Tống Y

Chương 217: Cầu tự




Chẩn bệnh. Chỉ có thể dựa vào hỏi.

Một tiếng thở dài rồi một giọng nói vang lên: “Cũng nửa năm rồi. Lần trước ta cùng Thánh thượng tuần du phía nam, trên đường đi bị cảm nhiễm âm hàn, đường xa mệt mỏi, ta cảm thấy choáng váng liền tìm Thái y xem bệnh. Thế nhưng sau khi quay về hai chân ta không còn khí lực, không bước đi nổi, cứ cử động thì đau đớn khó chịu”.

“Nương nương, chứng khí hư lần trước có dùng thuốc không?”

“Có! Thái y trong cung có kê đơn thuốc. Ôi, trước mặt tiên sinh ta không muốn nói nhưng cái phường giá áo túi cơm đó hưởng bổng lộc trong cung mà không thể chữa bệnh cho chủ nhân”.

Nghe những lời của nương nương như vậy, nhưng Đỗ Văn Hạo lại không thể ăn nói bừa bãi.

Nương nương nói tiếp: “Hai chân ta đau đớn, cả đêm cũng không ngủ được. Hôm nay các khớp xương đã xưng phồng lên”.

Đỗ Văn Hạo hơi khó xử, đau khớp nhất định phải qua vọng chẩn, bắt mạch, chỉ hỏi bệnh cũng vô dụng không thể chữa trị được. Thế nhưng người bệnh lại là quý phi nương nương, kim chi ngọc diệp, sao có thể vén ống quần lên cho hắn xem bệnh được? Hắn chần chừ giây lát rồi nói: “Nương nương, phu nhân của thảo dân theo thảo dân học y thuật, cũng có chút bản lĩnh. Thảo dân không tiện xem bệnh cho nương nương. Nương Nương có thể cho phép phu nhân thay mặt thảo dân chẩn bệnh được không?”

“Không sao, chỉ e trước khi nương tử ngươi tới ai gia đã chết vì đau. Người đâu, mau vén rèm lên”.

“Nương nương, không thể” Nam tử khi nãy lại tiến lên nói.

"Địch Hoàn, lui ra!”

Rèm được cuộn lên, Đỗ Văn Hạo cúi đầu không dám nhìn, hắn chỉ nghe tiểu nha hoàn khẽ nói: “Tiên sinh, xin mời tới trước giường”.

Đỗ Văn Hạo tuân lệnh cúi đầu đi lên đầu giường. Hai cung nữ nhẹ nhàng kéo ống quần của quý phi nương nương lên. Chỉ mới có động tác như thế đã nghe nương nương rên rỉ đau đớn.

Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn chỉ thấy đầu gối của đôi chân trắng nõn nà sưng to hẳn lên. Hắn không dám chạm vào vì không hợp lễ nghi, thứ hai hắn sợ thánh thượng biết hắn sờ soạng nữ nhân của ông ta thì dù có giết mười tộc Đỗ gia nhà hắn cũng không đủ hả giận.

“Nương nương, trước đó có dùng thuốc không?”

“Hổ tiềm hoàn cùng Tục mệnh thang tán. Không những không giảm bớt mà bệnh càng nặng hơn”.

“Vậy là được rồi. Mạch của nương nương chập chờn hơn người thường rất nhiều, không ổn định. Đây là hàn thấp làm cho các khớp xương không linh hoạt, sẽ sưng lên, gây đau nhức. Bệnh tuy đã lâu những vẫn chữa được”.

Quý phi nương nương nghe xong vừa mừng vừa sợ, bán tín bán nghi nhìn Đỗ Văn Hạo: “Nhiều Thái y đã xem bệnh nói không chữa được. Ngươi có thật sự trị được không?”

Đỗ Văn Hạo cung kính nói: “Quý phi nương nương, thảo dân có thể trị được nhưng không dám tùy tiện dùng thuốc”.

