Tống Y

Chương 327: Truyền máu




Trong tiếng hô lên kinh hãi tất cả mọi người đều xúm lại xem nhưng bị Lý Phổ và hộ vệ cùng sai dịch nha môn cản lại.

Đỗ Văn Hạo cầm tay thử xem mạch, quả nhiên mơ hồ có nhịp đập của mạch khẽ động. Hắn lại cúi xuống nghe hơi thở, hắn cũng cảm nhận được hơi thở hết sức mong manh làm hắn vô cùng mừng rỡ.

Lão giả nọ cũng vội vàng tiến lên đưa tay sờ mạch, lập tức cũng kêu lên vẻ vừa mừng vừa sợ.

Mọi người cao hứng nhưng Đỗ Văn Hạo lại không dám cao hứng. Bản thân khôi phục hô hấp mới chỉ là bước đầu tiên của cuộc trường chinh vạn dặm, không giải quyết vấn đề đau bụng cấp tính, sự nguy hiểm đến tính mạng vẫn còn, bất kỳ giây phút nào cũng có thể mất mạng.

Hắn lập tức quay người phân công Lý Phổ: "Ngươi hãy lập tức quay về khách sạn, bảo mấy phu nhân của ta chuẩn bị giải phẫu. Mau đi".

Lý Phổ không biết giải phẫu là cái gì. Hắn thực sự không hiểu từ đó là gì nên kinh hãi hỏi: "Giải phẫu ư?"

"Chính là phẫu thuật chữa thương. Mau đi. Hãy nói bệnh nặng nguy cấp".

"Dạ" Lý Phổ cũng rất tò mò về truyền thuyết của thần kỹ này. Hắn lập tức quay người chạy ra ngoài. Lão giả vội vàng sai người dắt ngựa tới. Lý Phổ vội vàng nhảy lên ngựa phóng đi.

Đỗ Văn Hạo nói: "Hãy nhanh chóng chuẩn bị nhân sâm thang cứu nghịch*. Mau".

Tạ đại phu cũng biết Nhân sâm thang cứu nghịch nên vội vàng thúc giục: "Tô chưởng quỹ, hãy mau đi làm theo lời Ngự y đại nhân nói".

Chưởng quỹ họ Tô này có mấy cửa hiệu buôn ở trong thành, cũng được coi là một nhà giàu có nên đương nhiên trong nhà không thiếu nhân sâm. Tô chưởng quỹ vội vàng trả lời rồi sai đầy tớ đi chuẩn bị.

Người nhà của Tô chưởng quỹ quả thật không dám tin vào tai và mắt mình. Tất cả đều kích động đến mức toàn thân run rẩy, vừa khóc vừa cười khi chứng kiến người thân của mình đã tắt hơi lại có thể khôi phục lại hơi thở cùng mạch đập, tất cả đều xum lại nhìn. Thiếu nữ lúc trước lại thừa dịp hỗn loạn xấn tới hỏi Đỗ Văn Hạo: "Ngự y đại nhân, phu thân tiểu nữ có thể cứu được không?"

"Ừ. nhưng bây giờ bệnh tình vẫn còn rất nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng" Đỗ Văn Hạo quay đầu nói với Tô chưởng quỹ: "Lão nhân gia, ta có thể phẫu thuật chữa thương cho con của ông. Ta đã từng chữa khỏi bệnh như bệnh của con ông nhưng bệnh của con ông rất nặng. Ta không dám đảm bảo có thể chữa khỏi. Nếu như ông đồng ý để cho ta phẫu thuật chữa thương cho con mình thì lát nữa xin mời ông hãy ký tên vào vào thư đồng ý để phẫu thuật chữa thương cho con mình, hứa là nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng không được trách tội ta, được không?"

Nhất thời Tô chưởng quỹ không biết trả lời thế nào, ông ta quay đầu nhìn con dâu của mình.

Phụ nhân đó vẫn đứng đờ đẫn ở đó bởi vì nàng nhận ra việc mình thổi hơi lại có thể làm cho trượng phu của mình thở lại. nàng không biết đó là phương pháp gì nên kích động không biết nói thế nào cho phải thế nhưng nhìn dáng vẻ trượng phu của mình không khác gì một người chết, hy vọng lại đến, nàng lắp bắp nói với Đỗ Văn Hạo: "Ngự y, Ngựu y đại nhân, cầu xin ngài cứu phu quân của tiện thiếp, Cầu xin người".

Tô chưởng quỹ đá cho nàng một cước nói: "Đứng sang bên! Không nghe Ngự y đại nhân nói là sẽ phẫu thuật chữa thương để chữa bệnh cho trượng phu của ngươi à. Người còn đứng đó ồn ào cái gì vậy?"

Phụ nhân nọ vội vàng thối lui sang bên.

