giác không biết làm thế nào cho phải. Nàng ngước mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thấy hắn gật đầu ra ý, nên đành ngẩng sang phía Diệp Phong đáp: “Ta tên là Kha Nghiêu! Là em gái của Đỗ Ngự Y!”

Diệp Phong lúc này rất sợ Kha Nghiêu trông thấy gương mặt xấu xí của mình, nên theo phản xạ tự nhiên sau khi thấy Kha Nghiêu ngước lên nhìn mình đã đưa hai tay ôm lấy gương mặt, sau đó gã lại giương mắt lên chăm chú nhìn Kha Nghiêu một hồi lâu, rồi lại thốt lên: “Cô nương ngày hôm nay đến nhà Diệp Gia của ta chơi! Có phải là muốn cầu than với ta không?”

Diệp Chiêu đứng dưới nghe xong thì giật mình kinh hãi, giở trò khinh mạn với gia quyến của thượng quan là một trọng tội vô cùng khủng khiếp, chính vì thế mà ông ta vội vã hét lên: “Thằng khùng kia! Mày im ngay cái miệng lại cho ta! Mau xuống đây nhanh lên!” Nói xong Diệp Chiêu lại quay sang Đỗ Văn Hạo cúi người nói: “Ngự Y đại nhân! Kha Nghiêu cô nương! Xin hai người xá tội cho đứa em trai hồ đồ của hạ quan, nó chẳng may xúc phạm đến cô nương, chờ nó xuống đây rồi thì hạ quan nhất định sẽ trị tội nó một cách nghiêm khắc!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì khoát khoát tay độ lượng nói: “Anh ta bị bệnh nói năng lung tung cũng là lẽ thường tình! Bổn quan cũng chẳng vì chuyện vặt vãnh này mà đi trách cứ anh ta cả, không có vấn đề gì đâu!”

Còn Tuyết Phi Nhi đứng gần đó thì không nhịn được cười, nàng nghe gã điên Diệp Phong nói năng như vậy thì phì cười, buông thõng luôn một câu: “Này! Anh chàng mặt nổi hoa kia ơi! Này! Có nghe thấy ta nói gì không? Người ta cũng đồng ý anh rồi đấy!”

Đỗ Văn Hạo thấy Tuyết Phi Nhi nói vậy, thì liền quay sang Kha Nghiêu, trông nét mặt của nàng lúc này tức đến độ trắng bệch cả ra, hắn thấy vậy liền thấp giọng nói với Kha Nghiêu: “Muội đừng để ý quá làm gì! Anh ta chẳng qua là bị bệnh, đầu óc không được bình thường, giờ đây chúng ta tìm cách bắt anh ta xuống đây, nhỡ có gì xảy ra thì còn đỡ nguy hiểm hơn là ngồi trên đó!”

Kha Nghiêu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, thì ngay lập tức mặt lại tươi như hoa đáp: “Đỗ đại ca nói đúng lắm! Tiểu muội cũng có ý nghĩ như vậy! Đỗ đại ca đã muốn vậy, thì tiểu muội nghe theo lời của Đỗ đại ca là cùng chứ gì!”

Kha Nghiêu nói xong, liền tiến trước hai bước, sau đó ngẩng mặt lên, tay phe phẩy chiếc quạt, nói với Diệp Phong phía trên cao kia: “Anh muốn thành thân với tôi phải không? Vậy thì được rồi! Anh xuống đây trước cái đã!”

Diệp Phong nghe xong thì vô cùng mừng rỡ, anh ta tung hê người lên một cái, suýt chút nữa thì ngã bổ nhào xuống phía dưới đất, hành động này của Diệp Phong làm cho mọi người đứng ở bên dưới phải thốt kêu lên một tiếng kinh hãi, nhưng cũng may mà Diệp Phong phản ứng cũng đủ nhanh, chỉ lắc lư hai cái thôi, là anh ta đã đứng vững lại được như cũ, sau đó Diệp Phong vỗ tay lên vui vẻ nói: “Vậy là quá tốt rồi! Cô nương có nói thật không vậy?”

“Thật hay giả gì bây giờ vẫn chưa phải là điều quan trọng, việc trước tiên là anh phải để cho tôi xem mặt một cái mới được chứ đúng không? Anh đứng ở trên cao như vậy, cũng chẳng ra thể thống gì cả, như vậy anh có thấy thất lễ với tôi không?” Kha Nghiêu đáp.

Diệp Phong nghe xong, thì vội vã luôn miệng kêu lên: “”Đúng! Cô nương nói đúng lắm! Chỉ cần cô nương chịu lấy tôi, thì tôi ngay lập tức sẽ xuống dưới đó ngay bây giờ!”

“Anh phải xuống đây rồi thì chúng ta mới có thể thương lượng với nhau được chứ!” Kha Nghiêu noi.

“Cô nương phải hứa lấy ta trước rồi thì ta mới xuống dưới đó được!” Diệp Phong cũng không vừa đáp lại.

Kha Nghiêu nghe xong thì thầm cười lạnh trong bụng, lẩm bẩm chửi gã điên Diệp Phong, đúng là con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền quá đấy, ông điên ạ!