“Vì sao?”

“Dựa vào tình trạng bệnh mà nói nương nương đã có năm Thái y xem bệnh, dùng năm loại thuốc khác nhau. Có loại thuốc làm tổn thương chánh khí. Nếu nương nương tin tưởng thảo dân, thảo dân mới dám cho thuốc. Nếu không nương nương dùng thuốc của thảo dân xong lại dùng thuốc của người khác, tình trạng bệnh không tiến triển thì lúc đó không dám nói ai chịu trách nhiệm”.

Quý phi nương nương nói: “Tiên sinh tự tin như thế, tiên sinh cứ chữa trị đi”.

Đỗ Văn Hạo kê đơn Ngũ đáp lý trung thang, hắn khom người nói: “Nương nương uống xong bốn thang này, thảo dân sẽ quay lại phục chẩn”.

Quý phi nương nương cao hứng sai người đánh xe đưa Đỗ Văn Hạo về nhà.

Đỗ Văn Hạo quay về Ngũ Vị đường, không ngờ gặp lại Tiểu Mãn, hắn hỏi ra mới biết khi Tiểu Mãn và Đỗ Văn Hạo quay về hậu sơn, nàng nhớ rõ những điều Đỗ Văn Hạo nói.

Trước kia nàng hoài nghi Nhị đương gia sau phát hiện ra mình đã mắc sai lầm nhưng để cho Lô Chính Lâm buông lỏng việc giám thị nàng, nàng giả vờ lạnh nhạt với nhị đương gia. Nàng biết nhị thúc ngày thường yêu quý mình, sẽ không so đo với nàng . Lúc này đây phụ thân nàng nằm một chỗ, Lô Chính Lâm không nhịn được muốn chiếm đoạt quyền thế, người trong nhà bí mật thì thào, nàng lo sợ Lô Chính Lâm xuống tay với nhị thúc. Nàng vội phái người đi tìm Lô Chính Thiên thương nghị đối sách.

Tiểu Mãn vẫn cho thiếp thân nha hoàn Cốc Vũ chiếu cố cho mẫu thân nàng. Gọi là chiếu cố nhưng thực chất là giám sát xem mẫu thân nàng đang làm gì. Nàng đã sớm nghe nói Bạch y cư sĩ suốt ngày phe phẩy cái quạt ở cùng với mẫu thân nàng. Rõ ràng hai người đã không coi toàn bộ người trong trại ra cái gì. Lô Chính Thiên ngày càng hiểu rõ mọi chuyện nhưng một người là thân đệ, một người là thê tử. Ông ta chỉ biết than vãn suốt ngày. Không ngờ Lô Chính Lâm không chỉ muốn đoạt thê mà còn muốn đoạt vị. Không nỡ nhìn phụ thân mình ngày càng ủ ê buồn bã, trong lúc đó Lô Chính Lâm ngày càng có ý gia hại, Tiểu Mãn nhất quyết thừa cơ hội này diệt trừ Lô Chính Lâm.

Có thể nói Lô Chính Lâm mất hết sự trợ giúp, nhị ca và tứ đệ không dễ dàng tha thứ cho việc bại hoại như vậy trong nhà. Lô Chính Lâm chỉ còn cách tự sát, mẹ Tiểu Mãn thấy hết hy vọng, xấu hổ muốn tự sát. Nhưng Lô Chính Thiên vẫn có tình nghĩa với thê tử nên đã ra tay cứu.

Đỗ Văn Hạo nhìn thấy bộ dáng hoan hỉ của nàng. Nhưng hắn cảm thấy buồn ngủ nên không giữ nàng ở lại lâu.

Hôm nay theo như lời hẹn Đỗ Văn Hạo lại tới Địch phủ.

