Tống Tử Thiên Vương

Chương 1: 1: Cùng Con Trai Lên Trang Nhất





Editor:!
"Thượng Triết bí mật về nước! Cùng con riêng tham dự tiệc gia đình!"
"Mang danh du học nước ngoài, thực chất là để yêu đương vụng trộm?"
"Bí mật kết hôn – Mẹ ruột của con trai tiểu Thiên Vương là ai?"
...!
Thượng Triết lăn chuột, nhìn một lượt tin tức phỏng đoán trên màn hình, đều là về cậu và con cậu khi về nước, còn có vài tấm ảnh, mặc dù có chút mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là Thượng Triết, trong ngực còn đang ôm một bé trai.

Nhìn kĩ bức ảnh, Thượng Triết tấm tắc: "Đúng là con trai ba, ăn ảnh cũng không kém cạnh gì!"
Tin nhắn riêng trên trang cá nhân của cậu nhiều đến mức đánh sập máy chủ, fan của cậu còn chọn ra top 16 nữ diễn viên có khả năng là "mẹ của đứa trẻ" nhất.

Một số fan của cậu phân tích từ mấy tấm ảnh chụp trộm, sau đó ra được cái kết luận "bạn nữ qua đường trong hình đã từng cắt mắt hai mí".

Trên weibo¹, "con riêng của Thượng Triết" đã lên hot search.

Bây giờ khắp nơi đều một mớ hỗn độn- có người kêu khóc, có người không tin, có người chỉ trích, có người theo hùa, lại có người đơn thuần chỉ đăng vài bức ảnh lên, thậm chí có cả quảng cáo cách giảm béo.

[1]weibo: một trang mạng xã hội của Trung Quốc, độ phổ biến tương tự như Facebook ở nước mình.

Lúc này đêm đã về khuya, nhân vật chính cũng đã ngủ.

Đứa nhỏ mới vừa tròn 2 tuổi, cả người trọn trịa dễ cưng,lúc này đang nằm chổng vó trên giường Thượng Triết lăn ra ngủ, chỉ thấy được từ áo ngủ bị kéo lên lộ ra cái bụng mềm mại trắng nõn.

Thằng nhỏ này có biết gì không? Không biết một cái gì sất!
Thượng Triết nhe răng, kéo lại đồ ngủ rồi đắp chăn cho nó, nhẹ nhàng ngắt mũi đứa bé: "Nhóc bướng bỉnh! Gây cho cha mi bao nhiêu là rắc rối!"
Kháp Kháp chẹp miệng, cũng không tỉnh lại.

Điện thoại trên đầu giường sáng lên, Thượng Triết bật chế độ im lặng, trên màn hình hiện lên một con husky đần độn, phía trên có ghi: Chu Bát Bì.

Chu Bát Bì (bát bì: lột da) là nhân vật nam phản diện của "Bán Dạ Kê Khiếu"( nghĩa là nửa đêm gà gáy),là một cường hào địa chủ, vì muốn gia nhân trong nhà làm việc nhiều hơn nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để mọi người thức dậy làm việc, ở đây chỉ những người bóc lột sức lao động người khác một cách quá đáng.

Thượng Triết ra ban công nghe điện thoại: "Alo, Chu tổng?"

Chu Khang cũng không muốn nhiều lời với cậu: "Tôi cần một lời giải thích."
Thượng Triết hắng giọng: "Tôi không có gì giải thích hết."
Chu Khang cười gằn: "Xuất ngoại xong kỹ năng bịa chuyện của cậu tốt lên hẳn đấy nhỉ."
Thượng Triết pha trò: " Thì người mà, ai mà chẳng muốn bản thân nhỉ haha."
Đầu bên kia hít sâu một hơi: "Thượng Triết bộ cậu không thể cho tôi chút mặt mũi hả? Tôi nói cho cậu biết mấy ngày nay thành thật ở nhà đợi đó cho tôi! Trước khi người đại diện tới thì nửa bước cũng không được ra ngoài có biết chưa hả!"
"...Ò."
"Còn đứa con trai kia của cậu nữa!"
"Hả?"
" Lần sau cậu dắt nó tới cho tôi nhìn một chút! Với đôi mắt tinh tường này, chỉ cần 30s tôi chắc chắn có thể nhìn ra ai là mẹ ruột củ-"
Thượng Triết quả quyết cúp điện thoại.