Đỗ Văn Hạo nói: "Tô chưởng quỹ, ông có nguỵên ý ký vào thư đồng ý phẫu thuật chữa thương để đồng ý cho ta giải phẫu chữa bệnh cho con của ông không? Nếu ông đồng ý, ta sẽ lập tức cho mang con ngươi tới khách sạn của ta, ở đó ta có người hỗ trợ, có dụng cụ chuyên môn cùng với dược phẩm. Ta nhất định sẽ tận lực giải phẫu chữa thương để cứu tính mạng con của ông".

Tô chưởng quỹ đương nhiên không biết thư đồng ý là cái gì thế những đã có hy vọng, chung quy còn tốt hơn so với việc đi lo hậu sự cho con mình, đừng nói tới việc không biết nội dung thư đồng ý giải phẫu là gì, cho dù có biết ông ta cũng không phân vân, ông ta liền vội vàng gật đầu giống như một con gà mổ thóc: "Được, được! Ngự y đại nhân, hết thảy làm phiền ngài hãy cứu con của ta. Cho dù ta phải táng gia bại sản cũng sẽ báo đáp đại ân của ngài".

Đỗ Văn Hạo không nói câu nào nữa, hắn lập tức sai người đưa người bệnh lên xe ngựa chở tới khách sạn Nga Mi nơi hắn đang ở.

Hàng xóm xung quanh náo động. Dĩ nhiên tất cả mọi người vừa mừng, vừa sợ, xen lẫn sự tò mò khi thấy một người đã chết lại được cứu sống, mọi người đổ xô tới trước sân Tô gia nhìn xem, cũng may đã có các sai dịch nha môn duy trì trật tự nên xe ngựa mới có thể rời Tô gia thuận lợi.

Những người hàng xóm hiếu kỳ này vẫn không tự động giải tán. vào thời cổ đại dù không có các phương tiện truyền thông nhưng tốc độ truyền khẩu cũng tương đối nhanh dù không thể nhanh bằng so với xã hội hiện đại nhưng không ít người trong thành đã nhanh chóng biết tin Ngự y đến từ kinh thành là người đã cứu sống Tô Đại thiếu gia, lại còn muốn mổ bụng chữa bệnh cho hắn nữa, tất cả đều ồn ào, sôi động, xem ra còn náo nhiệt hơn cả hội chùa làng. Mọi người như ong đi theo sau xe ngựa tới bên ngoài khác điếm, kiễng chân nhìn quanh cảnh ồn ào. Nếu như không phải có bộ khoái nha môn châu phủ ngăn cản thì chỉ e bọn họ đã ùa cả vào trong nhìn xem.

Trong khách sạn, tâm trạng Đỗ Văn Hạo lại hết sức nặng nề. những người bệnh nặng như vậy từ trước tới nay không phải hắn chưa từng gặp qua. Những người chết giả sau đó sống lại rồi tiến hành phẫu thuật chữa thương, hắn không thể biết được liệu có xuất hiện những ảnh hưởng tới chức năng của cơ quan trong cơ thể, rất có thể người bệnh sẽ chết ngay trên bàm mổ. Từ khi xuyên không gian tới đây, hắn đã tiến hành hơn mười ca phẫu thuật chữa bệnh, không có ca nào coi như thất bại, không có người bệnh nào tử vong. Đương nhiên hắn không hy vọng kỷ lục này bị phá vỡ.

Hắn thực sự muốn khiêu chiến với giới hạn năng lực của bản thân mình.

Trên đường đi tới khách sạn hắn liên tục hỏi thăm tình trạng của người bệnh trước và sau khi phát bệnh. Nên nhớ muốn giải phẫu thành công, phải phán đoán chuẩn xác nguyên nhân gì gây nên chứng bệnh nguy cấp. Đây là vấn đề mấu chốt. Tìm đúng nguyên nhân gây bệnh mới có thể áp dụng những biện pháp ứng phó tương đối được.

Thế nhưng Tô lão chưởng quỹ cùng mọi người trong Tô gia không rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì gây bệnh. Bọn họ chỉ nói mấy hôm trước hắn ôm bụng về nhà, khi hắn về đến nhà trời sắp tối, hắn nói đau bụng, hỏi hắn đau bụng như nào hắn chỉ nói là không rõ. Khi tìm đại phu chữa bệnh cũng không khỏi, bệnh tình chuyển rất nhanh, hắn nhanh chóng bị hôn mê. Chỉ sau ba ngày đại phu đã tuyên bố hắn đã tắt thở, may mắn là đã gặp Đỗ Ngự y đến từ kinh thành.