Tuyết Phi Nhi thường ngày rất gai mắt những hành động của Kha Nghiêu, nên nàng lặng lẽ đến gần bên Lâm Thanh Đại kéo tay ra hiệu, Lâm Thanh Đại hiểu ngay ý của Tuyết Phi Nhi là muốn nàng phải chuẩn bị động tác cứu người ngay tức khắc. Tuyết Phi Nhi thấy Lâm Thanh Đại đã hiểu ý của mình rồi, thì quay sang Diệp Phong buông thõng một câu: “Này! Em gái Kha Nghiêu của ta nói rồi! Kha muội của ta vốn là thiên ngha trên trời, nếu như anh muốn lấy Kha muội của ta, thì anh phải mò từ cái giếng kia mà chui lên, sau đó tự mọc them hai cái cánh nữa mới đủ trình lấy Kha muội của ta được! Ha ha ha!”

Diệp Phong nghe xong thì tức đến độ người run lên bần bật, chỉ thẳng vào mặt Kha Nghiêu mà mắng: “Ngươi! Ngươi…! Ngươi ăn hiếp người quá đáng…! Á…. á…!” Diệp Phong chưa nói hết câu, thì chân của gã đột nhiên bị trượt một cái, ngã sấp mặt xuống, cả thân hình của hắn cuộn tròn lăn xuống phía bên dưới, kéo theo cả mái ngói trên nóc nhà rơi xuống dưới đất kêu loảng xoảng.

“Mau cứu người đi!” Tuyết Phi Nhi quay sang Lâm Thanh Đại vội vã nói.

Lâm Thanh Đại không chờ cho Tuyết Phi Nhi kịp lên tiếng nhắc nhở, thân hình của nàng phút chốc đã phi đến giữa không trung, tay phất tung ra, cuốn trong lấy thân hình của Diệp Phong, hất ngang lên, rũ ra một cái, làm tan biến hết lực rơi xuống của anh ta, sau đó nàng hất văng về phía Tuyết Phi Nhi nói: “Tiếp lấy này!”

Võ công của Tuyết Phi Nhi vốn không bằng Lâm Thanh Đại, nhưng để tiếp lấy thân hình của Diệp Phong thì cũng chẳng có gì khó khăn cả, nhưng nàng lại không muốn mình động tay vào cái gã đàn ông gàn gàn dở dở, điên điên khùng khùng như Diệp Phong này một chút nào, nên trong lúc nguy cấp đã nhanh trí uốn người theo thế Thiết Bản Kiểu, đưa chân lên tung ra một cước, bàn chân của nàng lúc này tung ra đá trúng vào vùng hông của Diệp Phong, thế là cả thân hình của Diệp Phong lại một lần nữa, văng lên theo quán tính bay thẳng vào cái chum đựng nước dung để cứu cháy, kêu tủm lên một tiếng gọn lỏn.

Đám người làm trong nhà của Diệp Chiêu thấy vậy, vội chạy túm tụm đến bên chiếc chum mò lấy Diệp Phong rồi dìu gã ra ngoài. Mấy vị phu nhân của Đỗ Văn Hạo cùng với Kha Nghiêu khi trông thấy gương mặt gớm ghiếc của Diệp Phong làm cho sợ run lẩy bẩy, may mà mọi người chưa ai ăn cơm cả, chứ nếu không thì đã nôn ọe đầy sân rồi.

Gương mặt của Diệp Phong lúc này sủi cảo, mụn vàng mụn đỏ mọc khắp ở mặt, có chỗ còn vừa mới mưng mủ, còn có chỗ thì mủ chẩy lênh láng, trông vàng vàng lão nhão như những con dòi đang lổm ngổm bò trên đó, có chỗ thì vừa mới lên mụn, nhưng đầu mụn đã trở thành màu đen xen lẫn với màu vàng, toàn bộ khuôn mặt, tai và phần cổ đều phù lên một cách vô cùng ghê rợn, mặt gã thì rỗ chằng rỗ chịt, trông ghê tởm vô cùng, hơn nữa đây lại là trời mùa hè, nên mặt hắn mùi mưng mủ bốc lên hôi thối khó chịu vô cùng, mặc dù đứng cách xa cả mét nhưng vẫn ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc. Đã thế, Diệp Phong còn lãnh trọn cú đá không được coi là chuẩn của Tuyết Phi Nhi làm cho sống mũi của hắn văng đập vào thành chum gãy làm hai, máu me túa ra như suối nữa, trông gã bây giờ chỉ còn có thể dung hai từ kinh tởm để hình dung mà thôi.

Bàng Vũ Cầm và mấy người còn lại trông thấy gương mặt như vừa dưới địa ngục mò lên này làm cho phải lui lại mấy bước, Kha Nghiêu thậm chí còn khoa trương hơn mọi người, nàng chạy luôn ra phía sau người Lâm Thanh Đại úp hẳn mặt vào, trông cũng đủ biết là nàng cũng đang khiếp sợ đến dường nào.

Lúc nãy Diệp Phong vẫn còn chơi vơi ở trên đình lầu, đã làm cho Diệp Chiêu sợ đến hồn phi phách tán rồi, giờ đây tuy là bị Tuyết Phi Nhi đá cho một cú bay vào trong chum nước, tuy hình tượng có xấu một chút, nhưng nói cho cùng thì cũng đã bảo toàn được tính mạng, nên ông ta cũng vội vã chạy đến bên Lâm Thanh Đại và Tuyết Phi Nhi cúi người tạ ơn cứu mạng.