Còn chưa bắt đầu tái debut đã về rước lấy nhiều rắc rối như vậy, khó trách công ty có thành kiến với cậu.

Bên ngoài, nhìn sắc đêm ở thành phố rực rỡ lại mờ ảo, Thượng Triết thở dài.

Cậu vốn cũng không muốn gây ra phiền toái lớn như vậy, nhưng không hiểu sao lại gặp phải người kia.

Từ mấy tấm hình, có thể thấy là bị chụp lén lúc đang ở cùng hắn.

Này gọi là gì nhỉ, chắc là oan gia ngõ hẹp ha?
10 tiếng trước
Thượng Triết mới về hồi hôm qua, mang theo cậu nhỏ Kháp Kháp lần đầu đến Trung Quốc.

Hai cha con nghỉ ngơi mất một ngày, Thượng Triết sắm thêm một cái giường nhỏ, sữa bột, quần áo mới, yếm, xe đồ chơi, ghế trẻ em với một đống đồ dùng trẻ em mới trấn an được tâm trạng phấn khích của Kháp Kháp.

Hôm nay là sinh nhật Kháp Kháp, cậu đã đặt bàn ở nhà hàng Đông Đô rồi, lát nữa tất cả người thân trong nhà cậu sẽ tới cùng ăn bữa cơm, cũng coi như là đón gió tẩy trần² cho hai cha con cậu.

Chỉ là chuyện trong nhà cậu có hơi phức tạp, có thể đoán được bữa gia yến này sẽ có chút xấu hổ.

[2]đón gió tẩy trần: thiết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về.

Hôm nay cả cha cậu và dì Đàm đều tới, mẹ ruột của cậu nhiều năm trước bị bệnh mà qua đời, dì Đàm chính là vợ hai của cha cậu.


Nói tới cha của Thượng Triết, ông là giáo sư Vật lí học của một học viên quân sự, quân hàm cao, thành tựu của ông cũng rất đỉnh, đóng góp không ít cho ngành hàng không nước nhà.

Ông rất giỏi, có điều trong chuyện tình cảm lại rất chậm chạp.

Cũng không biết nhân duyên của ông ấy sao lại tốt như vậy, mẹ của Thượng Triết thì khỏi phải nói, năm đó mẹ cậu là đại mỹ nữ nổi tiếng của Trung Quốc, không hiểu sao lại gặp được cha cậu.

Sau mẹ cậu qua đời, người mà ông quyết định tái hôn cũng là một người rất tốt, nói thật lòng, Thượng Triết thật sự có chút ghen tị.

Dì Đàm là người rất ôn hòa, lại còn biết đối nhân xử thế, Thượng Triết tuy là vẫn không gọi được dì một tiếng mẹ, nhưng quan hệ của cậu đối người mẹ kế này vẫn được coi như hòa hợp, giữa hai người ngược lại càng không có chuyện gì làm đôi bên lúng túng.

Mà chuyện lúng túng, thật ra lại từ của bác cả và vợ trước của bác ấy.

Sở dĩ gọi là "vợ trước" là bởi vì bác cả của cậu và người thím trước này đã ly hôn rồi, đây = đã là chuyện của hơn 20 năm về trước, hai người sớm cũng đã có cuộc sống mới của mình, ngày hôm nay lại cùng nhau xuất hiện ở đây, hoàn toàn là do bất đắc dĩ.

Thượng Triết vội vội vàng vàng, gần trưa mới ra khỏi cửa.

Thượng Triết một tay cầm quà từ Mỹ xách về cho các vị trưởng bối, một tay lại dắt Kháp Kháp.

Đầu cậu nghẹo qua một bên, dùng tai và bả vai kẹp điện thoại nói chuyện: "...Ừm, tôi vừa mới ra ngoài."
Giọng nam bên kia còn mang theo chút từ tính: "Hôm nay còn phải lên tòa, đành phải hoan nghênh cậu về nước từ xa rồi."
" Được rồi, biết là anh bận mà, thành phố B cũng đâu có gần đây, không cần đến đây đâu."
"Thì anh cũng chỉ muốn gặp cậu lấy một lần thôi mà."
Thượng Triết cũng vui vẻ nói: "Thật ra muốn gặp nhau cũng đâu khó.

Anh cứ mua lấy một tờ "Tin Tức Giải Trí", hoặc là kiếm thêm báo "Tiêm Phong Luật Chính"³, thể nào cũng gặp được tôi."
[3] Tiêm Phong Luật Chính 娱乐风声: cái này tui không chắc lắm, chắc là báo về pháp luật và chính trị.