Tình huống này càng làm tâm trạng của Đỗ Văn Hạo thêm nặng nề. Bây giờ hắn đã gặp phải một tình huống mà không có chút lạc quan nào. Nguyên nhân gây bệnh không rõ ràng, người bệnh trong tình trạng hôn mê sâu, không thể nào hỏi chẩn, lại thiếu các phương tiện khám chữa bệnh hiện đại, đặc biệt các phương tiện cấp cứu hiện đại, còn cả một sự thật nữa là không có đèn mổ.

Ki xuất phát ở kinh thành, Đỗ Văn Hạo không nghĩ tới tình huống phải giải phẫu chữa bệnh cho nên hắn không mang theo đèn chiếu sáng giải phẫu cùng với nguồn sáng do hắn chế tạo ra, mặc dù loại trang bị đèn chiếu giải phẫu này kém hơn nhiều so với đèn chiếu sáng giải phẫu hiện đại nhưng cũng hoàn toàn thoả mãn ánh sáng để giải phẫu.

Sau khi đưa người bệnh tới khác sạn Nga Mi, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng phòng giải phẫu, kể cả thiết bị chiếu sáng phòng giải phẫu cũng đã bố trí xong, thì ra các dụng cụ giải phẫu này bọn họ cũng mang theo xe cùng vưới dược phẩm, hơn nữa mọi người cũng đã quen việc nên mọi việc xử lý cũng nhanh chóng. Ngay khi nghe Lý Phổ quay về báo các nàng chuẩn bị giải phẫu mọi người liền tiến hành chuẩn bị đâu ra đấy.

Ngay khi mấy người Đỗ Văn Hạo về tới nơi, các công việc chuẩn bị trước giải phẫu đã xong.

Không phải là Kha Nghiêu không muốn tới nhìn xem nhưng nàng bị Lâm Thanh Đại ngăn cản: "Phẫu thuật chữa thương không giống với việc cắt một cái mụn nhọt. Đây chính là chuyện mổ bụng người ta, muội không thể làm Hạo ca phân tâm vì vậy muội không được tới đó".

Kha Nghiêu cũng hiểu được sự lợi hại trong đó dù trong lòng không muốn nhưng nàng vẫn cong môi đi tới chờ ở căn phòng bên cạnh.

Đỗ Văn Hạo bảo nhị nữ đưa người bệnh lên bàn giải phẫu, mau chóng dùng thuốc kháng khuẩn, chống viêm và nước muối, thuốc gây tê cùng với cạo lông ở chỗ giải phẫu và làm vệ sinh da.

Sau khi Đỗ Văn Hạo rửa tay, Bàng Vũ Cầm giúp hắn mặc quần áo kháng khuẩn. Thừa dịp khoảng thời gian rỗi này nàng khẽ hỏi Đỗ Văn Hạo: "Tướng công, người này mắc bệnh gì vậy?"

Đỗ Văn Hạo khẽ nói: "Tạm thời vẫn chưa biết rõ lắm, thế nhưng trước khi ta sử dung phương pháp làm trái tim người bệnh đập trở lại ta thấy thân nhiệt của người bệnh rất thấp, hôn mê sâu, đầu môi tím. Sau khi sống lại, mạch tế sổ, gần như không có. Hơn nữa sau khi hỏi thêm về triệu chứng bệnh có thể sơ bộ phán đoán người bệnh bị chứng viêm màng bụng cấp tính có mủ".

Tuyết Phi Nhi lại gần nói: "Không phải như vậy. Trước kia chàng đã có nói cho bọn thiếp biết những chứng viêm, nhiễm thường gây sốt, hẳn phải tăng thân nhiệt nhưng chàng lại bảo thân nhiệt của người này rất thấp nhưng vậy chứng tỏ bệnh không phải là viêm, nhiễm, không phải là viêm màng bụng hoá mủ".

Đỗ Văn Hạo vừa đi bao tay vừa nói: "Điều này không sai. Sốt do lây, nhiễm xuất hiện vào thời kỳ đầu cùng thoài kỳ giữa của bệnh, chính xác là luôn duy trì thân nhiêt ở nhiệt độ cao nhưng khi tới giai đoạn cuối cùng thì thân nhiệt lại đột nhiên giảm xuống, thấp hơn cả thân nhiệt của một người bình thường. Khi chúng ta mới tiếp nhận, người bệnh đã ở tình trạng chết giả vì vậy không thể dùng trạng thái nhiệt độ cơ thể để phán đoán bệnh tình, phải kết hợp với bệnh sử. Trên đường tới đây ta đã hỏi được chi tiết phát bệnh ban đầu, người bệnh kêu là đau bụng, cơn đau bụng kéo dài liên tục, vị trí đau bụng cụ thể bọn họ lại không hỏi, hơn nữa hơi thở nặng nề cùng với ho khan sau đó nhanh chóng lan ra toàn bộ ổ bụng đều đau. Sau đó còn xuất hiện buồn nôn và nôn mửa. Tất cả những triệu chứng này đều là viêm màng bụng lâm sàng cấp tính. Thế nhưng có một điều là bọn họ không chú ý liệu người bệnh có xuất hiện thân nhiệt cao hay không".