Diệp Phong lúc này đã được mấy đứa gia nhân vớt ra khỏi chum nước, đang ho lên sằng sặc vì bị ngạt nước, sau khi đưa tay lên mặt vuốt nước xuống, thì đã trông thấy Kha Nghiêu nép sau lưng của Lâm Thanh Đại, vẻ mặt vô cùng ghê tởm và khó chịu, thì gã đã biết ngay là những lời nói ban nãy của Tuyết Phi Nhi hoàn toàn là sự thật, chính vì vậy mà Diệp Phong vô cùng tủi hổ, gã biết mình đúng là một con cóc ghẻ không thể nào ăn thịt được con thiên nga kia, nên gào lên một cách đau khổ: “Tại sao các người lại cứu ta chứ? Để cho ta chết đi có phải tốt hơn không?” Nói xong Diệp Phong liền đứng thẳng dập đập đầu mình vào tường.

Mấy đứa người ở thấy vậy thì cả kinh vội vàng chạy tới ôm chặt lấy thân hình của Diệp Phong, không muốn để cho gã kịp có hành động dại dột. Vậy nhưng sức khỏe của Diệp Phong cũng thuộc vào dạng ghê gớm, chính vì thế mà mấy tên người ở dù đã cố hết sức mình rồi mà vẫn không thể nào kéo Diệp Phong lại được.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn tiến tới bên Lâm Thanh Đại nhẹ nhàng nói: “Thanh Đại! Nàng để cho hắn yên tĩnh một chút đi! Ta muốn yên ổn xem bệnh cho hắn một chút xem sao!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy thì gật gật đầu đồng ý, sau đó nàng đưa tay vào trong người, móc ra mấy đồng xu, kẹp nó vào hai đầu ngón tay, sau đó phát ra một tiếng, đồng xu theo kình lực xé gió bay tới đập trúng vào thân hình của Diệp Phong, gã kêu á lên một tiếng thất thanh, tiếp sau đó là thân hình mềm nhũn nằm bẹp luôn xuống đất.

Diệp Chiêu trông thấy vậy thì cả kinh, không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, ông ta vội vàng chạy đến bên Diệp Phong theo dõi tình hình, xem gã có bị thương nặng hay không. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn lên tiếng giải thích: “Diệp đại nhân! Đại nhân không cần phải lo lắng như vậy đâu! Đây là tuyệt kỹ điểm huyệt của thê tử của ta! Tạm thời chỉ làm cho Diệp công tử không động đậy được mà thôi, như vậy sẽ tiện cho việc chữa bệnh của ta hơn!”

Diệp Chiêu lúc này mới sực hiểu vấn đề, nên trong lòng thầm cảm thấy an tâm phần nào, đồng thời ông cũng vô cùng kinh ngạc võ công của mấy vị thê tử của Đỗ Văn Hạo ai nấy cũng có tuyệt kỹ đầy mình.

Đỗ Văn Hạo lúc này đã tiến đến chỗ nằm của Diệp Phong, rồi cầm lấy ngọn đèn trên tay mấy đứa người ở, sau đó quỳ xuống đưa sát cây đèn gần vào gương mặt của Diệp Phong rồi quan sát một cách tỉ mỉ.

Diệp Phong lúc này toàn thân bất đông, nhưng cái miệng của hắn vẫn không ngừng rít lên: “Không cần đâu! Căn bệnh quái ác này của tại hạ đã hành hạ thân xác này của ta bao nhiêu năm nay rồi! Đại ca của tại hạ cũng đã tìm rất nhiều lang trung đến xem cho ta rồi! Nhưng tất cả đều vô tác dụng hết! Ngự Y đại nhân cũng không cần phải hao tâm tổn sức với cái căn bệnh quái đản này của ta như thế đâu!”

“Hãy để cho ta chết! Chết rồi là hết, chết rồi thì sẽ thanh thản hơn!” Diệp Phong gào khóc nói.

Kha Nghiêu đứng ở bên cạnh đó nghe thấy vậy, thì cất giọng ghê tởm nói chen vào: “Đỗ đại ca! Người ta đã không muốn huynh phải nhọc tâm vì người ta thì huynh cũng đừng làm nữa, kệ người ta đi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì ngay lập tức trợn mắt lên lườm Kha Nghiêu một cái, rồi nói: “Là một người đại phu chân chính, ta không thể nào làm ngơ như không trông thấy gì được!”

Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo mắng mình như vậy, thì thẹn đỏ mặt nhỏ nhẹ đáp lại: “Thì anh ta cũng có muốn huynh khám bệnh cho đâu mà!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì tức điên lên, đứng thẳng luôn người dậy, tiến thẳng đến chỗ Kha Nghiêu nói: “Muội theo học nghành y với ta cũng được một thời gian rồi, ta cũng chưa từng để muội điều trị qua bất kỳ một bệnh nhân nào cả, vậy thì hôm nay ta trao cho muội một cơ hội! Muội lần này sẽ chữa trị cho anh ta, xem anh ta rốt cuộc là mắc bệnh gì, cần uống thuốc như thế nào? Tất tần tật các công việc muội phải tự lo liệu xem xét hết cho ta!”