Hắn còn chưa tới tiểu viện của quý phi nương nương, đã thấy Địch Hoàn cười hì hì chạy tới, khom người đỡ hòm thuốc của Đỗ Văn Hạo, cung kính nói: “Tiên sinh thực sự là thần y, uống xong bốn thang của tiên sinh, nương nương đã có thể chống quải trượng đi lại được”.

Đỗ Văn Hạo nhìn nương nương quả thật đã rời khỏi giường đi lại tuy rằng bước chân vẫn còn chậm chạp.

“Nương nương cảm thấy thế nào?”

Địch Nhạc tiến lên bắt chuyện với Đỗ Văn Hạo, ông ta cao hứng nói: “Cũng may đã mời được tiên sinh”

“Nếu như vậy nương nương chỉ cần uống thêm bốn thang nữa là có thể vứt quải trượng đi”.

Quả thật bốn ngày sau khi Đỗ Văn Hạo tới Địch phủ, nương nương đã ra cổng nghênh đón Đỗ Văn Hạo.

“Ai gia sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho tiên sinh, ngày mai ta phải vào cung. Ta còn muốn cảm tạ bàn tay diệu thủ hồi xuân của tiên sinh”.

“Thảo dân đa tạ nương nương, thế nhưng nương nương vẫn phải uống thuốc”.

“Tại sao? Không phải ta đã khỏe hẳn sao? Còn nữa, thánh thượng rất chán ghét mùi thuốc. Ý của tiên sinh là ta vẫn phải ở lại nhà phụ thân sao?”

Đỗ Văn Hạo thấy nương nương không giận liền nói tiếp: “Bệnh thấp khí chưa hoàn toàn hết, cần phải uống thêm ít thang nữa đề phòng bệnh tái phát, tránh hậu hoạn về sau”.

Địch Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiên sinh đã nói thế, ta sẽ nghe lời tiên sinh, cứ nán lại ba ngày nữa.

Sau này khi ta bị bệnh cho người tới mời ngươi, ngươi không được từ chối”.

Đỗ Văn Hạo vội khom người nói: “Tiểu nhân tuân lệnh”.

Hôm nay Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đi dâng huơng. Sau khi dâng hương, hai người ăn chay lấy lệ theo phong tục. Vấn đề là hôm nay trong miếu tự nhiên có rất nhiều người.

Bàng Vũ Cầm hỏi: “Tướng công, hôm nay là ngày mấy?”

Đỗ Văn Hạo chưa kịp đáp, một phụ nhân ở bên cạnh đã cười hỏi: “Cô nương cũng tới cầu tự Quan Âm hả?”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy đột nhiên nhớ ra, nàng cười nói: “Ta đã quên không nhớ hôm nay là ngày nào, hèn gì trong miếu nhiều người vậy. Sớm biết…”.

Phụ nhân nọ vội vàng nói: “Cô nương không nên ăn nói lỗ mãng vậy trước mặt Phật tổ, cái gì người cũng nghe thấy”.

Bàng Vũ Cầm là người mê tín nàng vội che miệng lén nhìn Đỗ Văn Hạo cười.

“Vũ Cầm, nàng có ý gì vậy?”

Bàng Vũ Cầm thấy phụ nhân kia đã đi khỏi nàng mới khẽ nói: “Hôm nay là ngày cầu tự duy nhất trong năm. Rất nhiều người thành thân đã lâu không có nhi tử hôm nay đều tới cầu khấn Bồ Tát ban nhi tử cho mình”.

“Ồ, thì ra là thế” Đỗ Văn Hạo nhìn Bàng Vũ Cầm khẽ hỏi: “Vậy nàng có sốt ruột không?”

Bàng Vũ Cầm đỏ mặt, quở mắng hắn: “Chẳng lẽ chàng không sốt ruột?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đương nhiên rất sốt ruột. Chúng ta phải cố gắng nhiều mới được”.

Bàng Vũ Cầm càng xấu hổ, mất tự nhiên nàng khẽ đánh hắn.