"Không thể nào như vậy, không phải là khi phát sốt rất dễ phát hiện ra sao?"

"Ừ, cũng có thể bọn họ không chú ý thế nhưng nhiệt độ cơ thể biến đổi không phải là căn cứ duy nhất để phán đoán' Đỗ Văn Hạo đi tới trước bàn phẫu thuật, hắn ấn tay vào bụng người bệnh để kiểm tra: "Căn cứ vào bụng trướng rất rõ ràng, hơi thở bụng biến mất, điều này cũng góp phần đưa ra phán đoán là viêm màng bụng cấp tính có mủ, thế nhưng tất cả mới chỉ là nghi ngờ, vẫn chưa chẩn đoán chính xác bởi vì người bệnh hôn mê nên không thể hỏi bệnh".

"Vậy bây giờ phải chuẩn bị thế nào?"

"Nguyên nhân gây bệnh không rõ mà thời gian gấp gáp, chỉ có thể mở bụng kiểm tra mà thôi rồi căn cứ vào tình huống mà quyết định bước giải phẫu tiếp theo. Phi Nhi, nàng phải luôn chú ý tới mạch đập cùng với sự biến đổi nhiệt độ cơ thể của người bệnh".

"Dạ".

Đỗ Văn Hạo cầm dao giải phẫu, hắn đang chuẩn bị mổ bụng dò xét thì đột nhiên hắn a lên một tiếng rồi hắn bỏ dao xuống, ấn tay lên bụng người bệnh, một vệt ngấn màu tím hiện lên ở chỗ ấn tay đó.

Lúc trước hắn kiểm tra qua quần áo, bây giờ đã cởi quần áo ra chuẩn bị giải phẫu mới phát hiện ra. Hắn vội vàng kéo cái khăn phủ trên người ra, để lộ ra nhiều chỗ phát ban.

Đó là những vết phát ban hình tròn dưới da, triệu chứng của xuất huyết, trong đó có mấy chỗ máu tụ rất rõ ràng.

Đỗ Văn Hạo đã tốt nghiệp pháp y chuyên nghiệp, chỉ cần nhìn thoáng qua hắn đã có thể kết luận đây là xuất huyết dưới da do ngoại thương làm tổn hại cơ quan cơ thể. Vị trí ngay ở gan!

Một suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu Đỗ Văn Hạo. Mọi chuyện cần phải suy nghĩ lại một cách cẩn thận, người bệnh không phải là mắc chứng viêm màng bụng cấp tính gây sốt mà là do một lượng máu tụ lại gây sốc. Điều này giải thích tại sao người nhà của bệnh nhân không chú ý thấy nhiệt độ tăng lên đặc biệt của khoang bụng. Nguyên nhân chính thức gây bệnh có thể là do bị ngoại thương đúng vào vị trí của gan, làm vỡ gan gây ra chảy máu trong.

Tính chất gan yếu khi gặp ngoại thương rất dễ dàng bị vỡ. Trong điều kiện thiếu các phương tiện giải phẫu ở cổ đại, nội tạng vỡ căn bản là một tuyệt chứng không thể chữa trị.

----------

*Tứ nghịch thang

Cách dùng: Sắc nước uống.

Tác dụng: Hồi dương cứu nghịch.

Giải thích bài thuốc: Trong bài thuốc vị Thục phụ tử tính vị đại cay, đại nhiệt, ôn phát dương khí, khu tán hàn tà, là chủ dược, Can khương ôn trung tán hàn hợp với phụ tử gia tăng tác dụng hồi hương, Chích thảo ôn dưỡng dương khí làm giảm bớt tính cay nóng của khương phụ.

Ứng dụng lâm sàng: Bài thuốc dùng để trị các chứng thiếu âm dương khí suy kiệt, âm hàn nội thịnh sinh ra chân tay quyết lạnh, nằm co sợ lạnh, tinh thần mỏi mệt, thích nằm, hoặc đại tiẹn lỏng, nước trong, bụng đau lạnh, miệng nhạt không khát, lưỡi tái rêu trắng mạch trầm vi khó bắt hoặc do chứng dùng thuốc phát hãn quá mạnh gây nên chứng vong dương, bệnh tuỳ nặng nhẹ mà sử dụng bài thuốc gia giảm. Nếu chân tay quyết lạnh do chứng tiêu chẩy mất nước âm dịch suy vong, nên dùng bài thuốc gia Nhân sâm gọi là bài Nhân sâm tứ nghịch thang để hồi dương cứu âm. Nếu thiếu âm tả lỵ chân tay quyết lạnh, mạch vi khó bắt dùng bài tứ nghịch thang bội Can khương gọi là bài thông mạch tứ nghịch thang để ôn lý thông dương mạnh hơn. Trường hợp thiếu âm hạ lợi, chân tay quyết nghịch, mặt đỏ, mạch vi là chứng âm hàn thịnh ở dưới, bức hư dương xông lên có thể dùng tứ nghịch thang gia Thông bạch bỏ Cam thảo gọi là Bạch thông thang ( thương hàn luận ) để thông dương phục mạch. Hạ lợi không cầm, mặt đỏ nôn khan bứt rứt chân tay, quyết nghịch, mạch không bắt được dùng Bạch thông thang gia thêm nước tiểu người, nước mật lợn gọi là bài Bạch thông gia Chư đởm thang ( Thương hàn luận ).