Kha Nghiêu không ngờ Đỗ Văn Hạo để người bệnh đầu tiên của nàng là gã Diệp Phong điên điên khùng khùng, cả mặt sủi cảo, nhằng nhịt mưng mủ này cho mình, thì bất giác cảm thấy lợm giọng, nàng trợn tròn hai mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại ca! Con người có bộ mặt kinh tởm như thế này mà huynh lại giành cho muội chữa trị hay sao? Huynh thật là….!”

Đỗ Văn Hạo không nói không rằng, đưa tay lên ra động tác như mời Kha Nghiêu tiến đên chưa trị, nói: “Không bao giờ có chuyện một đại phu được quyền chọn lựa bệnh nhân của mình là ai cả! Chỉ cần là người bệnh thôi, thì bất kể đó là người bệnh như thế nào đi chăng nữa, muội cũng phải dốc tâm mà điều trị!”

Kha Nghiêu nghe xong thì căm hận nghiến răng ken két, nhưng cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm nói: “Được! Xem thì xem chứ ai sợ gì ai cơ chứ!” Kha Nghiêu nói xong liền bước luôn đến bên mình của Diệp Phong.

Mấy đưa người ở lúc này cũng đã bưng đến một chiếc ghế đưa cho Kha Nghiêu ngồi xuống xem bệnh cho Diệp Phong.

Kha Nghiêu sau khi yên vị xong, liền định đưa tay ra nắm lấy tay của Diệp Phong, bắt đầu xem mạch, nhưng khi nàng đưa tay ra được nửa chừng thì khựng lại, nàng vẫn chần chừ do dự xem là có nên động vào thân hình ghê tởm của Diệp Phong hay không.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì mỉm cười nói: “Vọng, văn, vấn, thiết tứ chẩn (bốn phương pháp chẩn đoán bao gồm, vọng là xem, vấn là hỏi, văn là nghe và thiết là bắt mạch) trong đó bắt mạch là công đoạn cuối cùng, tại sao muội lại llàm lộn tung nó hết lên vậy?”

Kha Nghiêu rút cổ lại lại, có phần ngượng ngùng nở một nụ cười chữa ngượng với Đỗ Văn Hạo một cái, rồi quay đầu lại, trên gương mặt của nàng lúc này lạnh như băng, tự lẩm nhẩm một mình nói: “Vọng, văn, vấn, thiết tất cả trước tiên là phải nhìn! Hừm, nhìn thì nhìn vậy! Mà ngươi nhìn cái gì cơ chứ, không được phép nhìn! Mau quay đầu sang chỗ khác, không được phép nhìn ta!” Kha Nghiêu thấy Diệp Phong cứ mở mắt trừng trừng ra nhìn mình, thì nàng lại cảm thấy gương mặt mưng mủ của hắn càng them ghê tởm, chính vì vậy mà nàng mới lớn tiếng như vậy.

Diệp Phong thấy Kha Nghiêu xinh đẹp tuyệt trần, hương thơm ngào ngạt như vậy, đã sớm hồn rời khỏi xác rồi, nên khi nghe Kha Nghiêu quát mình như vậy, thì giật mình sợ hãi, vội vã quay đầu sang hướng khác.

Kha Nghiêu lúc này hít một hơi thật sâu, cố ổn định lại về mặt tinh thần, cố gắng tĩnh tâm, nàng thầm nghĩ trước mắt nàng lúc này chỉ là một người bệnh nhân bình thường như bao nhiêu bệnh nhân khác, nàng bây giờ cố gắng quan sát tình hình gương mặt của Diệp Phong, sau đó gắng gượng lấy hết sự can đảm đưa bàn tay ngọc ngà của mình lền sờ vào những cục sủi cảo trên gương mặt gớm ghiếc này, để xem xem tình trạng, cũng như phạm vi mưng mủ ra sao. Sau đó là xem thân nhiệt của Diệp Phong xem hắn có bị sốt hay không, rồi nàng lại xem lưỡi, tinh thần cũng như thể trạng của Diệp Phong kỹ càng. Sau đó là đến công đoạn văn chẩn (tức là ngửi) có lẽ Kha Nghiêu không cần làm nhiều, vì gương mặt của Diệp Phong bốc một mùi lở loét hôi thối như vậy, không phải là thầy thuốc cũng đủ biết tình trạng căn bệnh của gã đã đi vào thời kỳ nghiêm trọng rồi.

Sau khi xem xét xong tình hình bệnh trạng của Diệp Phong, Kha Nghiêu cố gắng dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất có thể để hỏi gã về bệnh tình: “Ngoài những vết mưng mủ ở trên mặt của anh ra, thì trên thân thể của anh còn chỗ nào mưng mủ nữa hay không?”

Câu hỏi này của Kha Nghiêu lại làm cho Diệp Phong nghĩ ngợi lung tung, gã đưa mắt lên nhìn Kha Nghiêu với vẻ đờ đẫn khó hiểu.

Đôi lông mày liễu của Kha Nghiêu cau lại, hai mắt phượng của nàng trợn lên, nghiến răng ken két nói: “Này! Tôi hỏi anh sao anh không trả lời vậy?”