Đầu bên kia cũng trêu ghẹo: "Cậu thì lên "Tin tức giải Trí" kiểu gì chứ, đi một lần 3 năm trời, cũng sắp gọi là hết thời tới nơi rồi đấy."

Thượng Triết cười cười: "Đó chẳng qua là do tôi khiêm tốn mà thôi, anh có tin tôi làm lớn một tí, ngày mai lập tức lên trang nhất không?"
Bên kia trầm thấp cười hai tiếng: "Được rồi được rồi, tin cậu được chưa."
Thượng Triết tới cạnh xe, mở cốp sau lên rồi bỏ đồ trong tay vào: "Ôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải lái xe rồi."
"Được.

Nhớ chú ý an toàn.

Khoan hẵng cúp máy."
"Làm sao?"
"Anh muốn nói chuyện với Kháp Kháp một lát."
Người này hai tháng trước ở lại Mỹ vài bữa, rất thân với Kháp Kháp.

Thượng Triết đưa điện thoại đến chỗ Kháp Kháp, vốn tưởng đối phương sẽ nói mấy câu sinh nhật vui vẻ các kiểu, Kháp Kháp vui vẻ nghe hắn nói xong, cũng không biết là nghe có hiểu hay không, ngây ngô hô lên: "Cậu nhỏ ạ.."
Chân mày Thượng Triết giựt một cái, mỗi lần nghe cái xưng hô này lại thấy không được tự nhiên, rõ ràng cũng không lớn hơn cậu là bao, lại cứ tự nâng vai vế mình lên, suốt ngày lôi bối phận ra nói chuyện.

Quả nhiên, vừa thu điện thoại về, đã nghe bên kia nói: "Vẫn là Kháp Kháp ngoan hơn, trẻ nhỏ dễ dạy, muốn cái người kia gọi cậu chắc còn khó hơn cả lên trời."
" Cậu cậu cái quần! Đàm Kiệt anh thích chiếm tiện nghi của tôi tới vậy luôn hả! Bộ không sợ bị gọi cho già đi vài tuổi à!"
" Chuyên tâm lái xe nào, tạm biệt cháu trai nhé."
"Cút giùm đi!"
Thượng Triết buồn bực cúp điện thoại.

Cũng không phải là cậu đại nghịch bất đạo không tôn trọng trưởng bối, mà cái người Đàm Kiệt em trai út của dì Đàm, năm nay 35 tuổi, một xíu quan hệ thân thích cũng không có, bởi vì dì Đàm gả cho cha cậu mà cái tên bạch kiểm này mới suốt ngày gọi cậu là "cháu trai ngoan".

Nhưng mà cậu với cái người "cậu trên danh nghĩa" này có quan hệ không tệ, nếu so sánh với dì Đàm, có khi còn thân thiết hơn một chút.

Đàm Kiệt là một luật sư có tiếng, Thượng Triết đôi khi giận cũng chả dám cáu, cố gắng không để mình đấu võ mồm với hắn, dù sao quá nửa cậu đều nói không lại.

Lên xe, Kháp Kháp ngồi ghế trẻ em, từ cửa xe nhìn ra ngoài, nhìn nửa ngày cũng không thấy bên ngoài có chút thay đổi gì, mới quay đầu nói với Thượng Triết: " Xe xe mau di chuyển nào, quickly."
Tuy gốc là người Trung thuần, tiếng mẹ đẻ cũng là tiếng Trung, nhưng dù sao cũng ở Mỹ một thời gian, Kháp Kháp nhiều lúc cũng bị kẹt từ, mang cả tiếng Anh vào nói.

Thượng Triết chỉ vào hàng xe dài ngoằng phía trước, nói: "Đang kẹt xe rồi, ba đi không nổi."
"Ò..."
Rảnh rồi ngồi nghịch cái nút thắt trên quần yếm một lát, Kháp Kháp liền bắt đầu đứng ngồi không yên, trên mông cứ ngọ nguậy như đang ngồi trên đóng đinh.

Thượng Triết hỏi nó đang làm gì, Kháp Kháp liền ngửa mặt lên vỗ vỗ cái bụng nói: "Ị ị."
Mặt Thượng Triệt đen như đáy nồi: "Muốn ị ị? Không phải lúc ở nhà hỏi con con bảo không muốn sao?" Giờ kêu cậu tìm đâu ra cái nhà sinh cho Kháp Kháp đi "ị ị" bây giờ.