--------

Thế nhưng một khi đã xác định là gan vỡ thì Đỗ Văn Hạo cũng không xác định được là có chữa trị được hay không bởi vì hậu quả trực tiếp của gan vỡ chính là gây chảy máu trong cơ thể rất nhiều. Bởi vì sau khi gan bị tổn thương, lượng máu trong cơ thể giảm xuống. Muốn tiến hành giải phẫu này thì phải tiến hành truyền máu, đồng thời với việc chữ trị gan nhưng Đỗ Văn Hạo không có thiết bị truyền máu.

Hơn nữa bệnh của người bệnh đã phát mấy ngày rồi, đã bị sốc do lương máu xuống thấp. Rõ ràng lượng máu trong cơ thể người bệnh đã xuống rất thấp. Dưới tình huống này mà không truyền máu thì chỉ e bản thân hắn chưa tiến hành khâu ổ bụng lại thì người bệnh đã chết ngay trên bàn mổ vì nguyên nhân thiếu máu.

Những việc này chỉ là phán đoán sơ bộ nhưng thời gian để phán đoán không nhiều, hiển nhiên hắn chỉ có thể kiên trì đến cùng. Lập tức Đỗ Văn Hạo quyết định, hắn dùng dao mở ổ bụng ở ngay chỗ bị ngoại thương để xem có phải là gan vỡ hay không, còn về phần truyền máu chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không truyền.

Đỗ Văn Hạo muốn lưu lại bằng chứng. Hắn lập tức gọi Bàng Vũ Cầm mang giấy Nhu mễ mỏng tới đặt lên trên các vết phát ban màu tím rồi vẽ hình các vết phát ban đó vào giấy, đặc biệt là mấy chỗ tím bầm do máu tụ nhiều.

Sau khi làm xong, Đỗ Văn Hạo một tay hắn cố định làn da, một tay hắn mở ổ bụng ở chỗ ngoại thương của người bệnh. Bàng Vũ Cầm ở bên dùng băng gạc hoặc kìm kẹp hỗ trợ cầm máu.

Khoang bụng vừa mở ra, một mùi tanh nồng nặc của máu tươi sộc lên mũi hắn. Tâm trạng Đỗ Văn Hạo vô cùng nặng nề: chảy máu trong, tám chín phần mười là gan bị tổn thương.

Tổn thương gan thường kèm theo tổn thương các cơ quan khác trong cơ thể. Ngay trong điều kiện ngoại khoa hiện đại tỷ lệ tử vong cũng rất cao. Đỗ Văn Hạo cũng thật sự không biết bản thân hắn có vượt qua được cửa ải này không.

Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm dùng cái ông dẫn bằng xi-phông tự chế dùng để dẫn lưu máu tích tụ trong ổ bụng ra ngoài. bản thân hắn thì trực tiếp cho tay vào trong ổ bụng, hắn thò ngón tay vào lỗ hỗng của phần mỡ chày (mỡ chày - lớp mỡ bao bọc đại tràng), xiết chặt dây chằng ruột đầu và gan. Hắn sử dụng biện pháp này để phòng ngừa việc xuất huyết, tránh cho tình trạng mất càng trở nên trầm trọng. Tay kia của hắn sơ bộ kiểm tra việc tổn thương của gan.

Sau khi sơ bộ kiểm tra, phát hiện mặt ngoài của gan có một vết nứt.

Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm dùng băng gạc đè lên vết thương để cầm máu. Sau đó hắn tiếp tục kiểm tra gan và các cơ quan khác xem có bị tổn thương hay không.

Kết quả kiểm tra làm hòn đá đang đè nặng trong tim Đỗ Văn Hạo đã được gỡ xuống. Ngoại trừ mặt ngoài của gan có một vết nứt nhỏ còn thì không xuất hiện tình trạng gan vỡ cùng tổn thương túi mật và tổn thương các cơ quan nội tang khác. Thực sự là trong cái rủi lại có cái may. Điều may mắn là chỉ có một vết nứt nho nhỏ mới khiến người bệnh có thể gắng gượng được trong mấy ngày xuất huyết trong liên tục.