“Vị này có phải là Đỗ tiên sinh của Ngũ Vị đường không?” Giọng nói của một nữ nhân vang lên.

Một phụ nhân cao, đang mang thai, dáng vẻ khỏe mạnh, không giống như nữ nhân Giang Nam, đại khái là một nông dân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi cười hì hì, bước tới phía hai người Đỗ Văn Hạo, đi cùng nàng ta cũng là một nam tử tuổi cũng tương tự, xem dáng vẻ có vẻ là trượng phu của nàng ta.

Đỗ Văn Hạo không nhớ nổi người đó là ai, người đó nói thế chứng tỏ đã gặp hắn nhưng hắn không có ấn tượng gì. Mỗi ngày hắn gặp bao nhiêu là người, sao hắn có thể nhớ kỹ từng người được? Hắn vội vàng chắp tay chào.

“Sao hôm nay Đỗ tiên sinh cũng tới nơi này?” Phụ nhân nọ hỏi hắn.

Đỗ Văn Hạo vội cười nói: “Đưa phu nhân đi dạo”.

Phụ nhân nọ thấy dáng vẻ ngơ ngác của Đỗ Văn Hạo liền cười nói: “Đỗ tiên sinh không nhớ chúng tôi à? Thực sự quý nhân hay quên việc. Cách đây không lâu ta đã mời tiên sinh xem bệnh cho tướng công nhà ta. Chàng bị thương vào đùi khi đi săn, tiên sinh nhớ chưa?”

Nói tới đây Đỗ Văn Hạo rốt cuộc đã nhớ ra, hai bên nói chuyện xã giao vài câu. Lúc này trụ trì đã ra tới, ông ta chắp tay cười ha hả hỏi: “Đỗ tiên sinh tới, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội”.

“Không sao! Đại sư bận việc, Đỗ mỗ không dám quấy rầy”.

“Tiên sinh khách khí quá. Sớm biết tiên sinh tới. Ta đã xuất môn nghênh đón tiên sinh. Mời tiên sinh vào trong”.

Vì đã gặp phụ nhân và tướng công nàng kia. Tục ngữ có câu, mời không bằng ngẫu nhiên gặp. Nếu không ngại hãy cùng đi ăn cơm. Đỗ Văn Hạo nhân tiện mời vợ chồng phụ nhân cùng vào.

Vợ chồng phụ nhân thấy Đỗ Văn Hạo thành tâm yêu cầu nên không chối từ.

Trụ trì đi sắp đặt cơm chay, phụ nhân nọ khẽ nói với Đỗ Văn Hạo: “Thì ra tiên sinh là cố giao với trụ trì. Y thuật tiên sinh cao minh. Tới nơi nào cũng chữa bệnh cho người bệnh như vậy thật đáng quý”.

Đỗ Văn Hạo cười trừ.

Khi cơm chay bưng lên Đỗ Văn Hạo thấy phụ nhân ăn rất ít, hắn tưởng nàng e lệ nên nói: “Đại tẩu, không nên e ngại. Hôm nay một người ăn cho hai người, phải ăn nhiều mới đúng”.

Phụ nhân đỏ mặt cầm đũa gắp chút thức ăn trên bàn, ngần ngừ không dám ăn.

Nam nhân nói: “Từ khi tiện nội hoài thai, tự nhiên chán ăn, có khi ba ngày không ăn bữa cơm nào, ta rất lo lắng nàng đói quá ảnh hưởng tới thai nhi. Hôm nay ta cùng nàng tới đây cầu Bồ Tát giúp đỡ”.

Đỗ Văn Hạo thấy khí sắc phụ nhân không tốt liền hỏi: “Có một số người khi hoài thai không muốn ăn. Đại tẩu có thấy chán thức ăn dầu mỡ, thích ăn chua không?”

Phụ nhân lắc đầu nói: “Chỉ cảm thấy bụng trướng, không đói, ăn vào là đau bụng”.