Diệp Phong thấy Kha Nghiêu có vẻ giận dữ, liền nhanh trí lắp bắp đáp: “À.. ừ…Không! Không có! Những nơi khác trên cơ thể của ta đều không bị như vậy, chỉ có trên mặt của ta mới bị mưng mủ lên như vậy thôi, thành thật xin lỗi cô nương quá! Tại hạ à không… Tiểu sinh thật là thất lễ quá!”

“Anh mà còn biết thất lễ nữa cơ à? Biết thất lễ rồi thì đừng có mà dương mắt trợn trừng trừng lên như vậy mà nhìn tôi nữa!” Kha Nghiêu gằn giọng, hằn học nói.

“Ồ! Vâng, vâng!” Diệp Phong liến thoắng nói.

“Đưa tay ra đây nhanh lên!” Kha Nghiêu ra lệnh.

Diệp Phong nghe vậy thì rất ngoan ngoãn đưa tay ra cho Kha Nghiêu bắt mạch, Kha Nghiêu đưa tay ra rồi vắn lấy tay áo lên, nhè nhẹ đặt lên cổ tay của Diệp Phong để tiến hành bắt mạch.

Khi Kha Nghiêu vừa mới đặt ngón tay ngọc của mình lên trên tay của Diệp Phong, thì hắn bỗng nhiên rùng mình lên một cái, sau đó lắp ba lắp bắp nói: “Thật là thất lễ quá! Tiểu sinh làm cô nương bị đường đột rồi….!”

“Câm miệng!” Kha Nghiêu gắt lên: “Ngươi không thấy bổn cô nương đang bắt mạch cho ngươi à? Sao ngươi cứ lầm bà lầm bầm cái gì vậy? Có để yên cho ta xem mạch không hả?” Kha Nghiêu hằn học nói.

“Vâng! Vâng! Tiểu sinh đúng là đường đột quá!” Diệp Phong cứ lắp ba lắp bắp suốt như vậy, thân hình của gã cũng không ngừng run lên bần bật.

Sau khi chẩn mạch xong, thì Kha Nghiêu bèn đứng thẳng người dậy tiến về phía Đỗ Văn Hạo nói: “Xong rồi! Muội đã khám xét xong hết cả rồi!”

“Thật vậy sao?” Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi lại.

“Đúng vậy! Vọng, văn, vấn, thiết, muội đều đã làm xong cả rồi!” Kha Nghiêu tự tin đáp lại.

“Muội làm thế mà cũng gọi là tứ chẩn vọng, văn, vấn, thiết hay sao? Thế mạch tượng và tình hình lưỡi của bệnh nhân ra sao?” Đỗ Văn Hạo vặn lại hỏi.

“Ừm! Mạch sổ, lưỡi có nhiều màng màu vàng…” Kha Nghiêu ngần ngừ nói.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn tiến lại gần Diệp Phong để kiểm tra lại, hắn gật gù nói: “Ừm, mạch sổ là đúng rồi, nhưng mà mạch hồng thì muội vẫn chưa bắt ra được, và còn nữa lưỡi có màng vàng là đúng rồi, nhưng chất của lưỡi lại màu hồng và có dấu hiệu khô, hai điểm này muội vẫn chưa chú ý đến!” Đỗ Văn Hạo giảng giải.

“Ha ha! Thật là ngại quá, muội lại sai sót nữa rồi!” Kha Nghiêu ngượng ngùng đáp.

“Ha ha! Muội để sót cũng không chỉ là mấy thứ đơn giản như thế này thôi đâu! Vẫn còn rất nhiều các chi tiết quan trọng khác mà muội vẫn chưa thể nào chẩn đoán ra được!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.

Kha Nghiêu nghiêng nghiêng cái đầu lên ngẫm nghĩ rồi nói: “Không phải chứ! Những thứ cần hỏi thì muội đã hỏi hết rồi, chắc là không để sót cái gì đâu!”

“Vậy để ta nhắc cho muội một chút vậy, tình trạng mưng mủ của bệnh nhân có dấu hiệu ngứa ngáy, còn có chỗ tê buốt, hay là sưng đau muội vẫn chưa hỏi, người bệnh có cảm thấy bị sốt hay không muội cũng chưa hỏi! Khi nào phát bệnh, người khám bệnh trước cho Diệp công tử biện chứng và dùng thuốc thế nào muội cũng chẳng hỏi nốt! Ăn, uống, ngủ, nghỉ, đại tiểu tiện ra sao, cùng bệnh sử muội cũng chẳng hỏi! Có quá nhiều vấn đề cần hỏi như vậy, muội đều bỏ sót hết, thế mà muội còn nói với ta là đã chẩn đoán xong rồi cơ đấy!” Đỗ Văn Hạo nói.

Kha Nghiêu nghe xong thì cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, nàng vội vã cúi đầu nói: “Vậy thì để muội tiếp tục hỏi tiếp vậy!” Nói xong Kha Nghiêu liền quay về phía chỗ của Diệp Phong lên tiếng hỏi: “Này! Những vết mưng mủ trên mặt của anh, có ngứa có sưng buốt, hay đau tấy gì không vậy?”