Bởi vì đã xác định các cơ quan nội tạng khác trong khoang bụng không bị tổn thương. Máu tích tụ trong khoang bụng cũng sẽ không bị lây nhiễm, vốn có thể dùng máu chảy ra ổ bụng tiến hành truyền trở lại thân thể thế nhưng vấn đề đáng tiếc trước khi tiến hành truyền máu trở lại phải lọc máu, ly tâm sau đó mới có thể truyền lại vào thân thể người bệnh nhưng những loại thiết bị đó Đỗ Văn Hạo không thể chế tạo ra. Hắn chỉ có thể giương mắt nhìn hy vọng máu không chảy ra nữa.

Trong khi Đỗ Văn Hạo đang khâu vết thương ở gan lại thì Tuyết Phi Nhi phụ trách giám sát tình trạng sức khoẻ của người bệnh đột nhiên kêu lên: "Tướng công, không hay rồi. Không còn bắt được mạch nữa, lúc có lúc không. Hơi thở đứt đoạn".

Tâm trạng Đỗ Văn Hạo chán nản. Máu chảy quá nhiều nên một lần nữa lại gây sốc. Nếu như lần này không truỳên máu bổ sung lượng máu cho người bệnh thì chắc chắn người bệnh sẽ chết.

Một chiêu cuối cùng là dùng máu của chính mình truyền cho người bệnh.

Nhóm máu của Đỗ Văn Hạo là máu 0. Ngay từ lúc ban đầu lên kế hoạch tiến hành giải phẫu ổ bụng hắn đã nghĩ tới tình huống vạn bất đắc dĩ thì phải dùng máu của chính mình truyền cho người bệnh. Hắn đã rất nhiều lần suy nghĩ làm thế nào có thể tiến hành truyền máu dưới điều kiện của thời cổ đại không có ống cao su. Hắn cũng đã nghiên cứu dùng da động vật khâu lại, sau khi trừ độc dùng làm thiết bị truyền máu. Hắn còn đích thân làm ra một bộ thiết bị truyền máu do hắn thiết kế ra.

Đỗ Văn Hạo đã dùng thiết bị này thử nghệm truyền máu vào một con trâu nhỏ. Trước tiên hắn rút máu ra khỏi con trâu nhỏ sau đó hắn lại dùng thiết bị đơn sơ này truyền máu trở lại. Điều đáng mừng là con trâu nhỏ đó không chết, thậm chí không xuất hiện đọng máu cũng như nhiễm trùng máu. Có được điều này chính là nhờ hắn đã tiến hành trừ độc một cách kỹ lưỡng với thiết kỵ của mình.

Sau vài lần kiểm tra, Đỗ Văn Hạo hoàn toàn tin tưởng thiết bị truyền máu đó có thể vận hành được nhưng vấn đề là hắn không có thiết bị kiểm tra nhóm máu trước khi truyền máu.

Trước mắt hắn chỉ biết có mỗi nhóm máu của mình. Cho dù hắn có là một người truyền máu vạn năng nhưng thân thể của một người khoẻ mạnh thì mỗi lần truyền máu cũng không thể vượt quá bốn trăm mili nếu không sẽ có hại cho sức khoẻ của mình. Một khi đã lên tới tám trăm mili thì sẽ tổn hại nghiêm trọng tới sức khoẻ. Nếu vượt quá một ngàn hai trăm mili thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Trong trường hợp bị mất quá nhiều máu thì phải truyền quá bốn trăm mili mới tạm ổn. Nếu làm thế thì chính là đổi sức khoẻ của mình lấy tính mạng của người khác.

Hơn nữa dù hắn đã thử nghiệm thiết bị truyền máu trên động vật nhưng hắn vẫn chưa từng tiến hành truyền máu trên cơ thể người. Hắn đương nhiên không biết có xảy ra hậu quả gì không bởi vì hắn không có kỹ thuật bảo quản máu được lấy ra ngoài cùng với tinh lọc máu bởi vậy hắn đành phải truyền toàn bộ máu được rút ra ngoài. Nhưng khi truyền toàn bộ máu lấy ra thì nguy hiểm hơn rất nhiều so với máu đã được lọc. Căn cứ vào những điều lo ngại trên nên trong quá trình chữa bệnh Đỗ Văn Hạo cố gắng không truyền máu nếu không cần thiết nhưng lúc này đây hắn không còn đường lui.

Hắn quyết định lập tức tiến hành truyền máu.

Vì để giảm bớt tối đa thời gian máu ở bên ngoài cơ thể, hắn quyết định dùng phương pháp truyền máu trực tiếp, dùng trọng lực tiến hành truyền máu, cũng may lúc này miệng vết thương ở gan đã được khâu lại, chỉ còn phải tẩy trùng khoang bụng mà tiến hành khâu ổ bụng lại mà thôi.