"Ba ba..."
"Ai nha kiên nhẫn một chút nha Kháp Kháp ngoan, chúng ta sắp đến nhà hàng rồi."
"Ò."
Đoàn xe rốt cuộc cũng bắt đầu di chuyển, Thượng Triết một tay lái xe, một tay lấy từ trong túi chuyên dụng của Kháp Kháp móc ra một cái tã, nghĩ thực sự không được thì cho Kháp Kháp giải quyết trong xe luôn.

Cũng may Kháp Kháp nhịn rất giỏi, hoặc có khi nó cũng không mắc lắm, cuối cùng nhịn được tới hơn mười phút.

Đến nơi, Thượng Triết đỗ xe xong, liền nhanh chóng ôm Kháp Kháp chạy vào nhà vệ sinh của nhà hàng.

Thượng Triết mặc áo thun quần jean, rất bình thường, cũng không đeo kính râm gì gì đó để ngụy trang, Kháp Kháp mập mạp được cậu ôm vào lòng, khuôn mặt liền bị che hơn phân nửa, nhất thời không có ai nhận ra cậu.

Sau khi hầu hạ Kháp Kháp vệ sinh sạch sẽ thoải mái xong, Thượng Triết đang rửa tay, Kháp Kháp nhân lúc không ai để ý đã xiêu xiêu vẹo vẹo tự chạy ra ngoài.

Chờ Thượng Triết rửa tay xong chạy ra ngoài tìm, đã thấy Kháp Kháp ngồi trên nền đá cẩm thạch, bên cạnh là một đống giấy, đối diện có một cô nhân viên muốn giúp Kháp Kháp nhặt giấy lên, lại lúng túng không biết phải làm gì.

Thượng Triết vội vàng đi qua đỡ Kháp Kháp dậy, trên trên dưới trái phải hình như cũng không bị thương, vỗ vỗ cái mông của Kháp Kháp nói: "Vừa xổng ra mà đã gây họa thế hả."
Kháp Kháp rất thức thời mà dựa dựa vào cậu.

Nữ nhân viên khoát tay lia lịa: "Không không, là lỗi của tôi, lúc nãy chạy lẹ quá không để ý thằng bé, bạn nhỏ không sao chứ?"
Thượng Triết ngồi xổm xuống giúp cô nhặt tài liệu lên, nhìn lướt qua, hình như là giấy tờ đấu thầu, góc bên phải còn có dấu mộc bảo mật, nhìn có vẻ rất quan trọng, "Nó không sao rồi, thật ngại quá."
Kháp Kháp nhìn hai người nhặt đồ lên, chắc là muốn sửa chữa lỗi lầm, cũng ngồi xổm xuống nhặt, gẩy gẩy đầu ngón tay, vất vả lắm mới kẹp được một tờ, đi được hai bước lại rớt xuống đất, còn bị Kháp Kháp dẫm chân lên, nó đang muốn nhặt lên, ai ngờ xoẹt một cái –
Phần giấy có chữ kí của người đại diện trên giấy đấu thầu bị xé làm đôi.

Kháp Kháp nhìn nửa tờ giấy trên tay, lại nhìn nửa tờ giấy dưới chân, có hơi choáng.

Nữ nhân viên đã sắp khóc đến nơi rồi.

Thượng Triết giận đến mức đầu muốn bốc khói: "Steven!"
Cái mặt tròn ủm củaKháp Kháp run lên, ba ba mà gọi tên tiếng anh của nó nghĩa là thực sự đang rất tức giận, nó làm mặt vô tội ngẩng đầu lên, vươn cánh tay mập mạp ngắn củn ra: "Ba ba ôm con..."
Còn ôm! Ông đây còn muốn bóp chết con luôn rồi đó!
Cũng không thể đánh nó ở chỗ này được, Thượng Triết liếc mắt, cam chịu ôm cái người vừa gây họa kia vào, lại nhìn nửa tờ giấy trên tay nó, chữ kí bên trên nhìn quen quen.

Đúng lúc này, bên cạnh cậu truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc: "Chuyện gì đây? Chỉ kêu cô đi lấy giấy đấu thầu thôi mà cũng chậm chạp như vậy?"
Nữ nhân viên sợ đến mặt trắng bệch: "Trịnh tổng, tôi..."
Thượng Triết quay đầu, đối mặt với Trịnh Gia Ngôn..