“Đau lắm! Có lúc lại còn cảm thấy ngứa và khó chịu nữa!” Diệp Phong đáp.

“Ồ! Vậy thì anh cảm thấy mình có dấu hiệu sốt hay không, hay là…?” Kha Nghiêu hỏi tiếp.

Không chờ cho Kha Nghiêu kịp dứt lời, thì Diệp Phong đã đỡ lời cho nàng nói: “Có những lúc tiểu sinh vô cùng sợ lạnh, thân hình có những lúc lại rất nóng, cứ như là sốt vậy, nhưng mà có vẻ không nghiêm trọng cho lắm! Bệnh này của tiểu sinh đã được một vài năm nay rồi, cứ chữa đi chữa lại mãi mà chẳng chịu khỏi gì cả, có lúc nhẹ, lại có lúc nặng. Miệng của tiểu sinh lúc nào cũng cảm thấy đắng nghét lại, chính vì thế mà tiểu sinh không muốn ăn gì cả, ngủ nghê cũng không tốt, dĩ nhiên những lúc đau quá thì cả đêm tiểu sinh đều không ngủ được! Còn đại tiểu tiện thì khi tiểu tiện nước tiểu có màu hồng, đại tiện có lúc rất khô. Tiểu sinh ngày trước chưa bao giờ bị bệnh như thế này cả, vị thầy thuốc chữa khi trước nói tiểu sinh bị bốc hỏa, sau đó kê một đơn thuốc thanh nhiệt, giải độc, hoạt huyết cho tiểu sinh uống, đơn thuốc vẫn còn ở đây! Cô nương có thể lấy ra mà xem!”

Diệp Phong nói xong liền moi trong người ra một trang giấy, xem chừng đó chính là đơn thuốc của vị tiền y chữa trị trước đây cho gã, sau đó gã hai tay cung kính dâng lên cho Kha Nghiêu xem.

Kha Nghiêu liền đưa tay tiếp lấy đơn thuốc, nhưng hai mắt vẫn vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Phong mà nói: “Anh thật là lắm chuyện, sao ta chưa kịp hỏi anh cái gì, mà anh đã thao thao bất tuyệt như thế rồi, thế thì còn gì là ta chữa bệnh vấn chẩn cho anh nữa chứ! Thật đúng là chẳng ra làm sao cả!”

Diệp Phong nghe vậy thì nở một nụ cười hềnh hệch, làm cho những vết mụ trên gương mặt của anh ta trực trào ra ngoài, trông vô cùng tởm lợm nói: “Khi nãy Đỗ Ngự Y nói cho cô nương nghe, tiểu sinh đều đã nghe thấy hết cả rồi, chính vì vậy mà không cần cô nương phải lên tiếng hỏi, tiểu sinh tự mình nói hết ra cho cô nương nghe có phải hơn không?”

Kha Nghiêu căm hận đưa tay lên khoát một cái rồi nói: “Thôi được rồi! Anh đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn tiểu sinh này tiểu sinh nọ nghe mà phát ớn đi được! Thôi thì xưng lão phu đi cho được việc!”

“Cô nương nói như vậy là không đúng rồi! Tiểu sinh mặc bệnh nên mới như vậy, tiểu sinh thực ra vẫn chưa đến tuổi tứ tuần đâu, làm sao mà đủ tư cách xưng là lão phu cơ chứ!” Diệp Phong đáp lại.

Kha Nghiêu lúc này không them để ý đến Diệp Phong them một phút nào nữa, nàng đứng dậy tiến đến bên Đỗ Văn Hạo nhoẻn miệng cười nói: “Lần này thì muội đã xong hết cả rồi!”

“Ừm!” Đỗ Văn Hạo gật đầu ừ lên một tiếng.

“Thật tình muội không biết…Bệnh tình này là gì nữa cả!” Kha Nghiêu nói.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì không nhịn được cười nói: “Muội quả là một con người ngay thẳng đó!”

“Dĩ nhiên rồi! Huynh ngày nào cũng bắt muội học thuộc lòng bao nhiêu là khẩu quyết, từ trước đến giờ đã dạy cho muội biết chữa bệnh bao giờ đâu, muội cũng chẳng phải là thần tiên, muội làm sao mà biết được cơ chứ? Hơn nữa muội cũng không muốn học về các loại bệnh mưng mủ, lở loét như thế này, ghê chết đi được ấy!”

“Trong ngành y này, thì bệnh của người lớn cũng như trẻ con, nữ khoa cũng như các khoa khác đều có thể tương thông với nhau, là một đại phu chân chính thì phải tinh thông các môn nội khoa trước, nếu không gặp phải các ca nội ngoại khoa tạp chứng thì không biết chữa trị như thế nào, thì quả thực là một việc vô cùng nực cười! Các bệnh của nội khoa thìđại phu dĩ nhiên phải nắm cho thật vững, người làm nghề y mà không biết nội tạng ra sao, mà cứ cho nó là khí trệ, tích tụ mà thành thì thật là vứt đi! Muội chỉ muốn học nội khoa, hay ngoại khoa mà không dám học cái khoa mưng mủ, lở loét, viêm nhiễm này thì cuối cùng cũng sẽ trở thành một đứa lang băm đúng nghĩa mà thôi!”