Đỗ Văn Hạo nói với Bàng Vũ Cầm: "Cầm nhi, nàng hãy tẩy trùng khoang bụng sau đó tiến hành khâu ổ bụng lại. Phi Nhi, nàng hãy giúp ta truyền máu".

Khái niệm về máu, nhóm máu và truyền máu trước kia Đỗ Văn Hạo dạy qua cho nhị nữ, hắn cũng từng thí nghiệm truyền máu qua động vật cho nhị nữ xem. Hai nàng đương nhiên cũng biết phương pháp này thế nhưng Đỗ Văn Hạo cũng nói cho hai nàng biết sự nguy hiểm của phương pháp này nên ngay khi nghe Đỗ Văn Hạo nói muốn truyền máu cho người bệnh, hai nàng vô cùng kinh hãi.

Bàng Vũ Cầm lo lắng nói: "Tướng công, cái này không được. Từ trước tới nay thiếp chưa bao giờ khâu như vậy".

Đỗ Văn Hạo nói: "Nàng hãy tin tưởng vào chính mình, nàng có thể làm được. Ta đã dạy cho nàng, nàng cũng đã luyện tập rất nhiều lần".

"Thế nhưng đó là thực hành trên thịt lợn. Thiếp chưa bao giờ thử trên người".

"Nàng cứ yên tâm, có ta đây. Ta sẽ ở bên cạnh giúp nàng. Nàng hãy làm mau đi, chậm trễ nữa là không kịp.

Phi Nhi, trước tiên nàng phải đổ cứu nghịch nhân sâm thang cho người bệnh sau đó nàng giúp ta truyền máu. Mau đi!".

Phi Nhi vội vàng la lên: "Tướng công, chàng muốn lấy máu của mình truyền cho hắn sao?"

"Đúng vậy, ta là người truyền máu vạn năng. Một lượng máu nhỏ thì không thành vấn đề".

"Truyền máu của thiếp có được không?"

"Ta vẫn chưa kiểm tra nhóm máu của nàng. Nàng cũng biết hậu quả của việc truyền máu mà không biết rõ nhóm máu. Thôi đừng dài dòng nữa. Mau đi!".

Tuyết Phi Nhi dậm chân rồi nàng chạy đi bưng tới một bát thuốc cứu nghịch nhân sâm thang. Bàng Vũ Cầm run rẩy một mình tiến hành tẩy trùng ổ bụng. Đỗ Văn Hạo cẩn thận tiến hành tẩy trung thiết bị truyền máu. Đỗ Văn Hạo đẩy một cái bàn cao di động trong phòng tới bên cạnh bàn giải phẫu sau đó hắn trèo lên trên bàn nằm, cắm một đầu thiết bị truyền máu vào mạch máu của mình và cố định lại.

Lúc này Tuyết Phi Nhi đã mang cứu nghịch nhân sâm thang tới cho người bệnh rồi nàng cầm lấy đầu dây truyền máu kia, làm theo lệnh của Đỗ Văn Hạo, chờ tới khi máu chảy ra ngoài ống chích. Sau khi đẩy hết không hkí ra ngoài Tuyết Phi Nhi run run cắm đầu còn lại vào tĩnh mạch người bệnh. Từ trước tới nay nàng chưa từng châm như này, Đỗ Văn Hạo phải hướng dẫn mấy làn nàng mới châm đúng vào tĩnh mạch, cũng may người bệnh đã uống thuốc gây tê nên không có cảm giác đau.

Vì để khống chế tốc độ truyền máu, Đỗ Văn Hạo đã thiết kế ở chính giữa thiết bị truyền máu có gắn một cái ống làm bằng ngọc lưu ly tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy có máu chảy hay không cùng với tốc độ truyền máu.

Sau khi rót hết cứu nghịch nhân sâm thang cho bệnh nhân, máu trong người Đỗ Văn Hạo cuồn cuộn đưa vào trong mạch máu của Tô Đại thiếu gia. Cuối cùng Tuyết Phi Nhi kêu lên vẻ vui mừng xen lẫn sự kinh ngạc sau khi nàng kiểm tra lại mạch của người bệnh: "Tướng công, hình như mạch đập mạnh hơn so với lúc trước một ít, hơi thở cũng mạnh hơn một chút".

Đỗ Văn Hạo cười vẻ yếu ớt. Lương máu hắn đưa vào trong cơ thể người bệnh nhất định đã vượt qua con số bốn trăm mili nhưng hắn vẫn không kêu ngừng truyền máu. Cứu người thì phải cứu tới cùng, tiễn Phật thì phải đưa tới Tây Thiên. Bản thân hắn hoàn toàn có thể tái tạo lại lượng máu đã mất, chỉ cần tăng cường bồi dưỡng là được vì vậy mãi tới khi hắn thấy trong người khó chịu, tim đập nhanh hơn, tay chân rét run, trước mắt tối sầm lại, mơ màng ngủ, đã xuất hiện triệu chứng sốc thì hắn mới bảo Tuyết Phi Nhi ngừng truyền máu.