Kha Nghiêu nghe xong thì gương mặt xinh xắn đỏ lựng lên nói lại: “Không nghiêm trọng đến mức độ như vậy chứ! Chẳng qua chỉ là cái lở loét viêm nhiễm thôi mà, uống vài thang thuốc, bôi vài lọ thuốc vào là khỏi ngay thôi mà!”

“Muội đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy hả?” Đỗ Văn Hạo sa sầm nét mặt lại, trầm giọng nói: “Nếu như mà muội xem thường những thứ mụn nhọn, viêm nhiễm, lở loét này thì muội không biết để cho biết bao nhiêu là người bỏ mạng vì cái tính này của muội đấy có biết không hả? Xa xôi thì ta tạm thời chưa nói đến, nhưng ngay cả Bàng Vũ Cầm tỷ tỷ của muội, ngày trước dì của Bàng tỷ cũng chỉ vì bệnh viêm nhiễm này mà suýt nữa gửi mạng nơi suối vàng rồi đấy!”

Bàng Vũ Cầm đứng cạnh đó cũng lên tiếng biện minh: “Đúng như vậy đấy! Lúc đó dì của tỷ cũng suýt nữa thì mất mạng rồi, nếu lúc đó phu quân không kịp thời ra tay chữa trị thì e rằng….”

Tuyết Phi Nhi cũng mỉm cười chen vào nói: “Đúng vậy! Tướng công ngày trước vì chữa trị được căn bệnh này cho dì hai của Bàng tỷ tỷ, cứu được mạng của bà ấy! Chính vì vậy mà dì hai của Bàng tỷ tỷ trong lúc vui mừng liền gả Bàng tỷ tỷ cho tướng công đó!”

Đoạn lịch sử này thì dĩ nhiên Kha Nghiêu không biết được rồi, nên sau khi nghe Tuyết Phi Nhi nói vậy thì trợn tròn mắt lên nói: “Hả? Thật vậy sao? Mấy cái viêm loét này cũng có thể làm người ta mất mạng thật hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền hứ lên một tiếng rồi nói: “Dĩ nhiên rồi! Trong thời kỳ viêm loét ban đầu, thì nếu như chất độc tích tụ quá nhiều mà ta không kịp thời xử lý, thì chất độc sẽ được dịp khuếch tán ra, sau đó công vào tạng phủ, rồi hình thành những vết loét bên trong, nếu như cơ thể khí huyết của người nào quá yếu, không đủ sức đẩy độc tố ra ngoài, thì bệnh tình sẽ tiến thêm một bước vô cùng nguy hiểm và tạo thành viêm loét ở bên trong! Đến thời kỳ cuối của sự viêm loét thì khí huyết sẽ bị tổn thương nặng nề, các chức năng của tì vị, dạ dày sẽ bị mất hết, khả năng của thận cũng bị suy kiệt, cả hai khí âm dương trong cơ thể đều không đủ, lúc đó sẽ làm cho tính mạng bị đe dọa! Hà hà! Nếu như mà muội coi thường bệnh, thì bệnh sẽ thừa cơ tiến đến, cướp đoạt sức khỏe của người bệnh, thậm chí là tính mạng của bọn họ nữa! Thái độ làm y sĩ của muội như thế này, thì về sau thử hỏi làm sao có bệnh nhân nào dám tin tưởng muội nữa cơ chứ! Nếu muội mà vẫn giữ thái độ này mà làm thầy thuốc, thì e rằng muội chỉ hại mình hại người thôi!”

Kha Nghiêu nghe xong thì cúi đầu hối lối lí nhí nói: “Tiểu muội biết mình đã sai rồi! Về sau muội sẽ học hành đàng hoàng tử tế, muội nhất định sẽ học hành cho tốt cái môn viêm nhiễm này!”

“Phải như thế chứ!” Đỗ Văn Hạo vui vẻ vẫy tay lên ra ý bảo Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi lại gần rồi nói: “Hai người các nàng đều là người đã học qua Nữ Y rồi, cũng biết đôi chút về viêm nhiễm, nhân cơ hội này ta cũng sẽ giảng giải thêm cho hai người một chút kiến thức về căn bệnh này, các người nhớ cố gắng mà nghe đấy!”

Ba người nghe vậy cùng đồng thanh đáp: “Vâng!”

Đỗ Văn Hạo lúc này bắt đầu trịnh trọng giảng giải: “Khoa viêm nhiễm hay còn gọi là Dương Khoa (Âm hán việt) có thể phân làm bốn loại là: Ung, Thư, Liệu, Tiết. Ung chứng thì chủ yếu thể hiện ở thấp nhiệu hỏa độc nội ôn mà ra, khi phát bệnh thì phạm vi lớn, những chỗ sưng tấy thường màu đỏ vàđau nhức, gốc của nó thường tròn và sát nhau. Thư chứng thì là do khí huyết không đủ, hàn đờm ngưng trệ, hoặc là ngũ tạng tích độc mà ra, gốc của nó bình, màu sắc không rõ ràng, không nóng và cũng không đau nhức. Liệu chứng thì vì lửa độc lưu hành vào trong kinh mạch, phạm vi mới đầu cũng hẹp, chân gốc của nó rất cứng và sâu, thường hay có dấu hiệu ngứa và tê cứng, sau đó sẽ phát triển lên hình dạng đầu mưng mủ màu trắng và đau buốt. Tiết chứng thì đa phần chủ yếu là do phong thấp ngự tích tụ trong tạng phủ, hình dạng nhỏ và tròn, thường có mầu hồng và người bệnh có biểu hiện nóng! Kha Nghiêu muội nói thử xem, Diệp công tử là thuộc vào loại nào vậy?”

Kha Nghiêu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Những vết viêm nhiễm trên mặt của anh ta thì lở loét, mưng mủ, vậy thì chắc là nó thuộc vào Tiết chứng rồi, nó lại có gốc cứng nên lại hơi giống Liệu chứng, có mưng mủ mầu hồng, lại nóng, phạm vi lại cái này lại có phần giống với Ung chứng!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì gật đầu mỉm cười nói: “Rất tốt! Muội quan sát rất kỹ càng và tỉ mỉ, không sai! Mặt của Diệp công tử là bảo gồm cả thảy tất cả bốn chứng Ung, Thư, Liệu, Tiết kết hợp lại vào nhau!” Đỗ Văn Hạo lúc này tiến đến bên Diệp Phong chỉ vào những vết mưng mủ trên mặt của hắn ta rồi nói tiếp: “Đây là Tiết chứng, những loại Tiết chứng này rất khó chữa trị, lại hai tái phát thường xuyên, khỏi xong lại phát, phát xong lại khỏi, vô cùng khó chịu! Nếu như ta đoán không sai thì lưng, và hông của Diệp công tử cũng có những triệu chứng tiết này, có đúng không vậy?”

Diệp Phong nghe xong thì ngượng ngùng, e thẹn gật gật đầu đồng ý.

Kha Nghiêu nghe vậy bèn hứ lên một tiếng nói: “Thế mà lúc trước sao anh dám giấu không cho ta biết hả? Anh có biết là cứ che giấu bệnh tật rồi sẽ có ngày mất mạng hay không? Bệnh này của anh phát tác nặng như vậy chắc chắn là do anh không chịu nói thật nên nó mới thành ra nông nỗi như ngày hôm nay, anh đúng là tự làm tự chịu!”

“Ồ, không! Không! Không phải như vậy đâu! Tiền y lúc trước chữa trị cho tiểu sinh như thế nào, tiểu sinh đều nói thật hết!” Diệp Phong cố gắng phân bua.

Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: “Tiết chứng là loại viêm nhiễm dễ chữa trị nhất, có rất nhiều loại có khi còn không cần chữa trị mà nó sẽ tự nhiên khỏi, nhưng Liệu thì lại hoàn toàn khác, tuy nó trông đơn giản, nhưng gốc của nó rất cứng và sâu, như những cái đinh đóng vào thân cây vậy, đặc biệt là những cái đinh này lại mọc ở trên mặt, do vậy mà nó vô cùng nguy hiểm, chúng ta không đợc phép nặn nó một cách tự do, bởi vì trên mặt người có những tổ chức mạch máu vô cùng phong phú, nếu chúng nặn nó một cách lung tung thì sẽ làm cho chất độc xâm nhập vào huyết quản, sau đó sẽ dẫn lên não, làm cho não bị phát bệnh! Như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm cho tính mạng!”

Đỗ Văn Hạo đã nói cho mấy vị phu nhân của hắn biết về những kiến thức của giải phẫu, nên khi hắn dùng những thuật ngữ như vừa rồi, thì cả hai người Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi bao gồm cả Kha Nghiêu nữa là ba đều gật đầu thông hiểu, còn những người khác thì đều há hốc mồm chẳng hiểu cái gì cả.

Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục đưa tay lên chỉ vào mặt của Diệp Phong giảng giải tiếp: “Đây gọi là Liệu Ấn Đường, còn cái này ở mọng mắt thì gọi lại Liệu Mọng Mắt, cái này ở hai bên râu thì gọi là Liệu Hổ Tu, cái này mọc ở mép thì gọi là Liệu Tỏa Khẩu! Những cái Liệu viêm nhiễm này đều là mầu đen nhưng không có mưng mủ, da ở xung quanh nó thì có mầu hồng đậm, cái này là do xử lý không đúng, nặn bóp nó quá sớm làm cho vết Liệu viêm nhiễm này khuếch tán ra ngoài, nên mới làm cho mặt, tai cùng với cổ bị phù nề như vậy! Caí này cũng có thể gọi là tẩu tán của Liệu độc! Lúc này Diệp công tử muốn tự tử không muốn sống nữa, cũng có một nguyên do của nó, bởi vì loại Liệu độc này làm cho con người ta bồn chồn khó ở, thần trí hỗn loạn nữa!”

Diệp Chiêu nghe Đỗ Văn Hạo nói thì cứ gật đầu lien tục, trong lòng thầm nghĩ thì ra Diệp Phong mắc phải chứng bệnh này nên mới suốt ngày kêu gào tự sát như vậy, nhưng thực chất thì nó cũng đâu có muốn thế đâu! Xem ra mình phải bằng mọi giá chữa trị tận gốc căn bệnh này cho nó mới được, chứ nếu không nó lại tái phát đòi tự sát nữa thì khổ lắm.