Đỗ Văn Hạo không biết rằng hắn đã truyền gần tám trăm mili máu của mình cho người bệnh.

Lúc này Bàng Vũ Cầm dưới sự chỉ bảo của Đỗ Văn Hạo cũng đã hoàn thành việc tẩy trùng ổ bụng, đưa ống dẫn lưu vào rồi tiến hành khâu ổ bụng lại. Đây là lần đầu tiên nàng độc lập hoàn thành công việc giải phẫu dù chỉ là một sư trợ giúp nho nhỏ, hơn nữa vẫn có sự chỉ bảo cặn kẽ của Đỗ Văn Hạo nhưng chỉ điều này thôi cũng làm nàng hết sức vui mừng.

Bàng Vũ Cầm vui vẻ quay người nói với Đỗ Văn Hạo: "Tướng công, thiếp khâu không tệ lắm, phải không? Tướng công! Chàng làm sao vậy?"

Lúc này Bàng Vũ Cầm mới phát hiện sắc mặt Đỗ Văn Hạo tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán chảy dòng dòng xuống. Nàng luống cuống kêu lên: "Phi Nhi, tướng công làm sao vậy?"

Tuyết Phi Nhi cũng vội vàng đi tới, nàng cầm tay Đỗ Văn Hạo. Bàn tay hắn giá lạnh như một khối băng, hơn nữa còn run rẩy.

Đỗ Văn Hạo gượng cười nói: "Đừng, đừng lo lắng. Ta không việc gì đâu. Mau! hãy lấy cho ta Tham Phụ Lý Trung thang. Mau!".

Tham Phụ Lý trung thang là một trong những thành quả của việc nghiên cứu Trung, tây y kết hợp của học viện Trung y của Đỗ Văn Hạo. Thang thuốc này có thể nhanh chóng khôi phục lượng máu thấp cùng chống sốc của người bệnh, ổn định việc lưu thông máu, tăng cường dưỡng khi cùng với huýêt áp, cải thiện khẳ năng tuần hoàn, đẩy mạnh hồi phục khi bị sốc.

Khi tiến hành làm thuốc cấp cứu, Đỗ Văn Hạo đã nói cho cả Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi về cách pha chế thang thuốc này cùng với những thang thuốc khác để hai người có thể biết cách dùng dược lúc khẩn cấp, tránh việc trở tay không kịp.

Tất cả những loại thuốc này đều đã được sắc chuẩn bị trước vì vậy Đỗ Văn Hạo vừa nói xong Bàng Vũ Cầm liền vội vàng chạy ra ngoài bưng một bát to vào trong. Tuyết Phi Nhi ôm Đỗ Văn Hạo ngồi tựa vào lòng mình, Bàng Vũ Cầm vừa chảy nước mắt vừa dùng cái thìa múc từng thìa cho hắn uống.

Đỗ Văn Hạo trừng mắt nhìn nói: "Đừng khóc. Ta rất khoẻ mà. Không có đại phu nào chữa bệnh cho người bệnh lại làm chết chính mình cả. Ha ha".

Nước mắt Bàng Vũ Cầm lại càng tuôn rơi khi nàng nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy. Nàng vừa cho Đỗ Văn Hạo uống thuốc vừa nghẹn ngào nói: "Chàng còn nói nữa vì chữa bệnh mà suýt chút nữa mất mạng. Chàng hãy hứa sau này không được làm chuyện hồ đồ này nữa".

Tuyết Phi Nhi ôm chặt Đỗ Văn Hạo vào lòng mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho hắn, nàng cũng khóc theo: "Đúng đó. Chàng không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho bọn thiếp chứ".

Sau khi Đỗ Văn Hạo uống xong Tham Phụ Lý Trung thang hắn cảm thấy cơ thể mình dần ấm hơn, hai mắt có có thần hơn. Từ trong lòng Tuyết Phi Nhi hắn ngẩng đầu nói: "Được. Ta nghe các nàng sau này ta không khinh xuất nữa".

"Ừ, dù chàng có muốn làm nữa bọn thiếp cũng không đồng ý" Hai nàng nặng nề nói. Bây giờ cả hai hết sức hối hận là đã không ngăn cản Đỗ Văn Hạo làm vậy vì bọn họ không biết hậu quả của việc mất máu quá nhiều, giờ đây phát hiện ra thì đã muộn. Cả hai chỉ thầm kinh hãi tự trách mình mà thôi.